Tu vi của những cường giả đi theo đa phần là Kim Tiên thất trọng trở lên.
Đều là Tiên Quân.
Mà Phó tổng quản này càng là tu luyện đến Kim Tiên cừu trọng.
Dương Phàm âm thầm kinh hãi.
Tu vi cùa Phó tổng quản này đã có thể sánh ngang cùng Lam Ngân Quân năm đó.
Cho đù có chút chênh lệch cũng chỉ là một chút ít mà thôi.
Dư Mộng Thanh cùng Dương Phàm đứng cùng một chỗ, đang vận chuyển thần thông âm thầm trao đổi cùng Phó tổng quản.
Khi trong mắt Phó tổng quản lóe lên ánh sáng sắc bén đro qua trên người.
Dương Phàm cảm giác thân thể lạnÌL lẽo.
- Rất tốt, ngươi quả thực đạt tới cảnh giới Tiên Quân.
Sau khi trở về Vân Tiêu cung, nhất định chủ nhân sẽ trọng dụng ngươi.
Khi ánh mắt của Phó tổng quản đừng ở trẽn người Dư Mộng Thanh, ấm áp han nhiều.
ở trên người Dương Phàm, ánh mắt hắn chỉ hơi dừng lại trong một chợp mắt.
Đối với cường giả Kim Tiên cừu trọng gần tới Tiên Đế mà nói.
muốn nhìn thấu một người chỉ cần một chớp mắt.
Rồi sau đó.
toàn bộ cuộc tuyển chọn bắt đầu gọn gàng ngăn nắp.
Tổng cộng mười tên giám khảo xét duyệt năm nghìn tinÌL anh.
Mỗi người đi lên.
giám khảo đầu tiên là đảo mắt nhìn qua một cái.
Đảo qua một ánh mắt, quá trinh, này đã khiến 80% số người bị đào thải.
Cửa thứ hai: vấn đáp.
Thường chi hỏi hai ba câu.
Trong quá trinh này cũng sẽ đào thải không ít người có tâm lý tố chất kém.
Cừa thứba: Xem xét thân phận lai lịch cùng với đối chất với người tham gia tuyển chọn.
Dương Phàm xệp hàng ở phía sau, tự nhiên là an bài qua cùa Phó tổng quán.
Chờ một canh giờ.
rốt cục đến phiên Dương Phàm.
Lúc này, toàn tnrờng năm nghìn người đã đáo thải hai ba nghìn người.
- Dương Kỳ của Lâm Viễn Thành bái kiến Tiên Quân đại nhân.
Dương Phàm tiến lên thi lễ.
bộ dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Phó tổng quản liếc mắt.
đảo qua hắn một cái.
- Ngươi kêu Dương Kỳ hả, là bằng hữu của Dư cô nương, bản tảng quản cũng không làm khó dễ ngươi, chi hỏi một vấn đề.
Phó tổng quản nói tới đây.
nhấp một ngụm trà.
Dương Phàm tự nhiên là liên tục nói lời cảm tạ.
Người tham gia tuyển chọn khác tự nhiên có chút không vui.
nhưng lại không có quyền lên tiếng.
- Ngươi thân là thiếu chù một thành tri, vốn là người được hường thụ vinh hoa phú quy mà không phải lo lắng gì.
vì sao muốn đến Vân Tiêu cung làm một hạ nhân.
Ngươi có mục đích gi?
Trong mắt Phó tổng quản chợt lóe lệ quang.
Trong phút chốc, một cỗ thần uy vô hình vô chất kinh khiệp quỷ thần buông xuống trên người Dương Phàm.
Ngươi có mục đích gi?
- Vãn bối không cam lòng cả đời ở khu vực mặt đất.
mà La Thiên Tiên Cảnh là giấc mộng của vãn bối.
Chỉ có tiến vào Vân Tiêu cung mới có một cơ hội xa vời kiến thức đinh chân chính của Tinh Thiên thế giới.
Đương nhiên, vãn bối rất tự biết mình, sẽ làm hết chức trách bồn phận, cho đù trờ thành người chắn ngựa tạp dịch cũng không một câu oán hận.
Dương Phàm thấp thòm lo âu nói xong lời này.
Lúc hắn lên tiếng.
Phó tổng quản gắt gao nhìn chằm chằm.
Chờ sua khi Dương Phàm nói xong, hắn mới lạnh nhạt cười:
- Ngươi nói thật ra là bảy phần thật ba phần giả.
Bảy phần thật ba phần giả.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ vị Phó tổng quản khôn khéo này nhìn ra cái gì?
“Với cảnh giới của ta.
cho dù nói dối thì đối phưang cũng không có khả năng nhìn ra”.
Dương Phàm ngầm buồn bực.
- T ốt.
ngươi tạm thời thông qua tuyển chọn.
Phó tổng quản hơi thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái.
Loại cảm giác này khiến trong lòng Dương Phàm hết sức khó chịu.
Chẳng lẽ Phó tổng quản này thật sự nhìn ra cái gì?
Sau khi trờ lại bên cạnh Dư Mộng Thanh, Dương Phàm thẩm niệm truyền âm, ngầm nói đến điểm này.
Dư Mộng Thanh nghe xong, lại cười nói:
- Ngươi không biết vị Phó tồng quàn này.
Vê mặt quản lý hạ nhân, hắn rất có bản lĩnh.
Trong đó có một đặc điểm chính là thích làm ra vẻ huyền bí.
Làm ra vẻ huyền bí.
Dương Phàm có chút không nói gì.
Như vậy là Phó tồng quản kia căn bản không nhìn ra sơ hở gì.
Cái gọi là “Bảy phần thật".