Tiên Hồng Lộ


Hết thảy sự vật trong thiên địa trờ nên mơ hồ không rồ, thậm chí nhạt đi chỉ còn lại Dương Phàm cùng Đại Đế.

Nghịch Thần Thuế Thiên Huyét?
Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng: Chẳng lè Vân Tiêu Đại Để này ham muốn Nghịch Thần Thué Thiên Huyết của mình?
Dương Phàm cúng Vân Tiêu Đại Đế bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ bay vút, cảm quan Điệp Liên hcùng thẳm thắu thiên địa vạn vật.

Mơ hồ Dương Phàm bắt giữ đến đưỡng nét tươi cưỡi nơi khóe miệng của Đại Đế, lại phảng phất như hư ảo.

Vào lúc hai người nhìn nhau.

Vũ Tịch không nghe được thanh âm của họ.

Sau khi trầm mặc hồi lâu.

- Nếu Đại Đế đáp ứng gả Vù Tịch cho vàn bối.

vàn bối nguyện ý dùng Thần Huỵá làm sính lễ...!
Dương Phàm vẻ mặt bình thản nói.

Cho dù Nghịch Thần Thué Thiên Huyết có lực háp dẫn rất lớn đối với Dương Phàm nhưng mục tiẻu cuối cùng hắn theo đuổi là đại đạo Tiẻn Hồng.

Càng về sau ý nghĩa của thán thể càng ngày càng nhỏ.

Dương Phàm thậm chí có thể tùy ý Luân hồi tán sinh.

Thần Huyết dùng trên người hắn khó thể phát huy công hiệu lớn nhất.

Còn nữa, Vân Vũ Tịch là một trong hai nữ nhân cuộc đời này Dương Phàm yêu nhất.

Neu có thể quang minh chính đại lấy nàng về, Dương Phàm được hưỡng “Tề nhân chi phúc", khònguổng cuộc đời này, cũng có thể toàn tâm thôi diễn đại đạo Tiên Hồng.

- Tốt, tốt, tốt!
Đại Đế nhìn hắn thật sâu.

nói liền ba từ “tốt”.

Dương Phàm căn bản không hiểu đẩu cua tai nheo ra sao.

- Như vậy là...!Đại Đe đồng ý?
Trong lòng Dương Phàm thỡ ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Vân Vũ Tịch có thể nghe thắv thanh ảm.

trên khuôn mặt như hoa sen lộ ra thần sắc khẩn trương chỡ mong.

Nàng khôngbiểt Dương Phàm cùng Đại Đế thương nghị cái gì.

Tuy nhiên nghe giọng điệu dường như sắp đạt thành.

- Không được.

Đại Đế vẫn lắc đầu.

vẫn còn không được!!!
Trong lòng Dương Phàm dâng lẽn lửa giận vô danh.

Quá thật là khinh người quá đáng!
Nghịch Thần Thuế Thiên Huyét.

đó chính là trân bảo thất giới!
Đại Để này là lòng tham không đáy hay là hấp dẫn của Thần Huyết đối với hắn không lớn như trong tưởng tượng?
- Vì sao?!
Dương Phàm hít sảu một hơi.

chi nói ra hai chữ.

Giờ phút này, kính ý vốn có của hắn đối với Đại Đế không còn lại chút nào.

- Bời vì...!bản đế đà gà Vũ Tịch cho Ngao Thanh, con thứ chín của Long Hoàng Tổ.

Đại Đe lộ vẻ tiếc nuối nói.

Cái gi!!!
Sắc mặt Dương Phàm đại biến.

Làm sao có thể như vậy?
Ngao Thanh, con thứ chín của Long Hoàng Tổ?
Dương Phàm đột nhiên nhớ tới, lúc trước hắn mới đảm nhiệm Tiểu đội trưởng tiên vệ, từng thấy hai cha con Long Hoàng Tổ tới Vân Tiêu cung một chuyến.

Chẳng lè chính là lần đó...!
- Nếu không tin.

ngươi có thể hỏi Vũ Tịch!
Đại Đế lộ ra bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, phủi tay làm ngơ.


- Vũ Tịch, thật sự có chuyện này sao?
Ánh mắt Dương Phàm nin lẻn.

khó tin nhìn phía Vân Vũ Tịch.

- Chuyện này...!
Hai mắt Ván Vũ Tịch ướt át ửng đò nhưng lại nói không nên lỡi.

- Rốt cục là như thế nào?
Dương Phàm rốt cục nồi giận, nói gần như gầm lẻn.

Theo hắn tức giận, kiếm đạo ý chí của Vô Song dung họp với linh hồn phát ra kiếm ý kinh thiên.

- Trước khi gặp Dương đại ca.

Vũ Tịch vẫn nghĩ rằng tình yêu giữa chúng ta chỉ là một giấc mơ.

Hơn nữa giắc mơ đó thật mỏng lung, sau khi tỉnh lại dẳn dẳn nhạt đi.

Thắng đến lấn đẩu tiên gặp mặt đại ca trong hiện thực ở Hàn Yên đàm, trí nhớ trong mơ mới chính thức hóa thành sự thật, trờ thành trí nhớ chân chính không thể xóa nhòa...!
Vân Vũ Tịch nức nở không ngừng.

Xét cho cùng, tinh yêu tại Phàm giới là tinh yêu giữa kiếp trước của Dương Phàm và một hóa thân của Vũ Tịch.

Đối với Dương Phàm mà nói.

đó là trí nhớ tình yêu của kiếp trước kéo dài tới hôm nay.

Đối với Vũ Tịch mà nói.

đó là tinh yêu trong mạ trí nhớ trong mơ.

Sau khi tỉnh lại dẩn dẳn nhạt đi.

mờ mịt mà hư vô.

Thẳng đến khi hai người chân chính gặp nhau mới đưa tình yêu mộng ảo vượt qua Luân hồi này vào hiện thực.

Khúc chiết nguyên do trong này, trà Dương Phàm, Vũ Tịch, Đại Để.

ai có thể hiểu được?
Ám Thiên đứng trầm mặc ở một bèn.

nghe đến đó cũng mơ hồ đoán ra một chút, trong lòng không khỏi hâm mộ: “Vận khí của Dương Phàm này thặt sự là tốt đến nghịch thiên.

Lúc ở Phàm giới cùng đã cùng Cửu Công chúa yêu sâu đậm trong mơ”.

Đương nhiên, vặn khí chỉ là một phương diện.

Nếu Dương Phàm không có phần chấp nhất và kiên tri cũng sẽ không đuổi tới Thiên giới, do đó khiến tinh yêu trong mơ này vượt qua Luân hồi.

chân chính hóa thành sự thật.

- Cho nên.

ngày đó phụ hoàng nói đền việc hôn ước Vũ Tịch cũng không phán đối.

Chuyện này vẫn không dám nói với Dương đại ca.

Muội sợ...!
- Muội sợ cái gì?
Cơn tức của Dương Phảm vơi đi.

đại khái đoán được nguyên nhân hậu quả.

Hôn ước đó trước khi Dương Phàm cùng Vũ Tịch gặp mặt trong hiện thực.

Lúc ấy Vân Vũ Tịch là Cửu Cóng chúa nhu thuận Nhất trong cảm nhận của Đại Đe.

Đoạn tình yêu trong mơ kia cho tới bây giờ chi coi là hư ào.

Là người con nhu thuận nhất.

Vũ Tịch cũng không phản đối hòn ước do Đại Đế an bài.

Dù sao là con gái của Đại Đế.

khõngphài tẳm thường.

Hòn ước vẫn do cha mẹ an bài.

- Muội sợ...!mất huynh vĩnh viễn.

Ván Vũ Tịch nước mắt dàn dụa.

nắm chặt tay Dương Phàm không chịu buông ra.


Dương Phàm thỡ ra một hơi.

yên lặng sắp xếp lại mọi chuyện.

Trong lúc này, Đại Đế cùng yên lặng quan sát hắn.

- Ta hiểu rồi.

Thẳng đến lúc.

Dương Phàm gặt gật đấu.

lau khô nước mắt trên mặt Vũ Tịch, may mắn vạn phẳn nói:
- Nếu ta muộn thêm vài vạn năm nữa.

có thể sè chân chính mất muội...!
Hai ngưỡi bốn mắt nhìn nhau, nồng nàn say đắm.

Cuối cùng.

Dương Phàm lại nhìn thắng Đại Đế.

lời nói khẩn thiết:
- Tin tường Đại Đế cũng hiểu được tình yêu sâu đậm giữa vàn bối cùng Vũ Tịch.

Vàn bối cũng nguyện ý đưa Nghịch Thần Huyết ra, có thể thấy được thành ý.

Nếu đã như vvậ.

vì sao hôn ước này không thể giải trừ...!
Đại Đế xoay người, chắp tay sau lưng chi nói hai chữ:
- Hứa hẹn.

Hứa hẹn.

Dương Phàm nghe hai từ đó.

có chút không rò.

Vân Vũ Tịch cười chua xót:
- Cả đời phụ hoàng nói một là một hai là hai.

lời hứa ngàn vàng...!
Ám Thiên trầm mặc không nói cũng lên tiếng:
- Dương Phàm, từ trước tới giờ Đại Đe đều là “nhất ngòn cửu đinh”, khắp thất giới ai cũng biết tiếng.

Lỡi ngưỡi nói còn hữu hiệu hơn so với lời thề tâm ma.

Khai đình mồi mười ức tám ngàn vạn năm một lần.

nếu Thiên Đế không hiện thán chính là do Đại Đe quyết sách tam giới.

Bời vậy có thể thấy được phần nào...!
Dương Phàm nghe vậy không khỏi ngẳn ra, không nghĩ tới Đại Đe không gi không làm được này lại có một việc như vậy không làm được.

- Cho nên.

Đại Đe vì lời hứa ngàn vàng thậm chí có thể bò qua sự hấp dẫn của Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết?
Dương Phàm chăm chú nhìn bóng lưng Đại Đẻ.

Giờ khắc này hắn đột nhiên cám thấy được, Đại Đe có thể được nhiều người tôn sùng như vậy tự nhiên là có đạo lý.

- Dương Phàm, ngươi có thể đi...!
Đại Đẻ đưa lưng về phía hắn.

đột nhiên lên tiếng.

Đi?
Dương Phàm ngần ra.

Đại Đé không đáp ứng hòn sự nhưng cũng không thương tổn hắn.

lại muốn hắn đi.

Chỉ là hắn cám thấy dường như từ “Đi” này có thâm ý khác.

- Chẳng lẽ muốn bản đế đích thản ném ngươi vào không gian hỗn loạn?
Vân Tiêu Đại Đẻ quát lạnh một tiếng.

Một cỗ ý chí chúa tể thiên địa vạn vật ẩm ầm phủ xuống.


Phốc!
Một cái ý niệm, Dương Phàm lập tức hộc máu bị thương.

Đối mặt Đại Đế.

hắn căn bản không có sức phán kháng.

Nếu nguyện ý, một ý niệm của Đại Đé có thể khién hắn tan thành mây khói.

- Được, ta đi!
Dương Phàm lau vết máu, chút thương thế này chi khoảnh khắc là thân thể hắn có thể khôi phục.

Dứt lời, hắn đột nhiên kéo tay Vân Vũ Tịch:
-Đi!
Ván Vũ Tịch kinh hô một tiếng, còn không hiểu được chuyện gì thi đã bị Dương Phàm mang ra Vân Tiêu điện.

- Dương Phàm, lá gan ngươi thật lớn dám mang Cửu Công chúa bỏ trốn!
Ám Thiên quát lớn một tiếng nhưng đuồi theo rất thong thả.

- Trong phạ̣m vi Vân Tiêu cung cai quán, người có thể bắt giữ Dương Phàm, bản đế sẽ trọng thường.

Thanh âm của Đại Đé vang khắp địa vực vô cùng rộng lớn trong phạm vi thế lực Vân Tiêu cung.

Tức thi cả Tinh Thiên thế giới xôn xao.

Dương Phàm kéo tay Vân Vũ Tịch dùng tốc độ hanh Nhất thi triển Luân hồi na di.

Không tiếc mọi giá tiêu hao căn nguyên lực.

mồi một lấn Đại Luân Hồi na di của Dương Phàm có thể vượt qua vạn ức dặm.

- Đại ca, huynh muốn mang ta đi đâu?
Vá́n Vũ Tịch lo lắng mà chờ mong hỏi.

- Tinh Thiên thế giới, chi sợ không còn nơi dừng chân.

Chúng ta đi Tinh Hà thế giới.

Dương Phàm quyết đoán bay về phía lối ra vào Tinh Hà thế giới.

Tinh Hà thế giới mênh mông khôn cùng, nếu có thể trốn tới đó có thểbinh an vô sự.

Sỡ dì Dương Phàm không trốn vào Tiểu thế giới Mệnh Hạch là bời vì một loại điềm báo.

Tinh Thiên thế giới này có thể coi là nơi căn nguyên của tam giới.

Cường giả đại năng rất nhiều, trốn trong Tiểu thế giới cũng có khả năng bị phát hiện.

Mà bản thân Dương Phàm thì không thể dùng bản thể tiến vào Tiên Hồng Không Gian.

Không tiếc mọi giá thi triển Đại Luân Hồi na di.

ước chừng nửa nén hương rốt cục Dương Phàm tới lối ra vào Tinh Hà thể giới.

Phía trước có một vành đai gió lốc tủ vong, hoàn toàn do gió lốc không gian tạo thành.

Tồn tại rất nhièu sóng gợn không gian cùng một sổ khe không gian.

Chỉ có đạt tới trinh tự Tiên Đế mới có thể vượt qua vành đai gió lốc này.

Nhưng Dương Phàm vừa tới vành đai gió lổc tử vong, phát hiện hướng cửa vào có mưỡi vạn tiên vệ đóng giữ.

cũng có hai vị Tiên Đe tọa trần.

- Sao lại thế này?
Dương Phàm chấn động.

- Vân Tiêu cung cùng nơi này có Truyền tống trận cố định quy mô lớn.

Nơi này chẳng những là lối ra vào Tinh Thiên thế giới cùng Tinh Hà thể giới mà còn phong ắn thông đạo với hạ tam tiới.

Đây là nơi trọng yếu của chiến trường thượng cổ.

Ván Vũ Tịch giải thích.

Vút Vút Vút Vút —
Mười vạn tiên vệ vây kín lối vào vành đai gió lốc tử vong.

Một gà Tiên Để trong đó là người quen cũ của Dương Phàm - Du Vân Tiên Đẻ!
Dương Phàm cưỡi chua xót.

không nghĩ tới sè gặp Du Vân Tiên Đe.

- Dương Phàm, bó tay chịu trói đi.

Một Tiên Đe khác quát lạnh.

Dương Phàm nhận ra hắn.

đó là Phó cung chũ Vân Tiêu cung.

- Nếu ta cố ý muốn thông qua thì sao?
Dương Phàm cười lạnh lùng.

- Mặc dù chúng ta không thể bắt ngươi, nhưng muốn ngăn cản kéo dài một lát cũng không phải việc khó.

Phó cung chủ kia bộ dạng nắm chắc thắng lợi.


Hai vị Tiẻn Đế đều là Huyền Tiên nhị trọng, dưới tình huống liên thủ Không phải tẳm thường.

Huống chỉ còn có mắỵ trăm Tiên Quản, chục vạn tiên binh tiên tướng có thể tạo thánh trận phập cường đại.

Đội hình cưỡng đại như thế đủ hình thành trờ ngại đối với Dương Phàm.

Một khi kéo dài giâỵlát, tới lúc đó cưỡng giả Thiên giới buông xuống, sè cực kỳ bất lợi đối với Dương Phàm.

- Dương Kỳ...!
Du Vân Tiên Đe cười lên tiếng:
- Ta tới đưa tiễn ngươi, mau dẫn Cửu Công chúa rời đi đi.

Đưa tiễn?
Dương Phàm nhìn hắn với vẻ khó tin.

- Đi mau!
Du Vân Tiên Đe nói là làm ngay, bồng nhiên vung tay.

Bábábá!
Trong phút chốc, mưỡi vạn tiên binh tiên tướng nhường ra một con đường.

- Du Vân Tiên Để.

Ngươi dám trái lệnh Đại Đe.

Phó cung chủ kinh sợ thét lớn.

- Ha ha.

Đây đều là tiên vệ thủ hạ của ta.

Du Vân Tiẻn Đe thản nhiên cười.

Đám tiên vệ này đều nghe lệnh hắn.

- Du Vân, bão trọng.

Bằng hữu nhưngươi.

Dương Phàm ta giao định rồi.

Dương Phàm cảm kích nhìn hắn một cái, kéo tay Vân Vũ Tịch bắn nhanh vào vành đai gió lổc từ vong kia.

- Đừng quên ước định giữa chúng ta!
Du Vân Tiẻn Để cười lớn.

thân hình nhoáng một cái ngăn cản Phó cung chủ đang muốn cản đường.

Ba...!ẩm ầm
Hai người giao kích mấv chường.

Du Vân Tiên Đế kêu một tiếng đau đớn.

bị đẩy lui mấy chục trượng, khóe miệng ri máu.

Tu vi của hắn hơi kém hơn Phó cung chủ Huyền Tiên nhị trọng đinh một chút.

Mà giờ phút này bóng hai người Dương Phàm đà sớm biến mắt trong vành đai gió lốc tử vong.

- Du Vân, ngươi làm vậy đáng giá sao?
Phó cung chủ cười giận nói.

- Ta sè tạ tội với Đại Đế...!
Du Vân Tiên Đé lạnh nhạt đáp lời.

sau đó cưỡi khè:
- Đáng giá hay không là ở bản tâm của ta.

Hắn là bằng hữu Du Vân ta tán thành.

“Đưa tiễn” bằng hữu Không phải là chuyện đương nhiên sao?
- Ngươi...!ngươi...!
Phó cóng chủ tức giận, Nhất thời tắc lời.

Vân Tiêu điện.

- Đại Đế.

ngài thật là dụng tâm lương khổ, không ngờ để mặc Dương Phàm dẫn Cửu Công chúa chạv trốn.

Ám Thiên cung kính nói.

- Tuy bản đế “Nhất ngôn cửu đinh”, nhưng hòn ước này...!vị tất không thể phế bò.

Đại Đế mỉm cười:
- Vậy phải xem ngộ tính cùng tạo hóa của Dương Phàm.

- Du Vân kia dám vi phạm ý chí của ngài, quang minh chính đại “Đưa tiễn” Dương Phàm.

Ám Thiên vẻ ác liệt nói.

Vi phạm ỷ chí của Đại Đế cơ bản không có gi khác với việc nghịch thiên mà đi.

- Đưa tiễn?
Đại Đế cười lớn:
- Tiểu tủ Du Vân này thật là đáng yêu.

Bàn đế rất tán thường....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận