Tiên Hồng Lộ


Cường giả Chân Tiên cửu trọng đinh, toàn lực xuất kích thiên hư bị tiên quang cửu sắc quán thông, chín tâng trời gió mây đêu rung Chuyên.

Phương Tử Thiên đột nhiên xuất kích.

Một chưởng đánh ra.

lôi đình nổ vang, trong khu vực không gian sinh ra áp bách ảo nghĩa vô cùng.

Lúc này đại đa số trường lão khác đều ngây ngẩn cà người.

Phương Tử Thiên là đứng đâu gia tộc, địa vị tự nhiên hơn trưởng lão bình thường một bậc.

- Dừng tay!
Phương Yên yêu kiều quát một tiếng, nhưng là phản ứng của nàng hơi chậm, không kịp ra tay ngăn cản.

Dù sao Phương Tử Thiên cũng là con cháu cùng thế hệ với nàng, cùng nhau trướng thành.

Khi Phương Tử Thiên xuất kích, nàng cũng sửng sốt giây lát.

Với cảnh giới Chân tiên ngũ trọng của Phương Chân, làm sao ứng phó được một kích toàn lực của cường giả Chân Tiên cửu trọng đinh?
Chân tiên cửu trọng, càng về sau.

mỗi cách một tầng, thực lực chênh lệch cực kỳ đáng
sợ.

Huống chi Phương Tử Thiên này đạt tới cửu trọng đinh, gẩn như bước nửa bước vào Đại La Kim Tiên.

Mà Phương Chán đại chiến một trận, nguyên khí tiêu hao khá lớn.

Bốn phía Đấu Tiên Đài.

vô số con cháu gia tộc đổng loạt kinh hô thất sắc.

Không nghĩ tới gia chủ Phương Tử Thiên đột nhiên phát điên, ra tay với đệ nhất tân tú gia tộc Phương Chán.

Giờ khắc này, linh hồn và thân tâm của Phương Chân đều bị áp lực.

Dưới áp lực thật lớn.

gần như thổ huy á.

Bá!
Trong khoảnh khắc nguy cơ vạn phần, một bóng nguời quen thuộc ở bên cạnh khẽ nhoáng lên.

Trước mắt hắn hoa lên.

Bồng
Một kích khí thế kinh thiên vô hạn huyển ảo kia giống nhưđánh lẻn bông gòn.

Tay của Phương Tử Thiên thậm chí không thể rút về.

Một dáng người già nua ốm yếu vô lực.

mặt không chút t hay đổi chắn ở trước mặt Phương Chân, ngạnh kháng một kích này.

- Sư tôn...!
Hai mắt Phương Chán đó như máu, nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt.

thanh ảm tắc nghẽn, khóe mắt ướt át.

Giờ phút này.

nam nhân ốm yếu kia dùng tấm thản vô lực tàn bại đỡ t hay hắn một mạng.

Thời gian, dường như ngưng đọng.

Toàn trường yên lặng như tờ.

Ngay cả Phương Yên đều hơi cám động, bỗng nhiên nghĩ tới lời của Dương Phàm:
- Chứng bệnh này của ta là bởi vì tu luyện một bộ thái cô kỳ công tạo thành.

Mấy trăm năm trước, trong quá trinh luyện công không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa chết đi.

Mặc dù may mắn giữ mạng, nhưng thọ nguyên giảm mạnh, sinh mệnh lực không ngừng trôi đi, đại nạn không xa...!
- A...!Không!!!
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Phương Tử Thiên phát ra, đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch như chết nơi đây.

Thân thể nhìn như suy yếu kia, chịu đựng một kích toàn lực của cường giả Chân tiên cửu trọng đinh lại không chút sứt mẻ, lông tóc vô thương.

Khóe miệng có chút ý cười, vẻ hờ hững.

Ngược lại Phương Tử Thiên kia, bàn tay đánh lên trên người Dương Phàm bị khô héo một cách không hiêu, sinh mệnh lực điên cuông biến mất.

Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng bất đắc dĩ.

bị một cỗ lực hút khổng lồ huyền bí dính vào trên người Dương Phàm.

Sinh mệnh lực toàn thán đều chảy sang Dương Phàm.

Đây...!Đây là chuyện gì xảy ra?
Toàn trường nang động, tất cả mọi người đều là biểu tình nghi hoặc vạn phần.

Chi vẻn vẹn thời gian một hai hô hấp, sinh mệnh lực của Phương Tử Thiên mất đi hơn phân nửa.

Tóc đen biến thành đẩu bạc, da toàn thán khô quắt, ánh mắt đục ngầu, mũi hóp lại.

một bàn tay dính ở trên người Dương Phàm.

Thân thể như bị điện giật không ngừng co giật run rẩy.

Dương Phàm hai tay chắp sau lưng, thần sắc hờ hững, không mừng không lo.

Một làn gió nhẹ thổi đến.

tay áo theo gió tự động, phiêu dật tự nhiên.

Từ đẩu đến cuối, hắn cũng không nhích động nửa bước, biểu tinh cũng không có nửa điểm gợn sóng.

Vô hình trung, hắn như là một người đứng xem bên cạnh, thưởng thức thế giới trong tranh.

- Đây...!Đây là thực lực chân chính của sư tôn? Ngay cả cường giả cấp bậc Chân tiên cửu trọng cũng không thể cho người nhích động nửa phần, ngay cả xuất thủ cùng khinh thường?
Phương Chân đứng sau lưng sư tôn.

tâm thần kích động, rung động, sùng bái lại càng đạt
Quanh Đẩu Tiên Đài, ngàn vạn con cháu gia tộc biểu tinh hoặc là dại ra, hoặc kinh sợ.

hoặc rung động.

Thanh âm tối nghĩa, một chữ cũng không thể thốt ra.

Tuy nhiên, trong thần sắc của bọn họ đều có một biểu hiện chung.

Trong mắt nhìn về phía nam nhân ốm yếu kia đều tràn ngập kính nể cùng sợ hãi thật sâu.

- Dương tiên sinh...!Hạ thủ lưu tình!
Phương Yên quát khẽ một tiếng, thản hình nhoáng lên một cái, trống rỗng dịch chuyển đến bên cạnh hai người.

Ngón tay ngọc vung lên, một đạo quang nhận màu lam xẹt qua chặt đứt cánh tay Phương Tử Thiên, rót xuống dưới chân Dương Phàm.

Woaaaa
Lúc này mọi người tại tràng mới gian nan phản ứng lại, ồ lên chấn động.

Phương Yên đào qua xem xét trạng huống của Phương Tử Thiên, kết quả hít sâu một ngụm khí lạnh.

Thần niệm của các trưởng lão khác đảo qua, đều lộ vẻ kinh khủng.

- Dương tiên sinh, ngươi xuống tay cũng đủ độc.

gần như phế bò tu vi gia chủ.

Khiến tu vi hắn rơi xuống Chân Tiên thất trọng, mất đi mấy trăm vạn năm thọ nguyên...!
Một trưởng lão nin giọng nói.

đưa tay chi vào Dương Phàm.

Lời nói vừa ra, tất cả mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, một mảnh chấn động.

Trường lão cùng trướng bối trong tộc không chỉ đua lời chi trích Dương Phàm, thậm chí có ý bắt đi tràng phạt.

- Xuống tay độc?
Khóe miệng Dương Phàm nhểch lẻn một tia trào phúng:
- Dương mỗ...!Xuất thủ khi nào?
Xuất thủ khi nào?
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.

không ít người tinh ngộ.

- Đúng vậy.

Dương tiên sinh chỉ là t hay đệ tử ngăn cản một kích, căn bán không thấy hắn ra tay.

- Dương tiên sinh chẳng những không động thủ.

Ngay cả chán cũng không nhúc nhích chút nào.

Xuất thủ khi nào?
Bốn chữ này giống như kiếm nhọn hung hăng đám vào trong lòng những trưởng lão chi trích Dương Phàm.

Đám trưởng lão ý đồ duy trì gia chủ đều tắc tịt, rồi sau đó trong lòng run sợ: “Dương tiên sinh này thật sự sâu không lường được.

Không xuất một ngón tay.

liền tước đoạt của gia chủ mấy trăm vạn năm thọ nguyên, thậm chí khiến tu vi từ Chân Tiên cửu trọng rơi xuống Chân tiên thất trọng”.

Thực lực như thế.

hoàn toàn Không phải cường giả Chân tiên có thể làm được.

Như vậy Dương trưởng lào này chẳng phải là chí cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên?
Dõi mắt khắp Thiên Thần Tinh này.

Đại La Kim Tiên chính là chí cao vô thượng.

Sắc mặt của quyền lợi trưởng lão Phương Yên phúc tạp nhìn Dương Phàm một cái.

Giờ khắc này nàng rốt cục hiểu được, vị Dương tiên sinh trước mắt này thật sự không đon giản.

Còn sâu không lường được với tự tưởng tượng của mình.

Lúc trước đối phương nói cái gì tu luyện thái cổ kỳ công, tẩu hóa nhập ma.

thuần túy là nói láo!
Phương Yên lại nhìn xuống Phương Tử Thiên chỉ còn một hơi ở dưới chân:
- Gia chủ Phương Tử Thiên vô cớ ra tay với con cháu gia tộc cùng khách quý.

thiếu chút nữa thương đến người vô tội.

Trước tiên bắt giam diện bích ở Ma Thiên Nhai.

Lời nói vừa dứt, rất nhanh có mấy hắc y nhân đeo mặt nạ bạc nhanh chóng nhoáng lên tới gân, áp tài gia chủ Phương Tử Thiên ròi đi.

ở Phương gia chủ tộc, quyển lợi trưởng lão có địa vị cao thượng, có thể tràng phạt gia chủ, thậm chí là thẳm vấn nghi ngờ Đại trướng lào.

Sau khi Phương Yên nói xong, không ai dám phản đối.

Phương gia trưởng lão đoàn, trừ Đại trưởng lão thì địa vị cao nhất chính là hai vị quyển lợi trướng lão.

đêu là câp bậc Đại La Kim Tiên, cao cao tại thượng như thân linh.

Quyết định của quyền lợi trướng lão, không ai dám nghi ngờ.

Trong quyết sách của trường lão đoàn, gia chủ chẳng là gì, bất cứ lúc nào đều có thể đổi người.

Tu vi của Phương Tử Thiên đã từ Chân Tiên cửu trọng rớt xuổng thất trọng, thọ nguyên giảm mạnh, đã không đủ tư cách làm gia chủ.

Như vậy.

bọn họ có thể tuyển ra một gia chủ bất cứ lúc nào!
Cùng ngày, Dương Phàm cùng Phương Chân trở về Ngạo Tiên Phủ.

Dọc theo đường đi, không ít con cháu gia tộc mang ánh mắt kính sợ tò mò nhìn hai người.

Càng nhiều là chú ý vị Dương tiên sinh thần bí khó lường.

- Sư tôn.

Ngài thật là sắp đến thọ nguyên đại nạn?
Phương Chân rốt cục nói lên nghi vấn bản thân, hoặc nói là nghi ngờ.

Biểu hiện hôm nay của sư tôn thật sự khiến tám tình của hắn không thể bình tĩnh.

Quá khứ.

sư tôn giống như từ trong sương mù đi ra.

ở trong mắt hắn không hề thần bí như vậy.

Mà giờ khắc này, sư tôn một làn nữa trờ lại sương mù, khiến hắn tò mò không thể nhìn thấu.

Sư tôn rốt cục có quá khứ như thế nào? Tu vi người cao bao nhiêu? Rốt cục là người như thế nào?
Phương Minh Ngọc thê tử Phương Chân rơi chậm phía sau một chút, nhìn thản hình ốm yếu già nua kia.

trong đôi mắt đẹp khó thê che giấu tò mò cùng kính sợ.

Nguyên bản bể ngoài nàng tôn kínhđối với vị sư tôn này của Phương Chân, nhưng trong lòng cũng không tôn kính.

Nàng cho rẳng vị Dương tiên sinh này là nhặt được một đồ đệ tiện nghi, do vậy mà thản phận cùng địa vị cũng theo đó nước lên thuyền lên.

Nhưng hết thảy xảy ra hôm nay khiến trong lòng nàng nang động hoảng sợ.

Sau khi trờ lại Ngạo Tiên Phủ, Phương Minh Ngọc đối với Dương Phàm kính sợ vô cùng, lời nói cử chi đêu rất cân thận.

- Đồ nhi.

Vi sư hiểu được trong lòng ngươi suy nghĩ gì.

Nhưng là có một số chuyện để cho ngươi biết chỉ có hại không có lợi.

Từ hôm nay trờ đi, ngươi phải Chuyên tâm tu luyện.

Nếu có một Ngày ngươi có thể tấn chức Đại La Kim Tiên, vi sư có thể yên tâm ra đi...!
Dương Phàm đưa mắt nhìn lên Tinh Hà, chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài thật dài.

Đến hiện tại, hắn vẫn không thể hiểu thấu đáo một cửa ải khó khắn cuối cùng của Luân Quả Kỳ.

- Vâng, sư tôn.

Phương Chán thu hồi lòng hiếu kỳ, từ đó trớ đi dốc lòng tu luyện.

Mặc dù ngẫu nhiên ở một chỗ với Phương Minh Ngọc, cũng đa phần là đạo song tu, cùng hỗ trợ tu vi tăng tiến.

Vài năm sau.

Dương Phàm biết được tin tức xử trí nguyên gia chủPhươngTử Thiên.

Phương Tử Thiên bị biếm thành Phó tổng quán gia tộc.

về phần Phương Trường Vũ kia, trong lòng hổ thẹn rời khỏi gia tộc.

không biết tung tích.

Khôngbao lâu.

Phương gia trường lão đoàn lại tuyển ra gia chủ mói.

Đối với điểu này, Dương Phàm không khỏi cảm khái.

Bất kể là thượng giới hay là Phàm giới.

Chân chính nắm giữ quyển lực chung quỵ là số ít những người nắm giữ lực lượng mạnh nhất.

Nếu Không phải thực lực cùng thần thông hắn không tầm thường, chi sợ kết quả sẽ không phải như vậy.

Năm thứ tám sau trận chiến giữa hai thiên tài trên đầu Tiên Đài, Phương Chân từ cành giới Chân Tiên ngũ trọng đinh đạt tới Chân Tiên lục trọng.

Chân tiên lục trọng cách Chân Tiên thượng vị chỉ có một bước.

Bất kể là Dương Phàm hay là cao tầng gia tộc đều quan tâm đến tiến triển của Phương Chân.

Nhoáng lên một cái.

lại trôi qua trăm năm.

Phương Chân không phụ sự mong đợi của mọi người, dưới sự hiệp trợ tận lực của Dương Phàm cùng Phương tộc, rốt cục bước lên Chân Tiên thất trọng.

Cánh giới Chân Tiên thượng vị.

Mỗi một vị Chân Tiên thượng vị sinh ra.

đối với một thế lực trên Thiên Thần Tinh mà nói đều là một chuyện đáng giá chúc mừng.

Vì thế, gia tộc vì Phương Chân tổ chức một lẩn đại điển chúc mừng.

Địa điểm Ngay tại Ngạo Tiên Phủ.

Ngày đó.

Ngay cả vị Đại trưởng lão luôn không lộ mặt cũng hiện thán một lần.

Đại trưởng lão mặc áo bào đen.

tóc bạc mặt mũi hồng hào ngồi ở đó như một đại dương mênh mòng.

Lão cùng Dương Phàm nói chuyện sơ qua một lát, những trưởng lão bình thường khác ngay cả thớ mạnh cũng không dám.

Dương Phàm cũng cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của Đại trưởng lão này.

Lúc đối mặt với lão.

hô hấp khó khắn hơn bình thường một chút.

Có thể mang đến cho hắn loại áp lực này.

có thể thấy được thực lực đối phương ngạo thị Thiên Thản Tinh, cùng không phải là giả.

Đêm khuya cùng ngày, đại điển chúc mừng chấm dứt.

Quyền lợi trưởng lão Phương Yên lẩn đầu tiên hẹn Dương Phàm nói chuyện riêng.

Trong lòng Dương Phàm hơi tò mò.

không khỏi có một ý nghĩ tự luyến.

Chẳng lẽ vị quyền lợi trường lão này có tình ý gì với mình hay sao?
Phương Yên cười rúm tim nhìn hắn, thình lình nói một câu:
- Tu vi sâu cạn của Dương trướng lão, Ngay cả Đại trưởng lão đều không thể nhìn thấu.

Phương Yên cả gan hỏi một câu: Tiên sinh cùng Phương Chân tới đây.

có phải vì mưu đô Cửu Kiếm truyền thuyết thần bí nhất Thiên Thần Tinh....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui