Tiên Hồng Lộ


- Cha, mẹ, con không muốn tu luyện tuyệt học gia truyền này!
Giọng điệu và thần thái của Dương Phàm vô cùng kiên quyết.

Trong phút chốc, toàn bộ thư phòng lặng ngắt như tờ.

Thành, chù Dương Lâm sắc mặt đột nhiên, trở nên nghiêm trọng!
Phù Thành chù rộng lớn như vậy nhưng như bị mây đen bao phù! Một cỗ áp lực nặng nề vô hình buông xuống từng người một!
Bên trong Phù Thành chù, mấy ngàn gia đinh, nha hoàn, cả bọn thị vệ đều tâm hoảng ý loạn!
Cơn giận của Dương Phàm không ngờ biểu hiện cả qua môi trường thiên địa.

Cảnh giới như vậy khiến.

Dương Phàm hơi giật mình.

Theo tình hình.

này.

tu vi Dương Lâm nhất định vượt xa nhũng Đại La Kim Tiên nhất trọng trên Thiên.

Thần Tinh kia...!
Trong mắt Nhị ca Dương Đông lộ ra vẻ cồ quái, hai con ngươi nhìn chằm chằm Dương Phàm, tâm tư phúc tạp!
Tam đệ vô cùng thông minh và lanh, lợi cùa mình chỉ qua một cái chợp mắt đã đứt khoát cự tuyệt việc tu luyện, bí kỹ gia truyền.

Phóng mắt toàn bộ Ngư Châu.

Từ Thiên Vạn Phạm Quyết tuyệt học cùa Dương gia vô cùng lừng đanh!
“Tam đệ ơi.

ngươi sao lại lựa chọn ngốc nghếch như vậy, lại khiến cha vô cùng tức giận?!”
Trong lòng Dương Đông thầm than! Nhưng trực giác nói cho hắn biết bề ngoài việc này cũng không đơn giản như vậy!
Là một người bùứi thường, chắc chắn sẽ không cự tuyệt một chuyện tốt thế này!
Mà Dương Kỳ lại không phải là người bình, thường! Hắn là một người thông minh, tuyệt đinh.

Một khi đã như vậy.

sao hắn lại từ chối?
Trong lòng Dương Phàm rốt cục ẩn tàng bí mật gì?!
Sự tò mò của Dương Đông đối với Tam đệ đã ngày càng lớn.

Một đứa bé ba tuồi khiến một kẻ thông minh, tài trụ vô cùng nổi danh như hắn cũng hoàn toàn nhìn không thấu.

- Cha.

Kỳ nhi vẫn chỉ là một đứa trà đừng làm nó sợ...!
Nam Cung Nguyệt khẽ hô một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình quán thông thiên, địa.

ngăn cản áp lực do Thảnh, chù Dương Lâm tạo ra đối với Dương Phàm.

- Nguyệt nhi.

nàng...!
Sắc mặt Thành chù Dương Lâm hơi trầm xuống!
- Thân là Thành chù nhất phưcmg, với khí độ của chàng mà lại ganh đua với một đứa bé ba tuổi sao?!
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt cũng lạnh lùng, bộ đáng không nhượng bộ!
Thân thể cùa nàng chắn trước mặt Dương Phàm, ánh mắt kiên định.

Nếu phải làm ra một lựa chọn giữa chồng mình và đứa con.

nàng tình nguyện che chở cho con mink
Thấy tình cảnh này.

trong lòng Dương Đông cũng hoi đố kỵ.

Mau thân không ngờ bênh, vực Tam đệ như vậy!
Thân là con cháu Dương gia nhưng lại không muốn tu luyện, tuyệt học gia truyền! Nếu chuyện, này khiến ngoại nhân biết được thì thật sự rất mất mặt.

- Hài, xem ra nàng hết lòng che chở Tam từ này...!Thôi vậy...!Thôi vậy...!
Cơn giận cùa Dương Lâm tiêu tan, đờ khóc đờ cười nói.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt mới nhoẻn miệng cười, ôm lấy Dương Kỳ vào ngực, trong lòng cũng buông lòng.

Từ khi đứa con thứ ba này xuất thể.

nàng cũng có rất ít cơ hội để làm tròn chức trách một người mẹ.

Không phải nàng không muốn mà căn bản là đứa con này vô cùng thông minh, hiểu chuyện, giống như đã khôn lớn.

không cần phải chiếu cố.

Giờ phút này.

nàng mới có cơ hội để “che chở” cho con mình một chút.

- Kỳ nhỊ làm con sợ rồi! Có mẹ ở đây.

con không phải lo lắng!
Nam Cung Nguyệt vội vàng an ùi.

Nhưng nàng rất nhanh, nhận ra trong mắt đứa nhò không có tia sợ hãi nào.

Thành chù Dương Lâm mặc dù không cố ý gây ra áp lực đối với con mình nhưng vẻn vẹn một tia cảm xúc đao động đã khiến thiên, địa biến đồi.

cỗ uy áp này tuyệt đối không thể coi thường.

Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Nhị công từ Dương Đông, càng ngày càng cảm thấy Tam đệ không đơn giản.

- Cảm ơn mẹ!
Dương Phàm cảm động vô cùng, khi nhìn vào ánh mắt cùa mẹ minh kiếp này cảm nhận được một tình, Thương yêu ấm áp!
Hắn đã hạ quyết tâm nhát định, sẽ không để bi kịch đời trước tái hiện ở trong kiệp này.

- Không thích thì thôi! Đứa nhò này ngày sau cứ làm việc mình thích đi!
Nam Cung Nguyệt nhoẻn miệng cười.

Nàng sở dĩ liều lĩnh che chở đứa nhò là vì ánh mắt cùa Dương Phàm.

Từ khi ra đời.

nó luôn hiểu chuyện.

chưa từng nói “không” trước mặt mình!
Đây là lần đầu tiến nó làm trái, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

- Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc này.

Đại công từ Dương Cương đi vào thư phòng, phát hiện ra không khí không bình, thường!

Dương Đông đưa mắt ra hiệu, hai người liền đi ra ngoài!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện, gì?
Dương Cương nghi hoặc hỏi.

Dương Đông hé miệng cười:
- Nói ra chắc đại ca lại không tin! Cha quyấ định, sẽ truyền tuyệt học Từ Thiên Vạn Phạm Quyầ cho Tam đệ!
- Cái gì?! Không ngờ lại có chuyện, đó! Tam đệ mới mấy tuồi? Lúc trước, khi ta Bắt đầu tu luyện Từ Thiên.

Vạn Phạm Quyá cũng đã hơn hai mươi tuôi rồi!
Dương Cương quả thực không thể tin nổỊ vẻ mặt kinh.

hãi.

Theo hắn biết thiên phú cùa Tam đệ không bằng mình và Nhị đệ, chỉ là khi vừa sinh, ra đã biểu hiện thông minh và hiểu chuyện hơn mà thôi.

- Nhưng mà...!Tam đệ không muốn tu luyện!
Dương Đông nhẹ nhàng nói tiếp.

- Cái gì? Nó...!không muốn tu luyện, sao?!
Ánh.

mắt Dương Cương nhíu lại.

tròng mắt như lồi ra ngoài, chết lặng đi một lúc mới trở nên hoảng hốt:
- Tam đệ nó...!có phải là choáng váng không?!
Dương Cương thật sự không tiệp thu được, trên mặt thậm chí có vài tia tức giận.

Tuyệt học Từ Thiên Vạn Phạm Quyết chính là công pháp rất nổi danh ở Thiên giới.

Tu luyện công pháp này thậm chí có thể vượt xa trình độ Đại La Kim Tiên, đạt tới Cừu Thiên Huyền Tiên.

Phóng mắt khắp thất giời, mỗi Cừu Thiên Huyền Tiên ít nhát đều danh chấn nhất phương, trong đó cũng có người danh chấn vũ nội.

ngạo thị nhất giới!
- Không được, ta nhất định phải đi thuyết phục nó!
Dương Cương nóỊ không để ý tới Dương Đông ngăn cản.

đi tìm Tam đệ Dương Kỳ.

Lúc này.

Dương Phàm mới từ trong thư phòng đi ra, Nam Cung Nguyệt vẫn ở lại bên trong.

Dương Phàm vốn không tính, nghe lén nhưng cảm quan hắn chỉ mới thầm thấu tới bề ngoài Luân Hồi, chỉ một ý niệm đã nghe được cuộc đối thoại.

- Nguyệt nhi.

nàng luôn rất nghe lời ta.

hôm nay đạỵ đỗ Tam từ sao lại che chờ nó như thế?! Cái này cũng không giống nàng trước đây!
Dương Lâm khó hiểu hỏi.

Trong ấn tượng cùa hắn, Nam Cung Nguyệt luôn dịu đàng, điềm đạm.

rất am hiểu ý tứ chồng con.

- Bởi vì nó không phải là một đứa nhò bình thường, từ khi ra đòi tới nay chưa từng làm cho bậc làm mẹ như thiếp chút thống kHồ Phiền toái gì.

Ba năm.

qua, mỗi thời khắc thiếp đều chú ý nó, thiếp còn hiểu nó hơn chàng nhiều!
Giọng nói Nam Cung Nguyệt có vẻ đồn đập.

sau đó bình tĩnh, lại nói tiếp:
- Chàng.

Nguyệt nhi có một yêu cầu.

chàng nhất định, phải đáp ứng!
- Yêu cầu gì? Xem ra lại có liên quan tới Kỳ nhi rồi!
Dương Lâm nhìn nàng rất thâm ý!
- Thiếp mong rằng sau này sẽ để Kỳ nhi làm chuyện nó thích.

Nếu nó không muốn làm gì.

hy vọng chàng đừng ép buộc!
Thanh âm cùangm CungNguyệt mang theo vài phần cầu khẩn.

Dương Lâm trầm tư thật lâu.

sau đó gật đầu nói:
- Được, như nàng muốn đi!
- Cảm ơn chàng đã đồng ý!
Nam Cung Nguyệt có chút không ngờ.

không từng nghĩ Dương Lâm lại nhanh, chóng đồng ý như vậy!
- Ta đã có hai người con trai cũng đù ưu tú rồi.

Cho dù Kỳ nhi sau này không có nhiều thảnh tựu.

hai ca ca cùa nỏ, còn có chúng ta cũng đù để che chở cho nó!
Dương Lâm cười buồn, nói ra nhận xét cùa bản thân.

Dù sao thiên phú cùa đứa con thứ ba này cũng không quá tốt, ngay cả tu luyện Từ Thiên Vạn Phạm Quyết cũng rất khó đạt được thảnh, tự cao.
Trong một căn phòng với bố trí kỳ lạ ở Phù Thành chù Lâm Viễn Thành.!
- Sư phụ.

Tam đệ hắn từ khi ra đời tới nay đường như là đang tu luyện! Mấy năm gần đây thạm chí còn có xu thế bế quan nhập định.! Tuy vậy, nhìn qua, bộ dáng cùa hắn như không có chút tu vi nào!
Dương Đông nhíu mày.

trên, mặt tràn đầy ngờ vực.

Ngồi xếp bằng đối diện hắn chính là văn sĩ nho nhã, cũng chính là sư phụ dạy bảo hắn từ
bé.

- Tam đệ của ngươi, vi sư cũng có chút nhìn không thấu! Ngay cả bí tịch gia truyền Từ Thiên Vạn Phạm Quyấ cũng không tu luyện.

Hơn phân nửa là có bí mật gì đó!
Văn sĩ nho nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.

Một lúc sau.

tinh, quang trong mắt hắn chợt lóe lên.

khẽ hô:
- Có một khả năng!
- Khả năng? Có khả năng gì?

Trên.

mặt Dương Đông hiện ra vài phần cấp bách và chờ mong!
Mấy năm qua, Tam đệ chính là bí ẩn trong lòng hắn! Nếu không thể cởi bò, chỉ sợ cũng khó an tâm được.

- Theo truyền thuyết.

thế gian có Đại Luân Hồi, bao quát thiên địa vạn vật! Người thường và cả tiên nhân, sau khi từ vong, trí nhớ bình thường tiêu vong, trở về bản chất.

Nhưng có một số đại năng giả nghịch thiên, ngay cả vô ý từ vong, bọn họ vẫn có được tinh thần ý chí cường đại bất diệt thù hộ, trọng nhập Luân Hồi thông đạo.

giữ lại một phần ký ức!
Văn sĩ nho nha này từ từ nói.

- Sư phụ là nói Tam đệ có thể thuộc tình, huống này?
Ánh.

mắt Dương Đông chợt lóe sáng, có chút không tin:
- Nhưng trong không gian thất giới, người có được tinh thần ý chí ít nhất cũng là Cừu Thiên Huyền Tiên, đứng ở đinh phong cừu thiên, được xưng là Tiên Đe!
- Rốt cục có đúng hay không cũng không thể khẳng định.! Dù sao Đại Luân Hồi chính là một tòn tại vô cùng thâm ảo.

Ngay cả Cừu Thiên Huyền.

Tiên cũng vẻn vẹn chỉ có thể cảm ứng được mà thôi! Chỉ là thấy Tam đệ cùa ngươi đặc thù.

có lẽ kế thừa một bộ phận trí nhớ kiếp trước.

Loại tình huống này, hoàn toàn khác với đoạt xá mà thuộc về Luân Hồi chi đạo bình thường.

Cho dù là vậy, hắn cũng đúng là em ruột cùa ngươi!
Văn sĩ nh.0 nhã cũng không dám khâng định.

Dù sao Đại Luân Hồi trong truyền thuyết kia hắn cũng chỉ mới nghe nói tới mà thôi.

- Rốt cuộc có đúng hay không, chúng ta thừ một lần sẽ biết!
Khóe mắt Dương Đông lộ ra một tia suy nghĩ.

Một ngày kia.

Dương Phàm vẫn ở bên cạnh.

Kính Nguyệt Hồ.

ngồi xếp bằng tĩnh tu.

tìm hiêu Tiên Hồng Lộ!
Hắn vừa mới bước vào Đại Luân Hồi.

cần cùng cố cảnh giới.

Lúc này.

Dương Phàm cách uẩn Sinh, sơ kỳ còn một khoảng!
Mệnh.

Hạch có hình viên châu vô sắc trong suốt, đung nhập vào hệ thống Đại Luân Hồi.

Dương Phàm thông qua Mệnh.

Hạch, câm quan có thể dung nhập Đại Luân Hồi.

Mỗi một thời khắc, Sinh linh, chi khí hùng hồn vô tận lại bị Luân Hồi hấp thu.

rót vào trong Mệnh.

Hạch.

Sinh cơ trong không gian Mệnh.

Hạch rất dồi đào nhưng đại đa số Sinh.

linh, chi khí lại bị lốc xoáy như hư vô ở chính, giữa hấp thu!
Lốc xoáy vô sắc ở chính, giữa Mệnh.

Hạch trở thảnh, một tồn tại thần bí nhất, dung nhập và câu thông Đại Luân Hồi.

Dương Phàm cảm giác được lốc xoáy vô sắc này đang phát sinh biến hóa gì đó.

như đang dựng dục một cái gì?!
Bỗng nhiên, diễn biến uẩn Chùng Chứng Quả của Tiên Hồng Quyết lại hiện ra trước mắt Dương Phàm.

Một hạt giống có được tiềm lực sinh, mệnh, mọc rễ.

nảy mầm.

khai hoa.

cuối cùng kết quả, đạt tới Chứng Quả, hoàn thảnh, tất cả quá trinh một mạng này.

Kết quả là sau đó.

quả này héo rũ.

chỉ còn lại một chiếc hạt.

Lúc này sinh, mệnh lâm vào tuổi xế chiều, đang tiến nhập từ vong.

Nhưng chiếc hạt lưu lại sau từ vong lại bắt đầu một tân sinh.

Bước tiếp theo, Dương Phàm tiến nhập uẩn Sinh Kỳ cũng chỉ là bắt đầu một chu kỳ mà thôi.

Tâm thần Dương Phàm tiến nhập Tiên Hồng không gian, hái một viên linh.

hòa.

ăn đi.

chỉ còn lại một chiếc hạt.

Hắn chôn chiếc hạt này vào trong phiến Lục thổ địa, vỗ tay một cái.


một mảnh ánh sáng mông lung màu xanh, biếc lóe lên.

Trong phút chốc, gia tốc cùa phiến Lục thồ địa này tăng từ vài ngàn lần lên tới mấy triệu
lẩn.

Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vị trí noi chiếc hạt kia lại vươn lên một gốc cây non, cũng nhanh chóng phát triển, cuối cùng biến thảnh một cây đại thụ.

che cả một khu vực.

Cảnh tượng diễn biến tới đây thì dừng lại.

Rất rõ ràng, cảnh giới thôi diễn cùa Dương Phàm đã vượt qua giai đoạn uẩn Sinh.

Kỳ.

Cảnh giới tiếp theo cùa uẩn Sinh.

Kỳ sẽ là Đại Luân Hồi đạt tới giai đoạn đại thành.

Dương Phàm có thể đánh.

giá.

lúc ấv hắn không chỉ đạt tới trình, độ Đại La Kim Tiên mà việc ngạo thị thát giới cũng không quá khó khăn.

Ngay cả Uẩn Sinh Kỳ lúc này cũng đã ẩn chứa rất nhiều huyền ảo và thần thông, Đại La Kim Tiên cũng không bằng được.

Không nói tới cảnh, giới tiếp theo, chỉ cần tu luyện uẩn Sinh Kỳ tới đại viên mãn, Dương Phàm có thể tiếu ngạo thất giới rồi!
- Chỉ tiếc...!uần Sinh.

Kỳ đại biết một bắt đầu mới ở kiệp này! Mà những gì bắt đầu cũng vô cùng khó khăn.

Thân thể Dương Phàm lúc nào cũng trong trạng thái tu luyện, bao quát Luân Hồi.

hấp thu Sinh linh, chi khí trong thiên địa.

Hắn đã gần hoàn thiên, khẩu quyết uẩn Sinh.

Kỳ.

cũng chỉ còn phải cân nhắc nữa mà thôi.

Tình, huống tốt tà trong ngàn năm, Dương Phàm có thể bước vào uẩn Sinh, sơ kỳ.

khẩu quyá cùa giai đoạn này cũng được hoàn thiện.

Khi hắn tũứi tu cũng thường xuyên, cảm nhận được một ánh.

mắt vô cùng ấm áp và yêu thương.

Không cần tìm hiểu cũng biết được đó là của Nam Cung Nguyệt.

Rất nhiều lần, nàng đứng ở xa xa, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

BỊ nhìn chằm chằm như vậy, Dương Phàm cũng không có gì không thoải mái.

ngược lại câm thấy rất ấm áp, lại có thểm những thể nghiệm sinh, mệnh hoàn toàn mới.

Trong ánh.

mắt chăm chú của Nam Cung Nguyệt.

ngoại trừ tình thương của mẹ còn ẩn chứa một tia chờ mong.

Không lâu sau khi Nam Cung Nguyệt ròi đi, Dương Đông cũng đã đi tới Kính Nguyệt
Hồ.

- Tam đệ dường như rất thích noi u tũứL này! ở trong Lâm Viễn Thành, này, đệ có biết nơi đúng đầu Yên Ba Hồ cùa ba đại minh, hồ nơi này không?
Dương Đông cười hỏi.

- Yên Ba Hồ? Hình như từng nghe nói qua, có vẻ như thanh danh còn lớn hơn Kính Nguyệt Hồ trong phù chúng ta?!
Dương Phàm lập tức nổi lên hứng thú.

- Nếu Tam đệ muốn, huynh sẽ mang đệ ra ngoài đu ngoạn một phen.

Dương Đông đề nghị.

Từ trong Luân Hồi, Dương Phàm mơ hồ cảm ứng được điều gì đó.

ánh.

mắt hoi thâm ý nhìn Dương Đông một cái, gật đầu:
- Được!
Không hiểu sao.

Dương Đông bị đệ đệ nhìn một cái như vậy.

trong lòng cảm thấy hơi sợ
hãi.

Cảm giác này giống như một đứa nhò làm sai gì đó.

bị người lớn nhìn một cái lập tức run
sợ.

Rồi sau đó.

hắn cũng âm thầm buồn bực.

“Mình, sao vậy?! Tam đệ chỉ là một đứa nhò mười tuồi, thậm chí là một người bình thường không có tu vi!”
Còn hắn là một gã Đại La Kim Tiên, làm sao có thể sinh, ra cảm giác như thế được?!
Rất nhanh, hai người rời khỏi Phù Thành, chù.

Nam Cung Nguyệt nhìn bóng đáng hai người rời đi.

lẩm bẩm:
- Kỳ nhi từ khi nào lại đồng ý đi ra ngoải đu ngoạn với anh.

mình?!
Trên.

đường.

Dương Đông nói với Tam đệ:
- Lâm Viễn Thành, Yên Ba Hồ là một thắng cảnh vô cùng nổi danh, thật lâu trước đây từng sinh, ra một vị Tiên đế!
Sau nửa canh.

giờ.

Dương Đông mang Dương Phàm tới bên cạnh Lâm Viễn Thành.

Từ rất xa, Dương Phàm nhìn thấy mặt hồ nổi sóng, mây mù mờ mịt, cả trời nước một màu xanh huyền ảo.

Trong lòng Dương Phàm nồi lên cảm giác kỳ dị, thầm, nhủ hồ này không đem.

giản.

Hồ nước nà rõ ràng là vật chết nhưng lại câu thông thiên địa, quán thông thiên địa tự nhiên.

Trước mặt Dương Phàm, nó giống như là một vật sống.

- Cảnh trí cùa Yên Ba Hồ này quả thực có chỗ độc đáo, viễn siêu thế ngoại, còn hơn Kính Nguyệt Hồ một bậc.

Tuy nhiên, hình như có đấu vết mờ rộng cùa con người.

Dương Phàm hờ hững nói.


Hắn chỉ bằng vào cảm giác mà tùy tiện nói mà thôi.

Dương Đông nghe vậy.

trong lòng vô cùng kinh, ngạc!
Theo hắn biết, rất lâu trước đây Yên Ba Hồ này là một hồ nước thiên nhiên, tự thành trận pháp.

Sau đó.

bên cạnh hồ này có người đạt tới Cừu Thiên Huyền Tiên, trở thành Tiên Đế, tiến hành cãi tạo lại, khiến cho trận pháp thiên nhiên này đạt tới viên mãn, càng thân huyền ảo.

Người có ngộ tính, tới cạnh.

Yên Ba Hồ tu luyện, có thể được trợ giúp không ít.

Nhớ lại, hồi đó để đột phá Đại La Kim Tiên cũng từng tới nơi này.

Không nghĩ tới một câu tùy ý cùa Dương Phàm đã nói trúng điểm yếu hại này.

Dương Phàm đi vào bên cạnh.

Yên Ba Hồ.

một cỗ trận pháp thiên, nhiên, huyền ảo một cảnh quan mông lung, mờ mịt và tráng lệ.

Cảm quan cùa hắn thông qua Đại Luân Hồi, nhìn thấu hư ảo và huyễn, tượng thật cường đại.

cảm nhận sâu sắc sự ảo diệu cùa hồ nước này.

Khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Dương Phàm tham ngộ.

đần mất đi liên hệ với bên ngoài.

Mà lúc này.

khóe miệng Dương Đông lại mìm cười, lặng lẽ ròi đi!
Trên thực tế, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, Dương Phàm đích xác không chú ý tới việc Dương Đông rời đi!
Sáng hôm sau.

Một cỗ sát khí từ trong Yên Ba Hồ truyền tới khiến toàn thân đa thịt Dương Phàm không tự chù được phát lạnh.

- Người nào?
Dương Phàm bị cỗ khí tức này khiến bừng tỉnh.

Rầm!
Từ trong hồ nước đột nhiên, nổi lên một cỗ ô quang trùng thiên, trong một mảnh sóng lớn chấn động, hình thảnh một con hung thú thôn thiên, phệ địa, không ngừng gào rít lao về phía Dương Phàm.

Thân thể Dương Phàm không khỏi lạnh run.

Đây là một loại bản năng.

Mặc kệ tu vi cảnh giới cao tới đâu.

hắn cũng chỉ vẻn vẹn là một đứa nhò mười tuồi.

Dương Phàm câm thấy hối hận vì từ khi sinh, ra tới nay, chưa từng có ý đồ tu luyện nhục thân.

Rống
Hắn để mặc cho con cự thú này nuốt gọn thân thể bé nhò cùa mình.

Nhưng mà tiếng gầm gừ kia và thân ảnh.

cự thú đột nhiên, hư không tiêu thất!
Thì ra là ảo giác!
Ánh mắt Dương Phàm từ đầu tới cuối cũng không chớp một cái.

Rầm một tiếng, từ trong hồ nước nhảy ra một đạo bóng đen.

Là một đại hán có tướng mạo hung ác, cầm một Lang nha bổng trong tay.

đạp lên mây đen.

đánh xuống đỉnh, đầu Dương Phàm.

- Ha ha ha! Năm đó Thành chù Dương Lâm giết đi ba huynh, đệ cùa ta.

lão từ đánh không lại hắn đành phải chạy trốn.

Hôm nay, đứa con bảo bối của Phù Thành chù lại lưu lạc tới đây, thật sự là thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng!
Đại hán hung ác này với tư thái từ trên, cao nhìn xuống, nhìn đứa trẻ mười tuồi, không khỏi liếm liếm đầu lưỡi.

Trong lòng hắn kỳ thật vô cùng buồn bực! Chỉ là một đứa nhò chưa đù lông đù cánh, chẳng lẽ đáng để một cao thù Chân Tiên cừu trọng như mình ra tay sao?!
- Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng?!
Dương Phàm tháp giọng thầm nhủ.

khóe miệng tràn đầy trào phúng, nhẹ thở ra một hơi
nói:
- Ngươi không hiểu thiên lý, lại càng không biết nhân quả!
-Cái gì?!
Khuôn mặt đại hán hung ác này chợt nghiêm lại, sát khí kéo lên gấp mười lần khiển sương khói bốn phía cũng bị xua tan.

nắng gắt phía chân trời cũng trở nên ảm đạm.

Thân thể hắn lại bành, trướng lên tới tiăm trượng, Lang nha bổng trong tay hóa thành kình thiên, cự trụ.

quán nhập thiên, địa thần uy vô tận.

cuồng phong bốn phía gào thét!
Chỉ mỗi phong bạo thiếu chút nữa đã thổi bay thân thể yếu ớt của Dương Phàm.

- Chịu chết đi!
Một tiếng hét lớn vang lên như lôi đình.

Dương Phàm thầm than một tiếng, tâm thần đung nhập Luân Hồi, quát lạnh một tiếng:
- Quỳ xuống!
Bùm!
Cự nhân với khí thế ngập trời này bỗng nhiên không ngừng run rẩy.

rơi xuống.

Hắn không tự chù được, quỳ gối trước mặt Dương Phàm.

Hắn cúi đẩu phù phục trước mặt một đứa nhò mười tuổi!
Trong mắt hắn lộ ra sự sợ hãi tới tận cùng, linh hồn không ngừng run rẩy.

không thể động đậy!
Giờ khắc này, hắn sâu sắc hiểu được sinh mệnh đã không thuộc về bản thân mình.

Trên, mặt Dương Phàm không hể bận tâm.

Đây là lần đẩu tiên từ khi tái sinh.

Dương Phàm sừ đụng lực lượng của uần Sinh.

Kỳ.

Uẩn Sinh.

Kỳ.

Sau khi tham ngộ sinh từ, nắm giữ vận mệnh, cảnh giới nắm giữ sinh từ trong tay!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận