Tiên Hồng Lộ

Đánh thương nặng hộ pháp Huyết Luyện Tông, Dương Phàm trở về Ngũ Bàn Sơn. Cũng không phải hắn không nắm chắc giết chết đối phương, trên thực tế chỉ cần xuất ra một hai loại sát thủ giản là được. Chỉ là thế cục hỗn loạn của Ngư Dương quốc hiện giờ khiến hắn lo âu. Hiện tại Dương Phàm cũng không nên chọc thêm cường địch đồng thời cũng có ý tưởng che giấu thực lực cùng át chủ bài. Trận giao chiến vừa rồi, cũng có người chú ý tới. Đại chiến trong cấp bậc Nguyên Anh nghĩ không gây động tĩnh cũng khó, chí ít sẽ kinh động những bậc cao còn lại trong phạm vi mấy chục dặm.

Khi Dương Phàm trở lại Ngũ Bàn Sơn nơi này cơ bản khôi phục lại trật tự yên ổn. Thiên thai nơi đỉnh núi xuất hiện một cái khe nứt nhìn mà ghê người. Tuy nhiên đối với phần đông người tu tiên mà nói cũng không phải việc khó, chỉ cần chỉnh đốn vài ngàv là có thể khôi phục.

Vèo! Bá!

Dương Phàm bay đến Thiên Hành Chu. Dương Lỗi cùng Sở Thu Nhiên hưng phấn dị thường, trong mắt càng có thêm vài phần kính sợ.

- Dương Dược sư thật sự là thần nhân quét ngang Ngũ Bàn Sơn không cần đến thời gian nửa ngày. Từ nay về sau Vũ Vụ Sơn Trang ta nguyện lấy Dương Dược sư cầm đầu.

Sở Thu Nhiên hít sâu một hơi lập tức nguyện trung thành với Dương Phàm trên mặt một mãnh thần phục. Trải qua trường hợp vừa rồi, hắn cuối cùng hiểu được lực uy hiếp của bậc cao Nguyên Anh mạnh đến bao nhiêu. Thế lực như Ngũ Bàn Sơn kinh sợ phạm vi ngàn dặm khiến Dương gia bảo, Vũ Vụ Sơn Trang chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn lên. Nhưng là ở trước mặt bậc cao Nguyên Anh hết thảy đều có vẻ không chịu nổi một kích. Binh bại như núi đổ quét ngang Ngũ Bàn Sơn chỉ dùng có vài canh giờ, ở Ngư Dương quốc thế lực không có cường giả Nguyên Anh tọa trấn cho dù mạnh mấy đi nữa, cường giả Kim Đan nhiều bao nhiêu tối đa cũng chỉ có thể được tính là thế lực hạng nhất. Một thế lực siêu cấp nhất định phải có bậc cao Nguyên Anh che chở. Vèo vèo vèo

Đúng lúc này, từ dưới thiên thai đỉnh núi bay ra bốn cường giả Trúc Cơ. Trong đó lão già râu bạc trắng Trúc Cơ đại viên mãn cầm đầu.

- Tiểu lão nhi cầu kiến Dương Dược sư có chuvện quan trọng thương nghị.

Bốn cường già Trúc Cơ cầu kiến Dương Phàm vẻ mặt cung kính sợ hãi. Đặt ở trong vùng Dương gia bảo bọn họ đều là nhân vật có máu mặt. Nhưng đối mặt với bậc cao Nguyên Anh đỉnh của Ngư Dương quốc bọn họ bình thường căn bản không có tư cách gặp mặt.

- Các ngươi đều là tu sĩ bản thổ của Ngũ Bàn Sơn?

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua ba người, tùy ý hỏi.

- Vâng, chúng ta ở Ngũ Bàn Thiên Thai đều có cửa hàng

Lão già râu bạc đáp.

- Các ngươi cầu kiến ta có chuyện gì?

Dương Phàm hai tay chắp sau lưng không chút để ý hỏi.

- Bốn người chúng ta đại biểu tu sĩ bản thổ của Ngũ Bàn Sơn thần phục Dương Dược sư. Từ nay về sau ngài chính là người nắm trong tay Ngũ Bàn Thiên Thai.

Bốn người đồng thanh thi lễ.

- Ha ha

Dương Phàm nhẹ nhàng cười:

- Thứ cho ta không có nhàn hạ đi quản lý những chuvện này.

- A!

Bốn người cảm thấy bất ngờ đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ hoàn toàn không dự đoán được Dương Phàm lại cự tuyệt điều kiện mê người này.

- Đại ca

Dương Lỗi có chút nóng nảy, Ngũ Bàn Sơn là phường thị quy mô lớn trong phạm vi ngàn dặm lưu lượng người cực lớn. Nếu có thể đem nơi này nắm trong tay như vậy hàng năm số linh thạch có được sẽ là một con số khủng bố.

Sở Thu Nhiên cũng có chút khó hiểu. nói:

- Dương Dược sư. ngài hoàn toàn có thể đem nơi này giao cho Dương Lỗi huynh đệ tiếp quản.

- Đúng vậy.

Dương Lỗi vội vàng gật đầu. Hắn là huynh đệ thân sinh của Dương Phàm nếu đại ca không chịu tiếp quản có khả năng đến hắn nhất.

- Không được.

Dương Phàm lắc đầu khóe miệng lộ ra một tia cười nhàn nhạt:

- Ngũ Bàn Sơn, giao cho thủ hạ ta tiếp quản.

Vừa dứt lời trong Thiên Hành Chu này xuất hiện chín bóng người, đều phát ra uy áp cường đại. Đây chính là chính bậc cao Kim Đan lúc trước kinh sợ Ngũ Bàn Sơn cũng chính là chín thủy thủ mà Dương Phàm mang từ nội hải về.

- Bọn họ?

Dương Lỗi hơi biến sắc mặt cảm nhận được khí tức cường đại từ trên chín bậc cao Kim Đan này, không cầm giật minh một cái. Đừng nói là chín người, cho dù bất kỳ một người nào trong đó đều có thể dễ dàng hủy diệt Dương gia bảo. Trong lòng hắn có chút bất mãn nhưng xét thấy chín người này thực lực cường đại lập tức ngậm miệng trầm mặc.

- Từ nay về sau chín người các ngươi phụ trách chưởng quản Ngũ Bàn Sơn đồng thời phụ trách diệt trừ những kẻ là địch với chúng ta trong phạm vi ngàn dặm.

Dương Phàm thản nhiên phân phó.

- Vâng. chủ nhân!

Chín bậc cao Kim Đan đám Dương Đại lập tức nhận lời. Có chín người nàv trấn thủ Ngũ Bàn Sơn Dương Phàm có thể yên tâm. Chín người đám Dương Đại ở Tiên Hồng Không Gian nhiều năm như vậy, trừ việc rèn luyện Thiên Hành Chu lúc nhàn hạ cũng nhiều phen nghiên cứu thuật hợp kích. Khi liên thủ hợp kích cho dù là lão quái Nguyên Anh bình thường đích thân tới cũng không chiếm được chỗ tốt. Đám người Dương Phàm ở lại Ngũ Bàn Sơn nửa ngày hiểu biết thế cục cùng tình hình thực tế nơi đây rốt cục rời đi.

Ba người cưỡi Thiên Hành Chu trở về Dương gia bảo. Trên đường. Dương Phàm thấy đệ đệ trầm mặc dường như có chút buồn bực.

- Ngươi có phải không rõ, vì sao đại ca không giao Ngũ Bàn Sơn cho ngươi chưởng quản?

Dương Phàm mĩm cười hỏi.

- Tiểu đệ thực lực thấp kém không đủ để đảm đương việc này.

Dương Lỗi đáp.

- Không phải.

Dương Phàm lắc đầu:

- Chín tên thủ hạ kia của ta đều tuyệt đối trung thành, hoàn toàn có thể cho bọn họ phụ tá ngươi chưởng quản Dương gia bảo.

- Vậy thì vì sao?

Dương Lỗi có chút khó hiểu.

- Với tu vi Trúc Cơ Kỳ của ngươi, cũng chỉ mới hai trăm năm thọ nguyên. Đại ca cũng không muốn ngươi đem thời gian tinh lực phân tán đến những chuyện này. Vì tránh né sát ý đến từ Tam u lão ma đệ đệ ngươi về mặt tu vi đã lơi lỏng gần ba mươi năm.

- Hiện tại ngươi cũng nên dốc lòng tu luyện, tăng thực lực của mình tranh thủ sớm ngày bước vào bậc cao.

Dương Phàm ánh mắt ôn hòa, gửi gắm và quan tâm.

- Bước vào bậc cao?

Dương Lỗi lộ vẻ hướng tới nhưng đầu mày khẽ nhíu:

- Lấy tu vi của ta có thể đi vào Trúc Cơ Kỳ đã tính không tồi, về phần bậc cao nắm chắc không lớn. Cho dù có một chút hy vọng ít nhất cũng phải bốn năm mươi năm.

- Bốn năm mươi năm?

Dương Phàm ha ha cười, lắc đầu nói:

- Quá lâu

Dương Phàm lúc trước từ khi tự tán tu vi đến khi bước vào bậc cao cũng chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi. Đương nhiên, hắn có thể có tốc độ nhanh như thế có quan hệ lớn lao với Tiên Hồng Quyết nghịch thiên, ngoài ra kỳ ngộ bản thân cũng không tồi.

- Ý của đại ca là

Ánh mắt Dương Lỗi sáng lên dường như hiểu ra cái gì.

- Năm năm. ngươi phải tăng lên tới bậc cao Kim Đan.

Dương Phàm cười thản nhiên nói.

- Cái gì! Năm năm?

Dương Lỗi cả kinh biến sắc:

- Vậy ta làm sao làm được

Cho dù thân ở đại phái tu tiên có danh sư chỉ đạo và linh đan phụ trợ, nhiều nhất cũng chỉ tiết kiệm được một nửa thời gian. Mà ý tứ của Dương Phàm lại muốn hắn đem tốc độ tấn chức bậc cao ngắn lại còn một phần mười.

- Có đại ca ở đây ngươi nhất định có thể làm được.

Dương Phàm tự tin nói. Dương Lỗi nghe nói lời ấy, trong lòng hơi yên tâm. Đúng vậy. Lúc trước đại ca tấn chức bậc cao chỉ dùng ba năm. Khi hắn trở lại Ngư Dương, đã bước vào bậc cao Nguyên Anh. Sở Thu Nhiên nghe rõ cuộc đối thoại của huynh đệ Dương Phàm trong lòng không cầm hoảng sợ. Từ Trúc Cơ sơ kỳ tấn chức đến bậc cao Kim Đan chỉ cần năm nămHắn thật sự có thể làm được sao?

Tốc độ Thiên Hành Chu rất nhanh, sau nửa canh giờ tới gần Vụ Liễu trấn. Sở Thu Nhiên cáo từ, Dương Phàm trước tiên mang Dương Lỗi trở về Vụ Liễu trấn.

Trong phòng khách Phổ Ái Y quán. Dương Phàm ngồi ở chủ tọa, chỉ chốc lát gọi Trịnh Tiểu Mạn, Lâm Chung tới đây về phần những người khác cũng không triệu tập.

- Sư tôn. ngài tìm chúng ta rốt cục có chuyện gì?

Trịnh Tiểu Mạn khó hiểu hỏi.

- Hôm nay đi Ngũ Bàn Sơn một chuyến, phát hiện hộ pháp Nguyên Anh Kỳ của Huyết Luyện Tông. Vài chục năm trôi qua tình thế Ngư Dương quốc này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng.

Dương Phàm sắc mặt ngưng trọng, trong mắt có mang một tia lo lắng.

- Huyết Luyện Tông?

Mọi người đểu lộ vẻ cả kinh đưa mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là cường giả Trúc Cơ Kỳ, gần vài chục năm nay, thanh thế Huyết Luyện Tông mênh mông cuồn cuộn thiếu chút nữa liền tấn công đến Ngư Dương quốc. Thế lực siêu cấp như thế làm sao bọn họ lại không biết?

- Công tử gặp hộ pháp Nguyên Anh của Huvết Luyện Tông, người đã cùng hắn giao thủ?

Lâm Chung tò mò hỏi.

- Đã giao thủ. Ta đánh hắn trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là hắn không dám đến xâm phạm.

Dương Phàm đáp.

Đám người Trịnh Tiểu Mạn hơi thở phào nhẹ nhõm. Bậc cao Nguyên Anh đối với bọn họ mà nói là ngọn núi sừng sững hoàn toàn không thể chiến thắng. Đối mặt với nhân vật như vậy bọn họ chỉ có thể nhìn lên.

- Lúc này ta gọi các ngươi đến là vì tiến thêm một bước tăng thực lực các ngươi.

Dương Phàm giải thích.

Dứt lời hắn lấy ra một hồ lô màu tím lạnh nhạt nói:

- Chứa trong đây là Thất Linh Quỳnh Tương trong truyền thuyết. Người thường uống một ngụm có thể trực tiếp kéo dài trăm năm tuổi thọ hơn nữa có thể khiến thể chất thoát thai hoán cốt

- Hiện tại, ta cho các ngươi uống mỗi người một ngụm.

Hắn vỗ hồ lô màu tím từ bên trong bắn ra ba đoàn Thất Linh Quỳnh Tương bay tới trước mặt ba người.

- Thất Linh Quỳnh Tương!

Lâm Chung cùng Dương Lỗi cực kỳ mừng rỡ, không chút do dự ăn vào Thất Linh Quỳnh Tương trước mắt. Trịnh Tiểu Mạn nhìn đoàn Thất Linh Quỳnh Tương lơ lửng trước người, cũng hết sức động tâm nhưng nàng lại có chút chần chờ.

- Ngươi đang lo lắng vì con mình?

Dương Phàm hai mắt như đuốc liếc mắt thấy được tâm tư nàng.

- Sư tôn. Thất Linh Quỳnh Tương ngài ban cho Tiểu Mạn có thể đưa nó cho La Tường con ta?

Trịnh Tiểu Mạn thỉnh cầu nói.

- Không được.

Dương Phàm lắc đầu:

- Vi sư hiện tại còn không quá tin tưởng hai cha con này. Ngươi trước ăn Thất Linh Quỳnh Tương này vào. Ta sẽ xem biểu hiện hai người này, nếu có thể thay đổi bản tính hiện tại, vi sư mới có thể cân nhắc ban cho bọn họ cơ hội tấn chức bậc cao.

- Tạ ơn sư tôn khoan thứ cho bọn họ cơ hội hối cải làm người.

Trịnh Tiểu Mạn không hề do dự nữa ăn Thất Linh Quỳnh Tương vào.

- Không tốt. Ta ăn Thất Linh Quỳnh Tương, phép lực tăng mạnh chỉ sợ đột phá

Sắc mặt Lâm Chung đột nhiên biến đổi.

- Đột phá?

Dương Phàm đầu tiên ngẩn ra rồi cười ha ha:

- Đây chính là chuyện tốt

- Ta lại ban cho ngươi một vận có thể đủ cho ngươi bình yên tấn chức bậc cao.

Dương Phàm cười dài vung tay ra lại xuất hiện một đoàn chất lỏng tinh thuần trong suốt:

- Đây là Tam Sinh Tuệ Thủy. Sau khi uống xong ngươi liền trở về bế quan tu luyện.

Lâm Chung mừng rỡ, vội vàng nuốt Tam Sinh Tuệ Thủy rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng dáng Lâm Chung. Dương Lỗi cùng Trịnh Tiểu Mạn không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ. Dương Lỗi thầm than: "Nghĩ năm xưa tu vi mình còn trên Lâm Chung, tư chất cũng hơn xa đối phương, lại không từng nghĩ tới hiện giờ tu vi Lâm Chung hơn xa mình, mắt thấy liền muốn đánh vào bậc cao Kim Đan."

- Thất Linh Quỳnh Tương hết sức thần kỳ có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ khiến thể chất thoát thai hoán cốt, cũng với rất nhanh khôi phục pháp lực.

Dương Phàm cười nói:

- Ta lại không đoán được nó còn có thể gia tăng thật lớn pháp lực tu sĩ bậc thấp.

- Đại ca. vậy Tam Sinh Tuệ Thủy lại có ích lợi gì? Vì sao trước khi Lâm Chung đánh vào bậc cao ngươi liền cho hắn dùng vật ấy?

Dương Lỗi tò mò hỏi.

Vật trân quý hiếm có thế gian như Thất Linh Quỳnh Tương, Tam Sinh Tuệ Thủy với đẳng cấp của bọn họ thậm chí còn chưa từng nghe qua. Thậm chí hai vật này tại toàn bộ Bắc Tần cũng chưa từng xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui