Tiên Hồng Lộ

Nhìn bộ dạng trấn định tự tin của Điệp Liên. Dương Phàm nở nụ cười:

- Ha ha. Ngươi thật là tự tin. Nếu chỉ bằng vào dung nhan và lời nói đường mật của ngươi, như vậy thật có lỗi. Dương mỗ sẽ không đáp ứng.

Không có ích lợi thiết thực, ở trong Cửu u Bí Cảnh nguy hiểm khó dò này, Dương Phàm làm sao sẽ vô cớ đi che chở cho một người yếu?

- Hừ. Nếu ngươi dám che chở cho nàng. vậy sẽ đối nghịch với Ma Dương Tông ta!

Sở Vân Hàn vẻ uy hiếp nói nhưng ở sâu trong nội tâm kỳ thật có vài phần sợ hãi kiêng kị Dương Phàm vô cùng.

- Thấy không, Điệp Liên cô nương, về tình hay về lý. ta đều không có cách nào bảo hộ cô.

Dương Phàm khẽ cười nói, thật không có coi Sở Vân Hàn kêu gào uy hiếp ở trong mắt.

- Dương Dược sư. Chẳng lẽ ngươi thật sự ý chí sắt đá như vậy, không để ý cảm tình trong lòng chỉ có lợi ích?

Điệp Liên vẻ mặt u oán nói.

- Xin lỗi. Dương mỗ sẽ không đáp ứng.

Dương Phàm biểu hiện ra quyết đoán cùng lãnh đạm nên có. Luận cảm tình, hình như hắn cùng Điệp Liên này không có quan hệ gì.

- Khách khách. Điệp Liên dám cá. ngươi nhất định sẽ đáp ứng.

Dứt lời. Điệp Liên ném một phong thư cho Dương Phàm. cười tủm tỉm nói:

- Mời Dược sư xem qua.

- Thư?

Dương Phàm nao nao. đón nhận phong thư có chút cũ kỹ này, mặt trên không có bất kỳ cấm chế gì, trong thư cũng không có chữ viết gì.

- Đâychẳng lẽ là thư của Ám Thiên Quân Vương cho ta?

Dương Phàm lộ vẻ khác lạ, sau khi xác định trên phong thư nàv không có gì khác thường, liền nhẹ nhàng mở ra. Trong thư có một hàng chữ tiêu sái tự nhiên, thoạt nhìn có một loại cảm giác quen thuộc, đó là tới từ trí nhớ khi còn nhỏ

Đầu thư là vài chữ: Dương Phàm con ta.

Tâm thần Dương Phàm run lên, tim đập gia tốc. thậm chí ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập. Trên mặt Hồ Phi lộ vẻ khác lạ, hắn chưa từng nhìn thấy Dương Phàm kích động như vậy.

- Trả túi trữ vật cho ta!

Đúng lúc này, Sở Vân Hàn thấy sự khác thường của Dương Phàm. nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình như bóng ma bay nhanh tới Điệp Liên. Hắn muốn nhân cơ hội giết chết Điệp Liên. đoạt lại túi trữ vật của mình

- A!

Sắc mặt Điệp Liên trắng bệch. chỉ cảm thấy một cỗ khi tức bóng ma tử vong ập tới, vội vàng bỏ chạy sang hướng Dương Phàm.

- Dừng tay!

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe thần quang, quát lạnh một tiếng, một chưởng cách không bổ ra. Một đám sương màu xanh ở ngoài mấy trượng hóa thành một con mãnh hổ, cùng với thanh đao ba mũi hai lưỡi của Sở Vân Hàn đánh vào nhau.

Ầm

Mãnh hổ màu xanh cùng Linh Khí cực phẩm đánh vào nhau. khiến thân hình Sở Vân Hàn chấn động, bị một cỗ lực lượng lớn vô cùng đẩy lui khí huyết nhộn nhạo.

- Điều này sao có khả nănglinh khí hóa hình!

Một kích rất mạnh của Sở Vân Hàn không ngờ bị một gã Dược sư cùng cấp đẩy lui, điều này nói ra chẳng phải làm người chê cười. Đương nhiên, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này cũng có liên quan đến trạng thái của hắn giờ phút này. Ngoài ra thủ đoạn cao siêu linh khí hóa hình của Dương Phàm cũng làm khiếp sợ toàn trường.

- Linh khi hóa hình. Đây là thủ đoạn mà ít nhất phải là tu sĩ bậc cao trở lên mới có thể tu luyện thành công.

Trác Kinh đứng sừng sững trước truyền tống quang môn màu máu cũng lộ vẻ kinh ngạc.

- Nàng. hiện tạido ta che chở!

Dương Phàm gần như là gằn lên từng tiếng, trên người mạnh mẹ tỏa ra một cỗ uy áp vô hình, đỉnh đầu mơ hồ hiện ra một đoàn linh quang màu trắng trong suốt. Một cỗ dao động cộng hưởng kỳ dị với bất kỳ sinh linh gì, nhộn nhạo trong lòng bàn tay hắn. Rất hiển nhiên, nếu Sở Vân Hàn dùng sức mạnh. Dương Phàm sẽ không để ý dùng Khai Quang Tịnh Thế Diễm cướp đoạt vài chục năm thọ nguyên của hắn.

- Xem như ngươi lợi hại!

Thân hình Sở Vân Hàn lóe lên vội vàng thoát về hướng quang môn màu máu. sau đó mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm:

- Chờ Sở mỗ tu thành Nhất u Ma Diễm lại đến xin ngươi chỉ giáo.

Hắn nói như vậy cũng tương đương với thừa nhận trước khi không tu thành Nhất u Ma Diễm. không phải là đối thủ của Dương Phàm.

- u Minh Ma Diễm?

Dương Phàm cười cười. không nói gì vẻ mặt không cho là đúng. Hắn đồng thời nắm giữ Nhất u Ma Diễm cùng Khai Quang Tịnh Thế Diễm. làm sao không rõ trong hai thứ này thứ nào mạnh hơn. Nếu là luận về lực phá hoại, vậy đương nhiên là Nhất u Ma Diễm. Nhưng là Khai Quang Tịnh Thế Diễm huyền ảo khó lường, ẩn chứa ý cảnh tự nhiên bao dung của Tiên Hồng Giới. Nếu là hai thứ gặp nhau bị bại hơn phân nửa là u Minh Ma Diễm.

Phàm là bất kỳ sự vật gì ở trong phạm trù sinh mạng tự nhiên, đều khó thoát được tự nhiên héo rũ của Khai Quang Tịnh Thế Diễm, còn có uy lực Tịnh Thế càng thêm bá đạo. Cho dù là Dương Phàm hiện tại cũng chỉ nắm giữ được một ít bề ngoài của ngọn lửa này.

Vèo

Sở Vân Hàn hóa thành một bóng đen xuyên qua truyền tống quang môn màu máu kia. Thần thức Trác Kinh đảo qua hắn một cái, cũng không ngăn cản. Hắn tuy có ý tiêu diệt Sở Vân Hàn giờ phút này suy yếu vô cùng nhưng bởi vì bận tâm chí tôn ma đạo Tam u lão ma này cho nên cũng không dám xuống tay.

Bá -

Sở Vân Hàn biấn mất không thấy. Hắn là tu sĩ thứ hai tiến vào truyền tống quang môn, rốt cục là tiến vào Huyết Nhật Điện hay là bị đưa ra bên ngoài, mọi người đều không thể đoán trước. Sau khi Sở Vân Hàn một trong ba ngôi sao mới nổi, Dương Phàm bắt đầu tử tế đọc thư trong tay mình, trong đó chỉ có ít ỏi vài chữ.

"Dương Phàm con ta! Ta hiện tại mạnh khỏe, bởi vì một nguyên nhân đặc thù không thể chính thức tiếp xúc cùng các ngươi. Ta tiềm ẩn hơn mười năm, yên lặng tích trữ thực lực, chỉ vì chờ đợi một ngày nào đó trong tương lai. Thời gian hơn mười năm. vi phụ lúc nào cũng quan tâm đến phát triển của hai huynh đệ ngươi. Vi phụ rất vui mừng. thành tựu của các ngươi vượt xa đoán trước của ta. Đặc biệt Phàm nhi ngươi. Lần này ngươi tiến vào Bí Cảnh. vi phụ rất rõ ràng, trong lòng cũng rất tán đồng, chỉ tiếc năm xưa vi phụ không có cơ hội này, ở bên trong Bí Cảnh. có một người có quan hệ không tầm thường với ngươi, nếu nàng gặp uy hiếp về sinh mạng nên hết sức giúp đỡ. Nàng này ngươi cũng đã gặp tên là Điệp Liên. Ngoài ra, ở trong Cửu u Bí Cảnh. ngươi có thể dùng hết sức mình, an toàn của người thân cùng bè bạn ở bên ngoài, đều ở dưới sự che chờ âm thầm của vi phụ".

Dưới cùng có hai từ: Dương Thiên!

Ở một góc bức thư này, còn có một hàng chữ: "Xem xong thư này, Phàm nhi lập tức hủy đi. để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết cho vi phụ".

- Phụ thânThật sự là phụ thân!

Dương Phàm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại sau đó bắt đầu ôn lại thư tự tay phụ thân viết. Tâm tinh hắn giờ phút này quả thực khó có thể hình dung. Phụ thân không có chết, thật sự không chết. Thật sự là một vui mừng to lớn. Tảng đá trong lòng Dương Phàm rốt cục hạ xuống, vui sướng từ trước đến nay chưa từng có. Đồng thời. hắn cùng thấp thỏm, nôn nóng hy vọng nhìn thấy phụ thân.

Phụ thân, Nam tử cao lớn không gì không làm được trong ấn tượng, đối với mình hiền từ yêu thương có thừa. Mặc dù cách xa nhau hon mười năm. hắn vĩnh viễn không quên được ánh mắt ôn hòa và quan tâm yêu thương của phụ thân.

Thật lâu sau, trong tay Dương Phàm nhảy lên một ngọn lửa đốt phong thư thành tro tàn.

- Khách khách. Dương Dược sư. Điệp Liên nói không sai chứ. người nhất định sẽ bảo hộ ta.

Điệp Liên cười khẽ hướng về hắn chớp chớp mắt. lộ ra bộ dạng khờ dại đáng yêu. Dương Phàm vốn định lạnh lùng nhìn lại, tuy nhiên đột nhiên nhớ tới lời nói trong thư của phụ thân: "ở bên trong Bí Cành. có một người có quan hệ không tầm thường với ngươi, nếu nàng gặp uy hiếp về sinh mạng. nên hết sức giúp đỡ".

"Có quan hệ không tầm thường với ta".

Dương Phàm không khỏi đánh giá thêm Điệp Liên vài lần, nàng này cùng mình sẽ có quan hệ gì mà phụ thân kêu mình che chở nàng?

- Khi nào ta có thể gặp ông ấy?

Trong ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía Điệp Liên có thêm vài phần ôn hòa, hoàn toàn khác hẳn lãnh đạm vô tình lúc trước. Điệp Liên bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú. lập tức có một loại cảm giác thân thiết ấm áp như gió, vội vàng hạ thấp giọng, nói:

- Ông nói chờ người tiến vào bậc cao Kim Đan chính là thời cơ gặp mặt.

- Được.

Dương Phàm gật gật đầu. Đối với hắn giờ phút này mà nói bậc cao Kim Đan cũng không phải một chuyện xa xôi. Đồng thời. hắn cũng có thể hiểu được phụ thân của mình, tuy rằng ông ta vẫn một mực ẩn trong tối, nhưng chính là yên lặng bảo hộ mẫu thân cùng hai huynh đệ mình.

"Ngoài ra. ở trong Cửu u Bí Cảnh. ngươi có thể dùng hết sức mình, an toàn của người thân cùng bè bạn ở bên ngoài, đều ở dưới sụ che chờ âm thầm của vi phụ"'.

Đặc biệt cuối cùng một câu khiến tin tưởng của Dương Phàm tăng nhiều, lòng không có lo lắng gì.

- Ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi hoàn toàn không tổn hao gì rời khỏi Cửu u Bí Cảnh.

Dương Phàm hít sâu một hơi. hứa hẹn với Điệp Liên.

- Đa tạ Dương Dược sư.

Trong đôi mắt sáng của Điệp Liên lóe lên một tia vui sướng. Trên thực tế nàng cũng không biết nội dung trong thư. nhưng thay đổi lớn lao của Dương Phàm cũng khiến nàng được sủng ái mà sợ. Trong thư này rốt cục có huyền bí gì, có thể khiến cho thái độ của nam tử ý chí sắt đá trước mặt này đã xảy ra thay đổi như thế?

- Nhưng Dương Dược sư. Truyền tống quang môn hiện tại đã bị tu sĩ bậc cao coi giữ. Điệp Liên nếu làm liên lụy người không bằng giao túi trữ vật của mình cho hắn cũng không sao.

Trong lòng Điệp Liên đột nhiên có vài tia không đành lòng. Khi một người đối tốt với nàng, nàng ngược lại không đành lòng để đối phương bị thương tổn.

Thử nghĩ. ở trước mặt bậc cao Kim Đan Trác Kinh. chỉ sợ ngay Dương Phàm đều không thể đột phá phòng tuyến này càng nói gì đến việc mang theo trói buộc như nàng?

- Ngươi yên tâm. Chuyện Dương mỗ đáp ứng. nhất định có thể làm được.

Dương Phàm nở nụ cười. vẻ mặt trấn định. nhàn nhã ung dung nhìn về phía Trác Kinh dùng lực của một người trông giữ truyền tống quan môn duy nhất trong đại sảnh Cửu u. Trong mắt hắn không ngờ có vài phần chiến ý cùng tự tin nồng đậm.

Điệp Liên thất kinh. Cho dù ở trước mặt bậc cao Kim Đan, trong lòng Dương Phàm không ngờ còn có chiến ý dày đặc như thế.

Tự tin của hắn đến từ đâu?

Mà giờ phút này. Trác Kinh cùng đúng lúc đối mắt với Dương Phàm, trong mắt lóe tinh quang, trong lòng sinh ra vài phần đề phòng Dương Phàm. Trước khi Cửu u Bí Cảnh mở ra hắn đã tính toán rất tốt Một khi tiến vào Bí Cảnh. liền lập tức đột phá đến bậc cao Kim Đan.

Đến lúc đó. lấy thân phận tu sĩ bậc cao của hắn còn không thể hoành hành toàn Bí Cảnh?

Nhưng mà tính toán của Trác Kinh lại rất nhanh bị phá hỏng. Trong nháy mắt hắn đột phá đến bậc cao. một gã bậc cao khác lọt vào tầm ngắm của hắn. cũng cùng hắn chiến đấu một phen. Người đó chính là Vô Song.

Bởi vì có Vô Song tồn tại, hắn tuy có thực lực bậc cao cũng không dám quá mức ngông cuồng. Chỉ là khi Vô Song đều là bậc cao kia rời khỏi quãng trường Cửu u, hắn mới chính thức không kiêng nể gì kinh sợ toàn trường, trực tiếp ngăn chặn truyền tống quang môn duy nhất trong đại sảnh Cửu u này. Trừ bậc cao ra, trong Cửu u Bí Cảnh này chỉ có ba ngôi sao chuẩn bậc cao Trúc Cơ đỉnh là có thể tạo thành một ít phiền toái nhỏ cho hắn.

Giờ phút này, Trác Kinh lần đầu sinh ra kiêng kị mãnh liệt với một người khác ngoài Vô Song cùng ba ngôi sao mới nổi kia. Bất kể là thần thông Khai Quang Tịnh Thế Diễm khó lường hay là thủ đoạn linh khí hóa hình đều là siêu việt phạm trù tu sĩ bậc thấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui