- Thương lượng?
Sắc mặt Chu Vũ Thành chù trầm xuống:
- Chẳng lẽ các ngươi không hiểu ý cùa bản thành chủ? Hoặc là trờ thành phụ thuộc cùa Chu Vũ Thành ta.
hoặc là dâng ra năm mươi thành trì.
Không cò kè mặc cả!
Một cỗ lực lượng uy hiệp hùng hồn vô thượng trải rộng thiên địa không gian, áp bách hai người Dương Phàm.
Bá đạo nh.ưthế! Cứng rắn như thế!
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người trong đại điện ngay cả thờ mạnh cũng không dám!
Dưới cỗ thần uy áp bách này, ngay cả tùy tùng Dạ Thiên phía sau Dương Phàm, hai tay cũng khẽ run rẩy.
không biết là vì kinh sợ hay là bởi vì hưng phấn.
- Tu vi Chu Vũ Thành chủ này không ngờ đạt tới cảnh giới Kim Tiên ngũ trọng.
Ánh mắt Dương Phàm mờ mịt.
bên trong ẩn hiện một lốc xoáy thần bí.
nhìn thẳng Chu Vũ Thành chủ cao cao tại thượng này.
- Thành chủ đại nhân dường như còn không rõ đại chiến đến thời điểm này, ai mới là người thẳng lợi.
Khoảnh khắc đó.
Chu Vũ Thành chù có một loại ảo giác, sinh mệnh cùng linh hồn đường như không thuộc về mình.
Nhưng là loại ảo giác này chỉ trong nháy mắt.
Lốc xoáy thần bí trong hai tròng mắt mờ mịt cùa Dương Phàm biến mất.
khôi phục trạng thái thanh minh như nước.
- Người thắng?
Chu Vũ Thành chủ ngừa đầu cười to:
- Bản thành chủ chi biết là: lãnÌL thổ của các ngươi bị chúng ta chiếm lĩnh; đại công từ cùa các ngươi ở trong tay chúng ta.
Nếu không phải vì hai quân giao chiến không chém sứ giả.
nếu không phải Dương Phàm khiến hắn có chút nhìn không thấu, chi sợ Chu Vũ Thanh chủ sẽ không khách khí như vậy.
Hắn một mực quan sát Dương Phàm, dựa vào cái gì mà hắn có thể gần như một thân một mình đi tới trận doanh địch quân còn bảo trì bình tữứi như thế.
Dương Phàm trầm mặc giây lát.
chiến cuộc giờ phút này, Lâm Viễn Thành mặc dù chiếm ưu thế nhất định, nhưng vẫn.
nằm.
ở thế bị động.
- Nếu là giao địch, thành chủ đại nhân có thể cho Dương mỗ đi gặp đại ca ta một lần, xác định hắn có bình yên vô sự hay không?
Giọng điệu thay đổi, hắn đưa ra một yêu cầu.
- Người đâu, dẫn Dương Cương tới.
Chu Vũ Thành chủ cũng không chút do dự.
yêu cầu này hoàn toàn họp lý.
hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lâm Viễn Thành thật sự muốn đổi người?”
Dù sao hắn cũng biết ra giá thật sự quá cao.
bị mặc cả là không thể tránh được.
Không bao lâu.
dưới sự áp giải của vài tên Đại La Kim Tiên, một nam nhân đeo xích sắt cấm pháp bị đưa đến đại điện.
- Tam đệ!
Nam nhân kinh hô một tiếng, đầy vè khiếp sợ:
- Ngươi...!Ngươi cũng bị Chu Vũ Thanh bắt sống?
Thần sắc hắn tiều tụy.
trong mắt xen lẫn hối hận cùng ảo não.
- Đại ca.
Tiểu đệ tới là mang huynh trở về.
Dương Phàm khẽ cười nói.
- Mang ta trở về?
Dương Cương ngẩn ra, đột nhiên hiểu được tam đệ có thể là sứ giả Lâm Viễn Thành phái tới.
nghĩ phương phập chuộc mình về.
Nhưng cường giả của Lâm Viễn Thảnh như mây.
vì sao chỉ phái mình tam đệ đến?
- Được rồi.
Ngươi đã nhìn thấy người, hiện tại đã yên tâm chưa?
Chu Vũ Thành chù có chút không kiên nhẫn nói.
- Cảm tạ thành chù đại nhân chiếu cố đại ca ta.
Vẻ tươi cười binh tữứi của Dương Phàm khiến Chu Vũ Thành chủ có chút bất an không hiểu.
Động thù!
Một ý niệm hiện lên trong đầu Dạ Thiên!
Choeng!
Bảo kiếm ra khỗi vỏ!
Một đạo kiếm khí sắc bén hóa thành cầu vồng chói mắt giết chết hai gã Đại La Kim Tiên bên cạnh Dương Cương.
- A a...!
Hai tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong đại điện khiến mọi người sợ ngây người.
Dương Cương ngây ra như phỗng vẫn không nhúc nhích.
Còn lại rất nhiều người cũng đều như thế.
-Bắt lấy bọn họ!
Tứ công từ Chu Lân cả kinh quát một tiếng khiến rất nhiều người phản ứng lại.
Trên thực tế.
Chu Vũ Thành chù phản ứng nhanh nhất.
Trong khoảnh khắc Dạ Thiên động thủ, hắn đã ra tay.
Một cỗ thần uy mênh mông trống rỗng buông xuống khiến không gian hơi vặn vẹo.
nhằm về phía hai người Dương Phàm.
Nếu là Kim Tiên tam trọng bình thường, dưới cỗ uy lực này chỉ sợ không thể nhúc nhích được chút nào.
Sau khi đạt tới Kim Tiên tứ trọng bước vào một trình tự hoàn toàn mới.
thực lực cường đại hơn Kim Tiên hạ vị không chỉ gấp mười, trong khoảnh khắc có thể giết chết Kim Tiên nhất, nhị trọng.
Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc hắn nhích động, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, hai tròng mắt mờ mịt không chừng, bên trong ẩn hiện một lốc xoáy vô hình.
Trong phút chốc.
Chu Vũ Thanh chủ Kim Tiên ngũ trọng không thể động đậy.
Loại ảo giác lúc trước chân chính buông xuống trên người.
Giờ khắc này.
thân thể hắn không thể động, linh hồn càng bị giam cầm.
Sắc mặt hắn trắng bệch, chìm vào sợ hãi không hiểu.
Sinh mệnh và linh hồn đã không nẳm trong sự khống chế của bản thân.
Đây là thần thông loại nào.
không ngờ chỉ một ý niệm giam cầm Kim Tiên ngũ trọng khó thể nhúc nhích.
ở trong cảm quan cùa Chu Vũ Thành chủ.
toàn bộ đại điện hỗn loạn, tất cả thanh âm và ánh sáng đều như bị che chắn.
Trong thiên địa.
chỉ còn lại mình hắn cùng Dương Phàm.
Thiếu niên thanh tú trong tầm nhìn, khóe miệng mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau.
Nguyên lại trong khoảnh khắc Dạ Thiên ra tay.
Dương Phàm đã kiềm chế Chu Vũ Thanh chù có thực lực mạnh nhất trong đại điện.
Đinh đinh!!!
Tiếng kim loại giòn tan vang lên.
bảo kiếm của Dạ Thiên chém lên trên xích sắt cấm pháp.
Dương Cương lấy lại được tự đo.
- Thật tốt quá!
Dương Cương mùng rỡ, vội vàng gia nhập cùng kề vai chiển đấu với Dạ Thiên.
“̀m” một tiếng, toàn bộ đại điện vỡ tung ra.
- Ha ha ha...!Kim Tiên hạ vị.
không ngờ có thể đón đỡ một kích cùa ta.
Một đại hán trung niên ngừa mặt lên trời cười dài nói.
Nguyên lai.
Dạ Thiên cứng đối cứng một kích với một gã Kim Tiên tứ trọng khác trong đại điện.
Kim Tiên tam trọng và Kim Tiên tứ trọng, giữa hai người có một khoảng cách thật lớn.
Sắc mặt Dạ Thiên lạnh băng, lau khô vết máu khóe miệng.
Nếu không phải hắn đã dùng mấy giọt Nghịch Linh Huyết, lại tìm hiểu sát phạt kiếm đạo thì một kích vừa rồi có khả năng lấy mạng hắn.
Bábá!
Dạ Thiên cùng đại hán trung niên kia đồng loạt bay lên trời cao.
Dương Cương bị tứ công tử Chu Lân ngăn cản, không có đường trốn.
Tình thế nguy cơ hiểm nghèo.
Mấy người đều lâm vào tuyệt cảnh.
- Vì sao phụ thân không động thủ?
Chu Lân lại đầy vẻ kinh ngạc chẩn động.
Hắn phát hiện phụ thân giống như pho tượng, ngồi ở tại chỗ cùng với tam công từ của Lâm Viễn Thành, bốn mắt nhìn nhau.
- Giết chết hắn!
Có hai gã Kim Tiên nhìn ra manh mối.
đồng loạt xông tới Dương Phàm.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên một tia trào phúng.
Kết quả, hai Đại La Kim Tiên này vừa mới tới gần Dương Phàm, thân thể héo rũ một cách không hiểu, trong giây lát sinh mệnh lực mất hết.
hóa thành một đống xương trắng.
Ti ti ti!!!
Mấy cường giả bên cạnh không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Ai cũng không thấy Dương Phàm động thủ, nhưng là địch nhân tới gần hắn, sinh mệnh lực trong khoảnh khắc mất hết, trỡ thành một từ thi.
Lại nhìn thần thái động tác cùa Dương Phàm, vẫn đang xa xa đối mắt với thảnh chủ đại nhân.
Chu Vũ Thành chủ mặt xám như tro tàn, không thể động đậy.
Hắn vận chuyển thần thông một đời.
kiệt lực chống cự cỗ lực lượng vô hình vận chuyển
kia.
Đáy lòng có một loại trực giác, một khi có sơ sẩy gì.
linh hồn sẽ bị hút đi.
Lúc này.
đối kháng giữa Dương Phàm cùng Chu Vũ Thành chủ.
không ái dám tới gẩn.
Đồng dạng, đối kháng giữa Dạ Thiên cùng đại hán trung niên cũng không ai có thể tham
đự.
Dù sao thực lực hai người này cũng đạt tới trình tự Kim Tiên trung vị.
Nguy hiểm nhất chính là Dương Cương, bị vài Đại La Kim Tiên đám Chu Lân làm cho cực kỳ nguy hiềm.
- Đại ca.
đến bên cạnh ta!
Thanh âm của Dương Phàm truyền vào trong đầu Dương Cương.
Dương Cương theo bản năng chạy về phía Dương Phàm.
- A...!
Một tiếng kêu thám thiết truyền đến.
một gã Đại La Kim Tiên không cẩn thận xông quá đà.
thân thể chợt héo rũ, hóa thành một đống xương trắng.
Đám người Chu Lân sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi, không dám tiến thêm một bước.
Bọn họ thừ dùng pháp thuật, phập bảo tiến hành công kích từ xa, đều thất bại mà chấm
đứt.
Tất cả pháp thuật sau khi tới gần thiểu niên kia đều sẽ héo rũ tiêu vong một cách khó hiểu..