Tiên Hồng Lộ

Nửa tháng sau, tại Vụ Liễu trấn Ngư Dương quốc. Cũng giống như vài chục năm trước, nơi này là một trấn nhỏ người bình thường. Sương mờ sáng sớm khiến Vụ Liễu trấn có vẻ mông lung không rõ. Một nam tử cẩm bào hoa văn màu xanh giống như một người thế ngoại, lặng yên đi vào trấn nhỏ sương mù này. Hắn khẽ hít một hơi nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hồi ức nhớ lại, hiểu ra

Trên đường trấn nhỏ dân chúng lui tới phần lớn hắn không nhận ra. Nhưng lại thấy được rất nhiều gương mặt mới. Đúng vậy, gần ba mươi năm đủ để cho một nhà bình thường kéo dài hai đời hương khói. Đương nhiên, hắn cũng thấy được một ít gương mặt tương đối quen thuộc.

Keng keng! ầm ầm!

Một tráng hán trung niên ở cửa hàng nghề rèn đối diện cánh tay để trần, Dương Phàm cảm giác thật quen mắt. thật thân thiết. Hắn đột nhiên phát hiện tráng hán này rất giống Thiết Ngưu hàng xóm nhà mình.

Không phải là giốngChính là Thiết Ngưu.

Lúc trước khi còn ở Vụ Liễu trấn. Dương Phàm một đêm tán công. Tiên Hồng Quyết mới nhập môn từng cùng tiểu tử này so tay nghề. Nghĩ đến đâv. khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười. đi tới tiệm thợ rèn.

- Vị khách quan này, ngài muốn làm

Lời nói của thợ rèn trung niên bỗng ngừng bặt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm. bộ dạng như gặp quỷ.

- Ngươingươi là?

Trên mặt thợ rèn trung niên toát ra biểu tình ngạc nhiên vui mừng cùng khó tin. Dương Phàm cười mà không nói. chỉ nhìn hắn. Rốt cục Thiết Ngưu hộc ra hai chữ vừa lạ mà lại quen thuộc:

- Phàm ca

- Ha ha ha

Đột nhiên hai người thoải mái cười to, Thiết Ngưu ôm Dương Phàm cùng một chỗ kích động nói:

- Tiểu tử ngươi không hổ là tiên sư trôi qua nhiều năm như vậy, dung mạo một chút cũng không biến đổi.

Đích xác, so với vài chục năm trước, bề ngoài Dương Phàm một chút cũng không biến đổi. Năm tháng trôi qua không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn. Biến hóa chỉ là một thân khí chất càng thêm không thể nắm lấy. Thiết Ngưu vẻ hâm mộ nhìn phía Dương Phàm hết sức khách khí kéo hắn vào trong phòng.

- Tới đây, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là con dâu và cháu ta.

Thiết Ngưu đi vào nhà sau giới thiệu với Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy một thiếu phụ nhan sắc kha khá bên cạnh có một đứa bé hai, ba tuổi. Thiếu phụ kia lúc nhìn thấy Dương Phàm có chút khẩn trương, đồng thời cũng hết sức tò mò ngầm quan sát vài lần.

- Đây là cháu của ta. Thiết Long. Ha ha tên này đủ uy hả?

Thiết Ngưu đắc ý nói. Dương Phàm thật sự không nhịn được. bật cười:

- Thiết Ngưu, Thiết Long. Gia tộc ngươi thật là thú vị.

- Thiết Long. Mau tới gọi DươngDương gia gia.

Thiết Ngưu nói xong lời cuối cùng thậm chí cảm thấy được có chút không tự nhiên.

- Dương gia gia?

Trên mặt thiếu phụ lộ vẻ cổ quái. Đứa bé chớp cặp mắt đen lúng liếng, tò mò nhìn Dương Phàm. giọng non nớt gọi:

- Dương gia gia

- Ha ha. Không nghĩ tới ta cũng có một ngày được người gọi gia gia.

Trên mặt Dương Phàm đầy ý cười. có một loại cảm giác thật ấm áp. Đứa bé này thật khiến hắn thích, vì thế ôm vào trong ngực. trêu đùa. Đồng thời. trong lòng hắn cũng thầm than: "Nếu lúc trước không đi tu tiên hiện tại có phải cũng giống Thiết Ngưu cưới vợ sinh con thậm chí ôm con cháu hưởng phúc tuổi già?"

- À. gặp được ta cũng là phúc duyên của ngươi

Dương Phàm nghĩ rồi, trên tay có thêm một giọt "Tam Sinh Tuệ Thủy", đưa vào miệng đứa bé. Trước khi đi. Dương Phàm lại tặng một khối "ngọc thô" bằng ngón cái. đưa cho Thiết Ngưu. nói:

- Vật này cho hắn đeo bên người, có lợi đối với trẻ nhỏ.

Thiết Ngưu mắt sáng ngời hắn hiểu được thân phận "Tiên SƯ" của Dương Phàm liên tục nói lời cảm tạ. Dương Phàm vừa mới đi về hướng nhà lại bị Thiết Ngưu gọi giật lại:

- Phàm ca. huynh muốn về nhà sao?

- ừ, ta rời nhà vài chục năm hiện tại muốn về nhà thăm mẫu thân. Có gì không đúng sao?

Dương Phàm vẻ mặt cổ quái hỏi.

- NàyPhàm ca. Trong nhà huynh không còn ai.

Thiết Ngưu ấp a ấp úng nói.

- Không còn ai? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Dương Phàm chấn động. Thần thức hắn đảo qua quả nhiên phát hiện trong phòng không một bóng người. Khi hắn phát hiện trong phòng có linh bài và linh tượng thờ cúng toàn thân cứng đờ, tựa như mất hồn. Trên linh bài có khắc vài chữ: Mẹ đẻ Lâm Thúy Yên. Mấy chữ này như cửu lôi oanh đỉnh khiến Dương Phàm đứng ngây ra tại chỗ thật lâu trong mắt hiện lên vài tia đau xót.

Dương thị tuy rằng không phải mẹ đẻ của hắn nhưng lại là mẹ hiền nuôi hắn lớn lên phần thân tình này không thể nghi ngờ. Đứng ở trước cửa thật lâu. Dương Phàm rốt cục ổn định tâm tình. hỏi Thiết Ngưu:

- Mẫu thân ta ra đi bao nhiêu năm?

- Mười năm!

Thiết Ngưu đáp.

- Mười năm

Dương Phàm tính sơ sơ một chút, mẫu thân hẳn là sống được khoảng hơn năm mươi tuổi. Hơn năm mươi tuổi, ở trong thế giới người thường, coi như là bình thường. Nhưng Dương Phàm vẫn cảm giác có chút không đúng. Trước khi hắn rời đi có để lại một ít linh đan hẳn là có thể kéo dài tuổi thọ cùng mạnh mẽ gân cốt. Đương nhiên, khi đó Dương Phàm không có Duyên Thọ Đan càng không có điều kiện luyện chế. Cũng chính là dưới tình huống bình thường, nếu Dương thị sống sáu bảy mươi tuổi mới xem như hợp lý. Xảy ra loại tình huống này, chỉ có hai khả năng. Một là bởi vì hãm hại. Dưới sự bảo vệ của Ám Huyết Vương Triều, khả năng này không lớn. Cho dù địch nhân thật sự có ác ý, đối với một phụ nữ trói gà không chặt như Dương thị. hoàn toàn có thể một đao kết thúc.

Hơn nữa. trong phong thư Dương Thiên để lại. không cần lo đến an nguy của thân nhân. Như vậy còn có một khả năng chính là bị đả kích nặng nề về tâm lý, làm cho bà mất đi tín niệm cùng gửi gắm đối với cuộc sống, nản lòng thoái chí. Đây chỉ là dự đoán sơ bộ của Dương Phàm.

- Đúng rồi. Vậy muội muội Tuệ Tâm của ta đi đâu rồi?

Dương Phàm đột nhiên hỏi. Hắn muốn hỏi tới chính là muội muội Dương Tuệ Tâm.

- Dường như khoảng hai mươi năm trước, bị một thần tiên đạo trưởng mang đi. Từ đó về sau vẫn không tin tức.

Thiết Ngưu đáp.

- Cái gì?

Dương Phàm thần sắc kịch biến, ở dưới sự bảo hộ âm thầm của Ám Huyết Vương Triều, còn có người nào có thể mang muội muội đi. Nếu thật sự là như thế vậy thần tiên đạo trưởng trong lời nói của Thiết Ngưu ít nhất cũng là cấp bậc ngoài Nguyên Anh.

- Ta hiểu rồi, vì sao mẫu thân chết sớm như vậv

Dương Phàm hít sâu một hơi. Phụ thân Dương Thiên chết đi, sau đó hắn đi gần ba mươi năm không quay trở lại cuối cùng lại là muội muội bị mang đi, hai mươi năm hoàn toàn không có tin tức. Dưới đả kích liên tục như vậy, Dương thị là một phàm nhân không biết chút pháp thuật gì, một phụ nữ truyền thống, làm sao bà có thể chịu đựng?

Sống thiếu mười năm, cũng nằm trong tình lý.

- Vì sao? Nếu ta có thể về sớm mười mấy năm mẫu thân sẽ không phải chết.

Dương Phàm ngửa mặt lên trời thở dài. Thời gian ba mươi năm trôi đi cảnh còn người mất, người đi, người mất. Năm tháng tang thương, thế sự biến đổi khiến hắn sinh ra một chút hiểu được.

- Vậy đệ đệ ta. hiện tại có tốt không?

Dương Phàm lại hỏi tình huống đệ đệ Dương Lỗi.

- Ngươi nói đến Dương bảo chủ? Hiện tại hắn rất tốt ở tại đây có địa vị rất cao dân chúng đều rất kính sợ hắn.

Thiết Ngưu đáp.

- Vậy là tốt rồi

Dương Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm ít nhất trên đời này, hắn còn có một người thân. Hắn từ biệt Thiết Ngưu đi vào nhà mình, ở linh đường đốt hương lễ bái.

Bá!

Đột nhiên, trong phòng có thêm một bóng đen.

- Đi ra ngoài.

Giọng Dương Phàm lạnh băng vô tình.

Bá! Vút!

Bóng đen kia lập tức từ trong phòng biến mất để Dương Phàm im lặng bái tế linh vị mẫu thân Dương thị. Rốt cục. hồi lâu sau. Dương Phàm đi ra ngoài sân. thản nhiên nói:

- Xuất hiện đi.

- Dạ. Quân vương.

Một lão già nhìn thật bình thường, quỳ gối trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm đưa mắt một cái nhìn thấu tu vi hắn: Trúc Cơ hậu kỳ.

- Ta đi ba mươi năm. thế cục Ngư Dương quốc có biến hóa gì?

Thanh âm Dương Phàm vững vàng không mang theo một tia tinh cảm.

- Dạ.

Lão già dùng ngôn ngữ rút gọn báo cáo biến hóa của Ngư Dương quốc vài chục năm gần đây với Dương Phàm.

- Tại Ngư Dương quốc. thế lực ba đại tông môn không thay đổi. Nhưng vài chục năm gần đây, lại quật khởi vài vị cường giả Nguyên Anh. Đệ tử Tam u lão ma Ma Dương Tông Liệt Vô Huyễn tấn chức Nguyên Anh Kỳ. Trong Dược Tiên cốc cũng có vài tu sĩ tấn chức Nguyên Anh. Ngoài ra. mấy năm trước, có một môn phái ngoại lai tới Ngư Dương quốc tên là Tam Ma Môn. Theo lời đồn là vài môn phái ma đạo rải rác ở nước lân cận hội tụ lại, thế lực hùng hậu chưa từng có. Không biết đóng quân Ngư Dương quốc ta có mưu đồ gì

Sau khi nói xong đại thể. lão già lại kể đến chuyện xảy ra tại Vụ Liễu trấn Dương gia bảo. Dương Phàm lẳng lặng nghe ngẫu nhiên có chút nghi vấn cắt ngang hỏi han. Sau một lúc lâu lão già lại nói:

- Quân vương đại nhân Nội bộ Ám Huyết Vương Triều cũng có chút biến hóa có muốn báo cho ngài hay không?

- Ám Huyết Vương Triều?

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang:

- Ngươi nói.

- Hai mươi năm trước. Hồ Phi trở thành Quân vương của Ám Huyết Vương Triều, tên là Phá Thiên. Mà gần mười năm gần đây. trong cao tầng tổ chức dường như xuất hiện một chút phân tách cùng mâu thuẫn, về phần tình huống thế nào ta cũng không rõ. Chỉ một mực ở đây đợi Quân vương.

Lão già nhìn Dương Phàm trong mắt lộ ra tình cảm đặc thù.

- Chờ ta? Ngươi chờ bao lâu?

Dương Phàm ngạc nhiên nói.

- Hai mươi tám năm.

Lão già vẻ hồi ức nói:

- Rốt cục ta chờ được rồi. Lão bộc vẫn nghe lệnh từ Ám Thiên Quân Vương. Đây là nhiệm vụ người giao cho ta trước khi chết.

- Vì một nhiệm vụ, ngươi kiên trì chờ đợi hai mươi tám năm?

Dương Phàm thật sâu nhìn về phía hắn.

- Vâng. Ám Thiên Quân Vương có ân cứu mạng tái tạo với ta. Cho dù cho ta đi chết cũng không chút do dự.

Lão già nói.

- Ngươi tên là gì?

Dương Phàm hỏi.

- Ân Tam.

Lão già đáp:

- Vốn có hai mươi mấy huynh đệ hiện tại chỉ còn lại có mười ta là lão Tam xếp thứ ba.

- Tốt

Dương Phàm gật đầu:

- Ngươi là tâm phúc của cha ta hiện tại ta ủy nhiệm ngươi làm trưởng lão nghĩ hết biện pháp tra tìm tung tích Tuệ Tâm.

- Này

Ân Tam có chút chần chờ ánh mắt lãng tránh nói:

- ủy nhiệm trưởng lão cần Quân vương trong cao tầng tổ chức quyết định.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Thân là Quân vương, ủy nhiệm một trưởng lão còn cần trưng cầu người khác đồng ý?

Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên trầm xuống, bầu không khí bỗng đột nhiên có một cỗ áp lực làm người ta hít thở không thông. Hắn mơ hồ cảm thấy được phụ thân chết đi, quyền lợi của hắn chỉ sợ đã mất

- Ngươi cứ nói lời thật cao tầng Ám Huyết Vương Triều rốt cục đã xảy ra biến cố gì?

Hàn quang trong mắt Dương Phàm giống như lưỡi đao.

Ân Tam rùng mình một cái:

- Không có chứng cứ rõ ràng, lão bộc không dám nói. Hơn nữa với thân phận lão bộc tin tức biết được cùng cực kỳ hữu hạn.

- Vậy ngươi nói dự đoán của mình.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn hắn.

- Lão bộc hoài nghi cao tầng Ám Huyết Vương Triều bị thẩm thấu trong số Quân vương có người phản bội

Ân Tam kinh hãi run rẩy nói.

- Phản bội, còn là Quân vương?

Con ngươi Dương Phàm co rụt lại trong không khí một hồi áp lực, giọng nói lạnh băng đến tận xương:

- Ngươi cứ nói xem là vị Quân vương nào phản bội?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui