Tiên Hồng Lộ

Trong phạm vi mấy dặm cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy, toàn cảnh hôn ám như ngày tận thế giáng xuống.

"A"

Không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng thê lương, rúng động lòng người.

Hơn mười cường giả Trúc Cơ Kỳ tu vi thấp nhất, không mảy may có sức chống lại, trong nháy mắt bị cuồng phong xé thành mảnh nhỏ.

Theo sau là Kim Đan bậc cao, vòng phòng ngự bảo hộ không có kiên trì được nửa cái hô hấp, liền "rắc" một tiếng vỡ nát tan tành, sau đó, đồng dạng cũng bị tan xác trong chớp mắt.

Huyễn Linh tiên tử cùng thanh niên áo tím chỉ cảm thấy thân thể không chịu khống chế, giống như một tờ giấy bị thổi bay đi.

Lực lượng trong luồng cuồng phong đó, làm cho vòng phòng ngự bảo hộ trên người hai người chấn động kêu "răng rắc'', nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.

Dù sao cũng là bậc cao Nguyên Anh, Bằng Vũ Phiến tuy là cổ bảo uy lực vô cùng to lớn, nhưng công kích với phạm vi lớn như vậy, nếu muốn giết chết tu sĩ cùng một cấp cũng không thực tế lắm.

Tuy nhiên, dưới một chiêu của Bằng Vũ Phiến tiêu diệt tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ, cũng làm cho hai đại Nguyên Anh này chật vật không chịu nổi.

Dương Phàm đã đạt được mục đích.

Giờ phút này, cuồng phong kia rít gào còn chưa có ngưng lại. Dương Phàm cầm Bằng Vũ Phiến trong tay, thản nhiên bay về phía hai người, thần sắc ổn định thoải mái, dường như đang thưởng thức bộ dáng chật vật của bọn họ.

Búi tóc trên đầu Huyễn Linh tiên tử bị cuồng phong thổi tung ra, cung trang cao quý trên người cũng nhàu nát không chịu nổi thậm chí rách toạt mấy chỗ, lộ ra từng mảng da thịt trắng hồng.

Gã thanh niên áo tím sắc mặt trắng bệch, trước đó khi lần đầu giao phong, cũng không biết Dương Phàm thi triển loại thần thông nào, khiến cho sinh cơ tuổi thọ của hắn bị trôi đi vài chục năm.

Giờ phút này gắng gượng chống đỡ trong cuồng phong mãnh liệt, thân thể hắn không nghe theo khống chế, trong tâm lý bị khủng hoảng một cách khó hiểu.

Khi sức gió yếu bớt theo sau đó một bóng màu xanh hiện đến, Dương Phàm chân đạp vệt sáng màu xanh biếc hiện ra tại phụ cận hai người, tựa cười như không cười nhìn hai người.

Dương Phàm vẫn cầm Bằng Vũ Phiến trong tay, dường như định quạt một lần nữa.

- Dừng tay!

Huyễn Linh tiên tử cả kinh kêu to một tiếng, mặt hoa thất sắc:

- Dương đạo hữu! Có thể buông tha chúng ta hay không?

Nàng dường như đã nhìn ra, Dương Phàm muốn trêu đùa bọn họ một chút.

Đúng vậy, Dương Phàm chỉ là muốn đùa bỡn cùng bọn họ.

So vói Tam U lão ma tu luyện Cửu U Ma Công, tu vi tấn chức hậu kỳ, hai người trước mắt này căn bản là bé nhỏ không đáng kể.

Từ lúc hai bên gặp nhau, đồng thời nhìn ra lai lịch thân phận của bọn họ, Dương Phàm liền bắt đầu giả heo ăn lão hổ. Mặt khác cũng muốn xem bọn họ đi Tiên Lai Tông rốt cuộc có mục đích gì.

Khi biết được gã thanh niên áo tím này lại không từ thủ đoạn muốn đoạt nữ nhân của mình, Dương Phàm đã nảy sinh sát ý.


Lúc này nghe lời cầu xin của Huyễn Linh tiên tử, Dương Phàm tạm thời hạ xuống Bằng Vũ Phiến, cười nói:

- Mấy chục năm trước. Dương mỗ ở Cửu U Bí Cảnh đã thấy dung mạo của tiên tử, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại ở La Sơn quốc này. Từ lúc rời Cửu U Bí Cảnh, ngươi và ta đó là quan hệ đối địch, chẳng lẽ tiên tử còn muốn Dương mỗ nương tay sao?

Trong đôi mắt sáng của Huyễn Linh tiên tử lộ ra vẻ phức tạp, thời điểm ở Cửu U Bí Cảnh mấy chục năm trước, đối phương căn bản chỉ là nhân vật bé nhỏ như con kiến.

Lúc ấy, Huyễn Linh tiên tử hóa thân là Linh Hà tiên tử, hoàn toàn không có chú ý tới tồn tại của Dương Phàm.

Đối với Dương Phàm mà nói, Linh Hà tiên tử năm đó giống như người trong giới thần tiên, siêu nhiên thoát tục, tiên khí đầy trời, cao không thể với tới.

Thế nhưng hiện giờ tình thế thay đổi, Dương Phàm dễ dàng thoải mái nắm giữ vận mệnh sinh tử của đối phương.

- Cửu U Bí Cảnhhọ Dương

Gã thanh niên áo tím thì thào tự nói, đột nhiên cả kinh thất sắc:

- Ngươi là Dương Phàm? Người đã chém chết đại tu sĩ Nguyên Anh đó?

Dương Phàm.

Cái tên truyền kỳ này, có thể nói đã chấn động giới cao tầng Bắc Tần.

Giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh, cả Tu Tiên giới mười ba nước Bắc Tần trong vạn năm qua cũng chỉ có một Dương Phàm được hưởng vinh quang này.

Sau độ, phần lớn bậc cao Nguyên Anh cho rằng việc này hơn phân nửa là nhờ vào may mắn, vì thế trong lòng không phục.

Nhưng khi nhân vật truyền kỳ này chân chính đứng ở trước mặt mình, nếu muốn không kích động, không khiếp sợ cũng khó.

Càng đáng sợ chính là nhân vật uy danh nổi bật như thế còn là địch nhân của mình.

Lúc này gã thanh niên áo tím mới hiểu được, vì cái gì Huyễn Linh tiên tử căn bản không có dũng khí chiến đấu, thấy Dương Phàm vừa ra tay liền chạy trốn ngay.

Giờ phút này, hắn càng cực kỳ hối hận.

Huyễn Linh tiên tử thở dài thật sâu:

- Xin hỏi Dương đạo hữu, phải như thế nào mới có thể buông tha chúng ta.

- Các ngươi nếu chạy trốn, tuyệt đối chỉ có đường chết. Nếu có thể kiên trì mười hiệp dưới tay ta. Dương mỗ có thể tha các ngươi một con đường sống.

Dương Phàm thản nhiên cười nói.

Thanh niên áo tím cùng Huyễn Linh tiên tử nhìn nhau, hai người hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Kiên trì mười hiệp, bọn họ vẫn còn có nhiều hi vọng.


Đương nhiên, nếu Dương Phàm thực sự có được thực lực có thể so với đại tu sĩ, thì chỉ sợ cơ hội của bọn họ rất nhỏ.

"Vèo vèo!"

Thân ảnh hai người nhoáng lên một cái, phân biệt xuất hiện tại trước và sau Dương Phàm.

- Dương đạo hữu! Xin chỉ giáo.

Tròng mắt gã thanh niên áo tím ngưng trọng, không còn có bất cứ cảm xúc gì khác.

Cực kỳ trọng yếu là phải làm thế nào thoát khỏi chết dưới tay đối phương.

Bọn họ tin rằng với uy tín cùng độ cao của Dương Phàm lúc này, hắn sẽ giữ lời nói.

Trên đỉnh đầu gã thanh niên áo tím hiện lên một cái mào màu đen, dưới chân xuất hiện một đôi giày xanh sáng lấp lánh, cầm trong tay một thanh trường kích màu đen tản ra ma khí cuồn cuộn.

Gương mặt đoan trang xinh đẹp của huyễn Linh tiên tử ngưng trọng lại, giơ lên bàn tay ngọc, trên ngón trỏ tay phải có một cái nhẫn, tỏa ra từng tia từng tia sáng bảy màu bao quanh toàn thân nàng, tăng thêm vẻ đẹp xuất trần.

Đồng thời, nàng lại vung tay lên, trước mắt xuất hiện một cái lược, tản phát ra khí tức sắc bén.

Dương Phàm cười ha hả, thân hình đứng sừng sững giữa không trung, cũng không hề động, ngược lại thu hồi Bằng Vũ Phiến.

- Đắc tội rồi!

Huyễn Linh tiên từ nhẹ nhàng vạch ngang cái lược trong tay. từng tia sáng bảy màu dài đến mười trượng, xẹt qua xẹt lại như con thoi, quang ảnh lóng lánh linh hoạt sắc bén công kích tới Dương Phàm.

- Đi!

Thanh niên áo tím hét lớn một tiếng, trường kích màu đen tăng vọt tới hai ba trượng, huy động từng đạo bóng kích kinh thiên động địa, làm rung chuyển cả bầu không khí bốn phía.

- Dương Đại ca

Lệnh Hồ Tiểu Tịch ở xa xa nhìn xem cuộc chiến, trong đôi mắt phượng đầy vẻ lo lắng.

Mọi người Tiên Lai Tông cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Còn trung niên họ Tôn càng tăng thêm vài phần vô lực, lẩm bẩm:

- Lời đồn đãi quả thựcgiả

Có liên quan tói chuyện Dương Phàm chém giết đại tu sĩ Nguyên Anh, phần lớn đều giới hạn trong giới cao tâng Tu Tiên giới.

Hắn hoàn toàn có thể thấy được hai người kia ở trước mặt Dương Phàm, không có bao nhiêu sức phản kháng.

Đối mặt với công kích của hai cường giả Nguyên Anh, Dương Phàm thật ung dung thoải mái, quanh thân ngưng kết một lớp Thảo Giáp màu xanh biếc, chớp động hoa văn màu vàng nhạt.


"Keng keng! Ầm ầm!"

Dương Phàm vẫn đứng sừng sững giữa không trung, không nhúc nhích, để mặc cho hai người công kích.

Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện trên Thảo Giáp màu xanh biếc của hắn, vầng hào quang màu xanh biếc cùng hoa văn màu vàng không ngừng đan xen vào nhau.

Dần dầnhoa văn màu vàng kia đột nhiên như biến thành thực chất bám vào những sợi tơ màu xanh biếc trên thảo giáp.

Khi hai thứ này chân chính hòa hợp thành một thể, hình thành một kiện quang giáp màu nâu, hình thành tầng tầng phòng hộ kiên cố ở bên ngoài thân thể Dương Phàm.

Ở dưới công kích mãnh liệt của hai người, thảo giáp màu nâu khẽ lay động, rồi hấp thu phần lớn lực lượng phép thuật đánh vào nó.

Dương Phàm là lần đầu tiên dùng áo nghĩa thạch hóa sử dụng trên Thảo Giáp, để tăng thêm lực phòng ngự cho mình.

Ở dưới tình huống như thế cho dù hắn không đứng trên đại địa, lực phòng ngự của quang giáp màu nâu này, cũng có thể so với Pháp bảo phòng ngự đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.

Khuyết điểm duy nhất là tiêu hao pháp lực thật lớn. Dưới chân hắn không có đại địa, tốc độ khôi phục và năng lực mượn dùng lực lượng của đại địa suy giảm rất nhiều.

Sau khi công kích một trận mãnh liệt. Huyễn Linh tiên tử cùng gã thanh niên áo tím càng hoảng sợ, đối phương hoàn toàn đứng ở thế bất bại.

Tuy nhiên như vậy càng tốt, mười hiệp lập tức chấm dứt, bọn họ có thể thoát chết.

Mắt thấy mười hiệp đã qua được một nửa.

Hai người càng mừng thầm.

Thế nhưng lúc này, Dương Phàm đột nhiên động rồi! Thân hình hắn nhanh như một tia chớp lướt về hướng Huyễn Linh tiên tử, một bàn tay giơ lên bổ mạnh xuống, trong tầm mắt mọi người chỉ thấy lóe lên một tia sáng vàng.

"Ầm!"

Vòng phòng ngự bảo hộ quanh thân huyễn Linh tiên tử lập tức vỡ tan, nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay nàng đột nhiên sáng rực chói mắt, rồi từng tia từng tia sáng bảy màu, nhưng lại đánh văng Dương Phàm ra.

Dương Phàm hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, chiếc nhẫn trong tay đối phương đúng là một kiện Cổ bảo, xem ra là vật bảo mệnh.

Khó trách lúc trước Tam U lão ma với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, đuổi giết nàng mấy vạn dặm cũng không có thành công, sau lại nàng được cứu đi.

"Xoát xoát xoát"

Huyễn Linh tiên tử lập tức huy động cái lược trong tay, bóng lược như con thoi màu sắc rực rỡ như bóng với hình, công kích trên người Dương Phàm.

"Còn lại ba hiệp cuối cùng thôi" Gã thanh niên áo tím mừng rỡ, từ sau lưng tập kích

tói.

Dương Phàm lộ vẻ mặt trào phúng, trong tay xuất hiện một cây bút lông cán màu đen.

"Xoạt! Xoạt!"

Cây bút lông vẽ trên hư không một cái, một luồng sáng màu xanh khí thế mãnh liệt, lấy hắn làm trung tâm chấn động lan rộng ra.

Lực lượng cuồn cuộn hùng hồn, lập tức chấn cho hai người bay ra ngoài mấy chục trượng.

"Phù!"


Gã thanh niên áo tím phun ra một búng máu, một kích của cây bút lông vừa rồi chủ yếu là nhằm vào hắn. Một kích mãnh liệt như thế, lập tức xuyên thấu qua tầng phòng ngự, chấn tạng phủ hắn bị tổn thương.

Huyễn Linh tiên tử hừ một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, khí huyết quay cuồng, bị chút vết thương nhẹ.

- Sát!

Trong mắt Dương Phàm bùng lên tia sáng lạnh, cây bút lông trong tay lại vạch ngang trên hư không lần nữa.

Chỉ thoáng chốc, trong hư không xuất hiện một chữ "Sát" to lớn tới mấy chục trượng.

Trong chữ "Sát" lộ ra sát khí mãnh liệt, còn ẩn chứa thêm áp lực vô cùng vô tận đánh vào tinh thần đối phương.

Cổ sát khí đó thậm chí xâm nhập thẳng vào cốt tủy linh hồn, khiến cho người ta không rét mà run.

"Vèo!"

Chữ "Sát" to lớn mấy chục trượng đó, bỗng nhiên hóa thành còn chừng ba thước, nhanh như tia chớp xẹt qua trên người gã thanh niên áo tím.

Tầng phòng ngự bao quanh hắn vốn đã bị tàn phá không chịu nổi giống như tờ giấy lập tức bị cắt ngang qua.

Chữ "Sát" ba thước đó thậm chí xuyên qua trên người hắn, lướt thêm hơn trăm trượng, sau đó mới mờ dần rồi tiêu tán đi.

Gã thanh niên áo tím đứng sững tại chỗ, trong mắt hiện đầy vè nghi ngờ và khiếp sợ, lập tức lại biến hóa thành vẻ tuyệt vọng không cam lòng.

Phía trước thân thể hắn vừa lúc có thể nhìn thấy một vết thương màu đỏ hình chữ "Sát".

Cực kỳ quỷ dị là xung quanh chữ "Sát" màu đỏ tươi đó, dòng máu chỉ đảo quanh rồi dừng ở miệng vết thương, không có lập tức chảy ra.

Thế nhưng số ít người tại trường đang xem cuộc chiến, lại nhìn ra gã thanh niên áo tím đã chết.

Ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, thân thể hắn như con diều đứt dây, từ giữa không trung rơi xuống.

"Bùm!"

Từ trên cao rơi thẳng xuống không có thi triển lực phòng ngự gì, lực rơi mạnh biến hắn thành một đống máu thịt lẫn lộn.

"Ồ!"

Mọi người trên ốc đảo, lúc này mới kịp phản ứng lại ồ lên một tràng, lập tức xôn xao tách ra một khoảng cách với thi thể vô cùng thê thảm kia.

Tông chủ họ Tôn không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, mọi người đều cảm thấy không rét mà run.

Tuy rằng đều là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng thực lực giữa hai bên nhưng lại chênh lệch lớn như thế.

- Còn lại một hiệp cuối cùng

Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lộ ra ý cười, tay cầm cây bút lông giơ lên.

Gương mặt ngọc của Huyễn Linh tiên tử lập tức trắng bệch một màu, thân thể mềm mại run rẩy, trong đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ bất lực.

Hiện trường rơi vào cảnh tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở đều nghe được rõ ràng.

Một hiệp cuối cùng, nàng nên lựa chọn thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận