Về mặt chiến lược, lần đầu tiên thành chù Dương Lâm trịnh trọng trưng cầu ý kiến con trai thứba.
Sở dĩ Dương Đông giật mình, là bời vì hắn đã nhìn ra trong lòng phụ thân đã có chù trưcmg nhất định.
Dưới loại tình huống này, hắn còn trung cẩu cái nhìn cùa tam đệ đủ nói lên một số vấn
đề.
- Tam đệ.
ngươi cho rằng thể nào? Nếu lúc này cứ thế bò qua, không đánh trá, vậy Lâm Viễn Thành chúng ta chẳng phải là mặc người khi dễ.
Ánh mắt chờ mong của Dương Cương nhìn phía tam đệ.
Giờ phút này tam đệ có phân lượng rất lớn trong lòng phụ thân.
- vể chuyện chiến lược, vẫn là do phụ thân làm chủ đi.
Bất kể phụ thân có quyá định gì.
con đều sẽ duy tri
Dương Phàm như giếng cổ không gợn sóng nói.
Dương Lâm nghe vậy.
trong lòng khẽ vui mùng.
Không biết vì sao.
trong lòng hắn có một loại trực giác.
Chỉ cần chuyện mà con thứ ba không phản đối, cho dù không thành công thì ít nhất cũng sẽ không quá tệ.
- Rất tốt.
Lần này ngươi tới tiền tuyến, nhiều lần lập công lại không kiêu không gấp.
Dương Lâm gật đầu tán thường.
Không kiêu không gấp?
Trong lòng Dương Phàm có chút cổ quái.
Trên thực tế.
tu luyện tới trỉnh tự bây giờ.
rất nhiều chuyện thế tục đối với hắn mà nói như là mây bay.
Trừ thân tình hắn không thể vứt bò nếu không đang trong trạng thái bế quan cũng lười quản việc này.
Ngay ngày hôm sau.
Đại quân Lâm Viễn Thành tấn công vào phạm vi thế lực Chu Vũ Thành.
Chu Vũ Thành phấn khởi phản kháng nhưng lại liên tiệp bại lui.
Dương Phàm không trực tiếp tham dự chiến tranh, vẫn cùng tùv tùng thanh ly tất cả tiên binh mật thám và trinh sát.
Mặc dù chuyện hắn làm không nhiều lại mơ hồ cải biến cán cân thắng bại của chiến trường.
Không đến trăm năm Chu Vũ Thành đã có vài thành nhỏ bị Lâm Viễn Thanh công chiếm.
Đại thắng như thế khiến cao tầng cùa Lâm Viễn Thành đều rất vui mừng.
Bọn họ cũng không biết, trong Chu Vũ Thành lúc này...!
- Cũng may Dương Kỳ kia không trực tiệp tham dự chiến trường, nếu không bên phía Chu Vũ Thành ta chi sợ sẽ tử thương thảm trọng.
Chu Vũ Thành chù thờ phào một hơi có vài phần may mắn.
Ngàn năm sau.
Một phần năm lãnh thổ của Chu Vũ Thành bị Lâm Viễn Thành công chiếm.
Rốt cục vào một ngày, Chu Vũ Thanh phái sứ giả tới đảm phán cầu hòa.
- Đánh.
đánh mạnh vào.
Chiếm lấy Chu Vũ Thành, kinh sợ tám phương.
Dương Cương chiến ý sôi trào, rõ ràng là phái chủ chiến.
- Đại ca.
Dương Đông nhíu mày:
- Liên tục tác chiến vài vạn năm, Lâm Viễn Thảnh ta cũng hao binh tồn tướng, nguyên khí đại thương.
Nếu muốn chiếm Chu Vũ Thành, còn có thể giữ được bao nhiêu nguyên khí.
làm sao quản lý được lãnh thổ gấp đôi lúc trước? Huống chi Thiên Tường vương triều kia sớm như hổ rình, mồi với lãnh địa chúng ta.
Một khi chiếm Chu Vũ Thành, bên ta chỉ sợ cũng nảy sinh, nguy cơ.
Theo ý ta, trước chậm rãi tiêu hóa lãnh thổ đã chiếm, tu dưỡng nghi ngơi.
Phụ thân Dương Lâm nghe vậy liên tục đồng V.
Trí tuệ cùa con thứ hai.
người thường khó sánh bằng.
- Kỳ nhi, ngươi có ý kiến gi không?
Phụ thân Dương Lâm cười hỏi Dương Phàm.
- Trong lòng phụ thân không phải đã có đảp án sao?
Dương Phàm mùn cười:
- Con đồng ý với nhị ca.
Đại ca Dương Cương nghe vậy có chút ù rũ nhưng vẫn hiểu được nhị đệ phân tích có đạo
lý.
Đàm phán rất thuận lợi.
Cuối cùng Lâm Viễn Thành ngưng chiến.
Chu Vũ Thành là phía chiến bại tự nhiên phải bồi thường.
Chắp tay dâng đại lượng tiên thạch tài liệu.
Tiên khí tới.
Một tràng đại chiến mấy vạn năm, mắt thấy sắp chẩm dứt.
- Tam đệ.
Đánh, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên về xem mẫu thân.
Nhị ca Dương Đông nói với Dương Phàm, lại cười nói với Dương Cương:
- Còn đại ca nữa, huynh cũng phải về đi.
Lần này thật là lo lắng vạn phần a.
Dương Phàm cười cười, quả thật cẩn phải trở về.
Nhưng không biết vì sao.
vô hình trung lại sinh ra một loại cảm ứng.
Việc này tuyệt đối sẽ không đễ đàng như vậy.
Nhắm mắt lại, thoáng suy tính một lát.
Dương Phàm trầm ngâm nói:
- Nhị ca.
Ta cùng đại ca trước tiên về một chuyến, gặp mẫu thân.
Huynh ở lại nơi đây phụ tá phụ thân, chờ nơi này hoàn toàn ổn định rồi trở về cũng không muộn.
Dương Đông mỉm cười:
- Nhị ca sao lại nhìn không ra chứ.
Trận chiến này sẽ không chấm đứt ngay đâu.
Một khi hai bên ngưng chiến, sẽ có ngươi không an tâm.
Dương Phàm nao nao.
hắn thông qua suy tính biết được kết quả như vậy.
Mà với thần thông của nhị ca.
rất khó làm được điểm này.
Chứng tò trí tuệ cùng mưu lược của hắn quả thật vượt xa người thường.
Dương Phàm cùng đại ca trở về phủ thành chủ.
Hắn để lại tùy tùng Dạ Thiên ở bên cạnh phụ thân, nhị ca chấp hành nhiệm vụ vốn có.
Thông qua trận chiến ngày đó vượt cấp chém giết Kim Tiên tứ trọng, Dạ Thiên cũng thông hiêu cảnh giới tứ trọng, không đến mười năm liền thuận lợi tiến vào Kim Tiên tứ trọng khiến đám người Dương Lâm hâm mộ.
Cũng không phải Dương Phàm không muốn cho cha mẹ huynh đệ dùng Nghịch Linh Huyá cùng Nghịch Tiên Huyết.
Hắn càng lo lắng biến hóa đột nhiên này sẽ gây nên sự chú ý cùa đại nhân vật Thiên giới.
Dạ Thiên dùng Nghịch Tiên Huy á.
một khi có gì sơ suất hoặc phản bội, Dương Phàm có thể không chút lưu tình gạt bò nhân tố không thể khống chế.
Nhưng mà nếu là thân nhân thì lại khác.
Đương nhiên, sau khi đùng tiên huyết, Dạ Thiên cũng từng thề độc linh hồn.
Dương Phàm cùng đại ca mới về ở phủ thành chủ nghi ngơi được trăm năm thì tiền tuyến lại xuất hiện trạng huống.
Theo phụ thân truyền tin: Thiên Tường vương triều ngầm phái sứ giả tới muốn phái binh duy trì Lâm Viễn Thanh công chiếm Chu Vũ Thành..