Ý nghĩa tồn tại của không gian ma vực khiến Dương Phàm không thể đánh giá nhưng hắn mơ hồ cảm giác nó có liên hệ với Thuế Thiên Nghịch Thán Huyết!
Dương Phàm tinh thông V thuật, dược lý, hiểu được nếu muốn tạo ra một một loại huyết mạch cường đại nhất trong thiên địa thì khó khắn như thế nào.
Cho dù luyện chế thành công cũng không đon giản có thể đễ dàng tiêu hóa được.
Vô hinh, trong đầu hắn lại nhớ lại thanh âm tràn đầy mê hoặc của Cửu u Ma Đế:
- Dương Phàm...!Cuối cùng để lộ ra cho ngươi một tin tức! Thuế Thiên Nghịch Thần Huyết đúng là chân chính tồn tại.
Nó có năng lực sáng tạo ra chí cường giả cùa thất giới! Đọi tới một ngày.
Huyết Nhật Điện chân chính mớ ra.
nó sẽ chính thức hiện thế!
Xem ra Tể Thiên Phệ Huyết Trận cũng chỉ là một chi tiết của “kế hoạch Đoạt Thiên” mà thôi! Mỗi một không gian phàm giới trong Tám muơi mốt không gian kia đêu có nó.
Dương Phàm cảm giác bí mật chân chính nẳm tại không gian ma vực quy dị này!
Dù sao Tể Thiên Phệ Huyết Đại Trận tồn tại ở nhiều không gian phàm giới như vậy.
đối với tiên nhân thượng giới cũng rất quang minh chính đại, không có gì là bí mật cả!
- Hiện tại ta muốn khẳng định, một việc!
Sắc mặt Dương Phàm bình, tĩnh, nói với Thạch Thiên Hàn.
Thạch Thiên Hàn hiểu được ý tứ cùa hắn, gật gật đầu.
Trước để Thạch Thiên Hàn lưu lại vật có thần thức ấn ký ở không gian ma vực.
Bá!
Ý niệm vừa động, Thạch Thiên Hàn biến mất khỏi không gian ma vực.
hiện thân ở Tiên Hồng không gian, sau đó xuất hiện ở động phủ cùa Dương Phàm.
- Ha ha ha...!Dù là không gian ma vực cũng không tránh khỏi sự ánh xạ của Tiên Hồng không gian.
Dương Phàm cười khẽ.
Hắn không dám để Thạch Thiên Hàn ở ngoài lâu, lập tức để hắn quay lại Tiên Hồng không gian, tiến nhập vào trong không gian ma vực.
- Ngươi tiếp tục chém giết ở trong này đi! Tốt nhất hăv tra xét xung quanh xem có thể biết được ý nghĩa tồn tại của không gian này hay không?! Nếu gặp phải nguy hiểm không thể đối phó được thì quay về Tiên Hông không gian.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
Sự tồn tại của Tiên Hồng không gian đủ để khiến Thạch Thiên Hàn có thể càn quét khắp nơi này.
Nhưng không biết vì sao ở sát Nguyên Anh khi Thạch Thiên Hàn hiện thân, Dương Phàm sinh ra cảm ứng không ôn.
- Ta cảm ứng được có một nhân vật cùng tu luyện Cửu u Ma Công.
Thạch Thiên Hàn kinh nghi bất định nói:
- Hắn cũng cảm ứng được ta!
- Có việc này sao?! Có phải là Cửu u Ma Đế không?!
Dương Phàm chấn động!
- Hẳn là không phải!
Thạch Thiên Hàn quả quyết nói:
- Nếu là Cửu u Ma Để thì ta không thể cảm ứng được hắn, mà chỉ có hắn mới cảm ứng được ta mà thôi.
Dù sao Cửu u Ma Đế chính là thủy tồ của công pháp này.
Dương Phàm lâm vào trầm tư.
Hắn hiểu được cảm ứng cũng bị hạn chế bởi khoảng cách.
Như vậy, hẳn là nhân vật kia cũng ở Ngoại Hải Vực, và càng có khả năng là ở Ngay Tây Hải Vực.
Nhưng theo hắn biết, từ đại chiến phong ma, tất cả nhân vật tu luyện Cửu u Ma Công đều đã bị Cửu u Ma Đế dùng bí thuật hút đi, tiến nhập vào không gian ma vực thần bí kia.
Đồng thời.
ở Hắc Hải ma vực thần bí nhất Tây Hải Vực.
Trong một tòa cung điện thật lớn.
tối đen, rộng chừng ngàn dặm, lơ lửng trên hải vực mênh mông, được bao phủ bời ma khí kinh thiên.
Hải vực bốn phía cũng tĩnh mịch vô thanh.
Ngẫu nhiên có tu sĩ phụ cận đi ngang qua, tới ngoài trăm vạn dặm đã lập tức dừng lại, phải đi vòng.
Cung điện khổng lồ này chính là Vô u Cung tiếng tăm lừng lẫv ỠNgoại Hải Vực.
Bên trong Vô u Cung, trong một cung điện màu đen lóe ra ánh sáng xanh sẫm.
- Chẳng lễ là ảo giác?! Nhất giới này còn có nhân vật tu luyện Cửu u Ma Công sao?! Ngay cả Đại Thiên Ma còn không thể thoát khỏi Cửu u triệu hoán?!
Một nam nhân ngồi trên một đài sen màu đen thì thào tự nhủ.
Thân mình hắn cao ngất, đa thịt trắng nõn, mặc một bộ áo choàng màu tím, khuôn mặt rất anh tuấn, lộ ra vài phần tà dị!
Đài sen màu tím đen phía dưới lại lóe lên hắc quang, khiến hắn nhưmột tồ sư ma đạo!
- Bầm báo Ma Hoàng, có hai người thần bí xin cẩu kiến!
Một nữ tử băng lãnh mặc tuyết bào trống rỗng hiện thân trong đại điện, cúi người bẳm báo.
Vô u Ma Hoàng gật đầu:
- Cho vào!
Lời này vừa hạ xuống, một trận đồ tam giác có khắc văn tự cổ xưa trống rỗng xuất hiện ở một nơi trong đại điện.
Trận đồ này dường như được cấu thành từ các đường máu, hoa văn phúc tạp.
khó hiểu, dường nhưxuất phát từ thời man hoangthượng cô.
Trên trận đồ tam giác này dẩn hiện lên hai thân ảnh.
Trong đôi mắt hư vô cùa Vô u Ma Hoàng hiện lên một tia gợn sóng.
Có thể lấy thủ đoạn này tiến vào điện phủ của mình, hơn nữa tính toán chuẩn xác như vậy thì quá Không phải là tiêu nhân vật.
Khi trận đồ ảm đạm, hai thân ảnh kia cũng đã ngưng thật.
Trong đó có một lão già khô gầy, mặc áo bào màu tro, chống mộc trượng, khuôn mặt khô quắt xấu xí.
tràn đầy nếp nhăn.
- Không ngờ là ngươi...!Vu Tôn!
Vô u Ma Hoàng lâm vào động dung.
- Chúng ta chưa từng gặp mặt mà không ngờ Ma Hoàng lại biết sự tồn tại của ta!
Trên khuôn mặt khô quắt của Vu Tôn lộ ra một tia quy tiếu.
-VỊ nàylà...!
Vô u Ma Hoàng nhìn sang một u ảnh sáng tối không chừng ở bên cạnh Vu Tôn.
- Khặc khặc...!Ngươi có thể xưng ta là u Ảnh Ma Chù!
u ảnh biến thành một nam nhân, không ngừng vặn vẹo ở trong không gian.
- u Ảnh Ma Chù? Thi ra là ngươi...!
vẻ mặt Vô u Ma Hoàng hờ hững nói.
lấy thần thái từ trên cao nhìn xuống quan sát hai người.
Nhưng trong lòng hắn luôn duy trì một tia cảnh giác.
Hai người này tới đây cũng không phải đơn giản.
Nếu không có ma công ngạo thị nhất giới, chi sợ hắn cũng phải kính nhi viễn chi hai người này.
- Nghe nói Vô u Ma Hoàng là đại tông sư của Ngoại Hải Vực, tổ su ma đạo, đã sử Cửu u Ma Công thành Vô u Ma Công chấn nhiếp cô kim, thực khiến bản Ma Chủ kinh hỷ.
đặc biệt tới bái hội!
Thanh âm trầm thấp của u Ảnh Ma Chủ truyển khắp đại điện.
- Cửu u Ma Công tự nhật là uy lực tuyệt luân, nhưng chua chắc đã thích hợp với bất kỳ
ai!
Vô u Ma Hoàng lạnh nhạt nói:
- Hai vị, tốt nhất là hãy nói ra V đồ đi, nếu không bổn hoàng cũng suy nghĩ việc lưu hai người các ngươi lại.
Trong mắt hắn là một mảnh hư vô, lạnh lùng vô tình, khiến hai người trong đại điện cảm nhận được một cỗ ý chí thiên uy không thể trái nghịch,
- Ỵ đồ tới đây?
Rất đơn giản, chính là một khoản lợi ích mà bất cứ ai cũng không thể cự tuyệt!
u Ảnh Ma Chủ tự tin nói:
- Đẩu tiên, công pháp của các hạ chính là lấy cơ sờ Cửu u Ma Công cải thiện mà thành, tuy có thể tránh thoát Cửu u triệu hoán nhưng chung quy không thể tách khỏi Cửu u Ma Công, đối với khẩu quyết công phập cùa Cửu u Ma Công ngoài Đại Thừa Kỳ có thấy hứng thú không?
-Nói tiếp đi!
Khóe miệng Vô u Ma Hoàng hiện lên một tia mỉm cười, dường như đã có hứng thú.
Dù sao Vô u Ma Hoàng cũng có thể quy là Cửu u Ma Công.
Không có Cửu u Ma Công sẽ không có Vô u Ma Công được!
- Tiếp theo, chúng ta tiến vào chủ để chính đi! Mục đích chuyến này của chúng ta không ai có thể cự tuyệt được! Một cơ hội trờ thành chí tôn cùa thất giới...!
Trong điện phủ, thanh âm càng lúc càng trầm thắp, ánh sáng cũng ngày càng đen tối...!
Hai đại ma đẩu đàm phán giao dịch.
Vu Tôn ở phía sau dẫn dắt.
sẽ khiến Ngoại Hải Vực và toàn bộ nhân giới hình thành phongbạo nhưthếnào?!
Dương Phàm dừng chán ở Thiên Phong đảo vực.
lăng lặng tham ngộ, tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt cái đã qua thêm vài năm.
Trong khi bế quan tu luyện, Dương Phàm lại sinh ra đủ loại cảm ứng, cảm giác được có một đại sự gì đó sẽ liên lụy tới hắn.
Loại cảm ứng này càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí khiến hắn cảm thấy bất an.
Thấy vậy.
Dương Phàm lại nhắm mắt, không tiếc tiêu hao thọ nguyên, Bắt đầu truy tung thiên cơ.
Mà nay, khi Dương Phàm đã tiến vào cảnh giới Tiểu Luân Hỗi thì thọ nguyên cũng không có quá nhiêu ý nghĩa đối với hắn.
Chỉ cần không phải lập tức tiêu hao trên vạn năm thọ nguyẻn thì đối với Dương Phàm cũng không có ảnh hưởng lớn.
Một lũ dao động thần bí, mờ mịt lấy Dương Phàm làm trung tâm phát ra, tiến nhập hư không.
Rất nhanh, một lũ thần thức Dương Phàm dung nhập thời không hỗn loạn, đụng tới luân hỗi nhân quả, chạm vào thiên cơ vận mệnh của vô số sinh linh.
Giờ khắc này, Dương Phàm ở một trình độ nhất định, có thể thăm đò được quá khứ và tương lai.
Nhưng thiên cơ chi mang tới cho hắn một loạt hình ảnh chợt lóe lên, có chút mơ hồ.
có chút tàn phá, thậm chí thường xuyên chỉ còn lại dấu vết.
Dương Phàm cố gắng ghi nhớ những hình ảnh hoặc tàn phá.
hoặc mơ hồ này.
Mỗi thỏi khắc, thọ nguyên của Dương Phàm lại tiêu hao.
Lúc đầu chỉ là một chút hình ảnh không quan trọng, Dương Phàm nhất định, phải điểu tra những gì liên quan tới hắn.
Hinh ảnh trọng yếu đẩu tiên chi xẹt qua trong đầu Dương Phàm.
Lúc này, một con thần hầu ba mắt đột nhiên thức tinh khiến thiên địa thất sắc, đất đai sụp đô.
sau đó là vân vụ chóp lên...!
Hình ảnh không quá rõ ràng nhưng Dương Phàm lại khẳng định, được rằng Hồ Phi đã thức tinh.
Lại có liên tục những hình ảnh khác hiện lên, Dương Phàm nhìn thấy một hình dáng có chút quen thuộc, có chút Nguyên Anh Nguyẻn Anh nhưng bóng dáng đã giết chết Tiểu Hân.
- Là hắn...!Ma đẩu này lại nghĩ ra âm mưu gì?!
Dương Phàm chấn động!
Có lẽ sổ mệnh đã chú định, từ khi Dương Phàm vô tinh thả ra u Ảnh Ma Chủ ở Thiên Lan Điện thì cứ hết lân này tới lân khác phá hư kế hoạch của ma đâu này!
Cái gọi là thành do Dương Phàm, bại cũng là Dương Phàm chính là một loại nhân quả!
Lại một hình ảnh khác, trong đầu Dương Phàm hiện lên một tòa cung điện ma khí kinh thiên, huyên phù trên một mảnh hải vực.
- Thế lực ma đạo cường đại nhất Ngoại Hải Vực chính là Vô u Cung.
Nghe nói Vô u Ma Hoàng chính là một tông sư ma đạo, đã cải chinh Cửu u Ma Công thành Vô u Ma Công của riêng mình.
Ma công này cái thế, ngạo thị hải vực...!
Dương Phàm chỉ có thể căn cứ vào biểu hiện hình ảnh để đua ra phán đoán.
Hinh ảnh trong thiên cơ rất mơ hồ, thường không nói rõ cụ thể sẽ phát sinh cái gì, đa phần phải cẩn suy đoán.
Rồi sau đó, Dương Phàm lại nhìn thấy một hình ảnh trọng yếu.
Đó là một lão già khô quắt, khuôn mặt xấu xí, câm trong tay Thiên Ky Lục Lăng Kính.
Vu Tôn!
Tinh quang chợt lóe trong mắt Dương Phàm, vô hình cảm nhận được một hồi bão táp.
Mấy hình ảnh cuối cùng càng thêm mơ hồ.
tâm thần Dương Phàm mệt mỏi, có cảm giác rất tối nghĩa.
Nhưng vài hình ảnh cuối cùng, Dương Phàm ẩn ẩn có thể nhận ra là Tần Hoàng Lăng, Huyết Nhật Điện, và một thân ảnh mơ hồ từ trên trời hạ xuống...!
Hô!
Cuối cùng, Dương Phàm phun ra một ngụm trọc khí, tâm thần mệt mỏi.
linh hồn lực tiêu hao rất lớn.
tôn hại tới mấy ngàn năm thọ nguyên.
An dưỡng mấy ngày, Dương Phàm nghĩ tới hình ảnh đầu tiên trong thiên cơ.
Tâm thần tiến nhập Tiên Hồng không gian.
Hồ Phi nẳm ở trên mặt đất lục thổ đại.
ngón tay như giật giật.
Dương Phàm đi vào, cảm nhận được nhịp tim đập của Hồ Phi đang Ngày càng tăng.
- Quá nhiên hắn đã sắp tỉnh lại.
Thế này thì ở Ngoại Hải Vục ta cũng không còn phải chiến đấu một mình rồi!
Vẻ mặt Dương Phàm rất vui mừng, đưa Hồ Phi ra khỏi Tiên Hồng không gian, ngón tay bấm quyá.
từng đạo lục mang đánh lên người Hô Phi.
Cho tới một khắc, Hồ Phi đột nhiên mỡ to hai mắt.
Đó là một đôi đồng tử màu tím.
Rồi sau đó, một cỗ khí tức cấm kỵ.
cuồngbạo phóng lên cao..