Tiên Hồng Lộ

Áo choàng màu đen theo gió phồng lên. Ám Thiên Quân Vương dưới mặt nạ màu đen, để lại cho thế gian vĩnh viễn là thần bí khó lường, gợn sóng không sợ hãi. Hắn nhìn theo Dương Phàm bay hướng phương Tây Ngư Dương quốc trong lòng nhẹ thở dài một hơi.

Vèo!

Đúng lúc này, ngoài mười mấy dặm một quang ảnh màu đen kinh thế hãi tục đuổi theo hướng Dương Phàm bỏ chạy.

- Không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Ngay cả Độc Vương không thể kiềm chề hắn giây lát. Tam u lão ma không hổ là lão quái Nguyên Anh KỲ duy nhất của Ngư Dương quốc danh chấn một phương Bắc Tần!

Ám Thiên Quân Vương thầm giật mình, thanh âm dần dần vững vàng, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

- Tam u lão ma! Đứng lại!

Thân hình Ám Thiên Quân Vương hóa thành một cái bóng mờ trong phút chốc bay vụt phía chân trời ngăn cản con đường Tam u lão ma nhất định phải đi qua.

- Ngươi một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ cũng dám ngăn cản đường của lão phu!

Tam u lão ma từ ngoài mười mấy dặm xa, giọng nói đạm mạc, tay trái sau lưng, tay phải hơi nổi trên không trung, giống như một tượng phật bất động bay vút về phía bên này.

Ám Thiên Quân Vương xuất hiện chỉ khiến tốc độ hắn hơi chậm lại, trong mắt hiện lên một tia khác thường. Từ khi hắn bước vào Nguyên Anh Kỳ, thậm chí sau khi thành công Tam u Ma Diễm. liền hiếm thấy có người có thể khiêu chiến quyền uy. Cường giả Kim Đan Kỳ ở trong mắt tu sĩ bình thường là bậc cao Kim Đan cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt những lão quái Nguyên Anh Kỳ, chỉ là đứa nhỏ yếu ớt không chịu nổi

- Hôm nay, tại thời khắc làm ra quyết định này, ta chưa từng lo lắng sinh tử của mình.

Giọng nói Ám Thiên Quân Vương bình tĩnh dị thường, trong mắt bình tĩnh như nước. Dương Phàm đã bay ra ngoài vài dặm, thần thức cảm quan bắt giữ được thanh âm này, trong lòng khẽ run, ánh mắt có chút ướt át:

- Vì trợ giúp mình chạy trối chết, lão sư cùng Ám Thiên Quân Vương đều mặc kệ không thèm để ý sinh tử của chính mình.

Nghĩ đến đây, ánh bạc từ Tường Vân Ngõa dưới chân lại tăng vài phần, liều mạng bay nhanh về phương Tây. Nếu hiện tại hắn cố chấp quay đầu lại sẽ chỉ khiến cố gắng của lão sư cùng Ám Thiên Quân Vương bị hy sinh vô ích.

Ám Thiên Quân Vương đứng sững phía chân trời chăm chú nhìn Tam u lão ma tới gần mình từng chút một. Hắn hiểu được với thân phận địa vị của mình, khiêu chiến quyền uy đối phương như vậy, Tam u lão ma khẳng định sẽ thuận tav giết chết mình. Bóng người đó trong tầm nhìn từ lúc là một điểm đen không thể nhìn rõ, lớn dần từng chút một. Giờ khắc này, hắn chịu đựng được áp lực không thể tưởng tượng. Sự tồn tại của Tam u lão ma giống như một ngọn núi lớn đủ để áp đảo bất kỳ người nào.

- Tính ta một cái!

Đột nhiên, từ khoảng không bên dưới cách ó không xa, một thiếu niên mặt mày cực kỳ xấu xí bay tới.

- Là ngươi?

Ám Thiên Quân Vương hơi kinh hãi liếc mắt một cái nhận ra Hồ Phi.

- Ngươi cũng không quan tâm sinh tử ngăn cản Tam u lão ma?

Ám Thiên Quân Vương có chút kinh ngạc dùng ánh mắt khác thường nhìn Hồ Phi thật kỹ.

- Đúng vậy!

Hồ Phi hít sâu một hơi:

- Ta phải giúp bằng hữu của ta chạy trối chết!

- Bằng hữu!

Ám Thiên Quân Vương vui vẻ cười:

- Hắn có thể có bằng hữu như ngươi, thật sự là may mắn mấy đời.

- Hắn đã cứu ta một lần, ta thiếu hắn rất nhiều nhân tình. Cho dù liều chết. cũng muốn báo đáp!

Hồ Phi cười cười, khuôn mặt nứt nẻ kia thật xấu xí nhưng tươi cười giờ khắc này lại đủ khiển bất kỳ người nào cảm động.

- Thật ngốc

Dương Phàm đã bay ra mười mấy dặm nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Hồ Phi trong mắt có chút ướt át!

- Hài tử nghe lời khuyên của ta.

Giọng nói Ám Thiên Quân Vương đột nhiên như đông cứng lại cố nén tâm tình cảm động trong lòng:

- Muốn hy sinh, ngươi còn chưa đủ tư cách!

- Cái gì?

Hồ Phi giận dữ cơ hồ muốn điên cuồng.

- Ngươi nhớ kỹ, địch nhân là Tam u lão ma, ma đạo chí tôn Ngư Dương quốc, tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ. Đừng nói ngươi một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, ngay cả cường giả Kim Đan cũng không ngăn trở hắn được hai ba hiệp.

- Nếu ngươi thật có lòng vậy cố sống sót nhặt xác cho chúng ta!

Ám Thiên Quân Vương nói xong trong mắt chợt lóe lệ quang, ngang trời vỗ ra một chưởng. Một cỗ chưởng kình lớn lao bỗng dưng xuất hiện. Hồ Phi ngay cả né cũng không kịp bị đánh bay ra ngoài vài dặm.

- Nhặtnhặt xác cho các ngươi?

Hồ Phi dường như còn chưa hiểu rõ, nhưng hắn có thể hiểu được ý tứ của đối phương. Ngăn cản Tam u lão ma mình căn bản không đủ tư cách!

Trong lúc nhất thời hắn trầm mặc, hai tay nắm chặt run rẩy không thôi. Đúng lúc này, thân hình Tam u lão ma xuất hiện ở ngoài trăm trượng." Vù" một tiếng như ảo ảnh lóe ra tới trước mặt Ám Thiên Quân Vương.

- Nếu ngươi đã muốn tìm chết lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình! Phàm người chắn đường ta giết sạch không tha!

Tam u lão ma nâng một chưởng, một cỗ ma uy mênh mông khắp thiên địa ầm ầm bùng nổ. Dấu chưởng màu đen kia bao trùm thẳng tới Ám Thiên Quân Vương.

Ầm ầm!

Tầng phòng ngự trên người Ám Thiên Quân Vương bị phá từng tầng, thân thể bị đánh bay ra ngoài như sao băng. Tam u lão ma ngay cả nhìn một cái cũng không thèm, trực tiếp bắn về phương xa, ở trong ý nghĩ của hắn, một chưởng vừa rồi kia đủ để tiêu diệt bậc cao Kim Đan không hề nghi ngờ.

- Nàynày

Hồ Phi ở dưới tầng trời thấp ngây ra như phỗng. Này thật sự quá cường đại

- Chờ một chút! Ta còn chưa chết!

Một tiếng cười khẽ từ trong lòng núi cách đó không xa truyền tới.

- Khụ khụ!

Trong bụi mù truyền đến tiếng ho khan. Ám Thiên Quân Vương hiện thân. Thân hình "Vù" một tiếng, bay vụt chân trời.

- Cái gì?

Thân thể Tam u lão ma cứng đờ, tôn nghiêm của hắn đã bị khiêu chiến. Ám Thiên Quân Vương lau vết máu khóe miệng, lộ ra vài tia cười nhạt:

- Không hổ là ma đạo tông sư mạnh nhất Ngư Dương quốc. Chỉ tiếc một chưởng tùy ý của ngươi, muốn tiêu diệt Kim Đan Đại Tu Sĩ không có đơn giản như vậy. Huống chi Thất Phương Vạn Độc Hoàn trong cơ thể ngươi chỉ là được áp chế tạm thời cũng kiềm chế ba phần phép lực của ngươi.

- Ngươi thật biết tính kế!

Con ngươi Tam u lão ma co rụt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Ám Thiên Quân Vương.

- Tiền bối thật thông minh. Ta đang cố ý kéo dài thời gian. Nhưng ta thiết nghĩ một ma đạo tông sư khẳng định sẽ không cho phép một con kiến giương nanh múa vuốt ở trước mặt ngài.

Ám Thiên Quân Vương lộ vẻ trào phúng cười.

- Ngươi hiểu rất rõ.

Thân hình cao lớn khôi ngô của Tam u lão ma "Roẹt" một cái như ảo ảnh màu đen trong khoảnh khắc bay vụt tới. Sau đó. song chưởng hắn lần lượt thay đổi hóa thành hai đạo xà ảnh màu đen vặn vẹo trong khoảnh khắc dung nhập hư không. Thân hình Ám Thiên Quân Vương chấn động, cảm giác thiên địa linh khí bốn phía dường như bị tạm thời đọng lại muốn nhúc nhích đều phải tốn rất nhiều sức lực.

Đây là phép thuật gì?

- Ta biết ngươi am hiểu tốc độ. Lão phu cho ngươi không thể bỏ chạy.

Tam u lão ma nói xong bấm tay bắn ra hóa thành một bóng thoi màu đen bay thẳng cổ họng Ám Thiên Quân Vương. Ám Thiên Quân Vương không thể trốn tránh, cũng khó có thể chạy thoát được dưới tốc độ cao siêu của đối phương. Hắn bỗng nhiên vung tay lên ở trước người xuất hiện một Mật Quyển màu đỏ tía, ở bên trên lực lượng ký hiệu lưu chuyển không ngừng. Mật Quyển chính là một loại phép thuật đạo cụ càng cao cấp hơn xa phù triện, có thể chứa đựng nhiều loại phép thuật, có thể nhiều lần sử dụng có thể rót phép lực vào. Vật này, đám người Dương Phàm cũng chỉ gặp được Trác Kinh sử dụng một lần ở quảng trường Cửu u, tuy nhiên Mật Quyển ấy đã bị phá hủy.

Phốc!

Trên Mật Quyển này tạo nên một ngọn lửa màu đỏ tía hóa thành một con rồng dài va chạm cùng một chỗ với bóng thoi màu đen từ đầu ngón tay của Tam u lão ma bay vút ra.

Ầm!

Ám Thiên Quân Vương bị một cỗ lực lớn đánh bay, hắn nhân cơ hội thu hồi Mật Quyển!

- Mật Quyển trung cấp!

Tam u lão ma có chút ngạc nhiên vui mừng, trong lòng ý động, thân hình như bóng ma bao phủ tới vươn một vuốt ưng tràn đầy ma khí bỗng nhiên chộp tới Ám Thiên Quân Vương. Thân thể Ám Thiên Quân Vương cứng đờ không ngờ cũng không trốn tránh, tay cầm Mật Quyển toàn lực thúc giục Kim Đan trong cơ thể. Một cỗ lực lượng có thể nói là cấm kỵ ầm ầm trào ra.

- Cái gì!

Tam u lão ma biến sắc, bàn tay vừa lúc chộp trúng Mật Quyển kia khó thể thu hồi.

Ầm ầm!

Mật Quyển quý hiếm vô cùng ở Tu Tiên Giới không ngờ lấy lực bùng nổ của Kim Đan thúc giục sinh ra lực lượng bùng nổ dây chuyền khủng bố, nổ tung trong tay Tam u lão ma.

- Muốn chết!

Trong mắt Tam u lão ma một mãnh âm hàn, một cước đá trúng ngục Ám Thiên Quân Vương.

Ầm!

Lực bạo phá cường đại đồng thời đánh bay hai người. Một bàn tay của Tam u lão ma bị nổ đen thui chật vật không chịu nổi. Đây còn may là hắn đổi lại là bậc cao Kim Đan sớm đã tan thành mây khói dưới lực bùng nổ được xưng cấm kỵ kia.

Crắc!

Nhưng là trước khi Tam u lão ma bay ra một cước đá trúng ngực Ám Thiên Quân Vương, xương sườn nhất tề gãy vụn, ma khí mang tính hủy diệt tràn ngập cơ thể khiến hắn không kịp kêu thảm rơi xuống mặt đất.

Phịch!

Khí tức Ám Thiên Quân Vương đoạn tuyệt, mặt nạ vỡ thành hai nửa.

- Người nàv thật sự điên rồi Mật Quyển trân quý như thế lại mang thêm cho lão phu ba phần thương thế.

Trong mắt Tam u lão ma hiện lên một tia lửa giận nhưng khinh thường đi "tiên thi", hóa thành một bóng thoi màu đen tiếp tục đuổi theo hướng Dương Phàm. Giờ khắc này, Dương Phàm không ngỡ đã bay ra ngoài vài chục dặm. Tam u lão ma cười lạnh lùng thần thức truyền tới bên tai Dương Phàm:

- Thạch Thiên Hàn. Có thêm người cũng không thể nào cứu được ngươi, ở trong vòng ngàn dặm, dựa vào cảm ứng giữa ma diễm ta có thể xác định được vị trí của ngươi.

Dương Phàm thấy vậy, hàm răng cắn chặt đột nhiên vận chuyển bí thuật Tường Vân Ngõa, thân thể hóa thành một ngôi sao băng màu bạc, trong phút chốc bay vút hai ba chục dặm.

- Hả!

Tam u lão ma giật mình lại trấn định tự nhiên đuổi theo không nhanh không chậm.

- Ngươi tỉnh lại, mau tỉnh lại.

Một bên khác. Hồ Phi đi tới trước người Ám Thiên Quân Vương, lại phát hiện đối phương đã hoàn toàn tắt thở. Hai mắt hắn đỏ bừng lắc lắc Ám Thiên Quân Vương, đột nhiên nhớ tới lời nói của đối phương lúc trước:

- Nếu ngươi thật có lòng vậy cố sống sót. nhặt xác cho chúng ta!

Nghĩ đến đây, Hồ Phi luôn luôn tùy tiện trong mắt cũng có chút ướt át:

- Ta nhất định sè đem ngươi hậu táng!

Tuy nhiên đúng lúc này, mặt nạ của Ám Thiên Quân Vương rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt!

- A!

Hồ Phi nhìn khuôn mặt này, không khỏi cả kinh thất sắc.

- DươngDương Phàm!

Hồ Phi không khỏi kinh hồn thất thố. Khuôn mặt này ít nhất giống Dương Phàm đến chín phần nhưng càng có vẻ trầm ổn nhìn qua phải già hơn khoảng mười tuổi. Đột nhiên, một đáp án hiện lên trong lòng Hồ Phi. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghĩ lại lời nói của Ám Thiên Quân Vương: "nhặt xác cho chúng ta!"

Không phái "ta" mà là "chúng ta"!

Chẳng lẽ; còn phải nhặt xác cho người khác!

Hồ Phi lập tức nhảy dựng lên nhìn về phương xa chợt hiểu rõ:

- Chỉ dựa vào cái giá hy sinh Ám Thiên Quân Vương, còn không đủ để kéo dài thời gian chạy trối chết cho Dương Phàm.

Bá!

Tầng mây phía trước đột nhiên xuất hiện một nam tử áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm.

Vô Song!

Hồ Phi đột nhiên thấy chấn động tâm thần!

- Đứng lại. Tam u lão ma!

Vô Song trống rỗng buông xuống, cản trở đường đi của Tam u lão ma.

- Lại một kẻ chịu chết?

Trên mặt Tam u lão ma lộ vẻ trào phúng, lại có chút nghi hoặc khó hiểu:

- Vì sao ngươi cũng cam nguyện chịu chết? Vì sao không cùng tiến lên cùng người vừa rồi?

- Không vì hứa hẹn chỉ vì hắn là đối thủ, bằng hữu, ân nhân cứu mạng của ta.

Vô Song nhắm mắt lại, trên người dâng lên một cỗ ý cảnh siêu nhiên, kiếm khí rền vang uốn lượn quanh thân như mưa phùn.

- Vô Song ta trước giờ không từng lấy nhiều thắng ít, cho dù gặp phải đối thủ mạnh hơn ta rất nhiều.

Vô Song, chấp nhất cao ngạo trước sau như một. Mặc dù đối thủ gặp phải là ma đạo chí tôn Tam u lão ma.

- Hơn nữa ta không cho rằng trên thế gian này sẽ có địch nhân ta không thể chiến thắng.

Vô Song bỗng mở mắt một hư ảnh hình kiếm lóe lên con ngươi tối như đêm đen. Một đạo kiếm quang sáng ngời lấy ý cảnh hoàn mỹ vô thượng xẹt qua hư không, bổ tới mặt Tam u lão ma.

Rút kiếm.

ở trước mặt ma đạo tông sư có thể nói là vô địch Ngư Dương quốc, ở trước một khoảng cách lớn không thể vượt qua như vậy. Hắn rút kiếmKhông chút do dự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui