Tiên Hồng Lộ

Lúc mấy người Dương Phàm ở Tam Hiền đại điện, hải vực gần Tam Linh Sơn, giữa vùng sóng gió mãnh liệt, vô số yêu thú, yêu tu vây quanh một chỗ, một mảnh rậm rạp.

Một cơn gió màu xám nhạt như hư vô giống như màn đêm, khuếch tán lan tràn từ xa, che trời phủ đất, khiến cho một mảnh thiên địa gần Tam Linh Sơn trở nên tối tăm tiêu điều.

- Bái kiến Thiên Dực Vương!

- Tham kiến Thiên Dực Vương đại nhân!

Ngàn vạn yêu thú yêu tu trôi nổi trên biển, rậm rạp vô cùng vô tận, quỳ xuống cúng bái.

Vô số âm thanh hội tụ thành một cơn lũ, tràn lan ra phạm vi mấy trăm dặm, khí thế hùng hồn, chấn nhiếp trời mây.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức quỷ dị không thể nắm bắc, phát tán ra từ bên trong cơn gió xám kia, hình thành một cỗ uy áp kinh thế, hình thành uy hiếp cực lớn phủ xuống toàn Tam Linh Sơn.

Giữa đất trời u ám, vốn hòn đảo Tam Linh Sơn đầy rẫy tan hoang, hiện rõ suy sụp kiệt sức.

Tu sĩ tứ đại tông phái Nho môn trên đảo còn chưa thoát khỏi hoảng hốt trường kiếp nạn trước, hiện giờ lại rơi vào tuyệt vọng mê man.

Thiên Dực Vương!

Một trong bảy đại Yêu Tôn Nội Hải, một trong mười hai đại Chí Cường Giả Thiên cầm trong truyền thuyết.

Lúc này, còn chưa thấy Chí Cường Giả hiện thân, tràng cảnh vạn yêu quỳ bái cũng đủ chấn động lòng người.

Trong đại điện Tam Hiền.

- Không hay, Thiên Dực Vương làm sao lại chen chân vào đây chứ?

Lão Nho tu áo tím hoảng sợ không thôi, sắc mặt kinh khủng bất an.

Một mình Dương Phàm cũng làm bọn họ chịu đủ rồi, nếu như lại tới một Chí Cường Giả Nội Hảisợ rằng toàn Tam Linh Sơn cũng không chịu nổi dày vò,

Hơn nữa, bảy đại Yêu Tôn, năm đại Nguyên Tôn, uy danh địa vị không thể khiêu chiến ở Thiên Cầm Nội Hải, thấm sâu lòng người, áp lực tâm lý càng thêm đáng sợ.

- Dương lão đạicảm ứng đột nhiên mạnh lên rồi.

Trong mắt Hồ Phi hiện lên vẻ e ngại, khí tức cuồng bạo trên người có chút không chịu khống chế, Lôi Linh Châu trong cơ thể hô hoán run run từng trận.

Dương Phàm đương nhiên rõ ràng, "cảm ứng" hắn nói là cái gì.

- Không ngờ Thiên Dực Vương sẽ tìm tới chúng ta nhanh như vậy.


Dương Phàm mắt lóe dị sắc, lẩm bẩm.

- Nói thếThiên Dực Vương là do các ngươi dẫn tới đây?

Trong lòng lão Nho tu áo tím thở ra một hơi, nhưng trái tim vẫn treo trên cổ họng.

Bất luận là Dương Phàm hay Thiên Dực Vương, đều là tồn tại cực kỳ đáng sợ. Nếu như hai người này ra tay đánh lớn ở trên Tam Linh Sơn, vậy thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

- Các người yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy tới Tam Hiền Môn.

Dương Phàm ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi đứng lên.

Xem vì Đặng Thi Dao, hắn sẽ không bức Tam Hiền Môn đến tuyệt cảnh. Phát uy trước đó rung chuyển Tam Linh Sơn, chẳng qua là uy hiếp nhiều hơn là tổn thương thực chất.

Theo hắn đứng dậy, Vân Vũ Tịch, Hồ Phi cũng theo sát phía sau.

Ba người cũng không sợ hãi, hóa thành ba đường ánh sáng lướt đến không trung ngoài Tam Linh Sơn.

Lão Nho tu áo tím do dự một chút, cũng đi ra theo, ở sau ba người.

Bay ra ngoài Tam Linh Sơn, trong tầm nhìn, từng con từng con yêu thú trồi lên mặt nước, quỳ bái trên cao.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn cơn lốc màu xám nhạt như hư vô phía đầu, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Những người khác, thì chỉ thấy một đoàn lốc màu xám che trời phủ đất, không thấy hình dáng Thiên Dực Vương.

Thiên Dực Vương, trong bảy đại Yêu Tôn mặc dù không phải thực lực cực mạnh, nhưng là vang danh quỷ dị khó chơi, hơn nữa tính có thù tất báo, đa số cường giả kiêng kỳ e ngại hắn, không dám đắc tội.

Hồ Phi yên lặng đứng bên người Dương Phàm, chỉ cảm thấy cỗ cảm ứng kia mãnh liệt cực điểm, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

- Lăn ra đây cho Hồ gia, giả thần giả quỷ cái gì, chút tài mọn!

Rốt cuộc Hồ Phi không nhịn được, nhìn đoàn lốc xám trên đầu mắng to chửi bậy.

- Chút tài mọn? Ngươi có thể xác định vị trí bản vương? Khặc khặc khặc

Âm thanh lơ lửng không chừng, truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Quả thật, Hồ Phi thông qua Lôi Linh Châu cảm ứng, biết hắn ở ngay gần, nhưng không thể xác định vị trí.

Vù ầm


Đột nhiên, mảnh lốc xám rộng lớn trên đầu mọi người hóa thành một gió quét, giáng từ trên xuống, bao phủ bốn phương tám hướng.

Ngay lập tức, gió lốc xám bao phủ mất đi tầm nhìn, cảm quan thần thức của mọi người cũng bị hạn chế rất lớn.

Thẳng đến lúc này, lão Nho tu áo tím mới toát đầy mồ hôi lạnh trên trán. Thân là Nguyên Anh đại tu sĩ, thẳng đến lúc này ngay cả cái bóng của Thiên Dực Vương mà lão còn không thấy được.

- Ha ha! Thiên Dực Vương các hạ, sao không nói thẳng ý đồ đến đây? Cố ý làm thủ đoạn huyền bí như thế, đối phó kẻ đầu đường xó chợ có lẽ còn được, nhưng khó mà thể hiện thân phận.

Trong mắt Dương Phàm hiện ý cười, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm một hướng trong đoàn lốc xám cuồn cuộn.

- Ha ha haKhông hổ là Chí Cường Giả mới sinh ra ở Nội Hải, ngươi quả nhiên có thể nhìn thấy ta.

Ảm thanh Thiên Dực Vương lần đầu phát ra từ một phía chân thật, thoáng có chút sắc nhọn âm trầm, cũng không mất lực uy hiếp.

- Chí Cường Giả mới sinh ra?

Lão Nho tu áo tím nghe thế không khỏi kinh hãi, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang Dương Phàm, thần sắc liên tục biến đổi.

Cùng lúc, chúng tu sĩ trên Tam Linh Sơn cũng nghe được tiếng nói của Thiên Dực Vương

Tân Chí Cường Giả?

Đông đảo các bậc cao trên Tam Linh Sơn không khỏi hít một hơi lạnh?

Những tin tức liên quan tới tân Chí Cường Giả, tu sĩ cao tầng Nội Hải đều có nghe đồn.

Chỉ là trận xung đột lúc trước, bọn họ không biết tên Dương Phàm, chỉ biết là đối phương tự xưng họ Dương, ban đầu cũng không liên hệ hai người với nhau.

Lúc này, khi Yêu Tôn Thiên Dực Vương phủ xuống, rốt cuộc vạch trần màng che thần bí trên người Dương Phàm.

Tân Chí Cường Giả Nội Hải.

Các cường giả đều chấn động kinh hãi.

Thần sắc lão Nho tu áo tím càng thêm phức tạp, khó trách đối phương mạnh mẽ như thế, ngay cả Yêu Tôn Thiên Dực Vương đích thân tới cũng không thấy hắn kinh hoảng.

Vù vù

Đoàn lốc xám xung quanh rít gào, mơ hồ hiện ra một nam tử thần bí sau lưng có hai cánh dơi. Dáng người cao gầy, da thoáng hiện vẻ tái nhợt, nhưng không phải là bị thương hay bệnh trạng, mà là đặc thù huyết mạch chủng tộc.


Tứ chi dài hơn người bình thường, chỗ bàn tay là một đôi móng vuốt sắc nhọn, lóe ra hàn quang lành lạnh.

Đôi mắt hắn một mảnh u ám, thỉnh thoảng bắn ra một đoàn huyết quang.

Hắn cứ trôi nổi trong đoàn lốc xám, quanh người cuốn những cơn gió lốc, thần bí quỷ dị.

Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn của Dương Phàm, sẽ nghĩ tới Hắc Phong Ma Hoàng nơi Bắc Tần.

Cùng là tu luyện thần thông Phong hệ, hai người rất có chỗ giống nhau, chẳng qua Thiên Dực Vương này bất luận là cảnh giới tu vi, hay là thể chất huyết mạch, Hắc Phong Ma Hoàng đều không thể so sánh.

Huống chi, Thiên Dực Vương còn có được một trong bảy đại Linh Châu truyền thừa Nội Hải.

Theo Khổng Nhạc đã nói, Thiên Dực Vương có được Phong Linh Châu, có thể luyện hóa bảo châu truyền thừa này, ngoại trừ thiên phú của bản thân ra, còn có chút nhân tố may mắn.

Tuy nhiên cuối cùng hắn có thể xếp vào trong mười hai đại cường giả Nội Hải, không chỉ riêng là dựa vào một viên Linh Châu truyền thừa.

- Rất tốt, Dương đạo hữu thích đi thẳng vào vấn đề, như vậy bản vương nói rõ ý tới đây.

Thiên Dực Vương khoát một móng vuốt tới trước ngực, bình thản như không nói:

- Nghe nói tân Chí Cường Giả Nội Hải đi tới phạm vi lãnh hải ta, bản vương rất có hứng thú.

- Cảm thấy hứng thú? chẳng hay các hạ hứng thú với ta về mặt nào?

Dương Phàm như cười như không nói.

- Hừ! Khổng Nhạc chẳng qua là người yếu nhất trong mười hai đại cường giả Nội Hải, đừng tưởng rằng ngươi có thể hơn hắn cùng Tam Sát Nam Đế, là có thể bước lên đỉnh Chí Cường Giả chân chính.

Trong ánh mắt u ám của Thiên Dực Vương, phóng ra một tia ánh sáng đỏ máu, những cơn lốc xám quanh người dập dờn một trận, một cỗ khí tức áp bách khó chịu tản ra.

- Nói như thế, các hạ tới tìm Dương mỗ luận bàn rồi?

Dương Phàm cũng có chút bất ngờ.

Hắn không chấp nhận đối phương chạy tới từ thật xa, chính là vì tìm mình luận bàn, nghiệm chứng tư cách Chí Cường Giả.

Lúc hai người giằng co từ xa xa, lão Nho tu áo tím, Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch đã chủ động rời xa mấy dặm.

Tuy rằng Hồ Phi hiếu chiến, nhưng hết sức rõ ràng, ở trước mặt Chí Cường Giả Nội Hải chân chính, bản thân chênh lệch với bọn họ rất lớn.

Vù vù vù!

Cơn lốc xám bỗng nhiên rung động, tiếp đó gió cuốn rít gào hung hắn, bao phủ hai người bên trong, khó có thể nhìn rõ.

Tiếp đó chỉ nghe mấy tiếng bùm bùm bùm, trong phạm vi mấy dặm, hải vực bắn lên sóng lớn cuồn cuộn kéo thẳng lên cao.

Hai người giao thủ với tốc độ rất nhanh, gần như chỉ một lát, cơn lốc xám bốn phương tám hướng đã ổn định, lộ ra bóng hai người đang giằng co xa xa.


Thân hình Dương Phàm trôi giữa không trung, bị vây trong cơn lốc xám mơ hồ, sắc mặt ngưng trọng.

Một đôi cánh phía sau lưng Thiên Dực Vương rung động rất nhỏ, lóe ra điện quang u ám.

Trong mắt hắn lộ ra một tia kinh dị, trong lúc hô hấp, gió lốc xung quanh biến ảo không ngừng, làm cho thân ảnh hắn thoáng hiện lại biến mất, tạo ra một loại ảo giác.

Hồ Phi kinh ngạc phát hiện trên người Thiên Dực Vương, đồng thời có được hai loại thần thông Phong Lôi, xem ra đều là do sau này tu luyện ra.

Đồng thời, khí tức Phong Linh Châu truyền thừa, làm hắn cảm ứng rất mãnh liệt.

Dương Phàm cũng mơ hồ rõ ràng lai lịch Thiên Dực Vương, đối phương đồng thời tu luyện hai loại thần thông đến cảnh giới cực cao, bản thân có được một viên Phong Linh Châu. Nếu như có thể lấy được một viên Lôi Linh Châu, nhất định thực lực tăng vọt.

"Thiên Cầm Nội Hải còn không có Chí Cường Giả nào đồng thời có được hai viên Linh Châu truyền thừa, nếu như ta có thể lấy được Lôi Linh Châu, dung hợp hai thứ, thực lực có cơ hội tăng lên gấp đôi. Đến lúc đó tung hoành Nội Hải, không phải ảo tưởng nữa"

Ánh mắt Thiên Dực Vương không dấu vết đảo qua Hồ Phi.

Thế nhưng, hắn càng thêm kiêng kỵ Dương Phàm.

Một phen giao thủ vừa rồi, hắn vốn là muốn thử thực lực tân Chí Cường Giả Nội Hải.

Kết quả cuối cùng, làm cho Thiên Dực Vương âm thầm giật mình. Bản thân hắn không phải yêu thú bình thường, lực lượng huyết mạch gần với thần thú, hơn nữa truyền thừa Phong Linh tăng phúc, thực lực đến gần Hóa Thần kỳ.

Dù là thế, lúc đối mặt với người này, hắn lại sinh ra một loại ảo giác không thể rung chuyển.

Va chạm chỉ trong chớp giật, hắn đã thăm dò sơ lược thực lực cùng đặc thù đối phương, chỉ sợ là sở trường phòng ngự.

Muốn cướp lấy Lôi Linh Châu, cần phải giết chết Hồ Phi, thế nhưng một cửa Dương Phàm này cũng khó mà tránh qua.

- Thiên Dực Vương các hạ, còn có cần luận bàn thêm một bước không?

Dương Phàm thần sắc lạnh nhạt hỏi.

Dù là đánh tiếp, hắn cũng không sợ chút nào. Mặc dù đối phương có Linh Châu truyền thừa, nhưng cuối cùng không bước vào Hóa Thần kỳ, không đủ để hình thành uy hiếp chân chính tới hắn.

- Dương đạo hữu thực lực không tầm thường, đủ để vững vàng trong mười hạng đầu Chí Cường Giả Nội Hải, bản vương cũng không nghi vấn thực lực của ngàiVề phần luận bàn thêm một bước, lần sau bản vương nhất định tới lĩnh giáo.

Ánh mắt Thiên Dực Vương lạnh nhạt, thân hình bỗng run lên, biến ảo thành một tia sáng mờ ảo, theo cơn lốc xám đầy trời rung động, biến mất giữa hư không.

Bụp -

Cùng lúc đó, áp lực tràn ngập bầu trời Tam Linh Sơn biến mất, đông đảo yêu thú hải vực gần đó đều chìm xuống biển sâu.

Đến khi tất cả khôi phục bình tĩnh, chúng tu sĩ Tam Linh Sơn mới phục hồi lại, thở ra một hơi.

Đồng thời, càng nhiều ánh mắt chuyển về phía thân ảnh cao lớn đẩy lùi Yêu Tôn Nội Hải Thiên Dực Vương.

Hắnlại chính là Chí Cường Giả mới quật khởi ở Thiên Cầm Nội Hải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận