Tiên Hồng Lộ

Hàn quang dài tới hơn trượng khiến ánh mắt hàng ngàn vạn tu sĩ toàn trường hoa lên, một cỗ sát ý lạnh lão xâm nhập vào cốt tủy, tiếng xé gió đè ép không khí quanh thân, tiếng rít chói tai khiến cho khí huyết người ta nhộn nhạo. Đạo hàn quang lạnh băng kia trong chớp mắt bổ trúng Dương Phàm. Nhát bổ cự ly gần như thế hầu như không có khả năng né tránh. Huống chi trong đầu Dương Phàm căn bản không có ý né tránh. Quầng sáng màu lục quanh thân hắn nhộn nhạo một hồi hình thành Lục sắc Tháo Giáp như thực chất tán phát ra sinh cơ màu xanh biếc bên ngoài thân. Sau khi bước vào bậc cao thủ đoạn ngưng khí hóa hình của Dương Phàm càng thêm thành thạo, tốc độ thi triển còn nhanh hơn Pháp Bảo.

Phốc!

Cự phủ dài hơn trượng kia hung hăng bổ lên Lục sắc Tháo Giáp bị quầng sáng màu lục giảm hơn nửa lực đạo phát ra tiếng động như đánh lên cỏ khô.

- Phá!

Tiếng rống giận dữ của Dương Vũ cũng vang lên!

Tất cả mọi người toàn trường đều ngừng thở gắt gao nhìn chằm chằm vào chuyện sắp xảy ra. Một búa như sét đánh của Dương Vũ, khí thế rộng rãi đủ để bổ núi vỡ đất. Nhưng mà Dương Phàm vẫn như trước đứng bình yên vô sự, sự thật vẫn tàn khốc như vậy, không thể tin nổi. Không chút tổn thương, không nhích động một ly. Dương Vũ ngây dại, toàn thân chìm vào trong một trạng thái gần như tuyệt vọng. Hắn thậm chí hoài nghi mình hiện tại có phải đang nằm mơ hay không?

Chúng tu sĩ tại trường đều trợn mắt cứng lưỡi, trái tim như nhảy thọt lên cổ kia cuối cùng cũng vững vàng hạ xuống.

Hô!

Những tu sĩ này đều thở phào một hơi dài, cũng không có nhìn đến kết cục máu chảy đầm đìa sau một búa kia. Mặc dù không có người lạc vào cảnh giới kỳ lạ nhưng chớp mắt vừa rồi cũng đã mang đến cho bọn họ một loại cảm giác kích thích vạn phần.

- Đại ca. thật tốt quá!

Dương Lỗi nắm chặt hai tay, thân hình hơi run lên lo lắng trong mắt đã bị vài tia hưng phấn thay thế. Nhưng mà Dương Phàm thân là người trong cuộc lại như giếng cổ không hề gợn sóng. Đối với hắn mà nói kết quả này nằm trong dự đoán trước, không có bất kỳ bất ngờ đáng nói

- Làm sao có thể? Điều này sao có thể?

Tâm thần Dương Vũ hỗn loạn gần như mê muội, toàn thâm chìm vào trong một trạng thái gần như nửa si nửa ngốc.

Đương!

Búa lớn trong tay Dương Vũ rơi xuống, vừa kéo đập trúng chân hắn.

- A!

Dương Vũ kêu thảm một tiếng, lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại mặt không còn chút máu. Đau đớn từ chân truyền đến khiến hắn rốt cục hiểu được đây không phải là mộng mà là một sự thật vô cùng tàn khốc.


- Điều này sao có thể?

Dương Vũ lại lấy ra một số Linh Khí phát động thế công mãnh liệt liên miên không ngừng tới Dương Phàm. Từ Linh Khí, phù triện đến các loại thần thông phép thuật, cho đến một số bí thuật sát thủ giản đều thi triển với Dương Phàm.

Keng keng! Ầm ầm! Thịch thịch!

Dương Vũ điên cuồng công kích không chút dừng lại, cả người như mất hết lý trí Dương Phàm đầy mặt trào phúng, trong mắt thậm chí còn có vài tia thương hại. Mắt thấy nén nhang ở bên ngoài vấn Thiên đài đã sắp cháy hết. Giờ phút này, chúng tu sĩ thậm chí đều ngừng thở, bọn họ đều đang chờ đợi Dương Phàm ra tay tấn công.

Phịch!

Đúng lúc này Dương Vũ chung quy cạn kiệt pháp lực, khí lực mất hết. giống nhu một con chó quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở dốc. Dương Phàm nhìn nén nhang đang cháy ở ngoài vấn Thiên đài đã đốt tới cuối, rốt cục tắt đi.

- Thời gian một nén nhang, đã hết!

Dương Phàm nhẹ thở dài. vươn một ngón tay. hỏi:

- Ngươi đã phục chưa?

- Đi chết đi!

Trong mắt Dương Vũ chợt lóe hàn quang, cũng không biết khí lực từ đâu tới một chân đòn quét chân quét về phía hạ bàn Dương Phàm. Một cước này, gần như hao hết toàn bộ phép lực còn lại của hắn. đã vượt qua lực lượng Cực hạn.

Phanh!

Dương Phàm mang theo thương hại cong tay điểm một cái, một cỗ lực lượng lớn lao từ ngón tay chợt ào ào tuôn ra đánh bay Dương Vũ ra ngoài mười mấy trượng, rơi khỏi vấn Thiên đài.

Woaaaaa-

Mọi người toàn trường ồ lên chấn động, các loại tiếng kinh hô thán phục không ngừng. Trong đó mấy tên tu sĩ bậc cao đang xem bỗng con ngươi sáng quắc mặt lộ vè kinh dị nghi hoặc. Một chỉ vừa rồi của Dương Phàm dường như đã đột phá tu sĩ bậc thấp, đạt tới bậc cao. Nhưng là nhìn qua vẫn như cũ dừng ở Trúc Cơ đỉnh. Điều này mang đến cho bọn họ một loại ảo giác khó thể quyết định, không thể xác định một chỉ vừa rồi thuộc về phạm trù bậc thấp hay là uy năng bậc cao.

Phịch!

Thân thể Dương Vũ từ không trung rơi xuống, khiến cho đám tu sĩ đang chìm vào trong trạng thái ngây dại hoảng hốt tỉnh lại.


- Ngươi thua rồi!

Thẳng đến khi Dương Vũ rơi xuống đất. Dương Phàm mới thản nhiên phun ra ba chữ. Dương Vũ mặt như tro tàn, nửa quỳ trên đất, giờ phút này ánh mắt nhìn phía Dương Phàm càng nhiều sợ hãi ghen ghét. Giờ khắc này hắn ngay cả một chút ý niệm tranh đấu cũng không có. Ba năm, chỉ ba năm Dương Phàm từ một phế nhân tu luyện đến cảnh giới như thế. Đây đã không thể dùng hai chữ "Thiên tài" để hình dung. Khó trách, ngay cả hạng người trong tam đại tân tú như Sở Vân Hàn thậm chí là Trác Kinh mới bước vào bậc cao Kim Đan đều thua trong tay Dương Phàm.

Giờ này khắc này Dương Vũ xem như hoàn toàn giác ngộ.

- Dương Vũ, ngươi thua! Dựa theo đánh cuộc cò không mau dập đầu tạ tội với đại ca ta?

Dương Lỗi vẻ mặt ngạo nghễ cười lạnh nói.

- Dập đầu tạ tội!

- Mau dập đầu!

Đám con cháu Dương gia bảo đều cao giọng quát lớn. Nghĩ tới ba năm trước Dương Vũ đến Dương gia bảo diễu võ giương oai xem thường tất cả con cháu đệ tử đời thứ ba, nói lời ngông cuồng, lại không người có thể địch. Mà hiện giờ dưới tình huống có lợi như thế. Dương Vũ lại bại thảm như thế. Đối thủ đứng yên trước mặt cho ngươi đánh đều không thể thương tổn mảy may. có thể nói là mất hết thể diện. Dương Vũ cắn chặt răng, hai tay nắm chặt run rẩy không thôi. Hắn nhìn Dương Phàm một cái thật sâu liền chuẩn bị dập đầu tạ tội

- Thôi dập đầu nhận tội cũng miễn đi.

Dương Phàm nhẹ khoát tay chặn lại, ngăn cản động tác của Dương Vũ. Hắn có thể hiểu được khi một người quỳ ở trước mặt hàng ngàn hàng vạn tu sĩ là khuất nhục cỡ nào!

Phàm là còn có thể lưu lại một đường sống, Dương Phàm cũng không muốn bức đối phương đến cực hạn tâm lý.

Phù!

Dương Vũ thở dài một hơi trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi thật sự quỳ xuống dập đầu như vậy nửa đời còn lại hắn chi biết cừu hận, trả thù. Nhưng là hành động này của Dương Phàm cũng không có bức hắn đến cực hạn ngược lại khiến Dương Vũ nản lòng thối chí mất đi dũng khí đấu tranh.

- Ngày sau người Kinh đô Dương gia ngươi không được bước vảo Dương gia bảo nửa bước. Nếu làm trái Dương Phàm một số năm sau trở về, nhất định sẽ tận diệt Kinh đô Dương gia ngươi!

Giọng Dương Phàm ẩn chứa sát khí lạnh băng truyền khắp toàn trường, khiến tâm thần của Dương Vũ cùng Kim Đan lào tổ Kinh đô Dương gia đều run lên.

"Hắn là một đệ tử đời thứ ba nhưng lại có thể mang đến áp lực cùng uy hiếp như thế cho ta. Chẳng lè người này đã bước vào bậc cao?"


Kim Đan lão tổ Kinh đô Dương gia đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ.

Bậc cao!

Trẻ tuổi như thế đã bước vào bậc cao vậy tiềm lực cùng thành tựu ngày sauKim Đan lão tổ Dương gia gần như không dám tưởng tượng đến hậu quả kia.

- Ước hẹn ba năm vấn Thiên đại hội rốt cục chấm dứt.

Tâm tình Dương Phàm ngược lại vô cùng phức tạp. Sau khi giải quyết việc này, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ngư Dương quốc đi xa nơi đất khách quê người, khi nào có thể trở về, ngay cả bản thân hắn cũng không thể đoán trước.

- Đại ca!

Đệ đệ Dương Lỗi nhìn về phía hắn, trên mặt lộ đầy kích động, hưng phấn, sùng bái. Giờ khắc này, hắn dường như về tới thời ấu thơ sùng bái đại ca vạn phần. Dương Phàm đứng trên vấn Thiên đài không lập tức rời đi, ánh mắt hắn đảo qua mọi người toàn trường. Mỗi lần gặp một người quen biết, hắn đều dừng lại một chút.

ĐỘC Vương ở trong một góc hẻo lánh mĩm cười với hắn.

Ám Thiên Quân Vương ẩn nấp trong hư không, ai cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn. Lệ Hồng Phi, Sở Vân Hàn, lão tổ Dương gia, lão tổ Sở gia, Sỡ Ngọc Yên, Dương Hồng, Dương Quang, Dương Mạn, Lâm Chung, đệ đệ Dương Lỗi, Lý mập mạp

Một đám người quen biết, bất kể là địch là bạn đều xẹt qua trong mắt Dương Phàm để lại từng đoạn trí nhớ tương ứng.

Bá!

ở trên một căn phòng nơi xa, xuất hiện một nam tử áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm, trên khuôn mặt bình thường hơi lộ nét cười. Trên một cây lớn bên cạnh phòng Vô Song đang đứng. một thiếu niên tướng mạo xấu xí ngồi chồm hổm chính đang nhe răng trọn mắt nhìn Dương Phàm cười hắc hắc không ngừng. Không biết vì sao khi Dương Phàm đảo qua toàn trường, tất cả mọi người trầm mặc không nói dường như bị một bầu không khí độc đáo lây lan. Giờ khắc này, thân hình Dương Phàm lộ vẻ cô đơn lẻ loi, một tia dao động tâm tình độc đáo kia dưới ý cảnh độc đáo của Tiên Hồng Quyết chậm rãi lan tràn. Dương Lỗi có một loại cảm giác muốn khóc, Hồ Phi đang nhe răng nhếch miệng cũng ngây ngẩn cả người.

Trong mắt Vô Song hiện lên một tia hào quang kỳ dị.

Độc Vương lưng còng như có suy nghĩ.

Mọi người còn lại, hơn phân nửa là không biết nội tình lại cảm nhận được trong một tia dao động tâm tình độc đáo kia mang theo vài tia bất đắc dĩ không muốn. Sau một lát. Dương Phàm phun ra một hơi dài chuẩn bị rời khỏi vấn Thiên đài.

- Đứng lại!

Một giọng nói lạnh băng thấu xương truyền đến. Sở Vân Hàn ma khí quanh quẩn toàn thân mang theo Cửu u ma khí cuồn cuộn giống như đạn pháo bắn về phía Dương Phàm.

Sở Vân Hàn!

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe lệ quang, sừng sững tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Nhưng lại thầm hạ quyết tâm phải dạy bảo người này một bài học nhớ đời.

- Dương Phàm, hoặc là có thể gọi ngươi Thạch Thiên Hàn. Hôm nay Sở mỗ tìm ngươi, vì một trận chiến định mệnh.


Con ngươi giống như vực sâu vô hạn của Sở Vân Hàn nhìn thẳng Dương Phàm, giọng nói lạnh băng vô tình có một cỗ ý cảnh đặt thân vào chỗ chết tìm cái sống.

- Biết rõ sẽ thua vì sao còn muốn tìm ta liều mạng?

Dương Phàm không lập tức phủ định thân phận Thạch Thiên Hàn thản nhiên hỏi. Hai người đều có được Nhất u Ma Diễm, Dương Phàm biết mình khó thể giấu được đối phương.

Phừng!

Đột nhiên, ở mi tâm Sở Vân Hàn xuất hiện một dấu trăng cong, trong tay bốc lên một đoàn ma diễm u ám, nơi trung tâm ma diễm một đoàn u quang lúc sáng lúc tối, giống như tim đập.

Phanh Phanh! Phanh Phanh!

- u Minh Ma Diễm!

Chúng tu sĩ tại trường đều kinh hô một tiếng. Ma diễm này là tuyệt kỹ thành danh của Tam u lão ma, ma đạo chí tôn Ngư Dương quốc.

- Bởi vìTa không có đường lui!

Trong mắt Sở Vân Hàn hiện lên một tia bất đắc dĩ, tuyệt vọng rồi lại bị một loại hung ác cùng âm độc thay thế.

- Đến đâyđi. Tế ra Nhất u Ma Diễm của ngươi, để chúng ta phân cao thấp.

u Minh Ma Diễm trong tay Sở Vân Hàn hóa thành một đạo u quang như hắc long chết chóc lao về phía Dương Phàm cắn nuốt. Giờ khắc này, Dương Phàm cảm giác Cửu u ma khí trong cơ thể mơ hồ không bị khống chế đặc biệt là Nhất u Ma Diễm kia dường như vô hình trung bị triệu hoán.

Ầm ầm!

Ma khí trên người Dương Phàm xông tân trời, ma uy vô thượng ầm ầm che phủ phạm vi vài dặm, tất cả sinh linh bậc thấp trong khu vực đều kinh hãi run lên. Đây là ma uy bậc cao, ở trên trán hắn xuất hiện một dấu ấn ký trăng cong. Nhất u Ma Diễm trong tay phát ra tiếng "phanh phanh" rung động lòng người.

Xuy!

Nhất u Ma Diễm bỗng run lên hóa thành một ma uyên thâm thúy không đáy hấp thu hết thảy ánh sáng, bốn phía một vùng u ám.

Woaaa!

Chúng tu sĩ tại trường kinh hãi ồ lên đều chạy tứ tán, ở Vấn Thiên đại hội của Dương gia bảo lại đồng thời xuất hiện hai luồng Nhất u Ma Diễm khiến Tu Tiên Giới nghe tin đã sợ mất mật.

Ma diễm tranh hùng ai thắng ai bại?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận