Tiên Hồng Lộ

Khi cỗ trọng lực đáng sợ này toàn bộ tập trung lên một đơn vị cá thể, uy lực cường đại khó tin.

Lúc trước Viễn cổ Cự Thạch Tinh chính thông qua thủ đoạn thần thông này, trong nháy mắt khiến một cường giả Kim Đan nổ tan xác mà chết.

Lam bào quái nhân cùng nữ trưởng lão họ Liễu đều rơi xuống bởi cỗ trọng lực này, có thể thấy được huyền ảo của thần thông này.

Dương Phàm Hồn Căn thông hiểu đại địa, bắt đầu cảm ngộ cỗ trọng lực huyền ảo kia.

- Lực lượng không cần lớn như vậy, bằng không ngươi kiên trì không được bao lâu.

Dương Phàm nhắc nhở.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, cường độ trọng lực giảm đi rất nhiều.

Dương Phàm nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ.

Bản thân hắn tu luyện ra Hồn Căn Tu Tiên Giới trước nay chưa từng có, đối với thổ linh đại địa có một loại cảm ngộ như thiên phú.

Thời gian từng chút trôi qua, Viễn cổ Cự Thạch Tinh lần lượt thi triển thần thông trọng lực, Dương Phàm đều chưa từng mở mắt.

Đại khái qua khoảng hai ngày.



Dương Phàm mở to mắt, phun ra một hơi dài, trong mắt tràn ra một tia sáng rọi hiểu ra.

Mà lúc này, Viễn cổ Cự Thạch Tinh mệt mỏi không chịu nổi, tinh lực sử dụng quá độ.

- Huyền ảo trọng lực này đích xác phức tạp thâm ảo, rõ ràng ta ngộ tới rồi, nhưng vì sao

Trên mặt Dương Phàm nửa mừng nửa lo.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, lộ vẻ kinh ngạc.

Thân là loại đặc thù trong thiên địa, nó không có loại năng lực câu thông với nhân loại.

Thậm chí, nó còn không có thần thông về thần thức, linh hồn lực cũng thân thể trói chặt cũng một chỗ.

Nói cách khác, nó cũng không thể tu luyện đạo Nguyên Anh, cũng khó trách không thể lấy Hóa Hình Kỳ để tính toán.

Trời cao khi ban cho nó một loại năng lực nghịch thiên nào đó, cũng lấy đi loại năng lực về mặt khác.

Hoàn hảo Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, có thể trao đổi không chút chưởng ngại nào với bất kỳ sinh linh có linh trí.

- Ngươi cảm thụ một chút.

Dương Phàm khẽ động niệm, quanh thân lưu chuyền hào quang màu vàng đất sáng bóng.

Ầm

Một cỗ trọng lực khó tin phủ xuống khiến thân thể Viễn cổ Cự Thạch Tinh hơi lay động một cái, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

Nó không thể hiểu được thần thông độc môn chỉ thuộc về mình làm sao lại bị Dương Phàm "học trộm".

Cùng lúc kinh hãi, nó cũng tràn ngập kính nể đối với Dương Phàm.

Dương Phàm hơi lộ vẻ tiếc nuối nói:

- Trình tự pháp lực của ta không thấp hơn ngươi, thậm chí về mặt nắm trong tay đại địa còn mạnh hơn ngươi. Vì sao uy lực trọng lực thi triển ra lại không được một nửa của ngươi?

Viễn cổ Cự Thạch Tinh mặt lộ vẻ cổ quái, nói cho Dương Phàm, thần thông trọng lực của nó có liên quan đến cấu tạo thân thể, thông qua bản thể tăng phúc, uy lực trọng lực lớn hơn rất nhiều. Đồng thời đây cũng là trải qua vô số năm tôi luyện, tăng lên về mặt kỹ xảo.

Dương Phàm nghe vậy, chìm vào trầm tư ngắn ngủi.

Bản thể Viễn cổ Cự Thạch Tinh nguyên là núi lớn mấy trăm trượng, gặp cơ duyên lớn, hấp thu thiên địa linh khí cùng với càng nhiều Thổ Linh Tinh Tủy, chậm rãi diễn hóa cho tới bây giờ.

Có thể tưởng tượng khi núi lớn mấy trăm trượng hóa thành Viễn cổ Cự Thạch Tinh hiện giờ, bản thể của nó không thua cổ bảo thậm chí là Thông linh Pháp bảo. Thi triển thần thông trọng lực tự nhiên có ưu thế to lớn.

- Thì ra là thế

Dương Phàm biểu đạt lòng biết ơn đối với viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Nhưng là trong lòng hắn vẫn như trước có một loại cảm giác, tăng phúc từ thân thể Viễn cổ Cự Thạch Tinh kỳ thực cũng là một loại huyền ảo nào đó ẩn chứa trong bản thể.

Nếu có thể tiến thêm một bước lĩnh ngộ huyền ảo trong này, hoặc là tìm hiểu Diễn Căn Kỳ càng sâu một chút, như vậy lúc thi triển thần thông trọng lực ít nhất sẽ không kém so với viễn cổ Cự Thạch Tinh.

- Được rồi, mục đích của ta đã đạt tới, như vậy cáo từ.

Dương Phàm đứng lên, đưa ra lời cáo từ với Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nao nao, toát ra ý không muốn.

Ở chung hai ngày này, Dương Phàm mang đến cho nó cảm giác rất thân cận.

- Ngươi còn có yêu cầu gì?

Dương Phàm kinh ngạc nói,

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghĩ một lát, biểu đạt ý tứ của mình với Dương Phàm, đồng thời đi trước dẫn đường.

- Dẫn đường?

Dương Phàm cảm thấy khó tin.



Viễn Cổ Cự Thạch Tinh vung tay lên, cầm Dương Phàm vào trong tay.

Dương Phàm cũng không phản kháng, trong cảm quan không có địch ý gì, chỉ là một loại thân thiết.

- ẶcNhư vậy có thể không ổn.

Dương Phàm lắc lắc đầu.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nghe vậy, đưa Dương Phàm đặt lên vai nó.

- Ha ha,

Dương Phàm cảm thấy vui mừng khoái hoạt, cứ như vậy ngồi trên vai viễn cổ Cự Thạch Tinh.

- Ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Dương Phàm cười hỏi.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nói cho hắn, là một nơi rất trọng yếu.

Cự Thạch Tinh mang theo Dương Phàm độn tới một nơi, đại khái sau thời gian nửa chén trà nhỏ, rốt cục trồi lên mặt đất.

Dương Phàm ngưng mắt nhìn, phát hiện trước mắt là một phủ đệ hoàn toàn được cấu thành từ băng thạch màu lam, bốn phía phủ đệ cấm chế tầng tầng, làm cho người ta run sợ dựng tóc gáy.

Toàn bộ phủ đệ cấu thành từ băng thạch màu lam phóng ra một cỗ hàn ý tậnương.

- Chẳng lẽ đây chính là Kỳ Thạch cấm Phủ trong truyền thuyết?

Keng kengẦm ầm

Đúng lúc này, Dương Phàm nghe được phía sau truyền đến tiếng binh khí va chạm.

Quay đầu vừa nhìn, phát hiện trong một hẻm núi đi thông vào phủ đệ, mấy trăm tu sĩ đang đánh với mấy chục con cổ Thụ Tinh.

Không có Cổ Thụ Tinh Hóa Hình Kỳ, phe tu sĩ nhân loại rất nhanh chiếm ưu thế tuyệt đối, giết chết Cổ Thụ Tinh hoặc đánh chạy.

Thấy vậy, trong mắt Viễn cổ Cự Thạch Tinh lộ ra địch ý.

Dương Phàm đưa tay vỗ vỗ một cái đầu của nó, thở dài:

- Đây là không thể tránh khỏi.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh thu liễm địch ý, nhưng trên mặt còn có vài phần bi thương.

Vút vút vút

Đúng lúc này, phần đông tu sĩ tinh anh các thế lực nơi Cực Bắc đều bay tới lối vào động phủ.

Khi bọn họ nhìn thấy Viễn cổ Cự Thạch Tinh khổng lồ trước mắt, sắcmặt đều biến đổi.

Càng thêm làm bọn họ như muốn rớt tròng mắt chính là trên người viễn cổ Cự Thạch Tinh thực lực có thể so với Nguyên Anh đại tu sĩ không ngờ có một thanh niên nho nhã ngồi lên.

Thanh niên kia, nhìn qua cũng chẳng qua là tu vi Ngưng Thần Kỳ, chẳng lẽ người này lại chiếm được sự ưu ái của Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Tu sĩ đi tới trước sắc mặt biến đổi không ngừng, nhưng lại không dám tự tiện động thủ, Dương Phàm Chỉ cười mỉm nhìn bọn họ, đồng thời, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nói cho Dương Phàm, cấm chế bốn phía động phủ có thể đột phá, nó thậm chí biết địa hình trong động phủ, bởi vì trước khi động phủ nơi đây được kiến tạo thành, nó đã tồn tại.

Ngay khi Dương Phàm trao đổi cùng Viễn cổ Cự Thạch Tinh, những tu sĩ Nguyên Anh cường đại như Băng U công chúa, nam tử huyền y cũng đều chạy tới lối vào phủ đệ.

Khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cũng hơi hơi sững người.

- Là ngươi

Nam tử huyền y cũng chính là Bắc Cực tông chủ, lập tức nhận ra Dương Phàm.

Lúc trước gập phải Băng Phách Tông, hắn từng lưu ý đến Dương Phàm.

Đôi mắt con ngươi màu lam của Băng U công chúa cũng theo dõi hắn, chỉ cảm thấy dường như đã từng gặp.

- Người này chỉ vẻn vẹn là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ không ngờ có thể móc nối quan hệ với Viễn cổ Cự Thạch Tinh, quả thực khó có thể tin.

Phía dưới chúng tu sĩ đều lên tiếng nghị luận.

Sau một lát, một thanh niên ma đạo lãnh khốc bay vụt tới, cũng mang theo một cỗ ma uy kinh thế hãi tục.

Chúng tu sĩ đều đưa mắt nhìn, con ngươi Bắc Cực tông chủ co rụt lại, trên mặt lộ vẻ kiêng kị thống hận.

Đồng thời chúng tu sĩ Băng Phách Tông cũng chạy tới trước lối vào Kỳ Thạch cấm phủ. Khi đám người lam bào quái nhân nhìn thấy Viễn cổ Cự Thạch Tinh, sắc mặt đều biến.

- DươngDương đạo hữu

Lâm Thành lại liếc mắt một cái thấy được Dương Phàm, lộ ra vẻ mừng như điên.

- Đó là Dương PhàmHắn thật sự không chết?

Liễu Tuyết Cầm kinh ngạc đến cực điểm.

Trong đôi mắt sáng của Tần tiên tử nở rộ ra một tia sáng kỳ dị, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nói:

- Hắn chẳng những không chết, còn trở thành đồng bọn với Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

- Ta đã từng nói hắn sẽ không chết dễ dàng, tuyệt đối sẽ không.

Lâm Thành mừng rỡ như điên, tảng đá lớn treo trong lòng cũng hạ xuống.

Giờ phút này, tình cảnh Dương Phàm ngồi trên người Viễn cổ Cự Thạch Tinh kinh sợ chúng tu sĩ Cực Bắc.

- Cái gì? Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ theo như lời các ngươi, chính là người này?

Lam bào quái nhân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt có chút khó coi.

- Ha ha, Cự Thạch Tinh nho nhỏ, lúc trước để ngươi chạy thoát, xem lần này bổn tọa làm thế nào thu thập ngươi.

Bắc Cực tông chủ cười dài một tiếng, hóa thành một đường cong mỹ lệ, ép tới Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Người khác có lẽ sợ hãi Viễn cổ Cự Thạch Tinh, nhưng là hắn nắm giữ Bắc Cực Từ Quang lại không sợ, hoàn toàn có thể khắc chế Cự Thạch Tinh này.

Dương Phàm thần sắc trấn định, thì thầm vài câu bên tai Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Viễn cổ Cự Thạch Tinh lập tức cầm Dương Phàm ở trên tay,

Chợt quanh thân Viễn cổ Cự Thạch Tinh lưu chuyển hào quang màu đồng sáng bóng, một cỗ trọng lực lớn lao ép lên người Bắc Cực tông chủ.

Ầm-

Từ quang quanh thân Bắc Cực tông chủ lóe ra, một cỗ lực tràng kỳ dị chống lại với cỗ trọng lực này.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, Bắc Cực Từ Quang của hắn đủ để ứng phó với cỗ trọng lực này.

Nhưng là đột nhiên, uy lực của cỗ trọng lực đè lên người hắn đột nhiên mạnh thêm một nửa.

ẦmRầm

Từ quang quanh thân hắn tán loạn, thân thể rớt xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, phun ra một búng máu.

- Làm sao có thể?

Bắc Cực tông chủ khó tin nói.

Cỗ trọng lực cực mạnh kia ép hắn gắt gao trên mặt đất, nhúc nhích đều cực kỳ hết sức.

HôẦm

Viễn cổ Cự Thạch Tinh nhấc bàn tay, đột nhiên vung ra. Bóng đen thật lớn vung lên, cuồng phong giận dữ cuốn tới, mắt thấy sắp đập trúng hắn.

Nếu bị một kích này đập trúng, cho dù thần thông của hắn mạnh hơn vài phần cũng khó có may mắn thoát khỏi.

Bắc Cực tông chủ kinh sợ rít gào, từ nguyên lực trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, thân thể hóa thành một chùm tia từ quang màu bẬ miễn cưỡng nhảy lên mấy chục trượng, tránh thoát một chưởng kinh thiên động địa kia.

Lấy khí lực lớn như núi của Viễn cổ Cự Thạch Tinh, một chưởng này đập xuống cho dù là Hóa Thần Kỳ cũng không dám chính diện chịu đòn.

Bắc Cực tông chủ gian nan tránh thoát nguy cơ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng không thể hiểu nổi.

Thần thông trọng lực của Viễn cổ Cự Thạch Tinh khi nào thì trở nên mạnh như vậy? Ngay cả Bắc Cực Từ Quang của hắn được xưng là có thể khắc chế đại bộ phận thần thông trong thiên hạ đều không thể chống lại.

Bắc Cực tông chủ bị thua khiến mấy trăm tu sĩ toàn tràng khiếp sợ vô cùng.

Ầm ầm ầm ầm

Viễn cổ Cự Thạch Tinh cất bước đi lên trước, mỗi một bước đất rung núi chuyển khiến mọi người sợ hãi không hiểu.

Ngay cả Băng U công chúa, trong con ngươi màu lam kia cũng lóe ra vẻ kinh ngạc kiêng kị.

Đột nhiên, Viễn cổ Cự Thạch Tinh nhấc một cái chân thật lớn, hung hăng giậm xuống đất.

Ầm ầm

Đại địa vỡ ra, một khe rãnh sâu không thấy đáy lan tràn ra trăm trượng, rộng đến hai ba trượng, kinh khủng đáng sợ.

Chúng tu sĩ toàn tràng không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Chỉ nói về lực lượng hình thể, cái gì Nguyên Anh, Hóa Thần đều phải dẹp sang một bên.

Chỉ một cước như vậy đều chấn kinh mấy trăm tu sĩ toàn trường đến ngây ra.

Thấy hiệu quả đạt được, Viễn cổ Cự Thạch Tinh đặt Dương Phàm lên vai, bộ dạng thật cẩn thận.

Trên mặt Dương Phàm mang theo ý cười.

Hắn mặc dù không ra tay, nhưng Hồn Căn lực lại ngầm giúp Viễn cổ Cự Thạch Tinh.

Nếu không công kích bằng thần thông trọng lực vừa rồi cũng khó có thể đánh bị thương Bắc Cực tông chủ thực lực sánh ngang Nguyên Anh đại tu sĩ.

Khuyết điểm của Viễn cổ Cự Thạch Tinh là thân thể cứng rắn cực điểm, nhưng tinh hồn cùng thân thể bị trói chặt dung hợp, không thể có được nguyên thần của mình.

Mà Hồn Căn của Dương Phàm vừa lúc bù lại chỗ thiếu hụt này.

Hiện tại, Dương Phàm không cần ra tay, cũng không muốn ra tay.

Bởi vì giờ phút này lấy Hồn Căn huyền ảo tương dung với Cự Thạch Tinh khí lực như núi, hình thành một trạng thái hoàn mỹ nhấtTổ hợp vô địch.

Cho dù Hóa Thần đích thân tới, cũng không muốn chính diện đối kháng cũng cỗ lực lượng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui