Tiên Hồng Lộ

- Dương lão đại, Ngươi cho Thạch Thiên Hàn đi hỗ trợ chống Thiên Sư man di, vậy chúng ta đi làm gì?

Hồ Phi ở trong phòng đứng ngồi không yên, bộ dạng không chịu đựng nổi.

Hắn tận mắt thấy Thạch Thiên Hàn cùng hai vị đại tu sĩ rời đi, trong lòng ngứa ngáy.

- Chúng ta đương nhiên phải chơi càng lớn hơn, tuy nhiên trước đó phải biết rõ chi tiết đối phương.

Ánh mắt Dương Phàm xa xăm, nhìn về hướng đại quân man di đóng ngoài thành.

- Hắc hắc, Lão đại đừng quên mang ta đi cùng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau động thủ.

Hồ Phi xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong.

Hai người ở trong phòng, còn chưa được vài canh giờ đột nhiên Dương Phàm cười:

- Xem ra phải đi một chuyến nữa.

- Chủ nhân muốn đi đâu?

Huyễn Linh tiên tử đang đấm lưng cho hắn, rốt cục không kìm nổi hỏi.

- Phong Vô Tuyệt một trong Tam đại tu sĩ lúc trước cùng Hắc Phong Ma Hoàng chiến đấu bị thương trí mạng, không thể xuất chiến. Việc này ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Dương Phàm cười giải thích.

Hồ Phi bĩu môi, không có hứng thú, dứt khoát tựa vào một bên ngủ gà ngủ gật.

- Huyễn Linh đạo hữu. Lúc trước tu sĩ quý tông môn ra tay, vì sao ngươi không theo bọn họ trở về?

Dương Phàm tủm tỉm cười hỏi.

Tay ngọc của Huyễn Linh tiên tử đặt trên lưng hắn cứng đờ, miễn cưỡng cười nói:

- Chủ nhân biết rõ nguyên nhân, vì sao còn muốn hỏi? Người đã hạ linh hồn dấu vết trên người Huyễn Linh, không nói tùy thời có thể quyết định sinh tử của ta, càng quan trọng hơn làHuyễn Linh biết bí mật không gian thần bí kia của người.

Dương Phàm nhẹ thở dài:

- Ngươi biết được là tốt. Bí mật Tiên Hồng Không Gian chỉ có tuyệt đối trung thành hoặc là người ta tin tưởng mới có thể biết được sự tồn tại của nó.

Đôi mắt sáng của Huyễn Linh tiên tử ảm đạm, chân thành nói:

- Huyễn Linh tự biết điều này, trong lòng đã không có ý niệm gì khác, cam tâm làm thị thiết của chủ nhân cả đời.

- Ngươi làm thị thiếp của ta, Dương mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Ngày sau nếu Dương mỗ có thể tấn chức trình tự càng cao, cũng sẽ dẫn ngươi theo cùng.

Dương Phàm gật đầu nói. Có vị tiên tử đoan trang tuyệt mỹ này làm thị thiếp, hắn cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, không được bao lâu, Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân lại quay lại phòng khách của Dương Phàm.

Không đợi hai người lên tiếng, Dương Phàm liền thản nhiên nói:

- Đi thôi, việc này mau chóng làm xong.

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân nao nao, xem ra Dương Phàm căn bản biết trước ý đồ đến của bọn họ.

Hơn nữa đối với việc này, Dương Phàm suy nghĩ vì đại cục, hết sức phối hợp.

Nghĩ lại quan hệ thần bí khó lường của Dương Phàm cùng Thạch Thiên Hàn, Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân cũng không thấy kỳ quái.

Chỉ chốc lát, Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân đưa Dương Phàm tới một mật thất ngầm dưới phủ đệ trung tâm cỗ Lương Thành.

Mật thất ngầm này được bố trí tầng tầng cấm chế phong tỏa, cho dù thần thức hậu Kỳ đại tu sĩ cùng khó thể vượt qua.

Chờ khi Dương Phàm đến chỗ này, trong mật thất đã tụ tập mười mấy người, đều là nhân vật Nguyên Anh trung Kỳ trở lên.

Những cường giả Nguyên Anh này đang liên thủ quán chú pháp lực cho Phong Vô Tuyệt xếp bằng ở trung tâm mật thất.

- Dương Dược sư tới rồi.

Có người nhìn thấy Dương Phàm đến cùng Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân, ánh mắt đều sáng ngời, tò mò đánh giá hắn.

Không ít người ánh mắt dừng trên mặt hắn, chú ý nhất cử nhất động.

Dương Phàm thoáng đến gần Phong Vô Tuyệt, xem xét ở cự Ly gần.

Khuôn mặt Phong Vô Tuyệt góc cạnh rõ ràng, thân hình gầy nhỏ, trên người có một cỗ kiếm ý quanh quẩn không tiêu tan.

Dương Phàm từ trên người hắn cảm nhận được một cỗ ý chí cùng loại như Vô Song.

Giờ phút này, hai mắt Phong Vô Tuyệt nhắm chặt, một đầu tóc bạc kia lại có vẻ thê lương vô cùng.

Cùng lúc quan sát, sắc mặt Dương Phàm dần dần trở nên ngưng trọng.

Thật lâu sau, hắn chau mày, ánh mắt lãnh liệt đảo qua mấy người đang ở chung quanh quán chú pháp lực cho Phong Vô Tuyệt.

- Dương Dược sư, tình huống Phong đạo hữu như thế nào? Có thể cứu trị trong thời gian ngắn hay không?

Tam Thanh tán nhân dò hỏi.

Mọi người trong phòng đều khẩn trương nhìn về phía hắn.

Phong Vô Tuyệt thiếu lực cường đại này nếu không thể tham chiến sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự sống còn của liên minh mười ba nước Bắc Tần.

- Toàn bộ các ngươi dừng lại.

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia hàn quang lăng lệ, quát lên với những người đang quán chú pháp lực.

- A

Mấy người này trong lòng nhảy dựng không hiểu, theo bán năng đình chỉ động tác, không biết làm sao.

- Dương Dược sư, ngươi đây là

Phong Vô Tuyệt có chút khó hiểu hỏi.

- Pháp lực trong cơ thể Phong đạo hữu thời khắc đều mất đi, nếu không quán chú pháp lực cho hắn, chỉ sợ

Tam Thanh tán nhân ép thấp giọng, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

- Hừ, pháp lực sinh ra là một loại phương thức do tự thân hấp thu thiên địa linh khí và dùng công pháp cùng tinh khí chuyền hóa thanh lực lượng bản thân, Các ngươi làm như vậy mặc dù có thể trong thời gian ngắn ngăn chặn pháp lực mất đi, nhưng không cách nào giải quyết vấn đề căn bản

- Càng trọng yếu là tình huống Phong đạo hữu hết sức đặc thù, mạnh mẽ dùng ngoại lực quán chú pháp lực như vậy, chỉ sẽ tăng thêm một bước khiến bệnh tình chuyển biến xấu. Cứ tiếp tục như vậy, không quá nửa năm, pháp lực tự thân của Phong đạo hữu sẽ hoàn toàn mất đi, đến lúc đó, tu vi thậm chí sẽ rớt xuống dưới Nguyên Anh.

Dương Phàm nói xong lời cuối, trong mắt đẩy vẻ lạnh, lẽo, đồng thời trên mặt lại có thêm vài phần tức giận, đảo qua mấy người trong phòng.

Mọi người bị ánh mắt hắn đảo qua, sinh ra một loại ảo giác bí mật trong lòng bị hiểu rõ.

Lập tức, cả biệt có tu sĩ trong mắt còn có một tia trốn tránh.

- Ha ha. Lúc trước là ai đề nghị hoặc hướng dẫn mọi người quán chú pháp lực cho Phong đạo hữu?

Ý cười khóe miệng Dương Phàm càng đậm.

Nghe nói lời ấy, Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ liếc nhau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Những bậc cao Nguyên Anh còn lại cũng không phải là ngốc, đều bắt đầu ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau.

Thoáng chốc, mật thất nho nhỏ chìm trong bầu không khí khẩn trương áp lực.

- Mọi người trong mật thất, không có ta cùng Tam Thanh đạo hữu cho pháp, đều không được tự tiện rời đi. Người vi phạm giết không tha,

Nốt ruồi máu trên trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhiên nhảy lên, ánh mắt đảo qua hơn mười vị bậc cao Nguyên Anh trong phòng.

Áp lực cường đại khiến mọi người trong phòng tim đập nhanh không yên.

Đặc biệt là người lòng mang ý xấu, âm thầm kêu khổ, đối với Dương Phàm hận đến ngứa răng lại không có biện pháp biểu hiện ra ngoài.

- Dương Dược sư, ý tứ của ngươi chúng ta hiểu, nhưng là việc cấp bách hiện tại là chữa khỏi thương bệnh của Phong đạo hữu.

Tam Thanh tán nhân suy nghĩ vì đại cục, ánh mắt hướng về Dương Phàm, chờ mong mà lo lắng

Dương Phàm đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.

Tam Thanh tán nhân đề nghị trước tiên chữa khỏi bệnh của Phong Vô Tuyệt, rồi bắt nội gian.

Dương Phàm gật gật đầu, môi hơi mấp máy, thần thức giao lưu với hai vị đại tu sĩ một chút.

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân gật gật đầu.

Giữa ba người, dường như bàn ra kế hoạch gì đó.

Dương Phàm hít sâu một hơi, đi tới Lăng Tiêu kiếm tiên ngồi trên bồ đoàn.

- Phong đạo hữu, tại hạ Dương Phàm, chuẩn bị trị thương cho ngươi.

Giọng nói ôn hòa của Dương Phàm trước tiên lên tiếng bắt chuyện.

- Xin cứ tự nhiên.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên mở mắt, một tia kiếm ý lăng lệ trong mắt chợt lóe mà qua.

Mặc dù thân bị vết thương trí mệnh, trong khoảnh khắc hắn mở mắt cũng mang đến cho Dương Phàm một cỗ áp lực không nhỏ.

Khí tức trên người Phong Vô Tuyệt lại rất giống một nhân vật phong vân của nội hải trong trí nhớ của Dương Phàm.

Đó chính là Tam Sát Nam Đế.

Hai người đều là Kiếm tu, đều là Nguyên Anh đại tu sĩ, chỉ sợ cũng là cường giả cùng một cấp bậc.

Dương Phàm ngồi xếp bằng trước mặt Lăng Tiêu kiếm tiên, hai tay khoát lên vai hắn. Sinh Mệnh Lục Lưu trong cơ thể hắn nhỏ giọt chảy tới.

Mặc dù lúc trước đã có vài phần hiểu biết, nhưng giờ phút này xâm nhập điều tra, Dương Phàm cũng không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tình huống thương thế của Phong Vô Tuyệt so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn.

Đầu tiên là nội thương ở ngực, thương đến lục phũ ngũ tạng, thậm chí là khuếch trương đến cốt tủy, máu thịt.

Đó là một cỗ lực lượng quỷ dị đáng sợ, giằng co ở nơi sâu trong cơ thể Phong Vô Tuyệt, phương thức tồn tại gần như là hư vô.

Toàn Tri Cảm Quan của Dương Phàm cũng phải dưới trạng thái quan sát chi tiết mới bắt giữ được sự tồn tại của chúng.

Cỗ lực lượng gần như hư vô này rất dễ dàng bị bỏ qua.

Hơn nữa, cho dù có thể phát hiện, lực lượng bình thường cãn bản khó có thể tiêu diệt chúng.

Cỗ lực lượng quái dị gần như hư vô này không chỉ ngăn chặn thương thế trong cơ thể Phong Vô Tuyệt khép lại, lại càng thêm phong tỏa đại bộ phận tinh huyết và sinh cơ.

Khi tinh huyết cùng sinh cơ bị phong tỏa, kết quả tất nhiên sẽ là pháp lực cùng sinh, mệnh lực của Phong Vô Tuyệt đồng thời mất đi.

Chỉ có trừ được mầm bệnh nguyên thủy nhất này mới có thể giải quyết được thương thế của Phong Vô Tuyệt.

Nhưng là rõ ràng có người dẫn dắt sai đường, cho chúng Nguyên Anh quán chú pháp lực cho Phong Vô Tuyệt.

Pháp lực ngoại lai tuy rằng bổ sung pháp lực Phong Vô Tuyệt tạm thời trôi qua, nhưng lại không phải của mình, càng làm thương thế ở sâu trong lan tràn, khiến càng nhiều tinh huyết cùng sinh cơ trong cơ thề bị giam cầm.

Dương Phàm tạm thời mặc kệ pháp lực đang biến mất của Phong Vô Tuyệt, Sinh Mệnh Lục Lưu thăng đến cỗ lực lượng quái dị như bóng ma tử vong kia.

Nhưng là Dương Phàm phát hiện cỗ lực lượng quái dị kia giống như một lốc xoáy, hắc quang lóe lên, mượn lực lượng của Dương Phàm, mới là lực phá hoại, tiến thêm một bước làm thương thế nặng thêm.

Bất kể là pháp lực ngoại lai hay là hình thức lực lượng khác, một khi xung đột cùng cỗ lực lượng này đều sẽ làm bệnh tình nặng thêm và lan tràn.

Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, lập tức cảm thấy khó giải quyết.

Rất nhanh, hắn thay đổi sách lượng, trước tiên chữa trị thương thế, rót sinh cơ vào.

Cỗ lực lượng quái dị kia quanh quẩn ở gần thương thế, vẫn như trước sinh ra ma sát.

Nhưng là tốc độ trị liệu của Dương Phàm lại nhanh hơn một bậc, hơn nữa trong quá trình liên tục rót sinh cơ, khiến cho Phong Vô Tuyệt tự sinh ra lực khôi phục.

Tinh huyết cùng sinh cơ bị phong tỏa chậm rãi cởi bỏ.

Đuôi lông mày Phong Vô Tuyệt đột nhiên giãn ra, phun ra một hơi dài, cảm kích nói:

- Đạo hữu không hổ là diệu thủ thần y

Hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy được cơ hội xoay chuyển tình hình.

Dương Phàm mặt đầy ý cười, tiếp tục chữa trị thương thế.

Thời gian qua chừng nửa ngày, những thương thế kia đã bị Dương Phàm chữa trị bảy tám phần.

Trong lúc này, pháp lực Dương Phàm được tăng lên biên độ nhỏ, không quá rõ ràng, đây còn là kết quả trị liệu cho Nguyên Anh đại tu sĩ.

Hắn không khỏi thầm than: sau khi tấn chức Diễn Căn Kỳ, trị liệu thân thể đối với tăng tu vi căn bản nhỏ bé không đáng kể.

Lại qua nửa canh giờ, tình thế trong cơ thể Phong Vô Tuyệt rất tốt, tinh huyết sinh cơ toàn bộ khôi phục, thương thế cơ bản đã tốt.

- Đa tạ Dương Thần y. Kế tiếp giao cho ta thôi.

Phong Vô Tuyệt mở to mắt, một cỗ kiếm khí sắc bén nhộn nhạo bốc lên, lực lượng trong cơ thể ầm ầm thông suốt, thanh trừ những dư hoạn còn thừa trong cơ thể.

Dương Phàm không khỏi thầm tán thưởng, không hổ là Lăng Tiêu kiếm tiên lực công kích cường đại nhất trong Tam đại tu sĩ.

- Thật tốt quá, y thuật của Dương Dược sư thật sự có một không hai thiên hạ, thương tổn trí mệnh cùng bệnh tình như vậy, không đến một ngày liền trị khỏi.

Mọi người trong mật thất khiếp sợ vô cùng, đặc biệt là những tu sĩ có chút nghiên cứu về y đạo.

Trong đám người, cả biệt có tu sĩ ánh mắt lóe lên vẻ âm u, trong tay truyền đến một tia đao động linh khí nhỏ bé.

- Chính là ngươi

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân đồng thời thốt lên.

Bábá!

Hai bóng người đồng thời vọt tới tên nam tử gầy gò trong góc.

Nhưng mà khóe miệng người kia nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng.

Crắc!

Hắn bóp nát một ngọc phù trong tay, phóng ra một trận đồ phức tạp tinh vi, một cỗ bạch quang cường đại bao phủ hắn vào trong.

- Truyền tống phù.

Mọi người cả kinh thất sắc, chỉ có khóe miệng Dương Phàm xẹt qua một tia cười lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui