Ý niệm đẩu tiên trong đầu Dương Phàm là: “Có phải nghiệt tử này chạy trốn một mình rồi hay không?”
- Tướng công, có phải Thần nhi xảy ra chuyện gì?
Đặng Thi Dao có chút lo lắng nói.
Dương Phàm hơi trầm ngâm, lắc lắc đầu.
Với sự thông minh của Dương Thần không có khả năng không nghĩ đến muốn chạv trốn ra khỏi cảm quan của phụ thân chi sợ không có cơ hội thành công.
Sau đó cảm quan Luân hồi của hắn bao phủ toàn bộ Đại Nhạc Tinh, trong mắt lộ ra một tia kinh dị.
- Hắn vẫn còn trên Đại Nhạc Tinh.
Dương Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
Lời nói vừa dứt.
thản hình hắn liền biến mất trong một tầng hư quang luân hình.
Cùng lúc đó, trên một đường phố phồn hoa đại lục phía Đông của Đại Nhạc Tinh.
Dương Thần đứng trước mặt một vị “Tiên sinh xem bói”.
Tại đây có bày một cái bàn gỗ nhò.
phia trên bày một miếng bát quái, bên cạnh có cắm hai lá cờ.
Mặt trái lá cờ là màu trắng có viết chữ cổ quái: Vận mệnh vô thường, mười què mà chín què không chính xác.
Mặt phải lá cờ thuân màu đen, có chữ viết ngoáy: Thiếu nợ thì trá tiền, chính là chuyện đương nhiên.
- Vị Dương quý nhân này.
ngươi còn tính tiếp tục xem bói sao? Một ngày bán đại tiên chi tính ba quẻ.
tiền phí qué tiếp theo có giá trị không nhó đâu.
Người nói chuyện là một cô gái chừng mười sáu mười báy tuổi, quần áo lam lũ.
khuôn mặt coi như tinh xảo.
ánh mắt sáng ngời nhưng lại có vài phần thần thái ra vẻ già dặn.
- Một quẻ vừa rồi đã dùng hết tiên thạch trên người ta, cô nương có thể bớt một chút hay không? Ta dùng hai kiện Tiên bào đê gán nợ, như thế nào?
Dương Thần lại giống như mê muội, bị cô nương xem bói này hấp dẫn, ánh mắt nhìn chăm chăm nàng không chút động đậy.
Dương Phàm im lìm xuất hiện ở đầu kia con phổ phồn hoa này, nhíu mày:
- Là lực lượng như thế nào lại có thể che chắn thần thức cảm quan của ta?
Nhìn vẻ mặt của Dương Thần rõ ràng giống như bị cô nương xem bói này lừa gạt.
Nhan sắc cô nương xem bói này cũng không tính là rất xuất chúng, hơn nữa quẩn áo cũ nát càng lộ vẻ bình thường, hẵn là không có mị lực khiển Dương Thần vừa gặp đã yêu.
Nhưng Dương Thần lại cầu xin cực kỳ đáng thương:
- Cô nương, cầu ngài tính thêm cho ta một què.
Chỉ một qué, một què cuối cùng.
Van cầu ngài đó!
- Gọi ta là Trương đại tiên.
Bộ dạng cô nương này lôi thôi lếch thếch, vuốt cẳm một cái, trong đôi mắt trong suốt kia lộ ra vẻ giáo hoạt.
- Dạ dạ, Trương đại tiên.
Dương Thần liên rục thi lễ.
bộ dạng rất cung kính.
Bá!
Bàn tay nhò bé tinh tế của cô nương xem bói nin lên.
cầm lấy lá cờ màu đen tuyển ở bên trái: Thiếu nợ thì trá tiền, chính là chuyện đương nhiên.
- Tính thêm một què cũng Không phải không có khá năng.
Tuy nhiên ngươi phái nợ bán đại tiên tiền của một lẩn xem bói..
Cô nương xem bói mặt mày hớn hớ nói.
- Được rồi!
Dương Thần vội vàng gật đẩu.
trong lòng thẩm nghĩ: “Sau khi ta xem bói xong lập tức rời khỏi Đại Nhạc Tinh, đến lúc đó ngươi đi đâu tìm ta”.
Tuy nhiên nghĩ đến một qué lúc trước không ngờ bị nàng này lừa hết tiên thạch trên người, hắn lại đau lòng một hồi.
- Được, vậy ngươi muốn tính cái gì?
Cô nương xem bói khẽ hừ một tiếng.
- Ngài có thể tính ra thành tựu ngày sau của ta có thể vượt qua phụ thản ta hay không?
Dương Thần vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ngươi...!
Cô gái vươn bàn tay ngọc trắng muốt nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, trên tay có một chiếc lục lạc màu tím kêu “leng keng”, sau đó kim chi của miếng bát quái trên bàn cùng với hai lá cờ đen trắng hai bên không gió tự động.
Cô gái tự xưng “Trương đại tiên” kia khép hờ cặp mắt, sau một lát mở mắt ra khẽ cười.
- Két quả như thế nào?
Dương Thần lộ vẻ khẳn trương hỏi.
- Ngươi thật muốn biết?
Cô gái chóp chóp mắt:
- Vận mệnh vô thường mười què chín không chuẩn.
Ngươi thật muốn biết vận mệnh của mình?
- Nói mau.
Dương Thần vội vàng nói.
- Nếu bồn đại tiên nói “không thể” nhất định ngươi không phục.
Cho nên...!ngươi có thể.
Cô gái lộ vẻ đầy thần bí.
Dương Thần nghe vậy, không khỏi ngẩn ra sau đó hít một hơi:
- Rất chuẳn.
Tronglònghắn có tự tin cường đại.
tin chắcngàỵ sau nhất định có thểvượt qua phụ thân.
Nếu Trương đại tiên nói “không thể” hơn phân nửa hắn sẽ không phục, sau đó cho rang nàng tính không chính xác.
- Vậy xin hói đại tiên, rốt cục ta có thể hay không...?
Dương Thần tim đập nhanh hơn, hết sức khẩn trương.
- Quẻ thứ hai đã tính xong, ngươi thiếu bổn đại tiên tiền một quẻ.
Cô gái cố làm ra vẻ huyền bí.
- Ngươi...!
Dương Thân giận tím mặt, đưa tay chi vào cô gái, hơi run lẻn.
Cô nương xem bói này thật sự quá vô si, không ngờ cho hắn một cái đáp án nước đôi.
- Lần sau gặp lại.
bản đại tiên sẽ đòi ngươi tiền thiếu một quẻ này.
Cô gái nói xong liền bắt đầu thu dọn sạp.
- Đứng lại.
Ngươi là kẻ lừa đào, mau trả tiền ta!
Dương Thần đưa tay bắt lấv tay cô nương xem bói.
- Công từ, đây là nơi đông người, nam nữ thụ thụ bất thân.
Cô nương xem bói cười quyến rũ.
bộ dạng hết sức thẹn thùng.
- Ngươi!
Dương Thán đò mật.
buông tay nàng ra.
Tu luyện nhiều năm như vậy hắn vẫn còn là một chàng khờ, chưa từng cẩm tay nữ nhân.
- Hì hì, đùa ngươi đó, rất đáng yêu...!
Cô nương xem bói che mặt cười, rất nhanh dọn xong sạp.
Trên mặt Dương Thần như đen xạm.
Dương Phàm ở đẩu khác con phổ cũng có chút không dám nhìn, thậm chí không dám thừa nhận đây là con hắn.
Đường đường là con của Tiên Hổng Đạo Tổ mà lại bị một nữ nhân lừa gạt và đùa giỡn ở trên đường?
- Trước khi đi.
tiểu nữ tặng ngươi một què miễn phí coi như tròn số lượng ba què hôm nay.
Cô nương xem bói cười túm tim nhìn hắn.
- Qué gì?
Dương Thần theo bán năng buột miệng hỏi.
- Ngươi sắp gặp xui xẻo!
Cô gái thu sạp ném vào trong nhẫn không gian, sau đó hòa vào dòng người trên đường, dẩn dẩn biến mất.
Dương Thần thì đứng ngây người tại chỗ.
Cô nương xem bói thần kỳ kia mang đến cho hắn một loại cảm thụ hoàn toàn mới.
- Ha ha.
Cô nương nhanh nhưvậy đã muốn đi vậy sao?
Một nam nhân đi ra khói hư quang luân hình trống rỗng xuất hiện, chặn đường cô gái.
- Phụ thân!
Sắc mặt Dương Thần trắng bệch, có chút lo sợ không yên.
Người chặn đường cô gái xem bói chính là Dương Phàm đã chờ một hồi ở đây.
- Thể nào.
vị quý nhân này cũng muốn xem bói?
Cô gái đánh giá Dương Phàm, vẻ mặt không còn làm ra vẻ ta đây như trước nữa.
- Đúng, tính một qué.
Dương Phàm cười cười.
Cò gái vung một tay lên, hai lá cờ đen trắng dựng ở hai bên.
dáng vẻ đề phòng.
- Mười quẻ chín không chuẩn, hôm nay đã đủ ba quẻ.
không tính nữa.
Cô gái lắc lắc đầu.
lại tiếp tục nói:
- Độ khó của xem bói tùy vào người xem, đối với quy nhân, quẻ nhỏ còn có thể tính mà què lớn thì không có năng lực.
Mà què nhó thì không cần tiêu nữ tính toán.
Mười quẻ chín không chuẩn?
Dương Phàm lộ vẻ ngưng trọng, những lời này nói rõ một loại chí lý đối với vận mệnh vô thường, tràn ngập kính sợ đối với thiên địa.
Chỉ có hiểu sâu về vận mệnh, hiểu biết trời cao kia mới có thể có cảm thụ sâu sắc “Mười què chín không chuần kia”.
- Nếu không có chuyện gì.
tiểu nữ phải đi.
Nếu quy nhân nhất định muốn xem bói, xin chờ lẩn sau.
Cò gái nói lời lẽ chính đáng.
- Xin hói phương danh của cô nương?
Dương Phàm nảy sinh một chút hứng thú đối với cô gái này.
- Bổn đại tiên chinh là Trương Du Vũ được người giang hồ xưng là “Mười qué chín không chuẩn”.
Cô gái chóp mắt.
lại nhìn lướt qua Dương Thần ở phía sau chân tay luống cuống, có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Bábá!
Hai lá cờ đen trắng vung lên, thản hình của cô nương xem bói thần bí Trương Du Vũ đột nhiên trớ nên trong suốt, sau đó hoàn toàn biến mất.
- Trương Du Vũ.
Dương Phàm khẽ niệm một lẩn.
Khi hắn triển khai cảm quan Đại Luân Hồi, đã không tìm thấv tung tích của cô gái thần bí đó.
Dương Thần cũng yên lặng lẩm bầm ba chữ này, trong đầu khó thể xua tan hình dáng cô gái lúc thì làm ra vẻ già dặn, lúc thì lại lanh lợi hoạt bát.
- Theo ta trở về.
Dương Phàm bước một bước tới bên cạnh hắn, vẻ nghiêm khắc nói.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, Dương Thần không khỏi rùng mình, tức thì có chút chột dạ.
Hắn đương nhiên có thểbiết được, chuyện vừa nhờ Trương Du Vũ kia xem bói đã bị phụ thán biết.
- Còn thất thần làm gì.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Dạ, phụ thân!
Dương Thần run lên một cái, vội vàng red Đại Nhạc Tinh, nhanh chóng tiến vào Luân Hôi Tinh Bảo đứng cạnh Đặng Thi Dao rất ngoan ngoãn không dám nói lòi nào.
Trớ lại Luân Hồi Tinh Bào.
bất ngờ là Dương Phàm không trách con.
chi thản nhiên nói:
- Xuất phát.
Tinh Hà thế giới vô hạn mặc ta bay lượn.
Dương Phàm âm thầm dặn bào Thi Dao:
- Nhìn kỹ nó.
đừng để nó lén chạv nữa.
- Tướng công yên tâm.
Đặng Thi Dao biết được tình cảnh của Dương Phàm giờ phút này, không cho phép thản hữu xảy ra ngoài ý muốn.
Vài ngày sau Dương Phàm bế quan chuẩn bị tu luyện mấv ngàn năm, đánh vào Diễn Sinh sơ kỳ.
Nhưng mặc dù chạy trốn chết tới Tinh Hà thế giới cũng không theo ý nghĩ của Dương Phàm, chân chính thoát khỏi uy hiếp đến từ Tinh Thiên thế giới.
Luân Hồi Tinh Bảo vừa mới đi được nửa tháng, một cỗ sát khí nồng đậm từ Tinh hà phía trước truyền đến.
Một tia cảm ứng mành liệt khiến Dương Phàm từ bế quan tỉnh lại.
thở dài thật dài:
- Chi sợ ở Tinh Hà thế giới cũng khó sống yên ôn.
- Dương đại ca.
Chẳng lẽ người của Tinh Thiên thế giới đã đuổi tói?
Thần sắc Vân Vũ Tịch hơi đổi.
Dương Phàm gật gật đầu.
- Cho dù chúng ta chạy đi bao xa cũng vô dụng.
Thần thông của Đại Đế thật là đáng sợ.
Ánh mắt Dương Phàm không ngừng lóe lên, dường như đang tính toán cái gì.
- Chẳng lẽ là phụ thán?
Vân Vũ Tịch cúi đầu, rất mất tự nhiên.
- Không phải.
Dương Phàm lắc đầu:
- Đến từ một vị Đại Đế khác.
Rất nhanh toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, khới động trận pháp.
Thiên Dực Bàn biến đổi.
Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành dạng viên cầu, một tầng băng giáp lam tinh trong suốt bao phủ toàn bộ tinh bảo.
Dương Phàm trầm ngâm một lát, cũng không lập tức thu Luân Hồi Tinh Bào vào Tiên Hông Không Gian.
Vài canh giờ sau, một đạo tử điện chói mắt trong Tinh hà phía trước vắt ngang Tinh hà bay tới.
như một đạo lợi mâu hung hăng đánh trúng Luân Hồi Tinh Bảo.
Keng...!đinh-
Một tiếng nổ lớn chấn động tinh hệ chung quanh, vài viên tinh, cầu gần nhất lập tức hóa thành bột phấn.
Đây nghiễm nhiên là một kích dồn lực của cường giả cấp Tiên Đế.
Luân Hồi Tinh Bảo bị tử điện lợi mâu đánh trúng, băng giáp ở mặt ngoài xuất hiện một vết rách, kim loại màu bạc sáng lóa ở phía trong bắn ra một vùng đốm lửa xinh đẹp, nhưng lại không tổn hao gì.
Ti ti ti...!
Trọng địa trung tâm nơi Tinh Nguyên Lô của Luân Hồi Tinh Bảo dâng lên tinh quang rực rở mành liệt, nơi băng giáp vị rách nhanh chóng khép lại.
- Ha ha.
lực phòng ngự của Luân Hồi Tinh Báo quá nhiên cường đại chịu được thửthách.
Dương Phàm vừa lòng gật đầu.
Những người khác trong Luân Hồi Tinh Bảo cũng đều thờ phào một hơi.
- Lực phòng ngự của tinh bảo còn mạnh hơn so với trong tướng tượng.
Thiên tượng đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Dưới tình huống khới động thần thông phòng ngự, Huyển Tiên nhất trọng toàn lực công kích không thương tổn đến bản thê chút nào.
Người trong tinh bảo chi bị chân động rất nhó.
tu vi chỉ cần đạt tới Chân Tiên trớ lên cũngkhôngbị thương tổn thực chất..