Tiên Hồng Lộ

Ngay khi Dương Phàm lấy ra ba Thứ hồn châm được tẩm độc dịch khủng bố, ở phía khác thì Hoàng Thúc và băng xà biến dị đang giao thủ với nhau. Đúng lúc đó băng xà biến dị kia đột nhiên biến mất không thấy, để lại tại chỗ một cái động sâu đường kính ước chừng ba tấc.

"Thốc"

Bất ngờ nó xuất hiện từ trong tầng băng phía dưới Hoàng Thúc, phá vỡ lớp băng cứng rắn như tia chớp tập kích đến chân hắn.

"Không tốt!"

Hoàng Thúc vẻ mặt hoảng sợ không nghĩ tới băng xà này còn có năng lực quỷ dị như thế, có thể chui vào tầng băng thậm chí tận trong tầng nham thạch. Băng xà này là Lưu Ly Nham Tinh Xà biến dị vốn sinh sống ở trong nham tinh, cho nên có được năng lực thiên phú đến khó tin.

"Ầm"

Băng xà biến dị đúng lúc cắn trúng băng giáp bên ngoài thân hắn, chỉ nghe thấy tiếng " răng rắc", tầng phòng ngự do Linh Khí phòng ngự trung phẩm hình thành xuất hiện một đạo vết nứt. Bị băng xà tiếp cận thậm chí tiếp xúc, lập tức bị hàn khí lan tràn xâm nhập, thân thể Hoàng Thúc trở nên cứng ngắc cùng với Linh Khí dưới chân đồng thời bị đông lại.

"Ầm" một tiếng, Sau đó rơi xuống trên mặt đất. Hoàng Thúc chung quy là tu sĩ tu luyện công pháp băng hàn, lại phục dụng Hàn Tức Đan. Đương nhiên sẽ không khinh địch đến mức bị đông lại như vậy. Linh khí hàn băng bên ngoài thân hắn mãnh liệt bốc lên, ngăn cách đại bộ phận hàn khí bên ngoài, băng giáp bị vỡ bắt đầu khép lại. Sau đó, băng xà biến dị kia làm sao để hắn được như ý, lúc vừa mới rơi xuống mặt đất liền há miệng phun ra một đoàn băng diễm màu trắng.

"Phốc"

Băng diễm màu trắng lóe ra ánh sáng trong suốt, tản ra một cổ lực lượng cực hàn đóng băng linh hồn. Trong lúc nhất thời, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống, tầng băng nhỏ lan tràn, dòng nước lạnh khủng bố mạnh lên vài phần. Sắc mặt Dương Phàm đại biến, khi băng xà rơi xuống đất, trong nhát mắt trước khi nó há miệng liền, hắn liền cảm thấy không ổn. Hắn gần như là có điềm báo vậy, lập tức di động Xích Vũ Phiến trong tay.

"Hô"

Quang diễm màu đỏ nóng rực mơ hồ tiếp cận cảnh giới Trúc Cơ Kỳ vụt đến. Trong nháy mắt liền bao phủ một người một rắn. Sau đó. quang diễm màu đỏ kia vừa tiếp cận băng diễm màu trắng liền mạnh mẽ ngưng kết ở giữa không trung, còn có một bộ phận tiếp xúc với băng diễm màu trắng lập tức tiêu tan. Trong thời gian chớp mắt, quang diễm màu đỏ biến mất, chỉ cần được một bộ phân uy năng.

"Phốc"

Quang diễm màu trắng đánh trúng Hoàng Thúc, nháy mắt đóng băng hắn hóa thành một người băng rất sống động. Một gã tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ cứ như vậy bị hóa thành tượng băng, sống chết không rõ. Dương Phàm hít một hơi khí lạnh, lại phát động Xích Vũ Phiến trong tay phát huy ra toàn bộ thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của bản thân.

"Hô"

Lần này quang diễm màu đỏ chói lọi hơn vài phần, mang theo nhiệt độ có thể nấu chảy kim thiết, lập tức bao phủ băng xà và người băng Hoàng Thúc cùng một chỗ. Hắn làm như thế ngoại trừ muốn giải cứu Hoàng Thúc ra, còn có tác dụng yểm trợ nhất định.

"Hưu"

Một đạo Thứ hồn châm gần như đồng thời theo sát mà ra, hàn quang u lam nhàn nhạt cùng ánh sáng xanh đen lóe lên. Quang diễm màu đỏ nóng rực lập tức bao phủ khu vực người băng Hoàng Thúc cùng băng xà.

"Phốc"

Người băng vẫn như cũ đứng ở nơi đó, có một chút dấu hiệu băng đang tan ra. Mà băng xà kia thì không thấy tung tích. Thứ hồn châm thất bại!


Vị trí băng xà biến dị vừa đứng lưu lại một cái động khẩu đường kính ba tấc. Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, không chút nghĩ ngợi, bằng vào cảm quan siêu phàm hắn phi chiếc Thứ hồn châm thứ hai vào tầng băng dưới chân.

"Đinh"

Một thanh âm bén nhọn chói tai truyền đến, trong không khí truyền đến một cỗ dao động linh hồn rung chuyển. Phía dưới tầng băng truyền đến một đạo tiếng hú vô cùng thê thảm. Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, một chưởng đánh tan tầng băng. vừa vặn tóm được vị trí bẩy thốn của băng xà biến dị. (Vị trí bảy thốn = vị trí tính từ đầu rắn xuống bảy tấc = điểm yếu nhất của rắn)

"Tê tê"

Băng xà biến dị ở trong tay Dương Phàm giãy dụa, trong đôi mắt lộ ra thần sắc dị thường thống khổ, thân thể cứng rắn lại không mất đi tính mềm dẻo truyền đến một cỗ lực lượng đáng sợ, từng tia hàn khí thẩm thấu mà ra. Nếu không phải băng xà biến dị bị Thứ hồn châm đánh trúng, bị độc lực ăn mòn, thân hình tê liệt thì với thực lục của Dương Phàm cũng không thể khống chế được nó.

Dương Phàm gắt gao tóm chặt vị trí bảy thốn của nó, hàn khí thẩm thấu ra kia lập tức ngưng kết thành một tầng băng mỏng ở trên cánh tay hắn. Cũng may thể chất hắn đặc thù, không bị tổn thương do giá rét.

- Ngươi hiện tại đã bị ta khống chế, nếu muốn giữ mạng phải để ta thiết lập linh hồn khế ước chủ tớ với ngươi.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn nó nói.

"Tê tê"

Băng xà biến dị trong mắt lộ ra vài phần bất khuất, vô cùng quật cường, không ngờ không chịu thuần phục, lực lượng phản kháng đột nhiên tăng lớn.

- Hừ!

Trong tay Dương Phàm đột nhiên truyền đến một cỗ lực lượng cô quạnh chết chóc. Băng xà biến dị trở nên cứng đờ, chỉ cảm thấy sinh cơ trong cơ thể đột nhiên trôi đi, chết dần chết dần. Mặc dù lực phòng ngự của nó biến thái, thân thể kiên cố như băng tinh nhưng vẫn như cũ siêu việt không hơn so với nhân loại.

Khô Tịch Thiên Lý, xóa bỏ hết thảy sinh cơ.

Băng xà biến dị bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, giờ phút này dưới tình huống linh hồn bị thương, thân thể tê liệt, nó không còn sức phản kháng nữa.

- Thần phục ta. Dương mỗ ngày sau sẽ trợ giúp người thăng lên cấp cao, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.

Dương Phàm dùng giọng điệu dụ dỗ nói.

- Ngươi thân là dị chủng hồng hoang, chẳng lẽ hy vọng sinh mệnh của mình kết thúc ngay tại hôm nay sao? Với huvết mạch cùng sinh cơ dồi dào trong cơ thể ngươi, cho dù sống thêm mấy ngàn năm nữa cũng không phải việc khó, nói không chừng khi đó ta đã hóa thành một đống đất vàng rồi

Băng xà biến dị thần sắc đã xảy ra một chút biến hóa tinh tế, nhìn chằm chằm Dương Phàm mấy lần, cuối cùng lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

- Tốt! Ta cùng ngươi ký kết linh hồn khế ước.


Dương Phàm tự mình phá vỡ cánh tay còn lại một chút, một dòng máu chảy ra bay vào trong không trung, hình thành một cái đồ án huyền ảo kỳ dị. Trong miệng hắn thầm niệm chú ngữ, trong tay pháp quvết như ảo ảnh bay vút ra, cũng mang theo một cổ linh hồn dao động kỳ dị.

- Đi!

Một miếng đồ án huyết sắc ở ngay trên đầu băng xà biến dị rồi dần dần thẩm thấu vào. Cơ thể nó thoáng quằn quại một chút liền buông lỏng. Dương Phàm hiểu được linh hồn khế ước tốt nhất là ký kết dưới tình huống hai bên cùng đồng ý, chỉ có như vậy mới tránh được linh hồn lực bị hao tổn, có thể phát huy một trăm phần trăm uy lực. Dương Phàm liền cảm giác được một dấu vết linh hồn của mình tồn tại ở sâu trong linh hồn của băng xà biến dị.

Đây chính là linh hồn khế ước chủ tớ.

Từ đó, một con băng xà biến dị thuộc dị chủng hồng hoang hoàn toàn bị Dương Phàm quản chế, không được cãi lời, sống hay chết chỉ trong một ý niệm. Dương Phàm mừng rỡ trong lỏng, buông băng xà biến dị trong tay cười nói:

- Ngươi đã là Lưu Ly Nham Tinh Xà biến dị, hôm nay ta liền đặt tên cho ngươi là Lưu Ly Hàn Tinh Xà.

Lưu Ly Hàn Tinh Xà!

Trong mắt Băng xà biến dị hiện lên một tia sáng kỳ dị.

- Được rồi! Trước tiên ngươi tiến vào Tiên Hồng Giới của ta.

Linh hồn Dương Phàm cùng nó tương liên, một ý niệm sinh ra liền thu nó vào trong Tiên Hồng Giới. Cũng chính là thương khố trong Tiên Hồng Không Gian. Sau khi làm xong những việc này, Dương Phàm đi tới trước mặt bức tượng băng Hoàng Thúc kia quan sát một lát lầm bầm nói:

- Còn may là ngươi đã phục dụng Hàn Tức Đan, có linh khí hộ thân, bản thân lại tu luyện Hàn Băng công pháp, bằng không hiện tại ngươi chính là một tòa tượng băng chân chính.

Kỳ quái chính là Dương Phàm cũng không có lập tức xuất thủ cứu Hoàng Thúc. Mà trước tiên từ trong tầng băng thu hồi Thu hồn châm của chính mình rồi mới đi về phía Hàn Băng Động.

"Hưu hưu"

Đúng lúc này, Vũ Văn Nhu và Vũ Văn Lân đồng thời bay ra khỏi Hàn Băng Động, trên mặt xuất hiện vài tia vui mừng, hiển nhiên đã chiếm được bảo vật trong động.

- ồ. Dương dược sư!

Hai người vừa thấy Dương Phàm, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Đồ đã lấy tới tay chưa?

Dương Phàm hỏi.


- Vạn Niên Tuyết Liên, Vạn Niên Hàn Tham còn có quả trứng kia nữa đều chiếm được, tuy nhiên trong động còn có một số Thiên Niên Băng Tinh cùng mấy thứ tài liệu quý hiếm khác. Trong khoảng thời gian ngắn không thể khai thác được.

Vũ Văn Nhu vẻ mặt tươi cười nói.

Tuy nhiên, vẻ tươi cười của nàng đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt đảo qua bốn phía:

- Hoàng Thúc đâu?

Mới vừa rồi Dương Phàm và Hoàng Thúc lôi kéo băng xà biến dị đi xa, nếu không bọn họ cùng không thể dễ dàng chiếm được những bảo vật này.

- ở bên kia.

Dương Phàm lấy tay chỉ về một phương hướng, sau đó phân phó:

- Phái hai người đưa hắn vào trong trận pháp.

Vũ Văn Nhu cùng Vũ Văn Lân ngẩn ra:

- Hoàng Thúc hắn bị làm sao vậy?

Bọn họ cảm thấy mấy phần bất an.

- Hoàng Thúc bị băng diễm của băng xà kia đóng băng, trở thành một tượng băng.

Dương Phàm hồi đáp.

Hai người Vũ Văn Nhu vội vàng bay qua, quả nhiên nhìn thấy một tòa tượng băng hình người rất sống động, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dáng và biểu tình của Hoàng Thúc. Hai người không khỏi hít một hơi khí lạnh, vội vàng nhấc tượng băng này bay về phía trận pháp.

- Các ngươi cẩn thận một chút, tượng băng này nếu rơi xuống sẽ vỡ vụn, khi đó sẽ không còn cơ hội cứu hắn đâu.

Dương Phàm căn dặn.

Chỉ chốc lát, ba người một tượng băng trở lại trong trận pháp khiến cho một số đệ tử gia tộc còn lại vô cùng kinh ngạc.

- Hoàng Thúc biến thành tượng băng.

Mọi người kinh hãi không thôi.

Ngay cả Hoàng Thúc tu luyện công pháp Hàn Băng, tu vi không tầm thường cũng biến thành như vậy, có thể thấy được băng xà biến dị kia khủng bố tới mức nào.

- Dương dược sư! Ngươi mau nghĩ cách cứu hắn đi.

Vũ Văn Nhu lộ vẻ vội vàng nói.

Hoàng Thúc chính là một thành viên trung tâm trong gia tộc, khi còn trẻ đã mồ côi cha mẹ, thập phần trung thành, mới trước đây còn chăm sóc cho hai người mình.


- Hiện tại không phải thời điểm, bởi vì hàn khí đã xâm nhập vào cốt tủy.

Dương Phàm trầm ngâm nói.

- Vậy nên làm cái gì bây giờ? Vũ Văn Nhu có chút sốt ruột.

- Chờ!

Dương Phàm thở nhẹ một hơi:

- Nếu hắn có thể bằng vào thực lực của mình vượt qua một cửa này, chắc chắn thoát thai hoán cốt, tu vi tăng lên một tầng.

- Nếu hắn không vượt qua vậy kết quả sẽ ra sao?

Vũ Văn Lân hỏi.

- Nếu không vượt qua ta sẽ xuất thủ giúp hắn khôi phục.

Dương Phàm thản nhiên nói, dứt lời khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại một bộ điều tức tu luvện. Thời gian từng phút trôi qua, Dương Phàm vẫn không nhúc nhích, chưa từng mở mắt. Đám người Vũ Văn Nhu lại có chút lo lắng. Rốt cục sau ba ngày ba đêm. Mặt ngoài tượng băng kia xuất hiện một đạo vết nứt, sau đó như mạng nhện lan tràn rộng ra.

Mọi người mừng rỡ, chăm chú nhìn tượng băng này.

Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng " răng rắc" liên tục, băng vỡ bay tán loạn, hàn khí bức người, khiến cho những người trong trận pháp rất chật vật. Hoàng Thúc từ trong tượng băng đi ra bên ngoài thân thể còn có một tầng băng tinh trong suốt, hóa thành một cỗ khí lạnh vô cùng dung nhập trong cơ thể hắn. Sau một lúc lâu. Hoàng Thúc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mở mắt ra, một chút tinh quang hiện lên, bốn phía vô duyên vô cớ sinh ra một cổ linh áp.

Giờ phút này, trên người Hoàng Thúc lộ ra một cỗ khí chất khó có thể nói rõ, lãnh huyết quyết đoán.

- Ha ha! băng phách chi lực nhập cốt tủy, rữa thân thể, rèn luyện cốt cách thoát thai hoán cốt, công pháp nâng cao một tầng, ngươi làm được rồi

Dương Phàm đứng lên mĩm cười.

Vẻ mặt Hoàng Thúc cảm kích nhìn Dương Phàm:

- Thời khắc mấu chốt may mà có một kích hỏa diễm của Dương dược sư, để cản mấy phần lực lượng của băng diễm kia, đồng thời cũng giúp cho ta tranh thủ được một chút thời gian. Nếu không giờ phút này ta đã trở thành một hồn ma dưới băng diễm rồi

Trên thực tế, Hoàng Thúc có thể đột phá hiện tại thật đúng là may mắn, đầu tiên có Hàn Tức Đan hộ thể, cộng với tầng phòng hộ của Linh Khí phòng ngự trung phẩm, ở thời khắc mấu chốt Dương Phàm lại giúp hắn cản vài phần uy năng của băng diễm kia. Đương nhiên, nhân tố quan trọng nhất là hắn tu luyện công pháp thuộc tính hàn băng, ý chí vô cùng kiên định, vượt qua một cửa cuối cùng này.

- Đúng rồi! Băng xà đáng sợ kia đi đâu rồi?

Hoàng Thúc đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng hỏi. Mọi người cũng tỉnh ngộ, mới nhớ tới vấn đề này, đều đưa mắt nhìn về phía Dương Phàm.

- ở nơi này của ta.

Dương Phàm chậm rãi mở ra một bàn tay, trên đó chính là một con băng xà đang cuộn tròn, vô cùng nhu thuận. Đồng thời. một cỗ khí lạnh vô cùng bức tới khiến cho mọi người sợ run


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận