Tiên Hồng Lộ


Trong cảm quan, một vùng Tiên Cánh sương mù lượn lờ.

từng phiền lá xanh biếc bay đầy trời.

Mỗi một phiến lá chừng mấv trượng đến mấv trăm trượng, cái thì trôi nôi cái thì lơ lửng trên mặt ao xanh biếc.

Từng dải sáng mờ bảy màu chiếu rọi mỗi một phién lá xanh lóe ra từng gợn sóng trong suốt, làm nôi bật phủ đệ tiên gia như ngọc bích tinh thần ở trung tâm của Bích Lạc Tiên Cảnh này.

Tiên quangmông lung, màu xanh biếc dịu dàng, phủ đệ như ngọc bích, lá xarứi đẩy trời, ánh sáng bảy màu tự nhiên chiếu rọi.

Hết thảy cảnh vật và chi tiết tạo thành một khung cảnh tự nhiên tuyệt vời nhất thế gian.

- Đó chính là Bích Dao cung?
Dương Phàm thất thần hồi lâu mới nói:
- Còn đẹp hơn trong lời đồn.

Chủ nhân của nơi này thật là con cưng của trời.

Đây là một tỏa cung điện phủ đệ lơ lửng trong Dao Tri Tiên Cảnh ở vùng Bích Lạc thiên địa này.

Có thể sỡ hữu động phủ hoàn mỹ nhất Thiên giới này có thể thấy được sự sủng ái của Đại Đế đối với Cửu Công chúa có dùng “Nâng niu như hòn ngọc trên tay” cùng không đủ để hình dung.

Đồng thời nữ nhân sống trong phủ đệ hoàn mỹ nhất này ở trong lòng của vô số nam nhân thất giới tự nhiên cũng là tiên tử mỹ lệ nhất Thiên giới.

Chăm chú nhìn phủ đệ này, lần đầu tiên Dương Phàm sinh ra cảm giác tự ti từ khi Luân hôi tân sinh.

Nhưng là cảm giác này tan biến thành mây khói trong nháy mắt.

Sau khi Mệnh Hạch thông suốt Đại Luân Hồi thì thời gian sinh mệnh đã mất ý nghĩa đối với Dương Phàm.

Hai kiếp làm người, vượt qua sinh tử.

nắm giữ Luân hồi.

hắn đã đứng ở một trình tự huyền diệu, nhìn như tùy ý nhưng kỳ thật là dùng ánh mắt cao cao tại thượng “Nhìn xuống" cà thế giới này.

Loại ý nghĩ này theo lý thuyết khẳng định không thể tồn tại trong lòng hắn.

Nhưng là khi ngắm nhìn Bích Dao cung tự nhiên hoàn mỹ nhất kia, trong nháy mắt Dương Phàm sinh ra ý nghĩ này.

Mặc dù vô cùng ngắn ngủi cũng không thể ảnh hưởng đến tâm cành của hắn.

Loại ý nghĩ này không thể dao động tâm cảnh của hắn mà vô hình trung khiến áp lực trong lòng hắn tăng lên vài lân.

Hắn không khỏi tự giễu cười:
- Rõ ràng có được sinh mệnh vĩnh hẳng vô tận, vì sao ta lại cảm nhận được gắp gáp cùng áp lực như thể?
Hắn chậm rãi tiến vào Bích Lạc thiên địa, khẽ giẫm lẻn lớp lá xanh biếc trong Dao Trì Tiên Cảnh, đột nhiên phát hiện mỗi một phiền lá xanh nơi này đều ẩn chứa một chút linh tính.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được dao động sinh mệnh ẩn chứa trong mỗi phiến lá xanh này.

Nếu là dùng lá xanh nơi này luyện chế Pháp bào.

đại đa sổ có thể luyện chế ra cấp Tiên bảo trớ lên.

Trận pháp cấm chế trong Bích Dao cung như tự nhiên mà thành, hòa họp với môi trường tụ nhiên làm một căn bản không thể phát giác.

Mỗi chi tiết nhỏ trong cung, trang trí của mỗi cành vật đều mơ hồ được giao cho một loại phong cách nhưng lại không mang một tia bùn đọng và bụi trần, chi sợ là tác phẩm của đại sư.

Dương Phàm hơi động dung.


Giá trị của toàn phủ đệ này chi sợ còn trân quy hơn Luân Hồi Tinh Bảo của hắn gấp mười, gấp trăm lẩn.

Bước trên lá xanh, đạo tự nhiên Dương Phàm lĩnh ngộ kiếp trước lượn lờ bay ra không chút gượng ép.

Một dòng chày nhó màu xanh từ dưới chân tràn ra rót vào trong lá xanh thuận theo một đường lưu chuyển một vòng, sinh ra cám giác giao hòa cộng hường thân bí rồi sau đó trở về cơ thể của Dương Phàm.

Không đến một lát.

dòng sinh mệnh mênh mông tạo thành một cây cầu thần kỳ.

không cần cố ý khống chế cũng khiến tất cà cử động của cả Bích Dao cung hiện lên trong đầu Dương Phàm.

Loại thản nhiên thích ý này đã lâu Dương Phàm không cảm nhận được Bởi vì đã đứng trên trinh tự Đại Luân Hôi.

Không bao lâu.

Dương Phàm “nhìn” thấy Dư Mộng Thanh, “nhìn” thấv những cung nữ khác, gia đinh, Ám Vệ...!
Duy nhất có một người là Dương Phàm không nhìn thấv.

Đó chính là Cửu Công chúa chủ nhân của Bích Dao cung.

Dương Phàm ngần ra, đột nhiên hiểu ra không khỏi bật cười, có chút tự giễu.

Nguyên lai toàn bộ Bích Lạc Tiên Cảnh này bao gồm Dao Trì Tiên Cành, phủ đệ ngọc bích đều là kéo dài của lĩnh vực của chủ nhân.

Bích Dao cung không hề là một phủ đệ.

một động phủ mà là một thứ có sinh mệnh.

- Vũ Tịch.

Không nghĩ tới nàng thán ở Thiên giới đã tìm hiểu tự nhiên đến cảnh giới như
thế.

Trong lòng Dương Phàm cảm khái vạn phần.

Ngay cà Dương Phàm đối với lĩnh ngộ.

hiểu biết đối với tự nhiên cũng kém hơn Vân Vũ
Tịch một bậc.

Đương nhiên, nếu là lĩnh ngộ về sinh mệnh và Luân hồi thì khẳng định Dương Phàm vượt xa Vân Vũ Tịch.

- Phó thống lĩnh.

Đi tới một nơi.

từ một phiến lá xanh trồng rỗng truyền đến một thanh âm.

Nơi này rõ ràng trống trải không có gì lại tồn tại một người.

Đó chính là Ám Vệ.

Ám Vệ này là một cường giả tu vi đạt tới Kim Tiên cửu trọng đinh, thực lực so với Lam Ngân Quán lúc trước chi mạnh hơn chứ không kém.

Dương Phàm liếc mắt đào qua hắn một cái.

gật gật đẩu:
- Chú ý một chút, nểu có bất kỳ tình huống dị thường nào trước tiên liên hệ ta thông qua Ám Vệ lệnh.


- Vâng, đại nhân.

Thanh âm trống rồng trôi đi, không còn xuất hiện nữa.

Cũng không vội vã đi tìm Vân Vũ Tịch, Dương Phàm ngồi xếp bằng trên một vùng lá xanh, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tu tìm hiểu.

Sinh mệnh linh tính và bồ cục tự nhiên của Bích Lạc Tiên Cảnh này khién Dương Phàm sinh ra linh cảm mới.

Lẩn nhắm mắt tĩnh tu này của hắn, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi hắn mở mắt ra đã qua một ngàn năm.

Mà trong thời gian ngàn năm này, trên người Dương Phàm lại có thểm một chút biến hóa nhưng hoàn toàn không thể nói rõ.

Trong không gian Mệnh Hạch, mặt đất sinh cơ dạt dào.

những thực vật nhó bé kia thậm chí là một đâm nước, một mảnh đất đêu có thểm một loại thân vận linh tính.

Tiểu thế giới của Dương Phàm sinh ra biến hóa nhó bé diệu kỳ.

tốc độ diễn hóa nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Dưới loại biến hóa này Dương Phàm phát hiện tổc độ cây uẩn Sinh của mình trưởng thành cùng nhanh hơn.

Mỗi một phiến sinh mệnh lục diệp đêu Bởi vì biến hóa nhó bé diệu kỳ kia mà đi theo một quỹ tích nhanh hơn hoàn toàn mới.

Thời gian ngàn năm, cảnh giới của Dương Phàm không có nhảy vọt về chất nhưng lại được rót thêm sức sống mới.

tốc độ tu luyện nhanh hơn vài lần.

Lần ngộ đạo này, lợi ích đối với hắn khó có thể tưởng tượng.

Trong đôi mắt mở ra của Dương Phàm lưu chuyển một tia linh vận cùng gợn sóng xanh.

Khi hắn đứng dậy có thể cảm nhận được tiếng động vui mừng của lá xanh bốn phía.

Những phiến lá được ban cho linh tính này đang chào hói hắn, cũng biểu lộ hảo cảm hoàn toàn khác với sự lạnh nhạt lúc trước.

- Ha ha, chào các ngươi.

Dương Phàm không nói gì.

thanh âm và thiện ý của hắn từ Luân hồi vô hình dung nhập vào trong tự nhiên.

Sinh mệnh, tự nhiên, luân hồi.

Sự vật khác nhau lại sán sinh liên hệ thần bí diệu kỳ.

Đúng vào lúc này.

Một nguời quen thuộc bay đến trên đám lá xanh nơi Dương Phàm, mê mang nhìn quanh.

Đây cùng là một vị tiên tử tuyệt mỹ xuất trần, không ngờ lại là Dư Mộng Thanh mà Dương Phàm đã sớm quen biết.

- Ngươi đang tìm ta sao?
Biểu tình cùa Dương Phàm gợn sóng không sợhãi.


Dư Mộng Thanh đột nhiên có thể nhìn thấv Dương Phàm, ngẩn ngơ một cách không rõ mới giật mình nói:
- Công chúa mời ngươi đi.

Dương Phàm có chút ngạc nhiên vui mừng bất ngờ.

không nghĩ tới ngộ đạo ngàn năm lúc tỉnh lại liền gặp mặt Vũ Tịch.

Đây là một dấu hiệu không tồi.

Dương Phàm đi theo phía sau Dư Mộng Thanh.

Dọc theo đường đi, cung nữ và gia đinh gặp phải đều không nhìn thấv Dương Phàm, đều cung kính chào hỏi Dư Mộng Thanh.

- Ra mắt Phó tổng quán.

- Phó tồng quản mạnh khỏe.

Địa vị của Dư Mộng Thanh ở nội cung không thấp, ở trong Bích Dao cung lại càng dưới một người mà trên vạn người.

Cũng may mà có nàng nên Dương Phàm mới có thể nhìn thấy Vũ Tịch nhanh như vậy.

Đồng thời cũng may mà có Dương Phàm cho nên Du Mộng Thanh mới có thể có được địa vị cùng thành tựu hiện giờ.

Đi vào phủ đệ ngọc bích như mộng ảo.

rổt cục Dương Phàm lại gặp Vân Vũ Tịch ở trong một lầu các tinh xảo thom ngát như mùi sen.

Trước khi vào đây, hắn tuyệt đối không nghĩ tới khuê phòng cùa Vũ Tịch cũng không cao quý rộng rãi như trong tướng tượng.

Nhìn cả Bích Dao cung này.

đây chỉ là một lẩu các thuần bang trúc tinh xảo nhìn rất bình thường lơ lửng trên mặt hồ, u tĩnh tự nhiên.

Lúc tiến vào lầu các, Cửu Công chúa đang vuốt ve Thất Hương Ngọc Hồn Địch, đôi mắt đẹp nhìn lên người Dương Phàm mặc dù có một chút ngượng ngùng nhưng cử chi lại rất tự nhiên.

Sau khi mòi Dương Phàm ngồi xuống, Cửu Cóng chúa tự rót cho hắn một chén trà thom, mùi hương thấm lòng người.

Dương Phàm khẽ nhắp một ngụm, ánh mắt thi thoảng nhìn vào mắt Cừu Còng chúa, không khí ngẫu nhiên khẩn trương rồi lại có chút thoải mái tự nhiên.

̉m áp và vui mừng giờ khắc này dường như hóa thành vĩnh hẳng.

- Ngươi...!Làm sao ngươi có thể để Công chúa tựrót trà cho ngươi, còn thản nhiên hường
thụ̣.

Trong lòng Dư Mộng Thanh thấp thỏm không yên.

lén trừng mắt nhìn Dương Phàm vài
lần.

Dương Phàm cười nói tự nhiên, cuối cùng nói:
- Mộng Thanh, ngươi trước tiên tạm tránh một chút, ta có lòi muôn nói cùng Công chúa.

-Dạ.

Dư Mộng Thanh trả lòi theo bản năng, sau khi tinh ra, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

Dáng vẻ của Dương Phàm giống như là nam chủ nhân cùa động phủ vậy.

- Ngươi đi xuống trước đi.

Cửu Công chúa nói.

Thớra một hơi dài, Dư Mộng Thanh l ời đi.

âm thẳm líu lưỡi.

Cừu Công chúa này rốt cục là làm sao vậy.

không ngờ săn sóc ân cần với một nam nhân như thế.


Đợi cho Dư Mộng Thanh rời đi.

Dương Phàm vung tay lên, một tầng lực lượng vô hình vô chất bao phủ cả lâu các.

Vô hình trung dường như có một cái bánh xe lớn trấn áp nơi này.

Cửu Công chúa cảm nhận được huyền bí biến hóa trong đó.

nhìn Dương Phàm thật sâu:
- Luân hồi sao? Huynh rốt cục có còn là Dương đại ca trước kia hay không?
- Đúng, cũng không đúng!
Sau khi Dương Phàm trá lòi.

cười nói:
- Vấn đê này hãn là ta hỏi muội mới đúng.

Muội có còn là Vũ Tịch trước kia không?
Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa chóp chớp:
- Câu trá lòi của ta cũng giống như thế: Đúng, cũng không đúng!
Dương Phàm ngây người, không thể hiểu ra.

Mà Cửu Còng chúa cũng không thể hiểu ra lời nói của Dương Phàm.

Trả lòi giống nhau, bí ẩn như nhau.

Đúng, cũng không đúng!
Có thể đồng thời trả lời câu hỏi của nhau.

Thế gian lại có tình huống trùng họp diệu kỳ như thế?
- Có liên quan đến Luân hồi, đây là một vấn đề rất khó nói rõ.

Nói ngắn gọn, Dương Kỳ kiếp này cùng với Dương Phàm kiếp trước cùng là một nhưng lại có thân thể sinh mệnh khác nhau.

Cửu Còng chúa suy nghĩ một hồi.

đôi mày thanh tú nhíu lại, trong thời gian ngắn chi lĩnh ngộ bảy tám phản.

- Vậy ta muốn hỏi Dương đại ca một câu: Tình yêu của chúng ta ở trong mơ, rốt cục là nguời nào trong hai nguời?
Trong mắt Cửu Công chúa có vài phần quan tâm thân thiết.

Giờ phút này, Dương Phàm xuất hiện với dung mạo của Dương Kỳ.

- Trong mơ?
Dương Phàm nhướng mày.

không dây dưa vấn đề này mà hỏi ngược lại:
- Điêu này rất trọng yếu sao? Bảt kê là Dương Kv hay là Dương Phàm, tình yêu giữa chúng ta mãi mãi không thay đổi.

- Vũ Tịch hiểu được, cũng yên tâm rồi.

Cửu Công chúa cười xinh đẹp, giờ khắc này nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường.

- Tiép theo, đại ca có thể hói Vũ Tịch.

- Được.

Dương Phàm hít sâu một hơi:
- Vũ Tịch thật sự cho rang tình yêu của chúng ta ở thế gian chỉ là ở trong mơ?
- Còn nữa, Đại Đế có phong ấn hay thay đổi trí nhớ của muội không?
Hắn ngừng một lát.

lại bô sung thêm.

Cửu Công chúa lại cười nói:
- Phụ thán thương yêu Vũ Tịch nhất, làm sao đụng đến trí nhớ của muội? Bản thể của Vũ Tịch chưa từng chân chính xuòng hạ giới, gặp mặt ở Hàn Yên đàm Thiên giới mới là lân đâu tiên ta chân chính gặp mặt Dương đại ca.

- Tinh yêu giữa chúng ta trước kia đương nhiên là ở trong giấc mơ của Vũ Tịch!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận