- Vô...!Gian...!Luân...!Đạo...!
Toàn bộ Kiếm Hoàng Đảo tĩnh mịch vô thanh.
Chúng cường giả Thiên Mị Cung nháy mắt đã chết phần nửa.
trong đó quá nửa là chết do nồ tan xác.
Ngay cả Thiên Mị Xà Hậu được liệt vào chí tôn của Ngoại Hải Vực cũng sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn máu tươi, thần tinh kinh hãi.
Chi trong một hai hô hấp, phàm là tu sĩ khiến Dương Phàm bị thương, tất cả thương thế đã bị một cỗ lực lượng huyên bí đánh bật trỡ lại.
Hơn nữa, thương thế khi quay lại còn mạnh hơn nhiều so với thương tổn gây ra.
Vô hinh có một luân hỗỊ đưa tất cả thương tổn của Dương Phàm khoảnh khắc phản hỗi lại, còn gia tăng thêm.
Không nhìn không gian, khoảng cách, gần như không thể tránh né được.
Vô Gian Luân Hỗi chính là một loại thần thông tuyệt thế.
từ Tiểu Luân Hỗi đạt tới đại viên mãn, kéo lên Đại Luân Hỗi khi Dương Phàm tấn chức Chứng Quá Kỳ.
Thần thông này được cho là kinh sợ cổ kim, khiến thương tổn minh bị phản hỗi lại địch nhân, thậm chí thương tổn còn nghiêm trọng hơn.
Điểu này đủ để Dương Phàm hoàn toàn có thể ngạo thị cùng giai.
Ngay cả những cường giả có tu vi cao hơn hẳn cũng phải nhượng bộ thối lui, không dám dễ dàng trêu chọc hắn.
Trong nháy mắt này, chiến lục của Thiên Mị Cung đã giảm đi phán nửa, nhuệ khí lại bị giảm thấp tới cực điểm.
Cho dù là công kích linh hồn, Dương Phàm cũng có thể nháy mắt phản hỗi thương tổn
lại.
- Dương Phàm...!đây là do ngươi bức ta...!
Sắc mặt Thiên Mị Xà Hậu âm tình bất định, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ lạnh lùng, kiên quyầ.
Ngô—
Thiên Mị Xà Hậu phát ra một âm thanh bén nhọn kinh thiên.
Một thân V xiêm bỗng nhiên tê toái, ô quang màu tím xông thiên, hóa thành một con Thôn Thiên Cự Xà dài tới mấy trăm trượng.
Toàn thân cự xà này có nhiều hoa vãn, những đường công màu tím kéo dài tới tận đuôi, cùng với vô số những điêm đen, thanh thế kinh người, có xu hướng diệt sạch thương sinh.
- Đây là bản tôn của Thiên Mị Xà Hậu?!
Dương Phàm hoi giật mình.
Thiên MỊ Xà Hậu tợ biết công kích và thần thông bình thường quyá không thể động tới Dương Phàm, chi có thể dùng cách ngọc Thạch câu phần.
Trong tiếng kêu bén nhọn kia, ô quang cương phong trên người cự xà phun ra, bao phủ thiên địa.
vạn vật ảm đạm.
Trong ô cương này ẩn chứa kịch độc đáng sợ.
chỉ cần dính vào người lập tức từ vong.
Dương Phàm bị cương phong này bao phủ, cảm giác linh hồn lạnh lẽo như bị đông cứng
lại.
Thiên MỊ Xà Hậu biến thành cự xà, ở giữa không trung vặn vẹo kịch liệt, ô quang màu tím mãnh liệt bùng nổ.
giống như liệt nhật thiêu đốt.
- Xà Hậu không ngờ không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, thi triển thần thông bổn mạng bậc này...!
Số cường giả còn lại của Thiên Mị Cung hoảng sợ thất sắc.
Trong the thân rắn không ngừng vặn vẹo, trên người Thiên MỊ Xà Hậu bị phá ra hàng ngàn vạn động khổng.
Trong động khổng này bay ra vô số độc xà với đủ loại màu sắc, nhất tề thiêu đốt sinh mệnh linh hồn, hóa thành diễm lãng chói mắt nhắm về phía Dương Phàm.
Dương Phàm nhất thỏi bị thần thông bản mạng với không tiếc tiêu hao sinh mệnh của Thiên MỊ Xà Hậu ngăn chặn.
Lực lượng linh hồn của Thiên Mị Xà Hậu vốn ngạo thị cùng giai, lại thi triển bí thuật kinh khủng như vậy, dù là cường giả Đại Thừa Kỳ tới đây cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Giờ phút này, bị hàng ngàn hàng vạn diễm lãng độc xà tấn công, Dương Phàm cũng gặp phải nguy cơ chưa từng có.
Lệ quang trong mắt hắn chợt lóe lên, từ trong cơ thể bay ra một chiếc luân bàn màu xám, bỗng nhiên bành trướng gấp trăm lân, hình thành một tấm phiên thật lớn.
bao bọc lấy Dương Phàm vào trong.
Ành thanh leng keng, đinh đinh vàng lẻn không ngừng, lực đạo do diễm lãng đánh lên Luân Hôi Bàn hoàn toàn biến mất.
Nhưng từ trong thân thể cùa Thiên Mị Xà Hậu vẫn có vô số độc xà không ngừng bay ra, đa phần là vừa dựng dục sinh ra.
số lượng vô cùng vô tận.
Càng thêm đáng sợ chính là công kích của đám độc xà, độc lục của chúng đánh thẳng
—— —— —-
Nhỏm dịch THL Người dich Matrtcỉ6ỉ2
vào linh hồn.
Dương Phàm cảm giác độc lực tiến vào cơ thể, cũng khiến linh hồn bị thương.
Thể chất Dương Phàm đặc biệt, hoàn toàn miễn dịch với kịch độc này.
Nhưng độc lực đánh tới linh hồn, từng chút một chông chất lên nhau, Ngày càng đáng sợ.
Thiên Mị Xà Hậu không muốn sống, thiêu đốt sinh mệnh, mỗi một lần hô hấp.
nàng ta đang thiêu đốt năm trăm năm sinh mệnh lực, gắt gao bao vây Dương Phàm, áp bức linh hồn Dương Phàm, loại bỏ sinh cơ.
Nhưng lực lượng linh hồn của Dương Phàm cũng vô cùng cường đại, sinh mệnh lực hùng hồn vô tận.
Trong khi Luân Hỗi Quả vận chuyển, sinh cơ và tinh khí thần của Dương Phàm lẩn lượt đạt tới đinh.
Thiên Mị Xà Hậu kinh sợ gào rít.
xà khẩu thật lớn chấn động.
Một cỗ lực lượng hùng hồn thấm nhập vào ô phong.
Toàn thân do cương lãnh, lập tức bị cự xà này hút vào trong miệng.
Răng rắn cắn mạnh lên Luân Hỗi Bàn phát ra âm thanh kim thiết vang xa.
Toàn thân Dương Phàm phát ra mồ hôi lanh, sắc mặt bỗng âm hàn:
- Ngươi đã không thức thỏi như vậy cũng đừng trách Dương mỗ xuống tay vô tình!
Hắn liền ngồi xuống.
Luân Hỗi Bàn ở trong miệng rắn phát ra hàng ngàn vạn đạo quang điểm, hấp thu lực lượng công kích cùa ngàn vạn công kích cùa độc xà.
Ông một tiếng, Luân Hỗi Bàn bộc phát ra quang hoa rục rỡ, nháy mắt bành trướng tới trăm ngàn trượng, lập tức khiến miệng của Thiên Mị Xà Hậu nô tung.
̀m một tiếng, Thiên Mị Xà Hậu gào lớn rồi roi xuống mặt đất, phần đẩu bị đánh nát.
thương thế nghiêm trọng.
Luân Hỗi Bàn lại hóa về kích thước ban đầu, xoay tròn trong tay Dương Phàm.
- Ngươi thật không biết tốt xấu, Dương mỗ sẽ xuống tay vậy!
Dương Phàm vận chuyển Luân Hỗi Quả.
pháp lực hùng hồn được thôi động ra trong quang hoa rực rỡ, rót vào trong Luân Hỗi Bàn.
sinh ra một quang đoàn sáng chói.
Say đó, hắn lại tiếp tục rót phập lực ra.
Luân Hỗi Bàn sinh ra quang đoàn thứ hai.
Tiếp theo, lần lượt quang đoàn thứba.
thứ tư cho tới thứsáuxuất hiện.
Lấy pháp lực tụ thân quán chú vào.
Luân Hỗi Bàn quán chú chín cỗ lực lượng cực hạn của Dương Phàm.
Khi cỗ lực lượng này nháy mắt bùng nổ, lực chồng chất lên nhau, đủ để giây sát cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.
Thiên Mị Xà Hậu ở trong kẽ hớ thời gian giữa hai lần công kích của Dương Phàm, hóa thành một đạo ô quang, cũng không quán những người khác của Thiên Mị Cung, lập tức lao về phía hải vực xa xa.
Khóe miệng Dương Phàm nồi lên một tia trào phúng.
Luân Hỗi Bàn trong tay hắn bộc phát quang hoa kinh thiên.
Bá một tiếng, biến mất.
chi lưu lại một đạo tàn ảnh.
Vừa mới chạy được mười vạn dặm, Thiên Mị Xà Hậu đột nhiên phát hiện phía truớc xuất hiện một trận dao động, một cự luân từ trên trời giáng xuống.
Một âm thanh tê toái vang lên.
Nàng ta Ngay cả kêu thảm cũng không kịp.
lập tức bó mạng.
Ông
Ngay sau đó.
Luân Hỗi Bàn lại biến nhỏ lại, về tới tay Dương Phàm.
[Xôn xao]
Toàn bộ Kiếm Hoàng Đảo chấn động! Những cường giả phe Thiên Mị Cung lúc này như rắn không đẩu.
lập tức chạy trốn khắp hư không, cũng bị cường giả Kiếm Hoàng Đảo đuồi giết.
Chỉ qua thời gian nửa nén nhang.
Ba đại Hộ pháp của Kiếm Hoàng Đảo cung kinh đón Dương Phàm tới Tàng Kiếm Thất!
Tàng Kiếm Thất là một mật thất ngẩm của Kiếm Hoàng trên Kiếm Hoàng Đảo.
Trong mật thất này ẩn chứa vô số bảo kiếm mà Kiếm Hoàng bình sinh yêu thích.
Trên vách mật thất hôn ám có bày tới trên trăm thanh phi kiếm.
Những thanh phi kiếm này không phải đều có cấp bậc cực cao.
Có bảo kiếm cùa phàm giới cho tới pháp khí, linh khí, pháp bảo.
thông linh pháp bảo.
truyền thùa linh bảo, thậm chí có cả bán tiên khí.
Ánh mắt Dương Phàm dừng lại ở một kiện bán tiên khí màu trắng bạc, vung tay lên hút
lại.
Hắn tự nhiên muốn dùng tài liệu của bán tiên khí này để gia trì cho Tran Thiên Tháp và Luân Hỗi Bàn.
Mà nay, Trấn Thiên Tháp cũng đã đạt tới trình độ tiên khí.
Cứ như vậy, trong tay Dương Phàm tổng cộng có ba kiện tiên khí hình kiếm.
Đi sâu vào trong Tàng Kiếm Thất.
Dương Phàm rốt cục nhìn thấy mục tiêu chuyến đi này của mình: Thất Tinh Trấn Ma Kiếm.
Kiếm này đang ở trong trạng thái bị phong ấn, ước chừng dài ba thước, nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là trên thân kiếm có bảy chỗ lõm.
Dương Phàm vừa chuẩn bị lấy thanh kiếm này thi đột nhiên nghĩ tới điểu gì, liền nói:
- Đẳng Linh Vương, hắn ở đâu?
Đẳng Linh Vương?
Hồ Phi và ba đại Hộ phập cùa Kiếm Hoàng Đảo đều sửng sốt.
Sau một lúc, Hồ Phi đã mang Đẳng Linh Vương tới.
Đẳng Linh Vương dường như đã biết dụng ý của Dương Phàm, cười khổ nói:
-Vỏ kiếm Thất Tinh và truyền thùa Không Linh Châu đều nẳm trong tay Kiếm Hoàng.
Chi khi đồng thỏi nắm được hai vật đó mới chân chính khống chế và khắc chế được Thất Tinh Trấn Ma Kiếm.
Nếu không, Thất Tinh Trấn Ma Kiếm chi biết trấn thủ Thiên Lan Điện, trừ khi tu vi đạt tới ngoài Đại Thùa Kỳ.
Nếu không tuyệt không thể luyện hóa và khống chế được.
- Nhưng Kiếm Hoàng đã chết trong tay Vô Song, không biết hai thứ này đã hạ lạc nơi nào?!
Vẻ mặt Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm
Hắn gần như có thể khẳng định.
Vô Song sau khi giết chết Kiếm Hoàng thì hiên ngang ròi đi, xem thường việc cướp đoạt đồ của một xác chết, thậm chí hai thứ kia cũng có thể đã rơi vào trong không gian cái khe.
Cho nên, hắn xác định hai thứnày hơn phần nửa không ở trong tay Vô Song.
Dù sao Vô Song lúc truớc cũng chẳng động tâm chút nào với Thanh Long Kiếm, trá lại chủ nhân.
Bời vậy có thể thấy được Vô Song bình thường không cần vũ khí khác, chu dù là lợi kiếm cấp tiên khí.
Dương Phàm lại liếc nhìn Thất Tinh Trấn Ma Kiếm đang bị phong ấn, có một cảm ứng không ổn.
- Lúc ấy, sau khi Kiếm Hoàng và Vô Song đại chiến, sinh ra một cái khe không gian.
Ngay cả thi thê Kiếm Hoàng cũng khôngbiết nơi nào.
chi sợ...!
Đẳng Linh Vương than nhẹ.
- Ha ha ha...! Khó trách không cảm ứng được sự tồn tại của Vò kiếm Thất Tinh, xem ra nó đã không còn trên thế gian nữa!
Từ trong Thất Tinh Trấn Ma Kiếm truyền ra một thanh âm nam nhân tà dị.
Trên thanh kiếm dài ba thước này hiện ra một con ma long màu đen, âm thanh long ngán kinh thiên xông thẳng cửu tiêu, khiến thiên địa biến sắc, ma khí tám phương gào thét.
- Không ổn!
Dương Phàm vậy vàng vận chuyển Luân Hỗi Quả suy tính.
Trong thanh kiếm này có hai cỗ lực lượng, một là sư mệnh trấn áp Địa Mạch Chi Tích, còn lại là phong ấn một tà vật đáng sợ nào đó.
Đây cũng là lý do khiến những đại năng giả thượng cổ cố ý luyện chế vỏ kiếm thất tinh để kiểm chế Thất Tinh Trấn Ma Kiếm.
Nếu còn có Vò kiếm Thất Tinh, Thất Tinh Trấn Ma Kiếm chính là một thanh kiếm chính nghĩa.
Nhưng nếu không có Vỗ kiếm Thất Tinh, thanh kiếm này không bị ước thúc gì nữa, là một thanh chí tà!
Một khắc này, toàn bộ Kiếm Hoàng Đảo đều lay động mãnh liệt.
Nguyên nhân chấn động là tới từ Tàng Kiếm Thất, cấm kỵ lực từ nơi này bùng nổ.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí kinh thiên màu xanh đen trực hướng cửu tiêu, mang theo Thất Tinh Trấn Ma Kiếm hoa phá trường không, chóp mắtbay đi.
Rồi sau đó.
từ trong mật thất hoang tàn này có hai người bước ra.
Trên người Hồ Phi đầy vết máu.
hữu khí vô lực đi ra.
Sắc mặt Dương Phàm vô cùng khó coi, thân mình cũng có chút suy yếu.
về phần ba đại Hộ phập cùa Kiếm Hoàng Đảo đã toàn bộ vẫn lạc.
Đẳng Linh Vương khi nguy cơ ập tới đã thi triển thần thông không gian nhưng Ngay sau đó không gian cái khe xuất hiện liên tiếp, chi sợ đã táng thân trong không gian loạn lưu, lành ít dữ nhiêu.
Ngoài ra, trong phạm vi vạn dặm, có vô số sinh linh chết đi.
Dương Phàm nhắm hai mắt lại.
cảm giác được trong phạm vi nhân giới này, ma khí nổi lên.
đạo tiêu ma trường!
- Vô Song...!Ngươi lần nữa gây ra đại họa rồi!
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng.
Việc này cũng có liên can tới hắn vài phần..