Mười năm?!
Trong lòng Phương Chân rung động, trong mắt tràn đầy phức tạp.
vô cùng nghi hoặc nhìn thu sinh ổm yếu thân bí trước mắt.
Thật sự có thân thông nghịch thiên như vậy sao?!
Nếu là nhưvậy, hắn sao lại không vãn hỗi việc thọ nguyên cùa mình đang trôi đi?!
Trong mắt hắn, đây là một điểu vô cùng khó hiểu.
- Hắn thật sự có thể sáng tạo kỳ tích này sao?!
Mặc dù trực giác nói cho hắn biết rẳng đối phương cũng không lừa dổi minh.
Nhưng với phán đoán thông thường thì đây căn bản là điều không thể!
Cho dù Đại La Kim Tiên hạ xuống cũng không thể nắm chắc, trừ khi có Cửu Thiên Huyền Tiên trong truyền thuyết...!
- Mười năm, chỉ là phóng chừng bảo thủ nhất mà thôi.
Bời vì tiên hồn của ngươi bị ta mạnh mẽ ngưng tụ vài phần.
Hơn nữa được thần thông của ta tăng cường vài phần.
Với cảnh giới và tiên hồn lực vốn có của ngươi, sự trợ giúp cùa ta, khôi phục lại pháp lực vốn có cũng không khó!
- Cái khó là ở chỗ có thể khiến tiềm lực của ngươi mớ rộng được bao nhiều?!
Dương Phàm bình thản, như đang tự nhủ nói.
- Cái gi?!
Thời gian muời năm cũng chỉ là phóng chừng bảo thủ nhất?!
Phương Chân rung động tới cực điểm.
Nếu nam nhân thần bí trước mặt này không lừa gạt minh thi hắn chính là một nhân vật cường đại như thế nào?!
Nghĩ tới đây.
trong mắt hắn không kìm được lộ ra vài phần kính sợ và sùng bái.
Từ đêm khuya tới sáng sớm hôm sau, Dương Phàm hỗ trợ Phương Chân củng cổ Tiên Anh vừa mới dựng dục.
Sử dĩ gọi là Tiên Anh vì đây chính là Nguyên Anh do tiên hồn lực ngưng tụ mà thành.
- Cùng một cảnh giới nhưng trình độ khác nhau! Với cơ sở tu luyện như vậy, Ngày sau khi đạt tới Chân tiên nhất trọng, hoàn toàn có thể chiến thắng Chân Tiên nhị trọng!
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào Phương Chân đã củng cố Nguyên Anh, trong mắt lộ ra vẻ kì dị.
Loại phương thức từ tiên hồn pháp lực cao cấp trờ lại cảnh giới thấp, ngưng tụ lại Nguyên Anh khiến hắn có một linh cảm.
Linh cảm này có trợ giúp đối với thôi diễn Luân Quả Kỳ.
uẩn Sinh Kỳ của Dương Phàm.
Vừa mới sáng sớm, bên ngoài đã vang lên âm thanh tranh cãi ầm ĩ.
- Sao lại như thế này!? Đây là trang viên của ta mà các ngươi lại dám tự tiện xông vào sao?!
Phương Chân hô lớn.
Từ bên ngoài đi vào một đám con cháu Phương gia, đang lục tung, khuân vác đồ đạc.
- Hừ, tên phế vật như người còn muốn ở lại một trang viên xa hoa như thế này sao?! Trong tộc có quy định loại trang viên này chỉ có con cháu đạt tới cảnh giới Chân Tiên mới có tu cách sừ dụng!
Một tên đẩu lĩnh cười nhạo nói.
Mặc dù hắn là một tên lao động bình thường nhưng cũng có tu vi Hợp Thể Kỳ.
căn bản không coi Phương Chân vào mắt.
- ỏ, Phương gia đại thiên tài của ta...!
Phương Cường khôngbiết từ lúc nào đã tới, nghiền ngẫm diễn kịch:
- Nhưthế nào.
ngươi còn muốn ở lại đại trang viên này sao?!
- ổ? Ngươi khôngngờđãcótuyiNguyên AnhKỳ?!
Phương Cường có chút kinh ngạc, cảm nhận một cỗ áp lực vô hinh.
- Hừ, hai tên ngu ngốc, cũng không hoàn toàn Hủy bó tu vi của ta.
Nhờ có thần V lánh đòi là vị Dương tiên sinh này trợ giúp, ta còn sót lại một chút tiên hôn pháp lực.
một đêm đã ngưng tụ ra Nguyên Anh!
Phương Chân cười lạnh.
Tối hôm qua khi ngưng tụ Nguyên Anh, Dương Phàm đã cho hắn một ly do để thoái thác.
Tu vi Hủy bỏ không hoàn toàn?
Phương Cường nghe vậy, tin bảy tám phần, nhưng trong lòng thầm mắng hai tên kia thật bất lực.
Cho nhiêu tiên Thạch như vậy cũng không làm được việc!
Tuy nhiên, Nguyên Anh Kỳ thì hắn cũng không đặt vào mắt.
cuời nhạo nói:
- Nơi cư ngụ thật ra cũng có.
Hình như ở nơi dành cho tạp dịch trong tộc.
Nơi đó bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Phương gia đại thiên tài...!
Phương Chân lặng lễ không nói gì, cùng Dương Phàm rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người ròi đi, Phương Cường tự nhủ:
- Tên thưsinh ốm vếu này thật không đơn giản! Chẳng lẽ là thần V lánh đòi thật sao?!
Nhìn chằm chằm thân ảnh ốm yếu của Dương Phàm, lệ quang trong mắt Phương Cường lóe lên, thì thảo:
- Ta không cho phép bât cứ điều bất ngờ nào phát sinh, đặc biệt là hv vọng khôi phục tu vi của tên Phương Chán này...!
Dương Phàm và Phương Chân ròi khỏi trang viên Phương gia.
đi vào một nhà trọ nhỏ ở Lạc Thành.
Nhà trọ của Thiên giới hoàn toàn khác với Phàm giới, mỗi phòng đều có một động phủ loại nhỏ, bên trong bổ trí các Tụ Linh Trận cấp bậc khác nhau, bố trí tinh xảo, thanh nhã thoát tục.
Nhưng là tiền thuê cũng không nhỏ.
Mỗi đên mất từ một tới mười khổi tiên Thạch.
Thậm chí có những căn phong xa hoa thượng đâng, tương đương với một tiêu tiên phủ, mỗi đêm mất cả trăm tiên Thạch,
Dương Phàm trực tiếp thuê một phòng khách bình thường mười năm nhưng cũng tổn hơn ba ngàn tiên Thạch!
Phương Chân sờ sờ không gian giới chi, âm thầm hổ thẹn.
Bản thân hắn không thể lấy ra nhiều tiên Thạch nhưvậy!
Hắn xuất thân bình thường, tiên Thạch và bổng lộc gia tộc ban cho cũng không ít nhưng tu luyện trường kỳ, tiêu hao cũng rất nhiều.
Bắt hắn một lúc lấy ra ba ngàn tiên Thạch đúng là điêu khó khăn.
Nhưng Dương Phàm vừa ra tay đã xuất ra hơn ba mươi khối tiên Thạch trung phẩm, khiến Phương Chân và chưởng quầy đều líu lưỡi.
Tiên Thạch trung phẩm tuy chua phải la cấp cao nhất nhưng ở Thiên Thán Tinh, đặc biệt là Lạc Thành thi cũng vô cùng hiếm thấy.
Mà Dương Phàm xuất mấy chục khối tiên Thạch trung phẩm, ánh mắt cũng chẳng biến hóa.
rất nhẹ nhàng hỏi hợt.
Bọn họ làm sao có thể biết được bên người Dương Phàm có một đống tiên Thạch kếch xù, mua đứt cả trăm hành tinh như Thiên Thần Tinh cũng dư dả.
Tiên Thạch có phẩm chất càng cao thì giá trị cũng càng cao.
Một khối tiên Thạch cực phầm có thể đổi được mười triệu tiên Thạch bình thường.
Mà sổ tiên Thạch cực phẩm Dương Phàm thu được lúc trước đúng là chất thành núi.
Đương nhiên, Dương Phàm cũng biết mức độ, không lấy ra một viên tiên Thạch cực phẩm đi đổi, nếu không chắc chắn sẽ gây ra chấn động rất lớn.
Hai người ở lại phòng trọ này cũng rất thoải mái.
Dương Phàm để Phương Chán tiếp tục củng cố tu vi, trùng kích Hóa Thần Kỳ.
Đã mang thể ngộ cảnh giới trong người, lại có Tiên Anh cường đại làm cơ sở, không tới hai tháng, Phương Chân đã thành công tấn chức Hóa Thần Kỳ.
Trên thực tế.
Phương Chân có thể đẩy nhanh tốc độ.
tiến thêm vài tiểu cảnh giới nhưng Dương Phàm ngăn lại.
- Cơ sờ là trọng yếu, không nên quá nhanh!
Dương Phàm xuất ra Nhân Sâm Tiên Quả, Bích Ngọc Thiên Hồn Quả, Bàn Đào Tiên Quả, mỗi loại muời trái đê hắn trong mười năm này, mỗi năm dùng một loại một trái.
Ba loại tiên quả này dù ở Thượng giới cũng là thiên tài địa bảo không tồi.
đối với cường giả Chân Tiên càng có tác dụng cao.
Phương Chân ăn vào một loại một trái, cảnh giới tu vi tăng mạnh, trong một năm liền tấn chức Hợp Thể Kỳ.
Đây vẫn là duới tình huống Dương Phàm kiệt lực áp chế hắn.
Đại đa sổ thời gian cùa hai người vẫn ở lại trong phòng trọ.
Dương Phàm thi thoảng đi ra nhưng lại không cho Phương Chán bước ra ngoài nửa bước.
Một đêm.
Dương Phàm đang thôi diễn Tiên Hồng Quyá thì bỗng nhiên sinh ra cảm ứng.
Vù
Hai đạo bóng đen như âm hồn rơi xuống trước phòng trọ.
Một người trông chừng, một người lấy ra đạo cụ ngọc phù đặc biệt, nghĩ cách bài trừ cấm chế quanh phòng.
ở một góc, cấm chế nhanh chóngbị phá ra một lỗ thủng lớn như cánh cửa.
Hai động bóng đen này lập tức lùi vào trong phòng, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Phương Chân đang bế quan nơi này chưa kịp phản ứng đã bị một bỏng đen chế trụ.
- Chậc chậc...!Thật khiến người ta kinh thán! Ngươi nhanh vậy đã tu luyện tới Hợp Thể Kỳ! Chẳng lẽ lẩn trước thật sự chua hoàn toàn phế bò tu vi của ngươi sao?!
Bóng đen kia cười lạnh.
Một bóng đen khác nhanh chóng lướt tới trước người Dương Phàm, một chưởng đánh ra.
Tiên linh khí trong động phủ lập tức đông cứng, phát ra âm thanh khe khẽ.
Ba!
Một chưởng đánh trứng Dương Phàm tuyệt đối là một kích trí mạng, đủ để diệt sát Chân Tiên hạ vị bình thường.
Nhưng mà kình lực một chướng này sau khi đánh trúng Dương Phàm lại như đá chìm đáy biến, biến mất sạch sẽ.
Mà kẻ ra tay kia lại toàn thân cứng ngắc!
- Saolạinhưvậỵ?!
Mà Ngay sau đó.
một màn kinh người đã hiện ra.
Bóng đen trước người Dương Phàm Chỉ qua một lân hô hấp.
Huyết nhục đã héo rũ, hóa thành một bộ xương khô.
Sinh mệnh lực của hắn nhanh chóng thoát đi như lũ.
Dương Phàm căn bản không động thủ.
cũng không thấy hắn sử dụng pháp lực.
Bóng đen kia chi vừa tiếp xúc với Dương Phàm, sinh mệnh lục đã bị một cỗ lực lượng huyềnbírút đi.
Cỗ lực lượng này chẳng những rút đi sinh mệnh lực của bóng đen này mà còn rút đi sinh mệnh lực của Dương Phàm.
Bộ xương khô kia nháy mắt cũng đã hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
Cảnh tượng này khiến cho người ta kinh hãi vô cùng.
Phương Chân và bóng đen cảnh giới Chân Tiên tam trọng kia sợ tới mức cả thê xác và tinh thần băng hàn.
Căn bản không cần động thủ, một cường giả Chân Tiên tam trọng đã không hề có sức phản kháng, khoảnh khắc bị tiêu vong.
Đây rốt cuộc là cường giả cấp bậc nào?!
Bóng đen kia.
cả thể xác và tinh thần run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh hô một tiếng, lập tức muốn chạy trốn.
- Chạy đi đâu?!
Lúc này.
Dương Phàm bước ra một bước, đã chắn Ngay trước mặt hắn.
Thịch!
Bóng đen này bất ngờ không kịp phòng bị.
lập tức đụng vào người Dương Phàm.
Tinh cảnh như lúc nãy lại xảy ra, Chỉ qua hai lần hô hấp, vị Chân Tiên tam trọng này cũng đánh mất sinh mệnh lực, khoảnh khắc bị hóa thành vô hinh.
Làm xong hết thảy, ánh mắt Dương Phàm thản nhiên đảo qua Phương Chân, lại cười nói:
- Tiếp tục tu luyện đi!
Phương Chán rùng mình một cái.
trong lòng không kìm nổi sự sỡ hãi.
Khi đổi diện với Dương Phàm lại nôi lên một lòng kính sợ và sùng bái.
- Thực lực Dương tiên sinh cũng quá cường đại! Nhìn khắp Phương gia Lạc Thành, ngoại trừ lão tô chi sợ không ai là đối thù của hắn!
Sau khi được tận mắt thấy thực lực Dương Phàm, Phương Chân vô cùng tin tường, dựa theo phương pháp của Dương Phàm không nóng nảy, cố gắng tu luyện.
Chóp mắt cái, đã lại qua hai năm, Phương Chân đã vững chãi bước vào Độ Kiếp Kỳ.
Lúc này.
Dương Phàm cười nói với hắn:
- Không có vấn đê gì nữa, nên cho ngươi dùng thứnày...!
- Chẳng lẽ Dương tiên sinh còn có con bài chưa lật sao?!
Trong lòng Phương Chân thất kinh, vô cùng chờ mong.
Chỉ thấy hai tay Dương Phàm nhanh chóng bấm quyết.
hạ một cấm chế thật mạnh nơi này.
Rồi sau đó.
vẻ mặt hắn trịnh, trọng, trong tay xuất hiện một viên chất lòng màu tím vàng.
Ánh mắt và tâm thần của Phương Chân lập tức bị thứ này hấp dẫn.
Dịch châu này trong suốt mang theo tử mang kim trạch, như là côi bảo tuyệt thế!
- Trước khi dùng giọt máu này, ngươi phải hạ độc thệ, không tiết lộ với bất cứ ai về việc này, bất cứ chi tiết gì!
Thần sắc Dương Phàm trịnh, trọng chưa từng có.
Trên thực tế.
số lượng Nghịch TiênHuyếthắncó không ít.
còn không chỉ một lọ.
Chỉ là một giọt Nghịch Tiên Huyầ.
còn chưa bằng một phần trăm tổng số hắn có.
Hắn đã hạ quyết định, hoặc không ra tay, hoặc đã ra tay nhất định phải sáng lập một cường giả tuyệt thế!
Với trình độ của Phương Chân còn chua thể đánh giá sự tồn tại của Nghịch Tiên Huyết nhưng thấy vẻ mặt của Dương Phàm thi biết thứ này không tẩm thường, lập tức phát ra tâm ma độc thệ!
Rồi sau đó, Dương Phàm để hắn ngồi khoanh chân, ăn vào một giọt Nghịch Tiên Huyết mà vô số cường giả trong thất giới đều có thể lâm vào điên cuồng tranh cướp này!
Dương Phàm ở một bên hộ pháp, giúp hắn hấp thu Thần Huyết này.
Cuối cùng qua hai tháng, Phương Chán chậm rãi mờ mắt ra.
Từ trên người hắn phóng xuất một cỗ khí tức cấm kỵ, kim quang lóe lên trong mắt.
khiến tiên linh khí bốn phía cũng run rẩy.
- Cồ lực lượng này...!Thật mạnh mễ...!
Phương Chân mừng như điên, khó có thể tin nổi.
Hắn còn cảm nhận được trên người minh trống rỗng sinh ra một thần thông nào đó!
- Ha ha ha...!Chúc mừng ngươi đã thành công hấp thu máu Huyết này! Từ nay trờ đi, ngươi đã bước lên con đường trở thành cường giả đứng đâu thất giới!
Dương Phàm cười cười, trong giọng nói mang theo vài phần cảm giác tự hào và thành công..