Tiên Liêu Vi Kính

Diệp Quân Trì vẫn còn đang cười, cười tới da đầu Kỷ Viên tê dại. Giọng nói của hắn cũng từ tính ôn nhu: “A Viên?”

Kỷ Viên: “…” Lão đại ta sai rồi.

Diệp Quân Trì chậm rãi thay đổi tư thế nhéo nhéo cái chân nắm trong tay, cảm thấy không còn lạnh nữa mới buông tay ra, một lần nữa xoay người áp Kỷ Viên lại, buồn rầu nói: “Đêm đó ngươi đang tìm kim tàm? Muốn sao không trực tiếp nói cho ta biết? Thật là đáng giận, cũng may là định lực ta không tồi.”

Chỉ là chút nữa nhất định phải hôn cho đủ vốn, lại thu thêm chút lời.

Kỷ Viên bị ánh mắt nóng bỏng không thèm che dấu của hắn nhìn chằm chằm tới đỏ cả tai, không thoải mái dời ánh mắt sang chỗ khác, quả là khóc không ra nước mắt, hận không thể băm cái tay không chịu khống chế thích sờ loạn đêm đó ra.

Vốn không kiêng nể chút nào là bởi biết Diệp Quân Trì say rồi, OOC thế nào cũng tùy hắn, hơn nữa gần đây hệ thống càng lúc càng dễ tính, mấy chi tiết nho nhỏ đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho, nhưng… dưới tình huống Diệp Quân Trì vẫn còn tỉnh táo, sẽ không còn là vấn đề OOC nhỏ nữa rồi.

Kỷ Viên càng nghĩ càng hoảng hồn, bức bản thân không được nghĩ nhiều về chuyện mình đã làm đêm hôm đó nữa, kinh hồn táng đảm hỏi hệ thống: “Ta sẽ bị đập nát ư?”

Hệ thống trầm mặc một chút: “… Không đâu. Chuyện này cũng là do ta làm sai, quên không tra xét xem Diệp Quân Trì tỉnh hay say, cũng không cảnh cáo nhắc nhở ngươi, bỏ qua đi.”

Dừng lại một chút, hệ thống lạnh giọng: “Chỉ một lần này thôi.”

Kỷ Viên trong nháy mắt cảm thấy hệ thống chính là phi sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới. Hắn vội vàng đồng ý không ngừng, lúc quay đầu lại, lại không thể không đối mặt với quẫn cảnh trước mắt.

Toàn thân Diệp Quân Trì gần như dán trên người hắn, đầu gối không biết là vô tình hay cố ý mà chen vào giữa hai chân hắn, một tay dán lên eo hắn vuốt ve, một tay nhéo mặt hắn nghịch ngợm. Hương tùng thanh đạm làm cho khứu giác được thỏa mãn, ngập trong khoang mũi, hơi thở xen lẫn nhau, mái tóc dài của hắn xõa xuống cũng quấn quanh, ngực sát rạt, nhịp đập trái tim của hai cơ thể đều nhanh hơn, tựa như linh hồn đang rì rầm hỏi thăm nhau.

Kỷ Viên có chút hoảng hốt.

Đã nói mà, sao Diệp Quân Trì có thể vô hại nằm yên cho người khác sờ mó được, hóa ra là giả say… vậy sau khi hắn giải quyết xong tán tu kia rồi ôm hắn vừa hôn vừa gặm kia, không phải là uống say mà là phát điên?

Kỷ Viên nghĩ nghĩ, lập tức khẳng định suy đoán này, chớp chớp mắt, đối diện với con ngươi sâu thẳm đối diện trong giây lát, nhìn thấy sắc thái bên trong càng lúc càng nguy hiểm, vội vã muốn giãy giụa xuống giường, Diệp Quân Trì lại đột nhiên cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”

Kỷ Viên theo phản xạ nhắm mắt lại.

Ngay sau đó hai mắt đã nhắm chặt lập tức được hôn lên, bên tai vang lên tiếng nỉ non nhẹ nhàng: “Lông mi ngươi thật dài…”

Không thể tiếp tục di chuyển xuống dưới được!

Kỷ Viên bỗng cảm thấy nửa người đều đã tê rần, hàng mi dài run lên, hít nhẹ vào một hơi, bỗng nhiên dùng lực, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, một quyền húc vào cái bụng không hề phòng bị của Diệp Quân Trì.


Cơ thể Ma tộc luôn cứng rắn như một thần binh lợi khí, không dễ bị thương giống Nhân tộc, đặc biệt là Ma tộc cấp bậc như Diệp Quân Trì, pháp bảo bình thường không thể nào làm tổn thương. Kỷ Viên dùng hết lực toàn thân đánh một quyền ra, theo lý thuyết Diệp Quân Trì hẳn phải là không đau không ngứa, thậm chí còn có thể tiếp tục thanh nhàn mà quấy rối.

Không ngờ rằng Diệp Quân Trì kêu lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống người Kỷ Viên, hít một hơi khí lạnh, người có hơi run lên, cơ thể cứng đờ trong chốc lát, rồi mới dần đỡ hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Nói ngươi không có lương tâm, ngươi thật đúng là không có lương tâm, không ngờ lại xuống tay được.”

Kỷ Viên thấy hắn đau tới nhíu cả mày lại, trên trán thực sự có mồ hôi vã ra, có chút ngơ ngẩn, không biết Diệp Quân Trì đang giả vờ hay là thật, do dự một chút, vẫn nắm lấy cơ hội, đẩy hắn ra, nhảy xuống giường muốn chạy về phòng, tay lại bị bắt lấy.

Diệp Quân Trì tức giận nói: “Đi giày vào đã rồi hãy về.”

Tay hắn không còn ấm áp như vừa rồi nữa, có chút lạnh lẽo. Kỷ Viên vô thức nhéo nhéo ngón tay hắn, ngẩn người: “… Đau lắm sao?”

Mặt Diệp Quân Trì trắng bệch: “Ngươi nói thử xem?”

Kỷ Viên hỏi thử hệ thống, rồi mới cẩn thận ngồi lại bên mép giường: “Cho ta xem.” Chẳng lẽ cơ thể Ma tộc kiên cường dẻo dai thế nào đều là do thế nhân khoe khoang khoác lác cả?

Diệp Quân Trì rũ mắt, đột nhiên cười một tiếng, túm Kỷ Viên vào trong lòng, đắp chăn lên người hắn: “Đừng nghịch nữa, ngày mai ngươi còn phải tới võ đài đánh mấy hiệp, ngủ đi.”

Quả nhiên chỉ là giả vờ.

Không ngờ chỉ tới đây nói chuyện lại phát triển thành như vậy, Kỷ Viên buồn bực giãy giụa, Diệp Quân Trì ôm càng chặt thêm, lấy cằm cọ cọ lên đỉnh đầu hắn, cố tình đè thấp giọng: “Còn muốn nghỉ ngơi cho đàng hoàng không? Còn dám động thêm chút nữa, chúng ta liền cùng nhau động cho hết cả đêm đi.”

Kỷ Viên thức thời nằm im.

Bên tai là tiếng cười vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa của hệ thống, Kỷ Viên mặt không biểu cảm tiếp tục hỏi rốt cuộc tại sao chuyện lại phát triển thành ra như vậy.

Hệ thống đáp: “Gần cong lâu ngày bị cong theo.”

Kỷ Viên muốn quay người lại cũng không nổi, giơ ngón giữa lên với hệ thống: “Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi, Diệp Quân Trì là một Ma tộc sao có thể thích ta được, hắn chẳng qua vẫn có một ảo giác ta chính là phụ nữ, đêm đó cũng chẳng qua là vừa mới uống rượu xong.”

Hệ thống hừ: “Ngươi đang giải thích cho ta nghe hay là đang tự giải thích cho chính mình?”

Kỷ Viên không nói gì, lầm bầm: “Ta phải trở về, làm chuyện lớn của ta.”, sau đó yên tâm nhắm mắt lại, mau chóng ngủ mất. Mấy ngày nay Diệp Quân Trì không có ở đây, hắn phòng cháy phòng trộm phòng Vân Thừa, chưa lơi lỏng một khắc, đã sớm mệt không chịu nổi.

Hệ thống thật muốn kéo gia hỏa đã rõ rành rành ra rồi mà vẫn cứ muốn giả hồ đồ này ra ngoài đánh cho một trận.


***

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Viên ngủ đến mơ hồ tỉnh lại, khi nhìn thấy Diệp Quân Trì nửa thân trên trần trụi, đang nằm nghiêng trên giường nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức suýt hồn phi phách tán, thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, tóm lấy hệ thống hét a a a lên.

“Hệ thống có phải là ta đã lỡ chịch Diệp Quân Trì rồi không?”

Hệ thống: “… Ngươi không bị hắn chịch đã là may rồi đấy.”

Kỷ Viên trầm mặc một lát, quyết đoán không thèm để ý tới nữa, hai mắt dại ra đối diện với Diệp Quân Trì một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trạng thái ngơ ngác, mặt lạnh định bước xuống giường.

Diệp Quân Trì vẫn duy trì tư thế kia, chớp mắt, khuôn mặt mang ý cười: “Ai da, đại nhân thật vô tình, sung sướng cả một đêm rồi lúc tỉnh dậy lại trở mặt không quen biết.”

Kỷ Viên liếc mắt quét qua cơ ngực của hắn, nuốt nước miếng, không dám nhìn nữa. Diệp Quân Trì rõ ràng không phải là loại hình hắn thích, gần đây càng nhìn lại càng thuận mắt… tuyệt không thể để cho Diệp Quân Trì phát hiện ra biến hóa trên cơ thể hắn.

Nhanh chóng sửa soạn lại y phục bước xuống giường, lại bị Diệp Quân Trì kéo lấy cổ áo phía sau: “Đi tạm giày của ta vào, chờ lát nữa về rồi lấy.”

Kỷ Viên có chút buồn bực, rầu rĩ không lên tiếng, gần như có chút hoảng loạn mà đi giày vào rồi chạy về phòng, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, trong lòng hãy còn sợ hãi: “Hệ thống, ôn nhu săn sóc quả là vũ khí đáng sợ nhất.”

Hệ thống vô cùng cảm thông: “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi còn chủ động dán lên thêm vài lần nữa, tám phần sẽ bị ăn sạch sẽ.”

Kỷ Viên xùy nó: “Sao có thể, Diệp Quân Trì ôm ấp hôn hít sẽ không có cảm giác gì, thật sự cầm súng bóp cò, nhìn thấy cơ thể của đàn ông tám phần sẽ bị dọa héo rũ, đều là hiểu lầm cả thôi… á, sao môi lại đau thế nhỉ.”

Hệ thống im lặng không nói.

Kỷ Viên nghi hoặc bước tới trước gương đồng nhìn nhìn, môi có vẻ đã sưng tấy cả lên rồi.

Kỷ Viên: “… Ai dô, mùa thu sao lại có muỗi chứ.”

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Ngươi cứ giả vờ đi.”

Kỷ Viên làm như chưa thấy gì, xử lý xong việc thay giày, vừa lúc chưởng quầy phái người đưa cơm lên, tiểu nhị ca còn dùng ánh mắt kì dị nhìn chằm chằm mặt Kỷ Viên, mang theo nụ cười quỷ dị đi xuống.


Kỷ Viên bắt đầu suy nghĩ xem bản thân có nên cũng mua một cái mặt nạ rồi đeo vào hay không.

Diệp Quân Trì bên cạnh cười hí hửng, tùy ý thò tay vén tóc hắn lên, nói: “Người của Kỷ gia cũng sẽ tham gia Đại hội tiên kiếm, ngươi sẽ gặp phải người quen, đôi mắt này quá dễ nhận ra… nhắm mắt lại, ta giúp ngươi che giấu một chút.”

Kỷ Viên cảnh giác nhìn hắn, mắt trừng tới tròn vo.

Diệp Quân Trì nhịn không được mà chọt chọt mặt hắn: “… Ta sẽ không làm gì cả.”

Thấy vẻ mặt hắn vẫn cảnh giác như trước, Diệp Quân Trì thở dài: “Thật mà.”

Thấy sắc mặt hắn coi như là thành khẩn, Kỷ Viên quyết định miễn cưỡng cho hắn chút lòng tin cơ bản giữa người với người, nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại. Hàng mi dài của thiếu niên hơi rung động, mắt lúc nào cũng có thể sẽ mở ra, đôi môi sưng đỏ nhấp nhẹ, vừa rồi mới ăn vài miếng cháo, làm cho đôi môi sáng bóng ánh nước tới mềm mại.

Trong lòng Diệp Quân Trì hơi động, thò tay ra che mắt Kỷ Viên lại, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi hắn, trước khi hắn phát tác lại từ từ nói:

“Đừng nhúc nhích, ngươi có còn cần mắt nữa không?”

Giữa người với người quả nhiên không tồn tại lòng tin cơ bản nhất.

Kỷ Viên âm thầm cắn chặt răng.

Đợi khi tay Diệp Quân Trì đã rời đi rồi, màu sắc trong con ngươi của Kỷ Viên đã thay đổi, từ nhạt màu thành đen tuyền, tựa như trân châu đen được ngâm trong nước, ôn hòa nhu lượng, làm cho mắt hắn thay đổi hoàn toàn, khí chất toàn thân xảy ra sự thay đổi cực lớn. Nếu không phải hắn đang xụ mặt, khuôn mặt tuấn tú thậm chí có thể coi như là “ôn hòa dịu dàng.”

Cho dù có là người của Kỷ gia, dán sát vào quan sát Kỷ Viên, cũng sẽ chỉ cảm thấy người này có hơi giống với “Kỷ Viên” trong trí nhớ của họ.

Diệp Quân Trì chống cằm ngắm một chút, cười bảo: “Quả nhiên như thế này lại càng đẹp hơn.”

Kỷ Viên cũng chẳng thèm quan tâm tới chuyện đôi mắt đã xảy ra biến hóa gì, âm thầm quyết định về sau sẽ coi tất cả lời nói của Diệp Quân Trì như gió thoảng qua tai, cái thói quen nói ba câu không quên đùa cợt một lần này thật là đáng sợ quá…

Tới võ đài, Diệp Quân Trì không ngờ vẫn còn nhớ tới chuyện hồ lô đường, thuận tay mua một xâu, cười tủm tỉm đưa cho Kỷ Viên: “Kỳ khai đắc thắng.”

(Kỳ khai đắc thắng – Mã đáo thành công: ý chỉ công việc thuân lợi, xuôi chèo mát mái)

Kỷ Viên lắc đầu, cũng không nhận lấy, châm chước một chút, lại nhẹ giọng nói: “Có Hồi Trì ở đây rồi, mấy ngày này Ma quân đi dạo vòng quanh Tấn Hà đi, nghe nói Tấn Hà nhiều mỹ nhân, nếu hợp mắt, Ma cung của ngươi sẽ không còn trống trải.”

Diệp Quân Trì khựng lại, nhàn nhạt nói: “Mỹ nhân? Ai có thể đẹp bằng A Viên được đây?” Dừng lại một chút, hắn như không để ý mà hỏi: “Chẳng lẽ A Viên cũng thích những người được gọi là mỹ nhân kia ư?”

“Đương nhiên.” Sắc mặt Kỷ Viên rất bình tĩnh, “Nam nhân có mấy người không thích mỹ nhân, giải quyết chuyện phiền toái này xong, an ổn rồi, ta đương nhiên sẽ lấy vợ sinh con.”


Theo mỗi một chữ hắn nói ra, sắc mặt Diệp Quân Trì lại lạnh thêm một phần, chữ cuối cùng nói ra xong, ngay cả hệ thống cũng nhịn không được mà kêu ra tiếng: “Bảo bối, ngươi còn nói nữa Diệp Quân Trì sẽ bùng nổ mất thôi.”

Kỷ Viên lại không thèm để ý: “…. Thế nên ngươi cứ việc đi khắp nơi nhìn xem, nói không chừng sẽ thật sự gặp được người mình thích. Không phải lo, ta sẽ không làm lộ thân phận ra đâu.”

Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng.

Kỷ Viên im lặng ôm chặt Hồi Trì.

Địa vị Diệp Quân Trì cao, tính tình cũng vốn rất cao ngạo, bị Kỷ Viên không chút lưu tình nói lời ghét bỏ, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn Kỷ Viên trong chốc lát, thấp giọng nói: “Như ngươi mong muốn.”, rồi xoay người đi mất.

Trên đường người đến người đi, chẳng mấy chốc bóng dáng hắn đã mất hút trong đám đông, Kỷ Viên quay đầu nhìn theo trong chốc lát, rồi chậm rì đi tới chỗ võ đài.

Hệ thống nói: “Ngươi thật quá đáng.”

Kỷ Viên đang định nói chuyện, hệ thống lại dùng âm thanh máy móc lạnh như băng lại rất có nhịp điệu, tình cảm nói: “Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi ngang ngược vô lý.”

Kỷ Viên: “…”

Hệ thống lại dùng giọng nói bình thường: “Có lẽ Diệp Quân Trì ngay cả ý muốn bóp chết ngươi cũng đều đã nổi lên.”

Kỷ Viên cười hì hì: “Ta không phải là đã bóp chết trước rồi hay sao? Nhân lúc bây giờ hắn vẫn còn chưa thật sự cho rằng bản thân thích ta, ta phải bóp chết ý niệm này, ta nói ta thích phụ nữ, hắn có lẽ sẽ không làm như vậy nữa.”

“Ngươi nghĩ hắn là người tốt đấy hả? Chọc cho hắn nóng nảy tới độ muốn cưỡng chế nhốt ngươi lại cầm tù, ngươi chỉ còn có nước ngồi đó mà khóc.”

Kỷ Viên vẫn không thèm bận tâm.

Đại hội tiên kiếm đã hoàn thành xong đợt sàng lọc vào ngày hôm qua, tu sĩ đủ tư cách tham gia Đại hội chính thức vào khoảng mấy trăm người, đại bộ phận chính là tán tu, bộ phận nhỏ còn lại là các tu sĩ trẻ tuổi từ các gia tộc và môn phái lớn nhỏ.

Không như vòng trước, vòng này là rút thăm quyết định đối thủ, vẫn là thắng mười hiệp sẽ có thể vào vòng tiếp theo, nhưng người thua vẫn có thể tiếp tục thay phiên nhau đấu, hoặc là khiêu chiến người thắng, nhận được tư cách vào vòng đấu tiếp theo. Từ giờ trở đi, tán tu rất có khả năng sẽ đụng phải những tu sĩ có thế lực lớn sau lưng, gần như tất cả đều có chút khẩn trương.

Tán tu cho dù có pháp bảo hay là tâm pháp tu luyện tốt, đều không có ai chỉ dạy, thực rất dễ bại.

Trí nhớ của Kỷ Viên không tồi, người lại linh hoạt, quan sát mấy trận tỷ thí, kết hợp với một chút tán thủ mình từng học, điều khiển Hồi Trì cũng ra hình ra dạng, ít nhất sẽ không dễ bị phát hiện ra rằng kiếm điều khiển người chứ không phải là người điều khiển kiếm.

Nhẹ nhàng thắng xong mấy trận đấu, Kỷ Viên lại gặp phải phiền toái đầu tiên.

Nhìn Kỷ Thâm đối diện muốn rút kiếm ra trận, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Kỷ Viên trầm mặt: “Hệ thống, ngươi nói xem ta nên thua hay thắng đây?”

Hệ thống vẫn còn đang hờn dỗi, giọng điệu lạnh nhạt: “Tùy ngươi thôi, Diệp Thượng Nguyên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận