Tiếng sáo như tiếng trời cắt ngang hồi ức về kiếp trước của Dương Phàm, đưa mắt nhìn ra ngoài Hàn Yên đàm, trong lòng thám lấv làm kỳ: “Nàng xuất hiện từ khi nào.
vì sao ta không phát hiện?”
Tiếng sáo từ xa đến gần.
hàn khí của cả Hàn Yên đàm thấu xương dường như bị giảm đi vài phân, nghênh đón cảnh xuân xanh biếc của thiên nhiên, mơ hồ có thể ngửi đên mùi hương cỏ tươi mát.
Tuyệt cảnh hung hiểm Hàn Yên đàm này phảng phất được giao cho cái gì, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó từ mành đất tử vong biến thành tiên cành đẹp đẽ.
Dương Phàm nhìn chăm chú phương xa, như người mất hồn thất thần bất động.
Vươn ra một bàn tay, trong tầng cảm quan của hắn phàng phất như chạm đến lá cây cùng cánh hoa từ không trung hạ xuống.
Bốn phía của hắn dường như truyền đến tiếng chim hót gió thổi, lá cây xào xạc.
Nơi này là trong rừng sâu sao?
Trong tẩm nhìn, một đám mây xanh biếc hào quang bảy màu lượn lờ từ cuối chân trời chậm rãi bay tói.
Bóng hình xinh đẹp trên đám mây biếc mặc áo váy xanh biếc khẽ bay trong gió.
mơ hồ có thể thấy được chân ngọc trắng ngẩn để trần giẫm trên mây biếc mờ mịt.
Mắt sáng như nước lóe lên như ánh sao.
khuôn mặt ngọc hoàn mỹ như thiên niên đắp nặn hơi mỉm cười.
Chỉ một cái nhíu mày.
mỉm cười khiến cây rừng bổn phía nhảy múa, phía dưới dường như còn có tiếng suối chảy róc rách.
Đây là một tiên tử tuyệt thế xinh đẹp xuất trần gần gũi với tự nhiên, có dung mạo giống Vân Vũ Tịch như đúc.
Ngoài vẻ mv lệ, tự nhiên như ngày trước càng có thểm một loại mờ mịt như trong sương mù và khí chất cao quy trong thần vận.
Vè đẹp như vậy có thể hút hồn bất kỳ nam nhân nào trong nháy mắt.
chẳng sợ là một thanh âm cũng có thể làm cho người ta cả đời khó quên.
- Cảnh vật tự nhiên hoàn mỹ tự nhiên hòa nhập trong lòng, hòa nhập thiên địa.
Dương Phàm nhìn vị Cửu Công chúa có dung mạo giống hệt Vân Vũ Tịch ở trước mắt.
trong lòng thở dài thật dài.
Khó trách đối phương có thể đến một cách im lìm như thế.
Cành vật tự nhiên hoàn mỹ hết thảy đều tự nhiên như vậy, không có gì đột ngột.
Huống chi Dương Phàm đang đắm chìm trong hồi ức về kiếp trước.
Cái loại cảnh giới đem tự nhiên hòa nhập vào trong lòng, hòa nhập vào thiên địa đã có thể sánh ngang cùng Tiên Đế.
Hai người đứng lơ lửng trong Hàn Yên đàm, bốn phía là khí lạnh thấu xương cũng là tiên cảnh khu rừng có lá và cánh hoa rơi xuống trong ánh xanh biếc lay động.
Từng phiến lá màu xanh cùng cánh hoa rơi xuống phát ra tiếng xào xạc rất nhó.
cùng tiếng suối chảy róc rách dưới chân hình thành tiết tấu tuyệt vòi nhất.
Cửu Công chúa thu hồi Thất HươngNgọc Hồn Địch, áy náy cười:
- Vũ Tịch đến chậm.
Sáo ngọc và nhạc phò của ngươi, ta rất thích.
Thanh âm như tiếng trời của nàng cùng với hoàn cảnh tự nhiên bốn phia như vò hình kêu gọi lẫn nhau.
Dương Phàm không lên tiếng, chi lẳng lặng chăm chú nhìn vào mắt nàng, phảng phất như muôn nhìn xuyên vào tâm hồn.
Kv thật hắn muốn phân biệt xem Cửu Công chúa trước mắt rốt cục có phái là Vũ Tịch của ngày trước.
Khuôn mặt không chút tỳ vết của Cửu Còng chúa không hiểu sao đỏ lên, đôi mắt sáng né tránh.
Cho tói bây giờ chưa từng có nam nhân nào dám nhìn chằm chằm nàng một cách không kiêng nê gì như vậy.
Bởi vì bất kỳ một nam nhân nào sẽ vì khí chất tuyệt mỹ cùa nàng mà cảm thấv tự xấu hổ.
Nàng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn cũng sẽ không đò mặt Bởi vì cái nhìn của bất kỳ nam nhân nào.
Nhưng không biết vì sao nam nhân trước mắt lại mang tới cho nàng một loại cảm giác hết sức thân thiết gần gũi.
- Vũ Tịch, chẳng lẽ muội không nhận ra Dương đại ca?
Dương Phàm chăm chú nhìn đôi mắt quen thuộc, thám tình hói.
- Xin Dương Tiên Quán tự trọng, ngươi ta chỉ là bèo nước gặp gỡ.
Tronglòng Cửu Công chúa không vui.
tự nhiên mỉm cười nhắc nhờ.
Chỉ là lần đầu gặp mặt.
Dương Phàm chường khống Đại Luân Hồi có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Cửu Công chúa.
Đối phuơng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn, hòa nhập vào thiên địa.
muổn thăm dò tâm tư và linh hồn dao động khó hơn so với Tiên Đế bình thường rất nhiều.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
đắn đo một chút mới từ từ nói:
- Vậy xin hỏi Công chúa điện hạ.
vì sao thích sáo ngọc và nhạc phổ ta tặng cô?
Trên ngọc nhan tuyệt thế của Cửu Công chúa nổi lên một tia mẻ mang, hơi cúi đẩu.
đôi mắt đẹp có chút trốn tránh:
- Loại cảm giác kv quái này ngay cả ta đêu không thể nói rõ.
Từkhinhin thấy hai vật này liền thấv thân thiết phát ra từ nội tâm giống như bị cái gì đó kêu gọi.
Dương Phàm nghe vậy chìm vào trầm tư ngắn ngủi.
- Đây cũng là nguyên nhân ta tò mò đi ra gặp ngươi.
Cửu Công chúa khôi phục khí chất tự nhiên tuyệt trần, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, dường như muốn làm rõ vấn đề gì.
- Thân thiết? Kêu gọi?
Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm, đang trầm tư rất nhanh bừng tỉnh lại.
trong lòng đã có phóng đoán.
Thông qua Đại Luân Hồi bao phủ hắn phát hiện khí tức linh hồn của Vũ Tịch cực kỳ tương tự với Cửu Công chúa này, nhưng khí tức của Cừu Còng chúa càng tinh khiết tự nhiên mà lại bao dung cả Vũ Tịch.
- Có thể nói về cảm giác này hay không?
Dương Phàm phun ra một hơi dài, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh.
- Những thứ này dường như đã nhìn thấv ở trong mơ.
Cửu Công chúa vì làm rõ mê mang trong lòng cũng rất phổi họp.
Chỉ là nói tới đây.
mặt ngọc hơi úng đỏ.
- Trong mơ?
Dương Phàm chấn động.
Điều này khiến cho phòng đoán của hắn lại có vẻ không chính xác.
- Cô thật khôngbiết ta? Cũng không cám thấv thản thiết?
Trong mắt Dương Phàm thần quang lóe sáng, giọng nói của hắn dẩn dẩn có vài phần hùng hô dọa người.
Cửu Còng chúa khẽ nhíu mày liễu, nhìn chăm chú hắn thật lâu.
cuối cùng nói bang giọng trong tréo nhưng lạnh lùng:
- Ngươi là Dương KỲ tiên vệ đoàn trướng của Vân Tiêu cung, trước đó ta chưa từng có qua lại gì với ngươi.
Nghe vậy.
trong lòng Dương Phàm run lên nhưng ánh mắt bình tình như cũ.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đẹp tuyệt thế trước mắt.
thản hình sinh ra biến ảo và vặn vẹo một cách không rõ.
Chi khoảnh khắc, hình thể, bề ngoài, khí chất và thần vận của Dương Phàm đều sinh ra biến hóa.
Ngay sau đó.
một thanh niên nho nhã tuấn lãng mang theo nụ cười ấm áp hiện ra trước mặt Cửu Công chúa.
- Ngươi...!Là ngươi...!
Cửu Công chúa rốt cục thất sắc.
nhìn chằm chằm vào nam nhân bất kể là tướng mạo hay khi chất đêu có thể nói là hoàn mỹ trước mắt.
- Vũ Tịch, rốt cục muội nhận ra đại ca.
Dương Phàm tươi cười như làn gió nhẹ.
chỉ một bước đi tới trước mặt Cửu Công chúa, vòng tay ôm nàng một cách rất tự nhiên.
- Ngươi...!
Hai gò má Cửu Công chúa đó ứng.
mặt hiện vè lạnh lẽo.
âm thanh lạnh lùng:
- Đăng đổ tử! (Đồ phóng đãng)
Sau tiếng nói đầy tức giận, hào quang tự nhiên vô hình bồng bềnh bổn phía đột nhiên hóa thành bông tuyết và gió bão lạnh băng đầy trời.
Dương Phàm lập tức rùng mình một cái.
thán thể bị đông cứng.
Bá!
Dáng người tuyệt vòi của Cửu Công chúa kết hợp làm một thể với đám mây biếc duới chân, ngưng kết ra một đài hoa sen nhiêu màu bảo vệ quanh thản.
Tronglúc nhất thời, bích quangđẩy trời, hào quangbày sắc cùnggợn sóng xanh biếc bao phủ một vùng thiên địa.
hoàn toàn ngăn cách với Dương Phàm.
- Vì sao dưới tình huống như vậy.
muội cũng không nhận ra ta?
Vẻ đau khổ trên mặt Dương Phàm biểu lộ ra một cách tự nhiên.
Giờ này khắc này.
hắn không muốn tiếp tục áp chể và giấu diếm tình cám trong đáy lòng.
-Xin...!Xin lỗi!
Vẻ tức giận lạnh lùng trên mặt Cửu Công chúa tan thành mây khói, hết sức áy náy.
Một nam nhân xa lạ vô lễ với nàng mà trong lòng nàng lại không có chồng cự và phẫn nộ chân chính, ngược lại có chút áy náy và xin lỗi một cách không tự giác.
- Ta...!Ta nhận ra ngươi...!
Trong mắt sáng như nước của Cửu Công chúa ẩn hiện ánh lệ và sương mù, kinh ngạc nhìn Dương Phàm.
- Nhận ra ta?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vài phần vui sướng.
- Ta là ai?
Dương Phàm nhìn thấy cơ hội chuyển biến.
- Ngươi là Dương...!Dương Phàm...!
Trong mắt Cửu Công chúa lóe ra ánh sáng trong suốt, ánh mắt dừng trên mặt Dương Phàm rốt cục không thể dời đi.
Đột nhiên nàng phát hiện nam nhân trước mắt lại thán thiết như thế.
- Chỉ là...!Chúng ta quen biết ở trong mơ.
Cửu Công chúa nhẹnhàngnói.
- Trong mơ?
Thản hình Dương Phàm hoi lắc lư một cái.
Chẳng lẽ tinh yêu kiếp trước chỉ là trải qua một giấc mơ? Trải qua một lẩn Luân hồi, trí nhớ kiép trước ở trong lòng Dương Phàm tự nhiên không mành liệt bang kiếp trước, bình thường có chút mông lung, lúc suy nghĩ kỹ càng thì lại thấy rất thán thiết.
Nhưng là “Mơ” lại khác.
Hít sâu một hơi.
Dương Phàm tiếp tục hỏi:
- Như vậy ở trong mơ, hai ta có quan hệ gì?
- Quan hệ?
Cửu Công chúa hơi cúi đầu, tay ngọc khê nắm chặt nếp váy.
có vẻ bẽn lẽn:
- Quan hệ của chúng ta là...!
- Rốt cục là cái gì?
Dương Phàm nhìn thẳng nàng, đẩy vẻ khẩn trương.
Mà lúc này màu đó ứng khuôn mặt Cừu Còng chúa đã lan tới bên tai, ngượng ngùng tới cực điểm.
Dương Phàm cũng bị hấp dẫn bới vẻ đẹp thuần khiết của nàng trong khoảnh khắc này.
Hắn còn chua kịp đắc ý và cao hứng...!
Đột nhiên Cửu Công chúa che mặt lướt đi.
hóa thành một dải sáng màu xanh biếc biến mất khói Hàn Yên đàm.
Với tu vi Huyền Tiên, từ Hàn Yên đàm đến Vân Tiêu cung chi trong một ý niệm.
- Vũ Tịch!
Dương Phàm không kịp kêu gọi, bóng hình xinh đẹp truy tìm vô số năm đã biến mất.
Haizzz!!!
Hắn không khỏi thở dài, nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
Từ tình huống trước mắt.
vị Cửu Công chúa của Vân Tiêu cung này chính là Vân Vũ Tịch, cũng còn nhớ rõ hắn.
Biến hóa duy nhất là ở chồ trong cảm nhận của vị Cửu Công chúa này, quá trinh từng yêu của hai nguời chỉ là một giấc mơ...!
Có lẽ giấc mơ này tương đổi rõ ràng, có thể nhớ lại.
Nhưng là trong cảm nhận của nàng, đây cuối cùng cũng là một giấc mơ.
- Rốt cục là sai lầm ở đâu?
Dương Phàm nhắm mắt lại, toàn lực triển khai cảm quan Đại Luân Hồi.
ý đồ suy tính một phen.
Nhưng khi suy tính cảm ứng hắn gặp phải một lực cản cường đại.
- Xem ra nhất định là có cường giả nghịch thiên nhúng tay.
nếu không không có khả năng ta hoàn toàn không tìm thấy manh mối.
Dương Phàm cho ra một kết luận.
Trở về Vân Tiẽu cung.
Dương Phàm không thể tĩnh tu.
Xem ra nếu không thể hiểu rõ việc này, hắn khó thể bình yên tu luyện.
Thấy vậy hắn dứt khoát ngừng tu luyện, chỉ cần xử lý hoàn mỹ việc này.
trong lòng sẽ không còn vướng bận gì.
Mà hắn đã bước một chân vào Diễn Sinh Kv, không lúc nào là không tu luyện, chỉ là không thể tĩnh tu tim hiểu.
- Nếu có thời gian, ta có thể tiếp tục theo đuổi Vũ Tịch một lẩn, thể nghiệm cảm giác vui sướng nhân gian khó được này.
Chỉ là hiện tại.
thời gian của ta quá gấp gáp.
Lúc Dương Phàm chân chính tĩnh tâm lại.
tâm thần tiến vào nơi sâu trong linh hồn.
có thể cảm nhận được ý chí kiếm đạo của Vô Song rung động.
Thình thịch! Thình thịch! Thinh thịch!
Ý chí kiếm đạo giống như một quá tim yếu ớt đang khẽ đập.
Loại “đập” này mặc dù nhó bé không thể thấy rõ nhưng đã có xu thế dẩn dẩn tăng mạnh.
Không quá mấy năm.
Dương Phàm chuẩn bị lén vào nội cung đi tìm Vũ Tịch.
Đúng vào một ngày, Dư Mộng Thanh lại tìm tới Dương Phàm, thấp giọng nói:
- Không biết vì sao.
sau lần đó Cửu Công chúa trở về lại càng thêm mê mang, cà ngày cầm sáo ngọc buồn bực không vui.
- Nàng cho rằng tình yêu của chúng ta chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mà chúng ta lại có thể gặp mặt trong hiện thực.
Dương Phàm nói ngắn gọn.
- Lại có chuyện kỳ quái như thế?
Dư Mộng Thanh cùng ngạc nhiên vỏ cùng.
- Vì sao những chuyện trải qua chân thực lại chỉ là một giấc mơ trong cảm nhận của Vũ Tịch? Chẳng lẽ là Bởi vì Đại Đế...!
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng..