Tiên Hồng Lộ

Sáng sớm ngày thứ hai. Hồ Phi từ trong bế quan tỉnh lại. Đi tới tầng bốn của y quán lại không thấy bóng dáng Dương Phàm đâu.

- Sư tôn ngươi ở đâu?

Hồ Phi trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

- Sư tôn từ lúc trời vừa sáng đã rời đi rồi!

Thương Vân đáp.

- Đáng giận!

Hồ Phi hung hăng xiết chặt nắm tay. Không ngờ Dương Phàm không cáo mà biệt. Việc này khiến hắn thật sự giận dữ, làm bằng hữu đồng thời là cận vệ của Dương Phàm, không ngờ Dương Phàm lại bỏ đi so đấu cùng với Vô Song trước.

- Gia hỏa này thật không có nghĩa khí!

Vẻ mặt Hồ Phi giận dữ ngửa mặt lên trời rít gào vang vọng cả y quán. Thương Vân thấy tình cảnh nhu vậy không khỏi lộ vẻ dị sắc, thầm nghĩ: "Sư tôn đoán quả nhiên không sai."

- Tiền bối bớt giận. trước khi sư tôn rời đi từng nhắn vãn bối truyền đạt cho ngài một câu.

- Hắn nói cái gì?

Hồ Phi lập tức yên tĩnh lại.

- Sư tôn người nói, bảo tiền bối ngài bình tĩnh một chút. Nếu qua ngày mai người còn không có trở về, thì hẹn gặp tại Vụ Liễu Trấn.

- Vụ Liễu Trấn?

Hồ Phi giật mình, nghe giọng điệu này có vẻ dường như Dương Phàm rất nắm chắc vậy. Nhưng vì cái gì hắn không cho mình đi theo xem cuộc chiến chứ? Chẳng lẽ sợ ta nhúng tay, hoặc là sợ ảnh hưởng hắn quyết chiến?

Trong lòng hắn đã lo lắng, nhưng bề ngoài lại giận dữ. Đối với việc Dương Phàm đi không từ biệt hận đến ngứa răng.

Rừng trúc Phỉ Thúy. một danh phong thắng cảnh nơi kinh đô. Giờ phút này, ở mãnh đất u tĩnh nhất trong rừng trúc

- Vũ Tịch cô nương, nàng đến từ khi nào?

Dương Phàm vẻ mặt kinh ngạc quan sát Vân tiên tử đang thản nhiên trầm tư phía trước. Vốn thời gian ước định là buổi sáng ngày hôm qua. Dương Phàm đã xuất phát trước cứ tưởng rằng mình sẽ tới trước. Không ngờ kết quả là Vân Vũ Tịch còn tới trước mình.

- Lần trước ước hẹn tại Hàn Viễn Sơn Vũ Tịch đến muộn để cho công tử đợi lâu trong lòng áy náy. Hôm nay đến trước hai canh giờ ở đây chờ công tử.

Vân Vũ Tịch nhẹ nhàng cười, thanh âm dịu dàng mềm mại nhu tiếng suối chảy vậy.

Dương Phàm nghe được lời này tâm thần vui vẻ, lại có chút cảm động. Hai canh giờ trước trời còn chưa sáng tỏ, khi đó sợ là trời vẫn còn tối đen.

"Mặc dù tuyệt sắc khuynh thành, thanh nhã như tiên, thân phận siêu phàm. Nhưng nàng không có cao ngạo như những nữ tử tu tiên cực phẩm bình thường khác."

Từ lần gặp gỡ đầu tiên Dương Phàm đã cảm thấy Vân tiên tử bình dị gần gũi, trên người tỏa ra một cỗ hơi thở khiến cho người khác luôn cảm giác gần gũi. Có lẽ đây cũng là bởi sự tương tự giữa hai công pháp mà hai người tu luvện mà hình thành tâm linh câu thông. Theo lẽ thường mà nói thì nam nữ hẹn ước bình thường đều là con gái thong dong tới đây, để gọi là "khảo nghiệm" người con trai.

Nhưng Vân Vũ Tịch lại tới trước hai canh giờ chờ ở nơi này, phẩm chất tâm tính như vậy đủ khiến cho Dương Phàm cảm thấy hổ thẹn. Giờ này khắc này, Dương Phàm đột nhiên có một loại dục vọng mãnh liệt: nhất định cùng Vân Vũ Tịch kết làm đạo lữ song tu, bất cứ người nào cũng không thể ngăn cản!

Tuy nhiên, hắn lại rất nhanh ngăn chặn loại xúc động trong lòng này. Dương Phàm hiểu rằng hiện tại thời cơ còn chưa tới. Đồng thời trong lòng hắn còn có chút bất an, lo lắng Vân Vũ Tịch sẽ cự tuyệt, do đó khiến cho giữa hai người sinh ra chút ngăn cách.

Vũ Tịch vì sao phải như vậy, chỉ cần nàng đến đây đúng giờ là Dương mỗ cảm thấy mãn nguyện lắm rồi

Dương Phàm vẻ mặt vui mừng nói. đi đến trước người nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng. Vân Vũ Tịch thoáng rụt lại nhưng rồi lại nhu thuận để yên. Đôi mắt sáng điềm tĩnh kia liếc nhìn Dương Phàm lại có chút buồn cười.

Nàng cười khẽ nói:

- Muội sợ sư tỷ biết được hành tung của muội mới tranh thủ tới sớm như vậy.

Dương Phàm nghe vậy không khỏi mĩm cười, biết được Vân Vũ Tịch chỉ là nói đùa. Hai người tay nắm tay, kề vai sánh bước tiến vào sâu trong rừng trúc giống như đôi tiên đồng ngọc nữ.

- Dương công tử! Huynh không muốn nhìn toàn bộ diện mạo của Vũ Tịch sao?

Vân Vũ Tịch thản nhiên cười, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoạt bát hồn nhiên.

- Đúng vậy! Ta làm sao quên được chuyện này. Mỗi lần gặp lại nàng đều mang khăn che mặt. ngược lại đâm ra thành quen.

Dương Phàm mừng rỡ, vẻ mặt chờ mong nhìn giai nhân trước mặt.

- Lần này muội xin thõa mãn thỉnh cầu của công tử. Chỉ là Vũ Tịch sợ công tử chê xấu.

Vân Vũ Tịch tựa hồ có chút lo lắng nói.

- Xấu?

Làm sao có thể chứ?

Dương Phàm không thể không mĩm cười. Vân Vũ Tịch hoàn toàn là một nữ tử thuần phác hồn nhiên, bất kể dung mạo như thế nào, nước da lộng lẫy, hay là khí chất đều đạt tới mức hoàn mỹ không thể hình dung.

- Công tử thực sự sẽ không bởi vì dung mạo Vũ Tịch mà thất vọng chứ?

Vân Vũ Tịch vẫn còn có chút lo lắng khẽ vươn cánh tay, hy vọng hắn lại thừa nhận.

Dương Phàm vừa định lên tiếng đột nhiên một cơn cuồng phong thổi qua phía trên rừng trúc

"Ngao"

Một con phi ưng khổng lồ màu bạc bay qua không trung, kình phong mãnh liệt. Hai người vội vàng ngẩng đầu chăm chú nhìn lên không trung. Chỉ thấy trên con phi ưng khổng lồ màu bạc có một người bạch y ngạo nghễ đứng thẳng, lưng đeo bảo kiếm.

- Chiến!

"Keng"

Một thanh âm kim khí vang lên uy thế vô hình cùng kiếm khí sắc bén giống như từ trên giá lâm xuống thiên địa, hung hăng va chạm chính diện với tầng linh hồn của Dương Phàm. Vô Song chỉ phun ra một từ "Chiến" rồi thúc dục phi ưng khổng lồ bay đi.

Nhưng áp lực từ không trung đè xuống kia cũng không có yếu đi. mà càng phát ra cường thịnh hơn. Dương Phàm hít sâu một hơi, trên người đột nhiên ngưng tụ một cỗ chiến ý như muốn phá vỡ mọi trói buộc trên thế gian vậy, hào khí trùng thiên nói:

- Muốn chiến liền chiến!

- Công tử!

Vân Vũ Tịch tha thiết kéo cánh tay hắn, trong mắt lộ ra mấy phần bất an và lo lắng.

- Vũ Tịch cô nương. Hôm nay ly biệt phút này, ta cùng với hắn nhất định phải có một trận chiến.

Dương Phàm nhìn giai nhân trước mặt, mùi hương thoang thoảng cùng hơi thở thơm mát khiến lòng hắn dâng trào, ý chí cũng tăng cường hơn mấy phần, lập tức đẩy toàn bộ áp lực mà Vô Song đem đến ra ngoài.

- Công tử! Sư tôn đã truyền tin tới đây, ngày mai Vũ Tích phải quay về Dược Tiên cốc.

Trong đôi mắt của Vân Vũ Tịch xuất hiện vài hạt nước mông lung buông tay Dương Phàm ra miễn cưỡng cười nói:

- Tương lai còn dài. công tử bảo trọng.

Từ thủy chí chung nàng cũng không có ngăn cản Dương Phàm đi so đấu. Thậm chi cũng không hỏi hắn chiến đấu với người nào.

- Vũ Tịch cũng xin bảo trọng, sau nàv có thời gian nhất định ta sẽ tới Dược Tiên cốc gặp nàng.

Dương Phàm như cười như không nói:

- Tuy nhiên lần sau gặp lại. nàng đừng gọi thẳng ta là công tử nữa.

Dứt lời hắn liền phi thân bay lên, chiến ý toàn thân dâng cao đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa từng có. Dương Phàm chỉ cảm thấy một dòng nước ấm đang lưu chuyển trong cơ thể. từng chút từng chút hâm nóng nhiệt huyết mà hắn đã áp chế bao lâu nay.

Nhìn bóng dáng Dương Phàm rời đi, trong mắt Vân Vũ Tịch mới hiện lên một tia lo âu. sâu kín khẽ nói:

- Ta có nên qua đó hay không? Chỉ sợ lại làm Dương công tử phân tâm, ảnh hưởng đến hắn chiến đấu.

"Hưu"

Dương Phàm đạp Thanh Phong kiếm quanh thân một tầng khí vụ ngưng tụ không ngừng xoay tròn bao phủ thân thể hắn trong một tầng ánh sáng màu xanh. Từ xa nhìn lại một đạo quang cầu màu xanh nhỏ xuyên phá hư không, sinh ra những tiếng rít chói tai.

Phía trước một thân ảnh cao ngạo đứng trên con khổng lồ, lưng đeo bảo kiếm. áo trắng như tuvết giống như kiếm tiên trong truyền thuyết vậy.

- Ngắn ngủi hai tháng không gặp tu vi của ngươi lại tăng lớn, đã đặt chân vào cảnh giới Trúc Cơ Kỳ. Như thế xem ra ngươi có thể chiến một trận cùng ta.

Đột nhiên, thân hình Vô Song dừng lại một chút để cho phi ưng bay đi, chính mình lại lơ lửng giữa không trung.

Không nhờ bất cứ ngoại vật gì, chỉ dựa vào pháp lực bản thân có thể đạp hư không giữ thân thể bay lên. Đây là loại cảnh giới nào! Nghiễm nhiên là hiển lộ một loại năng lực của tu sĩ bậc cao.

Tầng khí vụ màu xanh trên người Dương Phàm cấp tốc xoay tròn, khí thế trong người liên tục tăng cao, vô hình trung hình thành một cánh tay đè ép không gian xung quanh.

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Vô Song đã bước vào tu sĩ bậc cao. Với cá tính của đối phương, nếu đà tiến vào tu sĩ bậc cao thì căn bản sẽ khinh thường không so đấu với một tu sĩ bậc thấp như hắn.

Vô Song giờ phút này rất hiểu rõ cảnh giới của hắn. Có lẽ tu vi cao hơn không nhiều so với Dương Phàm, nhưng trên cảnh giới Vô Song Tuyệt đối đáng sợ tới cực điểm.

- Đến đây, chiến với ta một trận!

Trong hai mắt của Vô Song chiến ý dạt dào, quang mang màu xanh trên thân thể lóe lên. liền lập tức biến mất tại chỗ.

"Hưu!"

Ngay sau đó hắn xuất hiện đột ngột trước mặt Dương Phàm giống như phong độn trong truyền thuyết. Trong thời gian ngắn đã đi tới trước người Dương Phàm, sau đó vang lên một tiếng "ba", một chưởng nhanh nhẹn dứt khoát xuất ra. Nhìn qua giản dị tự nhiên, cũng không dính một tia bụi mù nào, trong mơ hồ có một cỗ khí lãng lóe lên. Thời điểm Dương Phàm xem cuộc chiến lần trước đã từng chứng kiến loại thân pháp quỷ dị này của Vô Song, giờ phút này thân lâm kỳ cảnh vẫn như cũ có một loại cảm giác không kịp phòng ngự.

Ánh mắt ngưng trọng. Dương Phàm vung một cánh tay lên, tầng khí xoáy màu xanh ngưng tụ đã lâu liền đánh ra "phốc" một tiếng, trong không khí một trận lay động.

"Thình thịch"

Hai chưởng giao nhau. Dương Phàm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng ác liệt đến mức tận cùng bổ tới, ẩn chứa một loại uy năng có thể đánh nát kim thiết thành bột phẮ Trong giây phút đó, hắn quả thực hoài nghi cánh tay này có còn thuộc về mình nữa hay không, cả cánh tay tê rần gần như mất đi tri giác. Đồng thời, cỗ lực lượng ác liệt không gì địch nổi đó xông thẳng tới những bộ vị yếu ớt trong cơ thể Dương Phàm.

Tại trong thời khắc nguy hiểm vạn phần này, sinh mệnh lực trong cơ thể Dương Phàm hóa thành một con rắn dài dẫn đạo cho tầng sương vụ màu xanh thúy không ngừng đẩy lui cổ lực lượng vô cùng ác liệt kia ra ngoài.

Nếu chậm một chút nữa thôi, một kích này đã có thể khiến trái tim Dương Phàm dập nát, gân mạch đứt vỡ.

"Phốc!"

Dương Phàm đột nhiên thở mạnh ra một hơi.

Thoáng chốc, một đoàn lực lượng như con rắn dài màu xanh thúy lao mạnh ra đánh thẳng vào khuôn mặt và nửa thân trên của Vô Song. Đoàn lực lượng kia được dẫn đạo tuần hoàn ở trong cơ thể một vòng, sau đó từ trọng miệng phát ra.

Biến hóa như thế quả thực chính là xuất hồ bất ý.

Thần sắc Vô Song biến đổi, ngay cả loại thần thông Phong Độn Thuật cũng không kịp trốn tránh. Trong thời điểm chỉ mành treo chuông này, nửa thân trên của Vô Song lập tức uốn ngược ra sau tạo với thân dưới thành góc chín mươi độ. Đoàn lực lượng giống như con rắn dài bao hàm một kích đáng sợ kia chỉ thiếu một chút xíu nữacuối cùng sượt qua người hắn. Vô Song còn có thể cảm nhận được trên mặt mình cảm giác mát mát.

"Ông"

Ánh sáng màu xanh chợt lóe. Vô Song biến mất khỏi trước mặt Dương Phàm xuất hiện ở ngoài mười trượng, thản nhiên nói:

- Không tệ! Ngươi thiếu chút nữa là có thể đả thương được ta rồi!

Mà Dương Phàm sau khi dùng miệng phát ra một kích đáng sợ kia, thân hình ở trong hư không nhoáng lên một cái, liên tục lộn mấy vòng trên không mới đứng vững thân hình. Thanh Phong Kiếm bay "vù" một tiếng lại xuất hiện dưới chân hắn.

Giờ phút này, cảnh giới hai người đã phân ra cao thấp.

Dương Phàm không có khả năng không mượn ngoại vật để đứng trong hư không thời gian dài, mà Vô Song lại có thể ngao du khắp chân trời giống như tu sĩ bậc cao, thậm chí hắn còn nắm giữ loại thủ đoạn đáng sợ như Phong Độn Thuật kia khiến người khác không khỏi phòng bị. Dù sao cũng phải nói t một hiệp đấu. hai người vẫn chưa phân thắng bại.

Vô Song với tiên thuật kỳ diệu xuất kỳ bất ý xuất thủ, phát động công kích ác liệt đáng sợ vô cùng, lập tức khiến Dương Phàm rơi xuống hạ phong. Tuy nhiên, Dương Phàm phản kích lại đoạt thiên địa tạo hóa. Dưới nguy cơ khốn cảnh như vậy không ngờ nghịch chuyển nguy cơ thiếu chút nữa khiến Vô Song thừa nhận một kích trí mệnh.

Chỉ mới một hiệp nhưng hai người trước sau đều từ quỷ môn quan trở về. Có thể thấy nguy hiểm tới mức độ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui