Tiên Hồng Lộ

Sau khi Dạ Hạm thấy rõ thân phận người tới, khuôn mặt đẹp đầu tiên là trắng bệch.

Tuy nhiên, nàng bị Dương Phàm túm chân ngọc, làn váy xuôi xuống, lập tức cảnh xuân lộ ra, quả thực xấu hổ vô cùng.

Khuôn mặt tái nhợt của nàng lại đỏ bừng như nhỏ máu, dứt khoát nhắm mắt lại, không dám nhìn.

Dương Phàm lại không chút để ý, hai mắt bình tĩnh như nước, tay run lên chuyển nàng xuôi xuống.

Trước đó, hắn đã sớm phong ấn một thân pháp lực của nàng.

Sau đó, hắn lại lấy ra một cây độc đằng tiên màu tím thẫm cuốn lấy Dạ Hạm.

- Ngươingươi muốn như thế nào?

Thanh âm của Dạ Hạm run rẩy, thân thể mềm mại phát run.

Giờ phút này trong không gian nhỏ bé tối tăm này, hai người cô nam quả nữ, nàng gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.

Nàng thật sự lo lắng Dương Phàm sẽ động tà niệm gì.

Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, đôi mắt Dương Phàm trong vắt, giam nàng trong lao tù màu vàng đất này.

- Dạ Hạm đạo hữu, ủy khuất ngươi ở trong này một lát.

Dương Phàm cười nhàn nhạt, ý niệm khẽ động, trong không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một đại hán khôi ngô.

Trên người đại hán này tản mát ra một cỗ yêu khí cường đại, hai tay hoàn toàn là một đôi càng độc, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng u lam, làm cho người ra lun sợ.

- Ngươi ở trong này trông chừng nàng.

Dương Phàm để Độc Hạt Vương hóa hình ở lại nơi này, sau đó chuyển lên mặt đất.

Vừa mới ló đầu ra, hắn liền cảm ứng được một cỗ linh khí rung chuyển không yên, chỉ thấy trên không doanh địa này, Hồ Phi cầm Lang Nha Bổng trong tay đang đồng thời chiến đấu cùng bốn vị bậc cao Nguyên Anh ở cùng một chỗ.

Cũng may trong bốn vị tu sĩ Nguyên Anh này, chỉ có một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.

Hồ Phi tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhưng còn chưa chân chính bị thua.

Cho dù thật sự gặp nguy hiểm, còn có truyền thừa Lôi Linh Châu bảo mệnh.

Khi năm vị Nguyên Anh chiến đấu làm một đoàn ở trên không doanh địa, dư ba cường đại tản ra bốn phía, tu sĩ phía dưới một vùng hỗn loạn.

Hồ Phi cố ý dẫn dắt chiến đấu tới gần mặt đất khiến bốn vị cường giả Man di hận nghiến răng nghiến lợi.

Dương Phàm thừa thời cơ hỗn loạn lúc này, ẩn nấp thân hình xuyên qua các nơi trong doanh địa.

Trong tay hắn có một viên hình cầu màu xám mượt mà bóng loáng, lớn chừng nắm tay.

Hắn hơi rót pháp lực vào, một cỗ khí tức vô hình tản ra bốn phía doanh địa.

Trong lúc hỗn loạn, đại bộ phận lực chú ý đều bị hấp dẫn tới trận chiến phía trên, rất ít người cảm thấy được dị thường.

Sau khi Dương Phàm lượn vài vòng quanh doanh địa này, cỗ khí tức kỳ lạ kia đã lan tràn phạm vi vài dặm.

Cuối cùng, Dương Phàm gật gật đầu, hóa thành một bóng sáng màu lục bay lên phía trên.

Bốn vị Nguyên Anh Man di đang chiến đấu, sắc mặt đều biến đổi.

Lại tới một người nữa.

Bọn họ vội vàng chia ra hai người tới áp chế Dương Phàm.

Hai tay Dương Phàm nhẹ nhàng vạch trong hư không, hai con quang xà dài đến bốn năm trượng rời tay bay ra, kiềm chế hai vị Nguyên Anh ở tại chỗ.

- Rút!

Dương Phàm hướng về Hồ Phi khẽ quát một tiếng, nhoáng đến bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn độn xuống lòng đất.

Phốc Phốc.

Trên mặt đất hào quang màu vàng nhạt rung lên, hai người trốn xuống phía dưới, như đá chìm đáy biển, không còn tung tích,

trên trời cao, bốn tu sĩ Nguyên Anh lộ vẻ kinh hư, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của tổ hợp hai người Dương Phàm, trên thực tế, bọn họ rất nhanh đoán được thân phận hai người Dương Phàm.

- Hả? Không đúng, vì sao không thấy Thánh nữ điện hạ?

Một lão già Nguyên Anh trong đó kinh hô một tiếng.

Bốn người đồng thời triển khai Thần thức, tìm tòi khắp doanh địa.

Không hề có bóng dáng.

- Không tốt, Thánh nữ điện hạ bị người bắt đi rồi.

Bốn người đồng thời biến sắc.

- Ta đi thông báo cho Thiên Sư đại nhân, các ngươi tiếp tục điều tra manh mối.

Một người trong số đó hỏa tốc rời đi.

Trong lúc này, bọn họ không có phát hiện ra cỗ khí tức kỳ dị kia trong doanh địa dần dần nhạt đi, trong lúc hô hấp bị chúng tu sĩ hít vào cơ thể.

Những tu sĩ hấp thu khí tức này, bề ngoài cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ có một số ít tu sĩ bậc thấp cảm thấy hơi chút không khỏe, cũng không để ở trong lòng.

Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm cùng Hồ Phi trở lại cổ Lương Thành, phía sau kéo nhanh theo một nữ tử thánh khiết quần áo hoa lệ, sắc mặt tái nhợt.

Mới đầu, Dạ Hạm tự nhiên không muốn chủ động phối hợp.

Dương Phàm lại không nói gì khác, trực tiếp nắm chân của nàng, dốc ngược bước đi.

Lúc này mới khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng, đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Dọc theo đường đi, Dương Phàm thậm chí đề nghị với Hồ Phi:

- Nàng này cũng là cực phẩm, có muốn lưu lại làm thị thiếp cho ngươi hay không?

Nghe nói lời ấy, trong lòng Dạ Hạm thấp thỏm lo âu.

Hoàn hảo, Hồ Phi chỉ liếc mắt nhìn nàng vài lần, không có hứng thú gì.

Sau khi tiến vào cổ Lương Thành, hai người mang theo một tù binh lập tức dẫn tới rất nhiều người tò mò.

- Dương tiền bối, nữ tù bi này là ai?

Có người dò hỏi,

- Nàng này cũng thật xinh đẹp, Dương tiền bối không phải là bắt nàng trở về làm thiếp đó chứ?

Có người ngầm hỏi.

Vút -

Đúng lúc này, một bóng người dung mạo xinh đẹp quý phái bay tới, chính là Phượng Hi.

- Ồ? Đây không phải là Thánh nữ man di cửu tộc sao?

Phượng Hi kinh hô một tiếng.

Thánh nữ?

Dương Phàm nao nao, hắn thật sự không biết chuyện như vậy, mới đầu chỉ cảm thấy thân phận đối phương rất cao quý.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Dạ Hạm dĩ nhiên là Thánh nữ Man di cửu tộc.

- Dương thần y thật sự là rất cao, không ngờ bắt Thánh nữ Tây Nhạc man di trở về.

Trong toàn bộ cổ Lương Thành một mảnh chấn động, tin tức này cũng rất nhanh truyền khắp toàn thành.

Không bao lâu, trong đại điện phủ đệ trung tâm cổ Lương Thành.

Mười mấy vị Nguyên Anh cao tầng hội tụ ở một chỗ, suy tính như thế nào xử trí Thánh nữ này.

- Chúng ta hoàn toàn có thể dùng nàng này để áp chế, khiến Tây Nhạc Man di tạm thời lui binh, giành được một ít thời gian thở dốc.

Một lão già Nguyên Anh đề nghị.

Rất nhanh, đề nghị này được đại bộ phận đồng ý.

Nếu có thể bắt giữ Thánh nữ man di, như vậy tự nhiên phải ích lợi hóa điều này.

Trực tiếp giết chết sẽ chỉ kích động chiến ý cừu hận của man di.

Tam Thanh tán nhân nghe vậy, cũng gật gật đầu:

- Thánh nữ Tây Nhạc là tượng trụng thân thánh trong man di, địa vị không thua Tam Đại Thiên Sư. Lấy nàng này áp chế, ít nhất có thể khiến tu sĩ man di sinh lòng cố kỵ.

- Nếu mọi người không phản đối, như vậy mấy ngày sau, bên ta phái người đi đàm phán cùng Tây Nhạc.

Trên mặt Huyết Luyện lão tổ lộ ra vẻ tươi cười.

Dương Phàm thì chau mày, không nghĩ tới mọi người lại có lòng cầu hòa cùng an nhàn mãnh liệt như thế.

Điều này hoàn toàn đi ngược lại ý nguyện của hắn.

- Nghị hòa?

Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng:

- Ta không đồng ý.

Tiếng phản đối của Dương Phàm vang lên trong đại điện.

Lập tức, đại điện một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, còn có người phản đối, chẳng lẽ hắn muốn dùng lực của bản thân để chống lại cơn giận của mọi người?

- Dương đạo hữu có ý kiến gì?

Lăng Tiêu kiếm tiên trầm mặc hồi lâu, lúc này lại lên tiếng.

- Ý của Dương mỗ là lợi dụng nàng này đàm phán, tạm thời khiến Tây Nhạc lui binh, sau đó chúng ta dốc toàn bộ lực lượng bốn mươi vạn tu sĩ đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

- Tóm lại, Dương mỗ không đồng ý nghị hòa. Nhất thời an bình không giải quyết được vấn đề căn bản, còn không bằng một lần vất vả an nhàn cả đời thì tốt hơn.

Ánh mắt Dương Phàm dần trở nên lăng lệ.

Lăng Tiêu kiếm tiên Phong Vô Tuyệt sau khi nghe xong, vỗ tay khen tuyệt:

- Tốt, rất tốt. Rốt cục có người nhất trí cùng ý tưởng với Phong mỗ rồi.

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân khẽ cau mày.

Trước đó, trong Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên vẫn là phái chủ chiến cường lực, đề nghị chủ động xuất kích.

Có lẽ điều này cũng có liên quan đến thân phận Kiếm tu của hắn, không thích loại trạng thái bị động này.

Nhưng là Tam Thanh tán nhân và Huyết Luyện lão tổ lại không thích mạo hiểm, thích đánh ổn giữ ổn, sau vài lần chủ động xuất kích đánh lén bị thất bại, vẫn bị động phòng ngự.

Tam đại tu sĩ, hai người chủ phòng ngư, một người chủ chiến.

Hai so với một, ý nguyện của Phong Vô Tuyệt đương nhiên bị quán chế, về phương diện chiến thuật vẫn một mực trầm mặc.

- Dương đạo hữu, ngươi mới tới cổ Lương Thành, không biết thực lực cùng mưu kế của Hắc Phong Ma Hoàng này. Mạo muội xuất kích, rất là phiêu lưu.

Tam Thanh tán nhân cười khổ nói.

Dương Phàm lại có chút ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới Phong Vô Tuyệt trong Tam đại tu sĩcó thể đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.

Cứ như vậy, hắn hoàn toàn có thể chống lại hai vị đại tu sĩ khác.

- Hai vị đạo hữu đừng quênTù binh này là ai bắt về, muốn xử trí nhưthế nào, Dương mỗ có quyền trước.

Dương Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói.

- Này

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân hơi sững người.

Phong Vô Tuyệt gật đầu tán thành nói:

- Thánh nữ Tây Nhạc là do Dương đạo hữu bắt về, lý nên do hắn xử trí.

Sắc mặt Huyết Luyện lão tổ hơi trầm xuống:

- Đây là một cuộc chiến tranh tu tiên ảnh hưởng vận mệnh ức vạn sinh linh, không phải lúc cả nhân cậy mạnh.

Hiển nhiên, bọn họ không muốn để Dương Phàm xử trí nàng này.

- Phải không?

Dương Phàm cười dài nói:

- Dương mỗ có thể từ trong doanh địa man di bắt nàng một lần, đồng dạng lại có thể làm lần thứ hai, huống chi, nàng vốn ngay trong cổ Lương Thành này.

- Dương Phàm, ngươi rốt cục muốn như thế nào?

Nốt ruồi máu trên trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhiên nhảy lên, một cỗ áp lực lớn lao truyền đến.

- Ta muốn như thế nào?

Dương Phàm lại vui mừng không sợ, Hồn Căn trong nháy mắt dung nhập đại địa, một cỗ khí tức khổng lồ như núi lập tức bùng nổ tràn ra.

Cùng lúc đó, đại địa dưới chân mọi người lắc lư một hồi.

Ầm Ầm ầm

Lay động không chỉ là đại điện nho nhỏ này, gần như toàn bộ cổ Lương Thành phạm vi mấy trăm dặm đều khẽ rung lên, như vào ngày tận thế.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là động đất?

Trong Cổ Lương Thành, gây nên một hồi hỗn loạn.

Cảm giác được dấu hiệu kinh thế hãi tục này, trong đại điện hơn mười vị nổi bật trong Nguyên Anh Kỳ, người người biến sắc.

Giờ khắc này, dường như toàn bộ đại địa đều run lên dưới chân Dương Phàm.

Một ý niệm, hắn có thể cho đại địa vỡ ra, khiến nơi đây hóa thành phế tích.

Thị uy.

Thị uy trắng trợn.

Sắc mặt Tam đại tu sĩ đồng thời đại biến.

Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân lộ vẻ kiêng kị, bị khí thế đáng sợ Dương Phàm triển lộ ra trấn áp.

Phong Vô Tuyệt sắc mặt khẽ biến, rồi trong mắt lộ ra một tia vui mừng.

Phe chủ chiến có thể có một đồng bọn thế mạnh như thế gia nhập, khiến áp lực bị đè nén rất lâu trong lòng hắn hóa thành hư không.

Toàn bộ Cổ Lương Thành lay động chỉ duy trì vài hô hấp, khí tức trên người Dương Phàm đột nhiên biến mất.

Tất cả mọi người trong đại điện thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có thêm một ít kính sợ cùng kiêng kị.

Nam tử trước mắt này đã không thể dùng từ đáng sợ để đủ hình dung.

Bất kể là thực lực, thủ đoạn, hay là thái độ cường thế, đều làm cho người ta không dám làm trái.

Hơn nữa, càng vi diệu chính là Phong Vô Tuyệt một trong Tam đại tu sĩ đứng ở bên phía hắn.

- Mọi người vẫn là nên hòa khí nói chuyện đi.

Rất nhanh có người đến giảng hòa khiến bầu không khí dịu xuống.

Sau đó, đám người cao tầng nhất liên minh mười ba nước Bắc Tần trải qua một phen thương nghị thảo luận, rốt cục đem quyền xử trí tù binh giao trả lại cho Dương Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui