- Ngươi...!muốn chết!
Cỗ khí tức lạnh băng kia ngăn cách không gian, khiến thời không đọng lại.
Dương Phàm lại lâm vào trạng thái giống lẩn trước, tư duy chậm đến tận cùng, thán thể mất năng lực cử động.
Cũng không phải hắn bị mất năng lực này mà là thời gian đã mất ý nghĩa vào khoảnh khắc này.
Khoảnh khắc vĩnh hẳng.
Trước cỗ lực lượng cấm kỵ nắm giữ thời gian này.
dường như hết thảy thần thông đại pháp lực đêu trở thành mây bay.
Mặc kệ ngươi thần thông cái thế, pháp lực kinh sợ vũ nội, khi thời gian mất ý nghĩa thì hết thảy mất hiệu lực.
Trong cả đại điện, kiếm khí băng lãnh tiêu điểu hóa thành ức vạn đạo quang vũ sắc bén đâm tới Dương Phàm.
Nhưng thời không nơi Dương Phàm đã mất ý nghĩa, bị đồi phương khống chế tuyệt đối.
Chẳng lẽ hắn mới vào Diễn Sinh Kỳ, ở trước mặt Ám Thiên lại không có chút sức lực phán kháng nào?
Hoặc là vị Ám Thiên đại nhân này đã đạt tới trình, tự của Đại Để?
Ý cười nơi khóe miệng Dương Phàm ngưng đọng lại.
tim đang đập đột nhiên ngừng, hô hắp cùng máu chảy đều như thế.
Tâm thần trở về không gian Mệnh Hạch, tư duy của Dương Phàm khôi phục bình thường.
Hắn không động đậy.
không phản kháng, lòng như nước hồ yên tĩnh, mặc dù nụ cười trên mặt còn đọng lại không thay đổi.
Bá...!Vút vút vút!
Khi ức vạn đạo quang vũ sắc bén tới gần Dương Phàm nửa tấc cũng đọng lại bất động.
Lại sau một lúc lâu Dương Phàm khôi phục bình thường, trong lòng lại gợn sóng không sợ hãi, dường như không quan tâm gì tới sinh tử của mình.
- Bổn tọa cảnh cáo ngươi, sau khi Đại Đế trở về sẽ bẩm báo việc này theo sự thật.
Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Thanh âm lạnh băng vô tình phát ra từ nam nhân trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ vạn vật.
So sánh với hắn, hạng nguời như Lam Băng Tiên Đế không khác gì con kiến.
- Ý tốt của đại nhân, Ám Kỳ xin tâm lĩnh.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi đáp lời, trên mặt không mừng không lo.
không kinh không sợ.
Nam nhân ẩn nấp trong bóng đêm thầm giật mình, giờ khắc này có cảm giác nhìn không thấu đối phương.
“Từ đầu đến cuối ngươi đều không có sát ý chân chính với ta...”
Trong lòng Dương Phàm nghĩ thám.
Sau khi bước vào cành giới Diễn Sinh Kỳ, sự hiểu biết và chướng khổng sinh linh của Dương Phàm đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mói.
Dương Phàm không biết suy nghĩ cụ thể của nam nhân dung nhập trong bóng tối nhưng lại có thể rõ ràng trạng thái và chuyên biến tâm lý của hắn.
Đối phương không có một chút sát ý, chẳng qua là muốn kinh sợ mình một phen mà thôi.
Cho nên Dương Phàm căn bản không phản kháng, nhìn như cũng không có bất kỳ sức phán kháng.
Thần thông pháp lực của cảnh giới Diễn Sinh Kỳ cũng bới vậy mà trờ thành một bí ẩn.
Một bí ẩn ngay cả Dương Phàm cũng muốn biết.
- Thuộc hạ cáo lui.
Chỉ một bước Dương Phàm rời khỏi khu vực không gian bị đối phương phong bế.
vừa khéo ra tới ngoài già sơn.
Nam nhân dung nhập trong bóng tối thất thanh nói:
- Hắn có thể vượt qua không gian trói buộc của ta?
Mặc dù hắn đã ngừng giam cầm thời gian nhưng tuyệt đối trói buộc của không gian vẫn đang được duy tri
Đây là Dương Kỳ cố ý lộ ra hay là vô ý khôngbiết?
- Dương Kỵ này...!không đon giàn! Ta nhất định phải gia tăng nhân thủ, giám sát mọi động tĩnh của hắn.
Nam nhân trong bóng tối dẩn tan rà biến mất.
dường như chua bao giờ xuất hiện.
Dương Phàm vừa mới ròi khỏi giả sơn, một bóng người xẹt tới trước người.
Ám Quỷ thần không hay quy khôngbiết hiện thản sau lưng hắn, đoản kiếm màu đen đám vào ngực hắn.
Phốc!
Dương Phàm dường như không hể có sức phán kháng, trong cảm quan nhìn thấy đoán kiếm màu đen đảm vào ngực.
- Thực lực yếu ớt nhưvậỵ...!Ám Thiên đại nhân còn muốn ta cẩn thận với người này, bớt thời giờ thử một chút.
Trên mặt Ám Quy lộ ra một tia khinh miệt.
Trình độ của Dương Phàm ở trong mắt hắn chẳng qua là một Tiên Đế bình thường, ở trước mặt hắn căn bản không đủ xem.
Nhưng ngay sau đó.
biểu tình trên mặt hắn đọng lại.
Đoản kiếm màu đen đâm vào ngực Dương Phàm như đá chìm đáy biển, bị một cỗ tử khí vô hạn thiên địa ngăn chặn.
Dương Phàm trong cảm quan của hắn phút chốc biến thành người chết.
Hắn “giết chết” Dương Phàm nhưng lực lượng trên người đối phương đột nhiên nghịch chuyển đến một cực đoan khác.
Tử khí khủngbố kia nháy mắt diệt hết sinh cơ và rót vào linh hồn hắn.
Toàn thân Ám Quy bao gồm cả linh hồn lạnh như băng run rẩy.
gần nhưbị giam cẩm.
Đoản kiếm màu đen cấp bậc Thứ Thần khi trong tay kêu run rẩy.
mất liên hệ và biến mất.
Khí tức tử vong trên người Dương Phàm rót vào người Ám Quy sau đó lại khôi phục sinh cơ tiến vào thế giới Mệnh Hạch.
- Ha ha.
Dùng cái giá là một lần xoay chuyển sinh tử đổi lấy một kiện Thứ Thần khí.
Dương Phàm nhìn Thứ Thần khí giãy dụa trong tay, miệng phun ra một vùng quang miêu ngũ sắc rơi vào đoản kiếm màu đen.
Đốm sáng màu xanh nhạt trên quang miêu ngũ sắc lóe lên tức thì hóa thành màu vàng úa rót vào đoản kiếm màu đen.
Chi giây lát.
hắn đã lau sạch dấu vết ý chí trên đoán kiếm màu đen này.
Sau đó thản hình Dương Phàm biến mất.
thông qua Tiên Hồng chiếu rọi làm cầu nổi đi tới một gian phòng xa hoa lịch sự tao nhã.
Nơi này là Luân Hồi Tinh Bảo.
- Tướng công.
Dương Phàm trống rồng xuất hiện khiến Đặng Thi Dao cảm thấy ngạc nhiên vui mừng.
- Đây là một kiện Thứ Thần khí giao cho các ngươi, có thể làm nguyên liệu đưa vào Tinh Nguyên Lô.
Dương Phàm mỉm cười, giao đoán kiếm màu đen cho nàng.
Đặng Thi Dao kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn trừng.
Thời gian ngắn ngủi như vậy mà tướng công đã kiếm được kiện Thứ Thần khí thứ hai.
Hơn nữa xem phẩm chất Thứ Thần khí này hơn xa Băng Tinh thần Kiếm lúc trước.
Dương Phàm ha ha cười cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đi mất.
Cùng lúc đó.
Ám Quy ngồi xếp bằng điều tức ở một góc nào đó trong nội cung, toàn thân run rẩy mồ hôi lạnh nhó ròng ròng.
Cồ lực lượng tử vong cực lạnh kia giam cẩm mỗi một tấc máu thịt của hắn, ngay cả linh hồn đều bị nhiễm bẩn.
Nếu để cỗ lực lượng tử vong quỳ dị này xâm nhập vào sâu trong linh hồn, nhưvậy hắn sẽ ngã xuống.
Giờ phút này cái mạng nhó khó giữ, làm sao hắn còn thời gian suy nghĩ tới Thứ Thần khí đã mất?
May có Ám Vệ khác phát hiện dị thường mang hắn ròi đi.
Hai tháng sau, trong một tỏa phủ đệ ngẩm.
- Dương Kỳ...!Ta muốn ngươi chết không được từ tế!
Ám Quy không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà cho đến giờ hắn vẫn không tìm tòi được hư thật của Dương Phàm.
Giao chiến ngày ấy, hắn lôi đinh xuất kích vốn muốn giúp Ám Thiên đại nhân thăm dò nội tình người này.
Nhưng sao nghĩ tới đối phương bị “Giết chết” không một chút phản kháng.
Càng quỷ dị chinh là sau khi đối phương tử vong, một cỗ lực lượng vỏ hình xoay chuyển sinh cơ toàn thán chuyển hóa thành lực lượng tử vong vô cùng tận trong nháy mắt ngăn chặn toàn thán hắn.
Nếu như Dương Phàm thật sự có sát niệm, hắn tuyệt đối không thể sống tới hôm nay.
- Đáng giận.
Ám Thần kiếm của ta chính là Thứ Thần khí truyển thùa từ thời kỳ thái cồ, trải qua rất nhiêu Tông sư luyện khí tinh luyện nâng cấp, gần như đạt tới cấp bậc Thứ Thản khi thượng phẩm lạib ị người này cướp đi.
Ta nhất định phải tìm Ám Thiên đại nhân đòi lại công bình.
Nguyên khí còn chua khôi phục, hắn tìm tới Ảm Thiên.
Trong đại điện u ám.
- Lại có việc này? Thực lực của Dương Kỳ kia đạt tới mức độ như thấ thiếu chút nữa dồn ngươi vào chỗ chết?
Trong giọng nói của Ám Thiên mang theo vẻ kinh ngạc cùng khó tin.
- Bầm đại nhân, thực lực của Dương Kỳ kia quả thật sâu không lường được, ít nhất có thể so với Huyển Tiên nhị trọng đinh.
Ám Quy không dám nói ngày đó Dương Phàm đã hạ thủ lưu tình, đành phái dùng vài từ “Sâu không lường được”.
- Huyển Tiên nhị trọng đinh? Điểu này sao có thể? Huyền Tiên tam trọng đã là đinh của thất giới, nhân vật như vậy đà ít lại càng ít.
Lúc Dương Kỳ trở thành tiên vệ đoàn trướng chỉ là Tiên Quân mà thôi.
Ám Thiên chìm vào trầm tư.
- Đại nhân, hắn còn đoạt Thứ Thần khí Ám Thần Kiếm của thuộc hạ, xin người làm chủ cho thuộc hạ!
Ám Quy tiếc đứt ruột nói.
- Chuyện này chi sợ có chút khó xử, dù sao là ngươi ra tay trước, mà Dương Kv kia càng chiếm được sự ưu ái của Cửu Công chúa.
Trong lúc Đại Đê ròi đi.
Cửu Công chúa chính là người cầm quyển cao nhất trên danh nghĩa của Vân Tiêu cung.
Ám Thiên khẽ thở dài.
- Tuy nhiên ngươi yên tâm.
chờ sau khi Đại Đế trở về; nhất định sẽ đòi lại công bang cho ngươi.
Trước mắt nhịn hắn một chút.
- Có những lòi này của đại nhân, thuộc hạ yên tâm.
Ám Quy gật gặt đẩu.
Đúng lúc này.
một cái bóng nhoáng lên tiến vào đại điện, nửa quỳ trên đất:
- Báo đại nhân, Cửu Công chúa cho gọi Ám Quỳ.
Tám thần chấn động, trong lòng Ám Quy đột nhiên nhảy dựng.
Ám Thiên cũng lộ vẻ ngưng trọng:
- Không xong! Ác nhân cáo trạng trước!
Không quá bao lâu.
Trong một tỏa cung điện bích ngọc phi thúv cao lớn.
Cửu Công chúa tuyệt lệ khuynh thành ngồi trên Thất sắc Liên Hoa Thai, mặt như sương lạnh.
- Cửu Công chúa.
Ám Quy nửa quy trên đất.
trong lòng thấp thóm.
- Nghe Phó thống lĩnh Ám Vệ bộ Dương Kỳ bầm báo ngươi vô cớ tập kích hắn.
Có việc này hay không?
Thanh âm êm tai như tiếng của trời mơ hồ ẩn chứa lạnh như băng.
Trong lòng Ám Quy run lẽn:
- Cửu Công chúa thứ tội.
Tiểu nhân chi tò mò muốn thử thực lực của hắn.
Hắn biết hiện tại không thể suy sụp tinh thần, dù sao cũng là mình ra tay tập kích trước, còn “Giết chết” đối phương một lần.
Ám Thiên đứng ở bén cạnh, không nói một lòi.
trong lòng thẳm nhủ: “Đại Đế a.
ngài mau trớ lại đi!”
Cho dù cường đại đến mức có thể giam cẩm thời không như hắn cũng không dám trực tiện làm trái Cừu Công chúa, nhiều nhất là ở một bén cầu xin giùm.
- Một ý niệm của ngươi suyt nữa gây thành đại họa.
Bán điện phạt ngươi đến Tuyệt Thiên Nhai diện bích vạn năm.
Thanh âm trong tréo nhưng lạnh lùng vang vọng trong đại điện ngọc bích.
- Dạ dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.
Ám Quy ngoan ngoãn thối lui.
Diện bích vạn năm nếu coi như là tu luyện.
rất nhanh có thể trôi qua.
Ám Thiên cũng không rỏi đi, dáng người thon dài cao ngất hắc ám đứng nguyên tại chỗ.
lăng lặng chăm chú nhìn Cửu Công chúa.
- Thiên ca.
còn có chuyện gì?
Cửu Còng chúa giữ một tia kính trọng đối với Ám Thiên, không ngờ xưng hô là “Thiên
ca”.
Ám Thiên cười chua xót.
trong mắt thần sắc phúc tạp:
- Vũ Tịch, muội thật sự quyết định làm như vậy?
- Ý ta đã quyết.
Thiên ca không cần khuyên ta.
Thản sắc Cửu Công chúa kiên định.
- Nếu không đoán sai, người kia hẳn là “Dương Phàm" vượt qua Luân hồi mà tới.
Hắn liều lĩnh truy tìm tói đây, loại dũng khí này khiến người khám phục.
Ám Thiên đề cập đến hai chữ “Dương Pham”, trong mắt chợt lóe thần quang.
Vẻ mặt Cửu Công chúa có chút mất tự nhiên.
- Tuy nhiên ta vẫn cho l ẳng Phù Lâm Tiên Đế mới là lựa chọn tốt nhất đối với muội.
- ...Mặc dù.
ta cũng rất yêu muội.
Một câu cuối cùng văng vẳng trong đại điện, thân hình Ám Thiên hoàn toàn biến mất.
- Thiên ca...!
Đôi mắt đẹp của Cửu Công chúa run lên.
nàng không nghĩ tới Ám Thiên vẫn coi nàng nhưmuội muội, đáy lòng lại cất giấu bí mật như vậy.
Khi Ám Thiên rời đi không lâu, một thiếu niên đi ra từ trong hu quang luân hình vừa xuất hiện, chính là DươngPhàm...!Chinhxácmà nóihẳn là DươngKv.
- Vũ Tịch.
Dương Phàm thò tay ra khoát lên vai người đẹp.
giờ khắc này hắn cũng không biết an ủi như thế nào.
Trầm mặc hồi lâu, trong mắt Vân Vũ Tịch viết đẩy vẻ lo lắng:
- Nếu phụ thân trở về...!
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Khi nào thì Đại Đế trở về?
Nếu vị Đại Đe chúa tể tam giới kia trở về.
mọi người trong Bích Dao cung sẽ phải đổi mặt với vận mệnh như thế nào?.