Tiên Hồng Lộ

Nội Hải mênh mông vô biên vô hạn.

Một hàng sáu người phi hành mấy tháng, khí tức hải vực phía trước đã xảy ra biến hóa tinh tế.

Cảm quan Dương Phàm hiểu rõ thiên địa lập tức cảm thấy được manh mối trong đó.

Thiên Cầm Nội Hải ít nhất 90% địa bàn trở lên đều thuộc liên minh yêu tộc. Đại đa số hải vực cùng hòn đảo đều bị bảy đại Yêu Tôn và phần đông đời sau, thủ hạ thống trị.

Ở trong hải vực yêu tộc, trong địa bàn khác nhau khí tức có khác biệt.

Tỷ như hải vực Thanh Giao Long, yêu tộc khác hoặc bậc cao tiến vào địa bàn này có thể nhận ra khác biệt giữa các phạm vi thế lực.

Mà tới hải vực này, Dương Phàm linh mẫn nhận thấy được không có cỗ khí tức này.

Thậm chí yêu khí nơi đây rất nhạt.

Phi hành về trước vài canh giờ; yêu khí càng lúc càng nhạt, gần như không cảm ứng được. Liền sau đó, Dương Phàm triển khai thần thức không ngờ không thấy bóng dáng yêu thú trong hải vực.

Loại tình huống này khiến hắn ngạc nhiên vô cùng. Tình huống tương tự chỉ gặp ở Thất Cầm Hải nơi Thiên Lan điện.

Nhưng là hai nơi có sự khác biệt, Thất Cầm Hải là nơi nguồn gốc Địa Mạch Chi Tích bùng nổ, khí tức hủy diệt đáng sợ, mỗi khi Đại hải nạn bùng nổ đủ để gạt bỏ sinh linh hải vực.

Mà nơi nàychỉ sợ do người tạo thành.

Khi sáu người đi sâu vào mảnh hải vực này, lại phát hiện tu sĩ nhân loại càng ngày càng nhiều, tiếng xé gió không ngừng.

Mức độ dày đặc của tu sĩ nhân loại ở đây vượt qua tưởng tượng.

Dương Phàm đương nhiên có thể đoán được, đây hết thảy đều bởi vì Vĩnh Hằng Đảo.

- Sắp tới rồiVĩnh Hằng Đảo.

Thiên Thu Vô Ngân không mở mắt, thanh âm bình tĩnh hờ hững, chợt thì thào lẩm bẩm:

- Hai trăm năm trước bại bởi Bất Tử Tiên Sinh lúc này có lẽ có cơ hội lại khiêu chiến một.

Khổng Tước Vương nghe vậy, hơi biến sắc động dung:

- Thiên Thu tông sư, Bất Tử Tiên Sinh nắm giữ truyền thừa Mộc Linh Châu, thọ nguyên không chỉ hơn tu sĩ cùng cấp mấy lần, tu vi ít nhất đạt tới Hóa Thần kỳ.

- Vẫn là có cơ hộiNhưng ta cùng hắn so tay nghề phải sau khi phong ấn U Ảnh Ma Chủ.

Thanh âm Thiên Thu Vô Ngân nhẹ nhàng, gợn sóng không sợ.

Dương Phàm nghe hai người đối thoại, trong lòng hơi rung động. Bất Tử Tiên Sinh chủ nhân Vĩnh Hằng Đảo này, tu vi ít nhất đạt tới Hóa Thần kỳ, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân đều từng bại bởi hắn.

Tuy nhiên Thiên Thu Vô Ngân chỉ là tu sĩ Nguyên AnhKỳ, có thể so tay nghề với cường giả cấp bậc này có thể thấy được sự cường đại của hắn.


Mà nếu Thiên Thu Vô Ngân Tam Linh Hóa Nhất thành công, trực tiếp từ Nguyên Anh đỉnh bước vào Hóa Thần Hậu kỳ, trăm năm sau nhất định là Nội Hải đệ nhất nhân. Nhưng là đến lúc đó chính hắn chỉ sợ không ở lại được Nội Hải.

Dương Phàm cũng từng suy tư, lấy trí tuệ kinh tài tuyệt thế của Thiên Thu Vô Ngân, nếu không phải tu luyện Tam Linh Hóa Nhất, hiện tại chỉ sợ thật sự bước vào Thông Thiên tam giai.

Bởi vì mức độ khó khăn khi tu luyện Tam Linh Hóa Nhất là gấp mười công pháp bình thường.

Trong những người hắn từng gặp, chỉ có Vô Song có thể so sánh với Thiên Thu Vô Ngân. Vô Song thắng ở ngộ tính. Thiên Thu Vô Ngân thắng ở sức sáng tạo cùng thiên phú. Hai người này đồng dạng si mê chấp nhất đối với con đường của chính mình.

- Vô Song đã tới Đại Tần vương triều, không biết ngày sau hai người này có thể gặp nhau hay không.

Dương Phàm giữ lại phần chờ mong trong lòng. Hắn cũng rõ ràng, đến một ngày mình cùng khẳng định sẽ đi Thánh địa tu tiên Đại Tần.

Ngay khi hắn trầm tư, hải vực phía trước xuất hiện một điểm đen, từng chút biến lớn, thậm chí hóa thành khổng lồ.

Cách thật xa tất cả mọi người có thể cảm thấy một cỗ áp bách.

Lúc bay tới đây, thời khắc có thể nhìn thấy ngàn vạn độn quang xuyên qua, bóng người vô số.

Rốt cục, trong tầm nhìn của Dương Phàm, căn cứ địa nhân loại truyền kỳ nhất Thiên Cầm Nội Hải lộ ra một góc núi băng của nó.

Từ xa nhìn lại, đó là một hòn đảo phạm vi vạn dặm, nằm trong sương trắng mù mịt quanh quẩn, tình huống cụ thể trên đảo không nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng kỳ thật đây là một tòa thành trên biển vượt qua sự tưởng tượng, nó lơ lửng ở trên mặt biển có thể thong thả di động, cũng có thể chìm vào đáy biển.

Đây là Vĩnh Hằng Đảo, được xưng là thành lũy truyền ký ức vạn yêu tu đều không thể công phá.

So sánh với nó, Tường Vân Ngoa, Tam Linh Sơn thậm chí Ma Vân Thành ở trước mặt nó đều căn bản là nhỏ bé.

Thiên Thu Vô Ngân cùng Khổng Tước Vương thần sắc bình thản, không có bất kỳ biểu tình.

Hồ Phi há hốc miệng, mắt nhìn Vĩnh Hằng Đảo dưới sương trắng mông lung vờn quanh, vô số bóng độn quang qua lại.

Từ Bắc Tần tới đây chưa từng ra mắt cảnh tượng tu tiên tráng lệ như vậy.

Đích xác, Tu Tiên giới Nội Hải vĩnh viễn không phải Bắc Tần có thể so sánh, thậm chí so với Cực Bắc còn hơn một bậc.

Vút Vút Vút

Sáu người tốc độ cực nhanh, ở trong hư không chợt lóe, tu sĩ phụ cận ngay cả diện mạo bọn họ đều không thể thấy rõ,

Nhưng là có cực ít Nguyên Anh bậc cao bắt giữ được quỹ tích cùng hình dáng của sáu người, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng sợ.

Vẫn như trước là Khổng Tước Vương dẫn đường xuyên qua trên không Vĩnh Hằng Đảo, tòa thành, con sông, dãy núi thậm chí là phường thị lớn nhỏ.

Dọc theo đường đi, Dương Phàm thấy được nhiều chuyện vật ngạc nhiên, nhãn giới tăng nhiều.


Đến một lúc, phía trước đập vào mắt là một dãy núi linh khí tản ra, bên trên có mở động phủ rậm rạp.

Thần thức Dương Phàm đơn giản đảo qua, linh khí dãy núi này thật tốt, phẩm chất gấp mấy lần các khu vực khác Nội Hải, chỉ riêng động phủ mở ra ở nơi đây đều không dưới mấy ngàn.

- Đến nơi rồi.

Khổng Tước Vương dừng lại ở một động phủ nào đó, trên trong rất nhanh có một yêu tu Hóa Hình kỳ ra đón.

Thiên Thu Vô Ngân cùng Âu Dương Phong đi tới một nơi động phủ khác.

Rất hiển nhiên, bọn họ ở trên Vĩnh Hằng Đảo đều có động phủ thuộc về riêng mình

Âu Dương Phong cùng Khổng Tước Vương đều mời Dương Phàm, đi động phủ của họ ở tạm.

- Dương đạo hữu. Cách tụ hội của chí cường giả còn có một tháng, dựa theo lệ thường trước đó Bất Tử Tiên Sinh sẽ không hiện thân.

Khổng Tước Vương cười nói.

Dương Phàm nghĩ một lúc, quyết định cùng mở một động phủ của riêng mình ở Vĩnh Hằng Đảo.

Khổng Tước Vương biết được ý tưởng của hắn liền nói:

- Thân là chí cường giả, Dương đạo hữu có quyền ở tại linh mạch Chi Địa trên đảo mở một động phủ riêng. Hơn nữa trong khi còn sống, hưởng thụ quyền sử dụng vĩnh cửu.

Dương Phàm nghe vậy nói lời cảm tạ, mang theo Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch đi mở động phủ.

Theo hiểu biết của Dương Phàm từ nơi Khổng Tước Vương, muốn thuê một động phủ trên Vĩnh Hằng Đảo, số lượng linh thạch phải dùng đối với tu sĩ bình thường mà nói khó có thể gánh vác. Thậm chí ngay cả rất nhiều bậc cao đều khó có thể gánh nổi quyền sử dụng trăm năm một động phủ.

Về phần động phủ vĩnh cửu, cho dù là bậc cao Nguyên Anh cũng phải tốn số linh thạch khổng lồ mới có thể có được một chỗ.

Nếu Nội Hải chí cường giả có đặc quyền như vậy, Dương Phàm đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Rất nhanh, ở trên đảo tìm được một dãy núi linh khí không tồi, Dương Phàm bắt tay chuẩn bị mở động phủ.

Kết quả động phủ còn chưa mở được một nửa, một đội tu sĩ tuần tra hùng hổ bay tới.

- Mấy người các hạ mở động phủ nơi đây dường như vẫn chưa trải qua Thiết Phủ ta phê chuẩn.

Một thanh niên giáp trụ màu tím ngạo nghễ nói, trong mắt ẩn hiện một tia địch ý.

Nếu không phải nhìn thấy mấy người là bậc cao Nguyên Anh chỉ sợ hắn sẽ không khách khí như vậy.

Thiết Phủ?


Dương Phàm nao nao. Hắn vừa tới Vĩnh Hằng Đảo, đối với thế lực bản thổ nơi này cũng không biết.

Là Khổng Tước Vương nói cho biết, chí cường giả có đặc quyền có thể ở các nơi linh mạch Chi Địa trên Vĩnh Hằng Đảo, tùy ý mở động phủ riêng, hơn nữa hưởng thụ quyền sử dụng vĩnh cửu.

- Đều cút cho ta.

Hồ Phi trừng hai mắt, một cỗ khí tức dã man kinh khủng đập vào mặt, khiến đội tu sĩ tuần tra này tâm thần run rẩy.

- Chẳng lẽ các ngươi dám đối kháng Thiết Phu, làm trái pháp quy Vĩnh Hằng Đảo?

Thanh niên mặc giáp trụ tím ngoài mạnh trong yếu nói.

- Thúi lắm. Khổng Tước Vương mới nói cho chúng ta có thể tùy ý mở động phủ trong này.

Hồ Phi nhe răng trợn mắt, nổi giận quát những người này.

- Cái gì? Khổng Tước Vương?

Những người này chấn động tâm thần, mắt lộ vẻ kính sợ. Danh hiệu Khổng Tước Vương bọn họ đương nhiên là biết.

- Mở động phủ, cần bao nhiêu linh thạch?

Dương Phàm thản nhiên nói, dường như không muốn trêu chọc phiền toái.

- Hiện tại nộp linh thạch, phải số lượng gấp đôi.

Trong đội ngũ tuần tra, một trung niên ma đạo hơi mập mạp đột nhiên chen vào, cũng ngầm đánh mắt cho thanh niên giáp tím kia.

- Đúng, gấp đôi linh thạch.

Trong lòng thanh niên giáp tím vui vẻ, xem bộ dáng Dương Phàm dễ nói chuyện liền phụ họa nói.

Số lượng linh thạch cần thiết mở một động phủ là rất lớn, nếu có thể từ đó rút ra một chút ích lợi, rồi nộp lên trên cũng không muٮ. Tuy rằng như vậy cũng không phù hợp quy định.

Quan trọng làbọn họ đều có thể được chia ích lợi thật lớn.

- Được. Muốn bao nhiêu linh thạch?

Dương Phàm thần sắc đạm mạc nói.

Sau đó, trải qua một phen cân nhắc, thanh niên giáp tím thu của Dương Phàm mười sáu khối linh thạch thượng phẩm, mặt mày hớn hở nói:

- Mấy ngày sau, sẽ có người đưa lệnh bài động phủ tới và ghi lại tin tức tương quan của động phủ này.

Dương Phàm cũng mặc kệ, đuổi đám người này đi. Sau khi động phủ mở thô sơ giản lược, về mặt ưu hóa chi tiết liền do Vân Vũ Tịch phụ trách.

Hồ Phi không kìm nổi nói:

- Dương lão đại, làm sao ngươi có thể bị bọn họ bắt chẹt như vậy?

- Bắt chẹt?


Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên. Từ sau khi bước lên đường tu tiên, dường như cho tới bây giờ chỉ có hắn bắt chẹt người khác, ngay cả hoạt động thu "Phí qua đường' đều đã làm.

Ba người ở lại nơi động phủ, chờ đợi tụ hội của chí cường giả.

Đối với việc bị bắt chẹt linh thạch, Dương Phàm không chút để ở trong lòng.

Mấy ngày sau, tu sĩ chấp pháp của thiết Phủ đưa lệnh bài động phủ, cũng đưa tin tức chủ nhân động phủ vào. Trong đó bao gồm độ lớn động phủ, vị trí, tình trạng linh khí

Sau khi Dương Phàm đưa tên vào, tên tu sĩ chấp pháp nao nao, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình thường, thầm nghĩ: "Có thể là trùng hợp thôi."

Kể từ đó, Dương Phàm có một động phủ riêng của mình ở trên Vĩnh Hằng Đảo. Đây là vô số tu sĩ Nội Hải trong mơ cũng mong có được nhưng đại đa số người chỉ sợ không thể chịu đựng nổi số linh thạch khổng lồ như vậy.

Dương Phàm đưa thần thức rót vào lệnh bài động phủ, rất nhanh chiếm được tin tức tương quan:

Chủ nhân động phủ: Dương Phàm.

Vị trí địa lý: góc đông Huyền La Sơn Mạch.

Thế lực quản hạ: Thiết phủ.

Độ lớn động phủ:

- Ha ha, Huyền La Sơn Mạch? Không biết ngày sau còn có cơ hội lại tới động phủ này không.

Dương Phàm mỉm cười, thu lệnh bài động phủ vào túi trữ vật.

Sau đó, ba người hoặc tĩnh tu, hoặc nhàn hạ nói chuyện phiếm, chờ đợi tụ hội của chí cường giả.

Kết quả, mới qua bốn năm ngày, ngoài động phủ truyền đến tin tức, một vị trưởng lão Nguyên Anh trong Thiết Phủ cầu kiến.

- Không gặp.

Dương Phàm bâng quơ nói, cho Hồ Phi đuổi người nọ đi.

Lại qua một ngày, Thiết Phủ Phủ chủ cầu kiến, người tới là một trung niên huyền y vẻ mặt uy nghiêm, tu vi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh, bị Hồ Phi đuổi ra khỏi cửa:

- Không gặp.

Rốt cục việc này khiến toàn thể trên dưới Thiết Phủ lâm vào khủng hoảng.

Ngày khác, một trưởng lão Nguyên Anh của Thiết Phủ đem số linh thạch lúc trước Dương Phàm nộp lên, trả lại nguyên xi.

- Nếu đã thu, làm sao phải trả lại.

Dương Phàm lạnh nhạt cười.

Ngày hôm sau, lại có trưởng lão Thiết Phủ đưa tới linh thạch gấp đôi.

Như trước không thu.

Ngày thứ ba, Thiết phủ Phủ chủ tự mình bái kiến, hoàn trả gấp mười linh thạch.

Lúc này, không đợi Dương Phàm lên tiếng, Hồ Phi mặt mày hớn hở, giành trước thu linh thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận