Tiên Hồng Lộ

Phốc một tiếng, tia sáng bạc kia nhảy vào trong hồ nước truyền ra một tiếng bõm. Dương Phàm tròng mắt co rút ngừng thở gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt. Hắn một mực hoài nghi trong vòng Kim Đan bậc cao thật có thể làm được điểm này sao?

Tình cảnh trước mắt. cho hắn một cảm giác không đúng thật.

Rống ông!

Tiếp đó, sâu trong hồ nước truyền ra một tiếng long ngâm kinh hồn mơ hồ thấy được Thất Thải Linh Châu ở sâu trong đáy hồ rung động. Nhưng mà. tia sáng bạc kia run lên lại biến mất giữa hư không. Lúc này, tia sáng bạc tiến vào trong hồ tốc độ liền giảm đi. Dương Phàm híp hai mắt bắt được bóng người mờ ảo màu bạc kia. Sở dĩ là mờ ảo mà không phải vì nguyên nhân tốc độ. mà là do một loại thần thông ẩn nấp che đậy. Mơ hồ có một loại thiên phú thần thông, cắt đứt ánh mắt sắc bén của Dương Phàm mặc dù hắn thi triển thần thông toàn tri

"Lại biến mất, mỗi khi tiếng long ngâm xuất hiện nó sẽ dùng thần thông tiến vào một mảnh hư không, đợi nó xuất hiện lần nữa thì tiếng long ngâm đã kết thúc. Như thế thời gian nó thừa nhận uy lực long ngâm giảm đi bảy phần."

Dương Phàm lẩm bẩm nói ngay sau đó hít sâu một hơi trong mắt lóe ra quang mang: "Thần thông không gian!"

Thần thông không gian là thần thông chứa nhiều tồn tại huyền ảo nhất. Mặc dù là cường giả đỉnh cấp trong truyền thuyết, cũng khó mà lĩnh ngộ được thần thông như vậy.

"Người kia là yêu tu, vậy khẳng định có liên quan đến thiên phú thần thông." Trong lòng Dương Phàm khẽ động đã có suy đoán. Yêu tu có thiên phú thần thông không gian phóng mắt khắp Thiên cầm Nội Hải thậm chí cả nhân giới cũng khó gặp được. Theo Âu Dương Phong nói mấy vạn năm trước có một yêu thú thần bí nắm giữ thiên phú thần thông, có thể xuyên qua không gian. Bằng tu vi Hóa Hình hậu kỳ đại vêu tu tiến vào Thiên Lan ngoại tầng tung hoành ngang dọc, chúng cường giả Nguyên Anh, Hóa Hình không ai địch lại. Nhưng mà ngay sau đó, yêu tu Hóa Hình thần bí kia không còn xuất hiện qua, có người nói hắn lọt vào chúng cường giả Chí Tôn nội hải vây giết, cũng nghe đồn yêu tu Hóa Hình thần bí kia thăng cấp Hóa Thần Kỳ.

Nhìn chằm chằm cái bóng bạc chợt lóe phía trước, trong lòng Dương Phàm nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn cố làm cho mình bình tĩnh trở lại lộ ra vẻ cười khổ: Không ngờ tới chuyện trong truyền thuyết lại bị ta xem được.


Rống!

Lại mấy tiếng long ngâm Dương Phàm phát hiện tốc độ tiềm hành của yêu tu kia càng ngàv càng chậm dường như cũng cực kỳ cố sức. Bởi vi yêu tu thần bí cũng không thể hoàn toàn tránh né long ngâm liên tục mấy lần như thế, có lẽ nó cũng có chút ăn không tiêu. Dương Phàm không khỏi kinh hãi: đổi thành Kim Đan đại tu sĩ khác trải qua mấy lần long ngâm liên tục mặc dù tránh đi phân nửa cũng đã đủ chết mấy lần chẳng lẽ yêu tu thần bí kia là cường giả Nguyên Anh Kỳ?

Hơn nữa. càng tới gần Thất Thải Linh Châu oai lực long ngâm lại càng khủng bố. Một lúc sau yêu tu thần bí cuối cùng đã tới gần Thất Thải Linh Châu trong phạm vi hai mươi trượng. Vào lúc này, bóng dáng kia cứng đờ, dường như đã đạt tới cực hạn.

Xoạt!

Yêu tu thần bí hóa thành một tia sáng bạc biến mất lần nữa. Sau khoảnh khắc nó xuất hiện bên bờ Thất Linh Hồ hiển lộ ra một nữ tử xinh đẹp mắt ngọc mày ngài mặc áo bào bạc.

Cái gì! Không ngờ lại là

Trong lòng Dương Phàm lộp bộp một tiếng, một hận ý lạnh thẳng xương tủy. Thì ra, nữ tử áo bạc này chính là nữ tử áo bạc có xung đột với Âu Dương Phong ở trước đại môn Thanh Đồng. Linh Nguyệt.

"Sao có thể chứ, cô gái này là yêu tu Hóa Hình sơ kỳ có thể so với cường giả Nguyên Anh nhân loại. Nàng làm sao tiến vào trong Thiên Lan ngoại điện?"

Dương Phàm kinh dị vô cùng đồng thời cũng tăng mạnh thần thông ẩn nấp. Nghĩ lại cô gái kia có thiên phú thần thông hiếm thấy toàn giới nàng có thể dùng tu vi Hóa Hình sơ kỳ tiến vào Thiên Lan ngoại điện cũng không tính là kỳ quái. Dù sao mấy vạn năm trước, từng có một yêu thú lấy tu vi Hóa Hình hậu kỳ đại yêu tu tiến vào ngoại tầng Thiên Lan


- Đáng tiếc nguyên khí đại thương, cuối cùng cũng không thể thành công.

Linh Nguyệt khẽ thở dài khuôn mặt tinh xảo như tuyết trắng suy yếu vô lực mặt không chút máu. Dừng lại một chút. Linh Nguvệt hóa thành một đạo ngân quang, xuyên qua không gian biến mất trong tầm nhìn Dương Phàm. Một lúc lâu sau Dương Phàm đứng đậy, lẩm bẩm:

- Không ngờ tới trong Thiên Lan ngoại điện này lại có cường giả cấp bậc Nguyên Anh KỲ. Cũng may hiện giờ nàng nguyên khí đại thương, ta lại vừa thành công thăng cấp hậu kỳ. Liên thủ với phân thân Thạch Thiên Hàn cùng mấy lá bài tẩy, hẳn có lực liều mạng, ít nhất cũng có vài phần năng lực bảo vệ mình. Một lát sau, có một ít Kim Đan bậc cao bị tiếng long ngâm liên tục thu hút tới. sau đó lại rời đi. Dương Phàm ẩn nấp ở xa xa, tâm thần tiến vào trong Tiên Hồng Không Gian. Hắn bắt đầu chỉnh lý lại thu hoạch ở Thiên Lan ngoại điện mấy ngày qua. Đầu tiên là chiếc hộp màu vàng thu được trong vách ngầm tầng một cổ tháp. Dương Phàm lấy ra chiếc hộp màu vàng này, chậm rãi mở ra. Thoáng cái, một tia quang mang màu vàng đất tràn ra. Dương Phàm gần như ngừng thở gắt gao nhìn chằm chằm thứ đặt trong chiếc hộp vàng này. Đây là một chiếc mão đội đầu màu vàng, ở giữa có một hạt châu màu vàng kim, hai bên có rồng vàng giương nanh múa vuốt, há miệng với hạt châu màu vàng ở giữa. Toàn bộ chiếc mão vàng này lộ ra một cỗ vương giả Chí Tôn xa xưa viễn cổ, thậm chí còn nương theo một tia long khí lẫm liệt khiến vạn vật chúng sinh quỳ bái. Chỉ là một tia uy áp cùng long khí này, liền khiến tâm thần Dương Phàm không yên. Đối mặt với mão rồng này, hắn lại sinh ra một bản năng muốn quỳ bái thần phục.

"Mão vàng? Mão vua?"

Dương Phàm nao nao nhưng không cách nào nhận ra lai lịch vật này. Thế nhưng, hắn có một loại cảm giác chiếc mão màu vàng này đẳng cấp không thấp. Chí ít là ngang cấp bậc dị bảo cấm Pháp Chỉ Hoàn kia, thậm chí giá trị còn muốn cao hơn. Dương Phàm cầm lấy chiếc mão vàng này, mới phát hiện bên trên đặt một ngọc bài. Trên ngọc bài này, lại còn khắc chữ: Hoàng Long Quan! Hoàng Long Quan!

Trong lòng Dương Phàm vừa động, chỉ ba chữ này, trong lòng hắn liền sinh ra một cảm giác kỳ dị.

"Hoàng Long Quan? Trên này có một chữ Long. chẳng lẽ vật này là Âu Dương Phong đã nhắc tới một trong những chí bảo long khí trong truyền thuyết?"

Dương Phàm nghiên cứu một lát nhưng phát hiện Hoàng Long Quan ở trong tay mình không hề có phản ứng gì.


"Đáng tiếc, ghi chép có liên quan tới chí bảo long khí cực ít ta cũng chỉ biết được một chút từ Âu Dương Phong. Hơn nữa muốn hoàn toàn phát huy uy lực chí bảo long khí, trên người phải có long khí. Vật này trong tay ta không hề có phản ứng cũng là binh thường. Một là tu vi cảnh giới ta thiếu, hai là người ta không có long khí, ba là chí bảo long khí này có hoàn chỉnh hay không cũng khó mà xác định."

Dương Phàm trầm tư một lát thu hồi Hoàng Long Quan vào trong chiếc hộp vàng. Giá trị vật này không phải chuyện đùa. Dương Phàm đặt nó vào trong Tiên Hồng Không Gian. Đến lúc đó rời Thiên Lan Điện gặp mặt Âu Dương Phong, đối phương cũng không thể nào phát hiện. Tin tức có liên quan đến chí bảo long khí. Dương Phàm biết được quá ít, rốt cuộc vật đó có công hiệu gì. Dương Phàm không thể suy đoán. Thu hồi chiếc hộp vàng, Dương Phàm lại bắt đầu kiểm tra hai kiện vật phẩm lấy được trên bàn ở lầu ba cổ tháp: Quyển họa thủy mặc, bút lông cán xanh.

Hai vật này đều là cổ Bảo. Dương Phàm có thể đoán được từ trên khí tức. Dò xét một lát Dương Phàm đã sơ bộ xác định quyển họa thủy mặc này là trân bảo có thể chế tạo ảo cảnh, cụ thể có công hiệu gì còn phải lục lọi, về phần bút lông cán xanh. Dương Phàm lập tức đã nhìn ra đây là một kiện cổ Bảo Nho môn có thể dùng công kích, cũng có thể dùng chế tác phù triện, mật quyểnLoại Pháp Bảo có thần thông dùng công kích cùng chế phù. thật là hiếm thấy.

Thu hồi hai loại cổ Bảo này, Dương Phàm lại cầm lấy bộ khô lâu huyết thư lấy ở lầu hai cổ tháp. Một quyển sách thật dày, bên trong đầy ký hiệu chú ngữ rậm rạp lộ ra một cỗ âm huyết quỷ dị, về phần bản Thiên Nho Đại Pháp đoạt được từ dưới giá sách. Dương Phàm lật xem một chút không quá hứng thú tùy tiện ném vào trong túi trữ vật. Bằng cảm giác, hắn bỏ thu hoạch chuyến này gồm Hoàng Long Quan, khô lâu huyết thư, Thất Linh Quỳnh Tương vào trong nhẫn Tiên Hồng.

Mấy thứ này, Dương Phàm không dự định để cho Âu Dương Phong biết. Quyển họa thủy mặc, bút lông cán xanh, Thiên Nho Đại Pháp để trong túi trữ vật, nếu như Âu Dương Phong cần có thể dùng trao đổi. Cứ như vậy, không đến mức khiến Âu Dương Phong nghi ngờ. Chỉnh lý xong chiến lợi phẩm. Dương Phàm đứng dậy rời đi, cũng liên hệ phân thân Thạch Thiên Hàn. Trước khi rời đi, Dương Phàm quay đầu nhìn lại Thất Thải Linh Châu ở sâu trong lòng Thất Linh Hồ thầm thở dài một hơi:

"Vật ấy ngay cả yêu tu Hóa Hình KỲ cũng không lấy được ta cũng không nắm chắc.'

"Dù sao còn gần hai tháng, chờ giải quyết xong chuyện của Âu Dương Phong, lại qua thử."

Dương Phàm ghi nhớ vị trí Thất Linh Hồ sau đó phi thân rời đi. Bốn năm ngày sau trải qua chút mạo hiểm nhỏ. Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn một sáng một tối đi tới sâu trong ngoại điện.

Dương Phàm để Thạch Thiên Hàn đi trước mở đường, còn mình lại đang âm thầm phối hợp tác chiến. Dọc theo đường đi, Dương Phàm thấy qua rất nhiều tu sĩ nhân loại cùng yêu tu đánh nhau chết sống vì bảo vật. Có rất nhiều cường giả vì bảo vật lấy thân mạo hiểm ngã xuống tại chỗ. Nói chung, trong Thiên Lan Điện này khắp nơi kỳ ngộ dụ hoặc rất lớn thường thường phải chịu phiêu lưu. Trong lúc đó. Dương Phàm cũng bỏ qua không ít bảo vật. Không phải hắn không muốn có được mà là căn bản không làm được. Rất nhiều cấm chế trong Thiên Lan Điện có thể trực tiếp giết chết cường giả Nguyên Anh càng đừng nói là hạng Kim Đan.

Một ngày, Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn rốt cuộc đi tới nơi mục đích trong ngọc giản Âu Dương Phong tặng cho. Hiện ra trước mắt là một mảnh rừng trúc. Diện ích rừng trúc không lớn. bao phủ phạm vi một dặm. Dương Phàm nhìn khu rừng trúc này, lầm bầm:


- Đến nơi mục đích rồi.

Biểu hiện bên ngoài, rừng trúc này vô cùng bình thường. Dương Phàm để cho Thạch Thiên Hàn tiến vào rừng trúc còn mình lưu lại bên ngoài. Thạch Thiên Hàn vừa bước vào rừng trúc lập tức mất đi cảm giác phương hướng, không những thần thức bị áp chế, ngay cả cảm quan cũng bị lực lượng không rõ hạn chế. Trong rừng trúc, một mảnh vắng lặng lạnh lẽo không thấy bất kỳ động vật nào nhưng có thể nghe được tiếng chim thanh thúy kêu to còn có tiếng gió thổi sàn sạt.

"Âu Dương Phong nói đúng. nơi này đích thật rất quỷ dị."

Thạch Thiên Hàn tiếp tục đi vào bên trong, ảo trận nơi này thật cường đại nhưng dù sao phạm vi cũng chỉ có thể mê hoặc Kim Đan bậc cao một chút. Sau đó. Dương Phàm cũng bước vào trong, hắn thông qua sinh mệnh tự nhiên, mới không bị ảnh hưởng ý thức có thể đi con đường chính xác. Nhưng mà vừa đi một lát. Dương Phàm đột nhiên nghe được tiếng chiến đấu.

"Sao có thể được. nơi này đã bị người ta phát hiện rồi?" Dương Phàm biến sắc để Thạch Thiên Hàn tăng tốc đi tới.

Sau nửa khắc Thạch Thiên Hàn đi tới trung tâm rừng trúc, ở giữa trung tâm rừng trúc có một mảnh đất bằng phẳng, ở giữa khu đất còn có một bãi nước đọng. Tiếng chiến đấu chính là truyền ra từ trong bãi nước đọng này.

- Đi vào.

Dương Phàm không chút nghĩ ngợi liền hạ mệnh lệnh cho Thạch Thiên Hàn, còn mình lại ẩn nấp ở bên cạnh vũng nước.

Vù!

Thạch Thiên Hàn phi thân nhảy lên trên vũng nước, thân hình đột nhiên trầm xuống, giống như rơi vào trong vực sâu khoảnh khắc biến mất không thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận