Tiên Hồng Lộ

- Những kỳ vật này, rất có thể là cổ Bảo giá trị ngàn vàng, cũng có thể là phế phẩm đồng nát, như vậy phải xem ánh mắt và vận may của các vị.

Tu sĩ béo hơi híp mắt lại, trong giọng nói có vài tia dụ hoặc.

- Lại còn có phương thức đấu giá này, vật phẩm không cách nào xác định giá trị, chuyện này có khác gì đánh bạc chứ?

Dương Phàm lộ vẻ dị sắc, hắn lần đầu tham gia hội đấu giá Vân Phong Bảo Các, không quá hiểu rõ tình huống.

Sau khi tu sĩ béo dứt lời, không ít tu sĩ nơi này lại lộ ra vẻ hưng phấn, rục rịch chờ mong. Trong những tu sĩ này, lại còn có cao nhân Trúc Cơ kỳ, mỗi người hai mắt lóe sáng, hiển nhiên rất có hứng thú với đấu giá kế tiếp.

- Vương gia, phương thức đấu giá này thật là kỳ lạ. Không biết trong hội đấu giá trước kia sẽ có kết quả gì?

Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.

Vũ Văn Liệt quay đầu lại, cười nhạt nói:

- Những kỳ vật này, đa số là vật phẩm bình thường, còn có một số ít vật cổ quái, lai lịch không rõ, không biết công dụng, không cách nào đánh giá được giá trị. Nhớ tới ba năm trước, có người lấy năm trăm linh thạch đấu giá được một chiếc nhẫn, lại là một kiện cổ Bảo trong truyền thuyết, có người nói công hiệu hết sức thần kỳ.

- Quả thật có chuyện này sao?

Dương Phàm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại có thể lấy được cổ Bảo từ nơi này.

Cổ Bảo đều là cực phẩm trong Pháp Bảo. Nó truyền lưu từ thời thượng cổ, chất liệu cực tốt, uy lực so với Pháp Bảo đồng giai đều mạnh hơn ít nhất phân nửa, thậm chí gấp vài lần, giá trị khó có thể đánh giá.

- Vương gia nói không sai, lão phu cũng nghe nói qua những lời đồn này. Vào khoảng mười năm trước, trên hội đấu giá còn xuất hiện một quyển cổ thư vô danh. Chất liệu đặc thù, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Chỉ là chữ trên đó lại không có ai nhận ra được. Cuối cùng bản cổ tịch vô danh này bị một nhân sĩ thần bí cướp lấy.

- Trong quá trình người này mang theo cổ tịch bỏ trốn bị tu sĩ cấp cao Ngư Dương quốc truy sát, cuối cùng mới bại lộ thân phận lại là yêu tu Hóa Hình Kỳ tới từ Yêu tộc!

Đông Phương dược sư ở bên cạnh Yến vương cười cười nói.

- Thảo nào những người này hưng phấn như vậy.

Dương Phàm chợt hiểu, loại hình thức đấu giá này có chứa tính chất đánh bạc. Vận số tốt, nói không chừng có thể được một kiện bảo vật thông thiên. Đương nhiên, kết quả cuối cùng thì quá nửa là mua được một kiện đồ vật bình thường.

- Hiện giờ bắt đầu đấu giá kiện kỳ vật đầu tiên. Đây là một quyển sách da đen, tài liệu kỳ lạ chỉ có hai mươi trang, thế nhưng nội dung khẩu quyết trên đó huyền diệu tối nghĩa. Ngay cả một vị tu sĩ cấp cao Kim Đan Kỳ cũng xem không hiểu. Vật này đấu giá khởi điểm là hai trăm linh thạch.

Theo tu sĩ béo giới thiệu, rất nhanh có hai nữ tu sĩ tư sắc tú lệ, động tác ưu nhã, bưng lên một chiếc hộp dùng tinh thạch trong suốt tạo thành. Trong hộp là một quyển sách da đen cũ nát, bên trên có rất nhiều vết bẩn, hiển nhiên niên đại đã lâu.

- Giá quy định hai trăm linh thạch, hiện giờ bắt đầu đấu giá!

Tu sĩ béo lộ vẻ hưng phấn.

Ngay cả tu sĩ cấp cao Kim Đan kỳ cũng xem không hiểu quyển sách da đen này?

Điều này lập tức làm tu sĩ nơi đây thật hiếu kỳ, nhưng rất nhiều người lại do dự không có dự định ra tay. Đúng vậy, ngay cả tu sĩ cấp cao cũng không xem hiểu nội dung khẩu quyết đó, những tu sĩ cấp thấp bọn họ lại càng không có hy vọng.

Không ít tu sĩ trên tràng đều thử dùng thần thức thăm dò, thế nhưng hộp tinh thạch trong suốt kia hiển nhiên không phải vật thường, lập tức cắt đứt thần thức của mọi người.

- Ta ra ba trăm linh thạch!

Rất nhanh, có người báo giá.

- Ba trăm năm mươi.

Trên tràng thoáng yên tĩnh một hồi, lại có người tăng giá. Sau một lát, bản sách da đen vô danh này bị nâng tới một ngàn linh thạch, bị Vũ Văn gia tộc kinh đô thu mua. Dương Phàm không tham dự nhưng lộ ra vẻ mặt cổ quái, không nói gì.

- Kiện kỳ vật thứ hai, đây là một kiện cổ giáp tàn phá, bên trên có rất nhiều ký hiệu thần bí. Lai lịch không rõ, nhưng chất liệu có chút cứng rắn. Linh Khí cao nhân Trúc Cơ Kỳ cũng không thể tổn thương tới nó. Chẳng qua bởi cổ giáp không còn hoàn chỉnh, không thể sử dụng như Pháp Bảo.

- Cổ giáp tàn phá này, đặt giá ba trăm linh thạch, hiện giờ bắt đầu đấu giá.

Tu sĩ béo mặt đầy hồng quang, dùng sức vung tay lên.

- Năm trăm linh thạch!

Một cao nhân Trúc Cơ kỳ bắt đầu tăng giá. Dương Phàm nhìn kỹ cổ giáp tàn phá một lát, lộ vẻ dị sắc. Bởi vì nguyên nhân tinh thạch trong suốt, thần thức những người khác không cách nào thăm dò được bản thể cổ giáp. Thế nhung Dương Phàm lại bất đồng, hắn có thể tiến vào Toàn Tri Mô Thức dùng phương thực quan sát cực chi tiết.

- Một ngàn linh thạch!

Không bao lâu, bộ giáp rách nát này đã bị nâng tới giá một ngàn linh thạch, hơn nữa giá trị còn đang liên tục kéo lên. Hiển nhiên tu sĩ nơi này đều rõ ràng, tài liệu cổ giáp này cứng rắn như thế, dù là không phải kỳ vật, chỉ bằng những tài liệu này, đưa nó đi nung chảy là hoàn toàn có thể luyện chế thành Pháp Bảo mới.

- Một ngàn năm trăm linh thạch!

- Một ngàn tám trăm!

- Hai ngàn!

Tài liệu cổ giáp tàn phá hấp dẫn những đại sư luyện khí số lượng không nhiều ở nơi này.

- Hai ngàn ba trăm!

- Ba ngàn linh thạch!

Đột nhiên, một tiếng nói nóng nảy truyền đến làm toàn trường khiếp sợ. Mọi người đều nhìn sang, người lên tiếng là một nam nhân cao to râu cá trê, người vô cùng cường tráng. Cơ thể hắn phồng to mơ hồ ẩn chứa một cổ lực lượng nóng bỏng. Rõ ràng nhất là đôi tay của hắn vô cùng lớn, hơn nữa rất thô ráp gần như to gấp đôi người thường, giống như một cái quạt. làm người ta sợ hãi.

- Thiết Ma Sơn, là hắn, đại sư luyện khí có uy danh nhất kinh đô.

Thiết Ma Sơn! Đại sư luyện khí! Dương Phàm không khỏi quan sát nam nhân râu cá trê kia vài lần, phát hiện tu vi đối phương vô cùng thâm hậu, trên người có một cỗ khí tức đáng sợ.

Ba ngàn linh thạch!

Toàn trường oanh động một trận lại khôi phục bình tĩnh. Đại sư luyện khí ra tay, dù là người có ý cạnh tranh, cũng đành đánh trống thoái lui. Vì vậy, cổ giáp tàn phá này bị vị đại sư luyện khí đoạt được.

- Mau mau! Đưa cổ giáp lên cho ta xem.

Trong ánh mắt Thiết Ma Sơn lóe ra những tia lửa hưng phấn. Rất nhanh liền có tu sĩ được chúng hộ vệ bảo vệ, đưa đồ vật vào trong tay vị đại sư luyện khí này.

- Không tệ, tài liệu này thật là hiếm thấy, cứng rắn như vậy

Thiết Ma Sơn vuốt ve hoa văn trên cổ giáp, quả thật yêu thích không buông tay, sau đó sảng khoái chi trả linh thạch ngay tại chỗ. Ba ngàn linh thạch, lại đưa hội đấu giá đẩy lên một cao trào. Sau đó, lại liên tục đấu giá hai ba dạng kỳ vật, đều bán ra cái giá khó tin.

- Kiện kỳ vật kế tiếp, đây là một đôi giày cổ quái, tài liệu không rõ, có chút cũ nát. Đôi giày này kỳ lạ ở chỗ mỗi khi có gió to, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng "liu".

Tu sĩ béo tỏ vẻ bình thản nói.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy đôi giày này vô cùng cũ nát, tài liệu có chút mềm mại nhưng nhìn qua không có một tia linh tính.

- Giá khởi điểm một trăm linh thạch.

Tu sĩ béo nói.

- Hừ, vừa nhìn ta còn tưởng là Ngự Phong Ngõa trong truyền thuyết. Thế nhung Ngự Phong Ngõa không phải có màu sắc này.

Có người cười nhạo.

- Ngự Phong Ngõa? Đó là pháp bảo phụ trợ cường đại trong truyền thuyết mà, có thể đẩy nhanh gần gấp đôi tốc độ tu sĩ, thậm chí có thể dẫn động một cơn lốc, vật trước mắt này có thể so sánh được sao?

- Ta đoán vật này có thể là hàng phỏng chế Ngự Phong Ngõa, nhưng trong lúc chiến đấu bị hư hao, khí linh mai một.

- Đạo hữu nói đúng, loại hình pháp bảo này mấu chốt ở chỗ khí linh và trận pháp, hiện giờ tài liệu cũng hư hao coi như không có giá trị gì.

Đặt giá hồi lâu, lại không có ai lên tiếng.

- Một trăm hai mươi linh thạch.

Một lát sau. một giọng nói hơi do dự truyền đến.

Mọi người nhìn lại, người nâng thẻ bài là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô. Dương Phàm nâng thẻ bài lên báo ra giá thấp chỉ một trăm hai mươi. Một trăm hai mươi, có lẽ là giá thấp nhất hội đấu giá lần này rồi

- Có đạo hữu khác tăng giá hay không?

Tu sĩ béo thoáng có chút không cam lòng.

Một trăm hai mươi linh thạch, thực là hơi thấp. Nhưng hắn cũng không còn cách nào, bằng cái hình dạng đôi giày rách này, lại còn tổn hại nữa. Dò xét một lát, chỉ nghênh đón được những ánh mắt trào phúng, tu sĩ béo bắt đắc dĩ nói:

- Đã như vậy, đôi giày nàv thuộc về sở hữu của Dương thần y.

Nói xong, hắn còn nhìn về phía Dương Phàm cười cười. Danh tiếng thần y đệ nhất kinh đô hắn cũng đã sớm nghe thấy. Dương Phàm mĩm cười, để tu sĩ phụ trách phục vụ bên cạnh đưa phù triện, cùng đôi giày này tới cho mình, cũng sảng khoái thanh toán linh thạch. Dương Phàm thu phù triện tam giai Bàng Vân Huyễn Sơn vào trong túi trữ vật, lại cầm đôi giày rách này trong tay.

Đôi giày này tuv rằng rất cũ nát, có chút xám xịt thế nhưng Dương Phàm lại nhìn ra được nó vốn có màu bạc, ở trong tay, cảm giác như đôi giày này không hề có linh tính nhưng lại rất nhẹ, nhẹ hơn cả giày người thường nữa. Tài liệu đôi giày này cũng rất mỏng giống như lông chim tạo cho người ta một cảm giác không quá chắc chắn.

"Lẽ nào ta cảm giác sai rồi?"

Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, vừa rồi rõ ràng hắn cảm giác được từ trong đôi giàv này có một tia dao động sinh mệnh cực kỳ mờ mịt. Nếu không phải hắn tu luyện công phép nghịch thiên Tiên Hồng Quyết lại quan sát bằng Toàn Tri Mô Thức sợ rằng đã không cảm nhận được một tia dao động sinh mệnh rất nhỏ này.

Đông Phương dược sư như cười như không nhìn hắn:

- Vì sao Dương dược sư phải mua một đôi giày không có linh tính này, vật này rõ ràng đã không còn cơ hội chữa trị.

- Lẽ nào Đông Phương dược sư biết lai lịch của ó?

Dương Phàm cảm giác lão đầu thèm rượu này nói lời có hàm ý riêng.

- Không có chỉ là thấy qua Pháp Bảo cùng loại. Theo ta phân tích nếu muốn khôi phục vật ấy, có lẽ cần máu thần thú trong truyền thuyết. Mặc dù là loãng một chút cũng có hy vọng.

Đông Phương lão đầu nói.

- Ồ?

Dương Phàm lập tức thu vật này vào Tiên Hồng Không Gian. Đứng ở trên Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm thoáng trầm ngâm đặt đôi giày rách này ở dưới chân. Theo ý niệm của hắn, từng sợi sinh mệnh nhỏ chậm rãi thấm vào trong đôi giày. Không hai hô hấp qua đi, tâm thần Dương Phàm khẽ động, mơ hồ cảm nhận được một tia dao động sinh mệnh rất nhỏ, dường như có xu thế tăng mạnh.

Hơn nữa, vốn đôi giày xám xịt cũ nát, màu sắc dường như cũng đang phát sinh biến hóa chầm chậm.

"Có hy vọng

Trong lòng Dương Phàm mừng thầm, nếu như đôi giày này có phân nửa uy năng như Ngự Phong Ngõa trong truyền thuyết, vậy mình thật là kiếm lớn rồi.

- Kiện kỳ vật tiếp theo, là một quyển họa thần bí. Tài liệu bình thường, lai lịch không rõ, niên đại xa xôi Chẳng qua lúc bầu trời trải đầy sao, bên trên giống như có ảnh ngược những điểm sáng sao trời.

Tu sĩ béo giới thiệu.

Vật này vừa hiện ra, Vũ Văn Hàm bên cạnh Yến vương mặt cười chợt biến, kinh hô một tiếng:

- Phụ vương, chính là nó!

- Lẽ nào

Dương Phàm lộ dị sắc hạ giọng nhìn vào mắt nàng.

- Dương đại ca, đây là vật Hàm nhi thấy trong mộng, nghe người trong mộng nói vật này thuộc về ta

Vũ Văn Hàm kinh ngạc khác thường nói, hô hấp cũng gấp gáp, hơi thở như lan, đôi mắt liên tục lóe sáng kỳ dị ngước nhìn cẩn thận quyển họa đặt bên trên.

Một quyển họa thần bí lại không khác gì trong giấc mộng của Vũ Văn Hàm. Không nghĩ tới hôm nay nó lại xuất hiện ở hội đấu giá này!

Dương Phàm cảm thấy thật khó tin, tuy rằng đặt ở tu tiên giới nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút hoang đường. Dù sao người tu tiên vẫn là người, không phải tiên chân chính. Báo trước trong mộng lại thật sự xảy ra trong hiện thực, điều này chỉ có ở trong những chuyện xưa truyền thuyết

Lúc này, trên mặt Vũ Văn Hàm có vài phần mơ hồ, vui mừng, ngạc nhiên. Đôi mắt sáng nhìn vào quyển họa, ánh mắt không khỏi càng thêm thâm thúy thần bí.

- Khởi điểm một trăm linh thạch, hiện giờ bắt đầu đấu giá!

Tu sĩ béo thoáng kích động nói.

- Một trăm hai mươi linh thạch.

ở một góc hội đấu giá một lão già tuổi thất tuần, trong tay quải trượng màu đen dùng giọng khàn khàn nói. Ánh mắt đục ngầu của lão cũng nhìn quyển họa thần bí, có chút thần sắc dị dạng, ngữ khí hơi do dự không quyết đoán. Chỉ là hắn tăng giá, những người khác còn đang trong trạng thái chờ xem, tại thời không có hứng thú quá lớn.

- Đây là một quyển họa chất liệu bình thường, bên trên không có bất kỳ đồ án gì.

Một lão nhân Ngưng Thần Kỳ thầm nói cười nhạt bỏ qua.

- Hàm nhi vật này thật là thứ con từng thấy trong mộng?

Yến vương hạ giọng hỏi, dường như có chút khó tin.

- Đúng vậy. Hy vọng phụ vương có thể giúp Hàm nhi mua lại.

Vũ Văn Hàm hai mắt sáng như sao mang theo vài phần chờ mong, thậm chí có chút khẩn trương nhìn quyển họa, sợ vật này bị người khác cướp đi.

- Hai trăm linh thạch.

Giọng nói Vũ Văn Liệt tràn đầy khí phách vang lên trong hội đấu giá, nâng thẻ bài trong tay lên cao. Yến vương là đại nhân vật vang danh kinh đô, hắn vừa lên tiếng, những người khác liền nhận ra được.

- Yến vương Vũ Văn Liệt.

- Hắn chính là võ giả số một số hai kinh đô, nghe nói thực lực vô cùng cường đại, thậm chí có năng lực chém giết cường giả Ngưng Thần Kỳ.

- Yến vương chính là một trong những người thay mặt Vũ Văn gia tộc ở thế tục, địa vị trong gia tộc cùng không thấp.

Người bên dưới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

- Hai trăm hai mươi linh thạch.

Trong góc phòng truyền đến giọng nói khàn khàn trước đó. Mọi người nhìn sang, xem là ai đang cạnh tranh với Yến vương. Người lên tiếng là một lão nhân cấm trượng đen, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt cùng đục ngầu dường nhu đứng cùng không vững.

- Khí tức trên người lào già kia rất cổ quái, hẳn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

Dương Phàm âm thầm quan sát nói.

- Hai trăm năm mươi.

Yến vương lạnh nhạt liếc nhìn lão nhân tuổi xế chiều kia tựa hồ có chút khinh thường.

- Hai trăm bảy mươi.

Lão nhân cầm trượng đen kia giọng vẫn khàn khàn như trước, ánh mắt đục ngầu không ánh sáng, giống như không thấy được Yến vương vậy.

- Ba trăm linh thạch!

Giọng Yến vương mạnh hơn, một cỗ áp lực mơ hồ ép về phía lão nhân không rõ lai lịch. Lúc này, Vũ Văn Hàm hết sức khẩn trương, giống như một tiểu cô nương bất lực. Nàng nhìn Dương Phàm thoáng có vẻ thấp thõm nói:

- Dương đại ca, nếu như không lấy được quyển họa này thì làm sao đây?

Dương Phàm trầm ngâm:

- Nếu ở trong mộng đã sớm có báo trước với muội như vậy vật ấy hẳn sẽ phải thuộc về muội. Nếu vật này thật sự thuộc về muội vậy người khác làm sao cũng không thể đoạt lấy được.

Vũ Văn Hâm nghe nói vậy, hơi bình tĩnh một chút.

- Ba trăm hai mươi!

Mỗi lần lão nhân này đều tăng hai mươi linh thạch.

- Bốn trăm linh thạch!

Yến vương thật tức giận rồi.

- Bốn trăm hai mươi!

Lão nhân này mỗi lần vẫn tăng hai mươi linh thạch, không chút gợn sóng.

- Dương dược sư, có thể trợ giúp một lần hay không?

Đột nhiên Yến vương quay đầu, nhỏ giọng nói với Dương Phàm. Dương Phàm nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc. Chẳng qua ngẫm lại cũng bình thường. Yến vương cuối cùng là võ giả thế tục không có khả năng có quá nhiều linh thạch.

- Hiện giờ ngài cho ta mượn một ít linh thạch, trở về ta sẽ trả cho ngài.

Yến vương tự tin nói.

- Ha ha nếu vật này thuộc về Vũ Văn tiểu thư vậy để ta mua xuống đi.

Dương Phàm vẻ mặt ý cười, nâng thẻ bài lên hời hợt nói:

- Một ngàn linh thạch!

Từ hơn bốn trăm linh thạch, thoáng cái tăng đến một ngàn!

Oa!

Mọi người nơi này đều ồ to nhìn về phía Dương Phàm.

- Là hắn, dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô!

Chúng tu sĩ có không ít người đều nhận ra thân phận Dương Phàm.

- Lại là hắn.

Trong sương phòng khách quý Dương gia kinh đô, ánh mắt Dương Vũ âm lãnh như độc xà nhìn chằm chằm Dương Phàm.

- Một ngàn linh thạch! Còn có giá cao hơn hay không!

Tu sĩ béo mặt đầy hồng quang, vô cùng hưng phấn. Chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ, quyển họa thật nhìn không đáng giá này, lại có thể bán ra giá như thế.

Một ngàn linh thạch!

Lão nhân cầm trượng đen ngồi ở góc phòng, rốt cuộc biến đổi thần sắc liếc nhìn Dương Phàm có vẻ hết sức do dự. Một lát sau, lão cắn răng một cái giọng khàn khàn lại truyền ra:

- Một ngàn hai mươi khối linh thạch!

Lão lại bỏ thêm hai mươi khối, chẳng qua lúc này trên mặt có thần sắc đau lòng, sắc mặt không còn bình tĩnh như trước nữa.

- Dương đại ca.

Vũ Văn Hàm cắn cắn môi muốn nói lại thôi. Yến vương cũng có chút bất ngờ, đã tăng tới một ngàn linh thạch, lão nhân này vẫn còn không chịu buông tha. Dương Phàm hai mắt chợt ngưng, nhàn nhạt nói:

- Hai ngàn linh thạch!

Oa!

Mọi người lại một trận than thở. Trực tiếp nâng giá lên gấp đôi. Lão nhân ngồi trong góc phòng thần sắc đại biến, lóe ra quang mang bất định, ánh mắt nhìn thần sắc mang theo thần sắc phức tạp. Cuối cùng, lão khẽ thở dài một hơi, lắc đầu cuối cùng không tiếp tục nữa.

- Hai ngàn linh thạch, còn có giá cao hơn hay không?

Tu sĩ béo mừng rỡ như điên, thật sự là giá trên trời mà. Trên tràng trầm mặc một trận, ngay cả lão nhân lai lịch không rõ kia cũng không lên tiếng nữa. Lúc này, Vũ Văn Hàm gần như ngừng thở. nhịp tim tăng mạnh, đôi tay ngọc nắm chặt.

- Tốt lắm, quyển họa này thuộc về Dương thần y.

Tu sĩ béo lớn tiếng nói.

Dương Phàm lộ vẻ tươi cười, phân phó tu sĩ phụ trách phục vụ bên cạnh đưa quyển họa lên đây. Khi quyển họa tới tay Dương Phàm, hắn cũng thoáng hiện dị sắc, phát hiện vật này chất liệu rất bình thường, bên trên hoàn toàn không có vẻ cổ xưa.

Nhìn sơ, hắn thật cho rằng đây là một món đồ bình thường, nhưng quyển họa này có liên quan đến giấc mộng báo trước của Vũ Văn Hàm, bí mật Cửu Túc Huyền Mạch không thể bỏ qua được.

- Hàm nhi, muội xem xem.

Dương Phàm đưa quyển họa cho Vũ Văn Hàm.

- Cám ơn Dương đại ca.

Vũ Văn Hàm vô cùng mừng rỡ, cõi lòng đầy chờ mong, cẩn thận tiếp nhận quyển họa.

Khi cánh tay nhỏ bé của nàng chạm vào quyển họa, thân thể mềm mại khẽ run lên, trong đôi mắt sáng xẹt qua một tia tinh quang nhàn nhạt. Hai mắt lộ ra một mãnh mê man, sau đó lại lộ ra vẻ thương cảm, đau buồn, bất đắc dĩđủ mọi thần tình phức tạp.

Lúc này, nàng như biến thành một người khác. Chẳng qua những tâm tình này chỉ chợt lóe qua trên mặt nàng mà thôi. Tiếp theo, trên quyển họa này xuất hiện vài điểm sao sáng thưa thớt tản ra tia sáng yếu ớt, không nhìn kỹ căn bản khó có thể phát hiện.

Thấy tình cảnh này, Dương Phàm khẽ thở dài một hơi: xem ra vật này thật sự không tầm thường, gần như mọi người đều nhìn nhầm, hai ngàn linh thạch không uổng phí

Lấy được quyển họa, khí tức trên người Vũ Văn Hàm lại xảy ra biến hóa rất nhỏ. Cảm tình dao động trong nháy mắt làm cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng cổ quái. Còn quyển họa thần bí cũng không còn cũ nát bình thường nữa, lúc này tản ra một khí tức cổ kính, không khí đột nhiên sinh ra một tia hương thơm.

Đông!

Đột nhiên, những điểm sao sáng đột nhiên biến mất, một mãnh đen kịt thâm thúy như không gian vũ trụ vô tận, thần bí mà mênh mông tạo ra một loại ảo giác vô tận. Dung nhan trắng tuvết của Vũ Văn Hàm mang theo vài phần hồi hộp mờ mịt, chậm rãi thu quyển họa lại.

- Thế nào?

Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.

Vũ Văn Hàm nhắt mắt lại điềm tĩnh như thiên sứ, trên dung mạo giống như có vài tia quang mang thánh khiết, thấp giọng nói:

- Trong trí nhớ của muội dường như có thêm không ít chuyện, hết sức kỳ quái. Hơn nữa quyển họa này còn có một loại khí tức làm cho muội rất quen thuộc, giống như bằng hữu nhiều năm không gặp.

- Vậy lai lịch quyển họa này thì sao?

Dương Phàm hỏi.

Trong đôi mắt đẹp Vũ Văn Hàm có vài tia mê man. cúi đầu:

- Hàm nhi cũng không nói rõ, chỉ là muội dường như biết tên của nó. Tinh Nguyệt Đồ.

- Tinh Nguyệt Đồ?

Dương Phàm nao nao, hắn chưa bao giờ nghe nói qua danh hào Pháp Bảo này.

- Hàm Nhi thấy được trên đó có ngôi sao, trăng sáng, vũ trụ vô hạn, thậm chí còn thấy được một số cảnh tượng kỳ quái giống như ảo cảnh vậy.

Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng xoa quyển họa Tinh Nguyệt Đồ yêu thích không buông ra.

Lúc này, bán đấu giá vẫn còn tiếp tục chỉ là tâm tư Dương Phàm đều bị hấp dẫn ở nơi này. Từ khi tu tiên hắn lần đầu tiên mới thấy chuyện kỳ dị như vậy, tiếp tục hỏi:

- Hàm nhi, có thể nói rõ tình huống cụ thể trong giấc mộng hôm qua, lúc trước muội nói là có người ở trong mộng nói chuyện này với muội.

- Đúng vậy, Giấc mộng kia rất chân thực, thế nhưng muội nhớ lại liền thấy rất mơ hồ, ở trong mộng, muội mang máng nhớ có một người, dung mạo đều đã quên chỉ có thể nhớ kỹ đôi mắt rất đặc bệt. Nếu như có thể gặp lại, muội nhất định có thể nhận ra được.

Vũ Văn Hàm lộ ra vẻ hồi ức.

Dương Phàm trầm ngâm một lúc, nói:

- Nói như vậy, rất có thể "người nọ" báo mộng cho muội.

- Báo mộng?

Vũ Văn Hàm nao nao.

- ừ, trong sách cổ có ghi chép chuvện xưa ở trong thế tục cũng có truyền thuyết cùng loại, một ít nhân vật không bình thường được gợi ý trong mộng, sau đó ở trong hiện thực tạo ra một phen sự nghiệp.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:

- Xem ra truyền thuyết thần quỷ cũng không phải không có lửa thì sao có khói đều có căn cứ nhất định.

- Hàm nhi, cất giữ quvền họa này cho tốt, vật đó dùng hai ngàn linh thạch đổi lấy được.

Yến vương nhắc nhở, lại biểu lộ cảm tạ với Dương Phàm:

- Đa tạ dược sư ra tay tương trợ, trở về ta sẽ nghĩ biện pháp đổi linh thạch cho ngài.

- ừ.

Vũ Văn Hàm thu xong quyển trục, nhưng cảm nhận được lão nhân cầm quải trượng trong góc phòng thoáng có chút nóng rực nhìn nàng, dường như có vẻ không cam lòng.

- Vương gia khách khí, vật ấy là lễ vặt ta tặng cho Nhị quận chúa chính thức đặt chân vào tu tiên giới.

Dương Phàm mĩm cười, cự tuyệt Yến vương hoàn trả.

Hai ngàn linh thạch, đối với Vũ Văn Liệt giới thế tục mà nói thật khó mà gom góp được.

- Cái gì? Đặt chân tu tiên giới?

Vũ Văn Liệt nghe vậy, sắc mặt đại biến. liền nói:

- Điều nàyđiều này không được!

Dương Phàm cười nhạt:

- Vương gia không ngăn cản được.

- Vì sao?

Vũ Văn Liệt trầm giọng nói.

- Bởi vì

Dương Phàm hít sâu một hơi vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Từ khi ta gặp được Nhị quận chúa, đồng thời phát hiện Cửu Túc Huyền Mạch liền cảm giác được có một lực dẫn dắt mơ hồ không ai nghịch chuvển được.

Vũ Văn Liệt trầm mặc.

- Phụ vương!

Vũ Văn Hàm có chút không đành lòng, nàng hướng tới tự do, rất muốn tu tiên, nhưng lại có chút không bỏ thân thế tục, không đành lòng làm trái phụ thân làm hắn đau lòng.

- Đấu giá kế tiếp là vật phẩm xếp thứ ba hội đấu giá này.

Tu sĩ béo đột nhiên cất cao giọng.

Ba kiện vật phẩm cuối cùng.

Mọi người nơi này đều kéo tinh thần lên, cá biệt cao nhân Trúc Cơ kỳ không mua được bảo vật càng lộ ra biểu tình ngo ngoe muốn thử. Rất nhanh, trên đài cao liền đưa lên một bộ áo giáp màu bạc, lóe ra ánh sáng mê người. Bên trên hoa văn phù triện phức tạp đa dạng, tản ra một cỗ khí tức bức người.

- Đây là một kiện Linh Giáp phòng ngự gọi là Huyễn Ngân Giáp, phẩm bậc là Linh Giáp phòng ngự thượng phẩm. Linh Giáp này có lực phòng ngự rất mạnh, có thể chịu đựng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đả kích toàn lực. Đáng nhắc tới là trong Linh Khí phòng ngự có ẩn chứa một lượng nhỏ Cực Bí Ngân, vì vậy tăng cường mạnh miễn dịch phép thuật.

Tu sĩ béo hít sâu một hơi, giới thiệu xong Linh Giáp phòng ngự thượng phẩm này.

Vật này vừa hiện ra, các tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ kỳ nơi đây ánh mắt đều sáng ngời, hô hấp gấp gáp.

Linh Giáp phòng ngự thượng phẩm!

Không ít tu sĩ đều vô cùng chấn động.

Trong Linh Khí, loại phòng ngự hết sức hiếm thấy, cần rất nhiều tài liệu luyện chế, giá trị chế tạo đắt đỏ. Bình thường, tu sĩ Ngưng Thần KỲ cực ít có Linh Khí phòng ngự dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không ngoại lệ. Có chút tu sĩ Trúc Cơ kỳ có lẽ có, nhưng chẳng qua là Linh Khí phòng ngự hạ phẩm, Linh Khí phòng ngự trung phẩm đã tính là lông phượng sừng lân rồi. Mà lúc này trên hội đấu giá kiện vật phẩm xếp hạng ba lại là một kiện Linh Khí phòng ngự thượng phẩm.

- Linh Giáp này lại chứa đựng Cực Bí Ngân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui