Tiên Hồng Lộ

Mặt biển bốn bề dậy sóng, dòng chảy ngầm mãnh liệt, sâu không thấy đáy, thần bí không biết, nguy cơ trùng trùng.

Dõi mắt nhìn lại, ở cuối tầm nhìn mặt biển cũng một vùng bầu trời màu lam hòa thành trời biển một đường, nơi này chính là Thiên Cầm Nội Hải.

Theo ghi lại trong sách cổ, đó là một hải vực thần bí cổ xưa vô biên vô tận.

Giờ phút này, gió biển thổi khẽ, trên hải vực rộng lớn không thấy động tĩnh.

Đột nhiên, chỉ thấy bạch quang huyễn lệ lóe lên, mơ hồ có thể thấy được ba bóng người nhàn nhạt cũng dần dần rõ ràng.

Yêu thú ẩn núp trong Thâm Hải lập tức sinh ra cảm ứng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp bách.

- Nội Hải, khí tức quen thuộc

Trong đó một nam tử mặc cẩm bào thanh ngọc mở mắt, đưa mắt nhìn hải vực vô tận này, vẻ mặt đầy nhớ lại.

Hai người khác: một người thiếu niên lông khi tướng mạo cực kỳ xấu xí, một thiếu nữ váy xanh không nhiễm một hạt bụi, điềm đạm như tiên.

Ba người này hiện thân trong bạch quang, khí tức trên người mơ hồ phát ra khiến yêu thú ở trong hải vực gần đó cảm thấy sợ hãi.

Không hề nghi ngờ, ba người này chính là ba người Dương Phàm đến từ Bắc Tần.

- Vốn còn lo lắng sẽ tùy cơ truyền tống, hiện tại xem ra chỉ cần chọn thời gian giống nhau sẽ bị truyền tống đến cùng một chỗ.

Dương Phàm ngửi gió biển quen thuộc, không ngờ có vài phần cảm giác thân thiết.

Thiên Cầm Nội Hải đối với Dương Phàm mà nói là một địa phương đáng giá nhớ lại.

Đã từng khi nào Dương Phàm ở khu vực yêu thú xưng hùng này, không thân thích không nơi ở, phiêu bạt trốn chết trong gian khổ vài chục năm.

Cũng từ đó về sau, cuộc sống của Dương Phàm xảy ra biến chuyển, đi về hướng cường giả đỉnh chân chính.

- Dương lão đại, ta dường như có chút cảm ứng.

Đúng lúc này, thanh âm Hồ Phi chặt đứt hồi ức của Dương Phàm.

- Cảm ứng? Cảm ứng gì?

Dương Phàm lộ vẻ khó hiểu hỏi.

-Lôi Linh Châu.

Hồ Phi chần chờ phun ra ba chữ.

Lôi Linh Châu?

Dương Phàm nghe vậy, hơi chấn kinh.

Theo hắn biết, trên Thượng Giới Tiên Khí kia từng có bảy viên truyền thừa linh châu, sau đó đều rơi rụng ở Nội Hải.

Mà Lôi Linh Châu là một viên truyền thừa linh châu cuối cùng bong ra khỏi Thượng Giới Tiên Khí.

Bảy viên truyền thừa linh châu này cực kỳ cỗ xưa, đều là vật căn nguyên của một giới, quan hệ lẫn nhau vốn là một thể.

Giờ phút này, cảm ứng Hồ Phi sinh ra khẳng định là liên hệ giữa Lôi Linh Châu cũng một số truyền thừa linh châu khác.

- Sáu cái.

Hồ Phi lại nói hai chữ.

Sáu cái? khẳng định là đến từ sau viên truyền thừa linh châu khác.

Sáu viên truyền thừa linh châu, chúng nó tạo nên mười hai cường giả cấp bậc Chí Tôn trong Thiên Cầm Nội Hải.

- Ngươi nghĩ biện pháp thu liễm khí tức trên người một chút.

Dương Phàm nói với Hồ Phi.

Dứt lời, hắn cùng Vân Vũ Tịch đưa mắt nhìn nhau, tu vi áp chế đến bậc cao Kim Đan. Tu vi này đi lại trong Tu Tiên giới hết sức thích hợp.

Hồ Phi nhắm mắt lại, khí tức trên người chậm rãi biến hóa.

Đến một lúc, hắn mở to hai mắt, nói:

- Cảm ứng suy yếu, nhưng không thể hoàn toàn che chắn.

- Thôi kệ, Mười hai cường giả Chí Tôn của Nội Hải, sớm hay muộn sẽ giao tiếp cùng bọn họ.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.

Lấy thực lực của hắn cũng Hồ Phi căn bản không sợ nhân vật dưới Hóa Thần kỳ.

Thậm chí, Dương Phàm giờ phút này có tin tưởng phát ra khiêu chiến với Hóa Thần kỳ.

Tấn chức Diễn Căn hậu kỳ, thực lực tăng lên ngay cả Dương Phàm cũng không thể đánh giá.

Thực lực chân chính chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể chân chính biểu hiện ra ngoài.

- Dương lão đại, Chúng ta muốn đi về phương nào? bốn phía đều là nước biển, ta hoàn toàn không có cảm giác phương hướng.

Hồ Phi bĩu môi.

Ở dưới tình huống không hề có người này, trong lòng hắn nghẹn đến hoảng.

- Ha ha, Trước để ta xem nơi này là vị trí nào tại Nội Hải.

Dương Phàm nhẹ nhàng cười, triển khai thần thức.

"Bá" một tiếng, thần khí thần thức tản ra, Hồ Phi cũng Vân Vũ Tịch đều cảm nhận được một cỗ áp lực.

Sau khi thần thức DươngPhàm triển khai, không ngờ bao phủ phạm vi 300 dặm.

300 dặm?

Đây là khái niệm gì?

Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, phạm vi thần thức là 180 dặm.

Phạm vi 200 dặm, trên cơ bản là cực hạn của Nguyên Anh kỳ.

Mà thần thức Dương Phàm vừa mở ra, không ngờ có thể kéo dài 300 dặm, điều này thật làm người kinh dị.

Chẳng lẽ cảnh giới thần thức của hắn đạt tới cảnh giới Hóa Thần?

Tuy nhiên, sau khi giao thủ cũng cường giả Hóa Thần kỳ, Dương Phàm hiểu được cường độ thần thức của mình cũng Hóa Thần kỳ chân chính còn có một khoảng cách.

Hắn ngược lại tính toán khi nào đi Cực Bắc một chuyến, từ trong tay Huyền Minh Băng Thiềm kia lấy đến khối Băng Ngọc Nham phẩm chất thượng giai kia.

Nếu có Băng Ngọc Nham thượng giai đó trợ giúp hắn là có thể cho thần thức Dương Phàm đạt tới cảnh giới Hóa Thần, ngày sau thôi diễn cảnh giới tiếp theo nắm chắc cũng lớn hơn một chút.

Thần thức thăm dò một lát, Dương Phàm lộ vẻ cổ quái.

- Cũng giống như lần trước, nơi này vẫn là lãnh hải của Thanh Giao Long Tra Phi.

Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.

Lãnh chủ thế lực khác nhau, khí tức hải vực nơi này cũng có chút khác nhau nho nhỏ.

Thế giới yêu tộc phân chia địa bàn chính là căn cứ theo cỗ khí tức độc đáo kia.

Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, có thể cảm nhận được cỗ khí tức này, hơn nữa có thể nhận ra.

- Thanh Giao Long Tra Phi? Hắn rất lợi hại sao?

Hồ Phi nghe vậy hưng phấn xoa tay, hai mắt tỏa sáng.

So với hắn, Vân Vũ Tịch hơn phân nửa thời gian yên lặng một mảnh, cùng tính nôn nóng của hắn tạo thành đối lập rõ nét.

- Trước kia là một yêu tu Hóa Hình sơ kỳ, thân là Thanh Giao Long, trong cơ thể có ít huyết mạch chân long, thực lực tạm được. Nếu tu vi đạt tới hậu kỳ, liền khó có thể đổi phó

Dương Phàm dựa theo trí nhớ trong đầu miêu tả tình huống của Thanh Giao Long Tra Phi.

Nhớ ngày đó, Thanh Giao Long Tra Phi đích thân tới Thiên Nhạc Viên, khi đó là uy phong lẫm liệt cỡ nào, khiến đám người Dương Phàm, Từ Lập chỉ có thể ngưỡng mộ.

Tuy nhiên đối với Dương Phàm giờ phút này mà nói, cho dù Thanh Giao Long kia trong thời gian trăm năm ngắn ngủi tấn chức hậu kỳ, cũng sẽ không bị hắn để vào mắt.

Ba người ẩn giấu thành tu vi bậc cao Kim Đan, bay về hải vực phía trước.

- Dương lão đại. Chúng ta phải đi đâu? Một mảnh hải vực lớn như vậy, làm sao ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy?

Hồ Phi không nhịn được nói.

- Ai nói không có bóng người? Ngươi đem thần thức xuống sâu trong nước biển nhìn xem.

Dương Phàm thản nhiên nói.

Hồ Phi nghe vậy, triển khai thần thức bao phủ trăm dặm, cũng kéo xuống dưới sâu mười mấy dặm.

- Thật nhiều yêu thú

Hồ Phi giật mình một cái.

Chỉ riêng trong phạm vi thần thức hắn bao phủ, yêu thú, hung thú nhìn thấy đã vô số kể, trong đó lại càng không thiếu bậc cao.

- Dương đại ca. Huynh tính toán đi đến đâu?

Vân Vũ Tịch rốt cục mở miệng.

- Thiên Nho Đảo.

Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang:

- Đảo này chính là nơi nhân loại giao lưu tập trung lớn nhất trong hải vực gần đây. Có lẽ ở nơi đó có thể tìm thấy tin tức liên quan Thiên Nhất Hồn Thủy hoặc tung tích Thi Dao.

Kỳ thật, trong lòng hắn còn có một câu: "Lúc trước ở đó, trong Nội Hải mờ mịt, hắn gặp lại Đặng Thi Dao".

Hơn nữa, theo lời đồn Thiên Nho Đảo có một vị cao nhân lánh đời, chính là một trong mười hai vị cường giả mạnh nhất Thiên Cầm Nội Hải: Nho Môn Thánh Hiền Khổng Nhạc.

Nhớ ngày đó, Tam Sát Nam Đế đích thân tới Thiên Nho Đảo chính là vì khiêu chiến khiêu chiến, lại thất bại chấm dứt.

Lấy ra một viên ngọc giản bán đồ, Dương Phàm dẫn hai người bay về hướng Thiên Nho Đảo.

Nhưng khi ba người bay đến một nơi, thân hình Dương Phàm ngừng lại, mặt lộ vẻ dị sắc.

Trong mắt Hồ Phi chợt lóe lệ quang, cùng Vân Vũ Tịch dừng lại.

ÙmẦm

Nước biển phóng lên cao, từ hải vực bên dưới bay ra vài chục bóng dáng khổng lồ, phát ra khí tức yêu tộc mãnh liệt.

Trong đó càng không thiếu yêu tu cường đại hóa thành hình người.

- Ha ha ha. Rốt cục có thể đánh nhau rồi.

Hồ Phi hưng phấn không thôi, nhe răng trợn mắt, hoa chân múa tay vui sướng.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mười mấy yêu thú yêu tu này, phát hiện đều là bậc cao trở lên, trong đó còn có hai yêu tu hóa hình.

- Không phải tu sĩ hải tặc.

Dương Phàm lập tức kết luận.

Bởi vì trong đám yêu tu này có một người hắn nhận biết, chính là một người trong số hai yêu tu hóa hình kia.

Trong đó một vị yêu tu thân mặc áo bào đỏ, hai mắt đỏ thẫm, cầm trong tay một cây trường cung băng xương kỳ lạ, dĩ nhiên là một kiện Pháp bảo đỉnh cấp.

Một vị yêu tu hóa hình khác là một tiểu lão đầu đáng khinh đầu nhọn, một đôi mắt nhỏ híp lại thành khe, bộ dạng lấm la lấm lét.

Người mà Dương Phàm nhận biết chính là lão già, tiểu lão đầu đáng khinh đầu nhọn kia không phải Thanh Long hữu hộ pháp thì là ai?

Nói đến Thanh Long hộ pháp, vừa khéo cả tả hữu hộ pháp Dương Phàm đều nhận biết.

Thanh Long tả hộ pháp nguyên lai, Dương Phàm từng liên thủ với Từ Lập, Nghiêm Xuyên trung niên họ Tiết giao thủ với hắn.

Sau đó, Thanh Long tả hộ pháp này vừa khéo bị Tam Sát Nam Đế miểu sát.

Mà vị Thanh Long hữu hộ pháp này bản thể là Thông Linh Thử, lúc trước ở Tử Thiên điện Thiên Nho Đảo giao dịch, dường như có vẻ quen thân với Quan Tùng, từng cùng Dương Phàm gặp mặt một lần.

Giờ phút này, cách biệt trăm năm, ở Nội Hải đột nhiên gặp tới người quen biết, Dương Phàm thật có chút ngạc nhiên vui mừng bất ngờ, nhưng đối phương thân là Thanh Long hữu hộ pháp, gặp phải ở hải vực của Thanh Giao Long dường như cũng coi là hợp lý.

Chỉ làDương Phàm khẽ cau mày. Những người này vừa rồi rõ ràng là mai phục ở phía dưới, dường như có mục đích gì.

- Hừ, nếu phát hiện chúng ta, ba người các ngươi đừng mơ còn sống rời đi.

Tên yêu tu áo bào đỏ cầm trường cung bằng xương trong tay phát ra thanh âm lạnh băng. Hắn cùng Thông Linh Thử một tả một hữu đứng ở một chỗ, hơn phân nửa là mới đảm nhiệm Thanh Long tả hộ pháp sau này.

- Hắc hắc, Nữ tử nhân loại này thật là tuyệt sắc. Hai vị hộ pháp có thể cân nhắc lưu lại cho các huynh đệ

Trong đó một yêu tu bậc cao thân rắn tay người nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch bên cạnh Dương Phàm, trong mắt bắn ra hai luồng dâm quang.

Dương Phàm nghe vậy, trong mắt chợt lóe hàn quang, chậm rãi nâng một bàn tay.

Ý niệm khẽ động, tên yêu tu bậc cao thân rắn tay người kia, ảnh thân bị kéo vào Tiên Hồng Không Gian.

CrắC''

Trong Tiên Hồng Không Gian, yêu tu thân rắn tay người kia bị Dương Phàm nắm cả, hơi vận lực liền vặn đứt.

Mà ở trên không Nội Hải, yêu tu bậc cao thân rắn tay người kia máu văng tung tóe, vừa mới giãy dụa kêu lên thì đầu đã lìa thân.

- Hừ!

Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không hối hận.

- Đáng giận. Tu sĩ nhân loại, ngươi dám ở trên biển giết tu sĩ yêu tộc ta

Yêu tu áo bào đỏ cầm trường cung bằng xương trong tay nổi giận lôi đình, thanh âm như sấm dậy vang lên khắp vùng hải vực này.

Theo hắn lên tiếng, trong phạm vi trăm dặm sóng dậy mãnh liệt, ngàn vạn yêu thú hội tụ về nơi này.

Tình cảnh như thế khiến trong mắt Vân Vũ Tịch lóe ra vẻ lo lắng, xin lỗi nhìn về phía Dương Phàm.

Đối mặt với ngàn vạn yêu thú vọt tới, Dương Phàm lại phì cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.

Ở Nội Hải lăn lộn không ít năm, hắn đương nhiên biết, chỉ cần lộ ra thực lực cường đại, cái gọi là ngàn vạn yêu thú này đều chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

- Chờ một chút. Ta nhận ra rồi, ngươi là Dương Phàm

Thanh Long hữu hộ pháp Thông Linh Thử kinh hô một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui