Tiên Liêu Vi Kính

Kỷ Viên được như ý học xong kiếm pháp kia, cái giá phải trả là môi sưng lên tận mấy ngày.

Càng làm cho người ta cảm thấy bi thương chính là khi luyện kiếm cũng sẽ bị Diệp mỗ mượn cớ hướng dẫn mà sờ soạng toàn thân, không cẩn thận sẽ lau súng cướp cò, không luyện được kiếm nữa, dẫn tới vận động.

Làm xong còn bị nhéo mặt, nghe giọng hắn khàn khàn nói: “Ai bảo ngươi quyến rũ ta.”

Kỷ Viên đỡ eo, đau khổ nói: “Giao dịch lần này hình như ta lỗ to rồi.”

Hệ thống đồng tình nói: “Mệt mỏi quá độ.”

Giang Diệu Diệu hôn mê tận mấy ngày, cuối cùng khi tỉnh lại, ngồi dậy còn có phần ngơ ngẩn, muốn uống nước lại lỡ tay làm đổ chén trà. Kỷ Viên vừa lúc nghe thấy tiếng động, vội đẩy cửa phòng bước vào, nhìn Giang Diệu Diệu một hồi.

Hắn đang định hỏi Giang Diệu Diệu chuyện xảy ra là như thế nào, nàng lại nhìn hắn vài lần, tỏ vẻ quan tâm: “Sao miệng đệ lại sưng lên thế kia?”

Kỷ Viên: “…”

Giang Diệu Diệu tuy vẫn còn hơi ngơ ngơ, nhưng vì cảm tình lại có trực giác tốt tới kinh người, nhíu mày hỏi: “Ma đầu kia dám bắt nạt đệ?”

Kỷ Viên nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm đằng sau, trầm mặc một chút, bình tĩnh đáp: “Do ăn mía thôi.”

Giang Diệu Diệu “ồ” một tiếng, tiếp tục ngơ ngẩn.

Diệp Quân Trì bước vào đúng lúc nghe thấy lời Kỷ Viên nói, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, tới sát gần vuốt ve cái eo gầy của thiếu niên, thấp giọng ái muội nói: “Mía lớn ăn ngon không? Ăn ngon đêm nay có muốn ăn nữa không… ưm.”

… Có thể đừng nói chuyện người lớn trước mặt tiểu cô nương được không!

Kỷ Viên che miệng hắn lại đúng lúc, gật đầu với Giang Diệu Diệu: “Sức khỏe của tỷ thế nào rồi?”

“Không còn gì đáng ngại.” Giang Diệu Diệu tỉnh táo lại từ trạng thái ngây ngốc, cười hì hì đáp, “Còn phải đa tạ Ma quân đại nhân đã đưa tiên khí phòng ngự cho ta, bằng không ta còn chưa tới được Nam Trì đã phải đi gặp cha rồi. Có điều vật kia hỏng mất rồi, Ma quân đại nhân hẳn là không để ý chứ.”

Diệp Quân Trì cười như không cười: “Có để ý.”

Giang Diệu Diệu: “…”


Có điều nàng mau chóng kịp phản ứng lại, thấy Kỷ Viên được hắn ôm trong lòng như bảo bối, nàng nhe răng, lộ ra cái răng khểnh đáng yêu: “Ta là biểu tỷ của A Viên, huynh ngay cả A Viên nhà ta cũng đã cưới về rồi, còn để ý tới chuyện này sao?”

Ma quân đại nhân sung sướng khi nghe thấy cái từ “cưới về” kia, hắn vuốt vuốt lông cho Kỷ Viên, tâm tình cực tốt gật đầu, hào phóng nói: “Cũng phải.”

Tâm tình Kỷ Viên càng thêm phức tạp.

Thấy hai người không chừng còn có thể nói thêm chuyện gì đó kì lạ, Kỷ Viên vội vàng cắt đứt câu chuyện, chuyển sang Giang Diệu Diệu: “Sao tỷ lại tới Nam Trì?”

“Một lời khó nói hết.” Giang Diệu Diệu trầm mặc một lát, thở dài, không thể vờ như thoải mái nhẹ nhàng, vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng.

“Sao vậy?”

Giang Diệu Diệu nặng nề đáp: “Diệp Quân Trì, ngươi nói đúng, ta đã quá coi thường Giang Tuyết Tùng, ta cứ tưởng lộ ra những tin đồn kia, dù không thể quật ngã Giang Tuyết Tùng, thì cũng có thể làm ông ta thân bại danh liệt, không dám tùy tiện làm bậy.”

Kỷ Viên thầm nghĩ, không phải là do cô coi thường Giang Tuyết Tùng quá mức, mà là do cô không biết người sau lưng ông ta là ai mà thôi.

Giang Diệu Diệu trầm giọng kể lại chuyện đã xảy ra gần đây.

Kỷ Viên và Diệp Quân Trì trở về Ma giới rồi, nơi nơi đều là tin đồn “Diệp ma đầu tới mật địa Giang gia chuẩn bị phá nát bốn phương, Triệu gia chủ liều chết ngăn cản bị hắn hạ độc làm cho hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mọi người đồng tâm hiệp lực đuổi ma đầu này ra ngoài.”

Chỉ một câu này thôi mà đã nảy ra biết bao nhiêu vấn đề, chưa nói tới đáng tin hay không, chỉ riêng việc “Triệu gia chủ ở mật địa Giang gia” đã đủ làm cho người ta xì xào bàn tán một thôi một hồi.

Nhưng đối với lời đồn thổi này, lại không có nhiều tu sĩ tỏ ra nghi ngờ, những lời phản đối rất nhanh đã bị bịt lại, dù có người thắc mắc, cũng sẽ có kẻ lạnh giọng đáp trả: “Nói hộ cho tên ma đầu kia, ngươi bị Ma tộc mê hoặc rồi?”

Sự hoài nghi mỏng manh cứ như vậy liền biến mất hoàn toàn, càng ngày càng có nhiều tu sĩ nhiệt huyết xông não, phong thanh càng lúc càng dày, lời đồn nghiễm nhiên trở thành sự thật.

Thiên hướng của dư luận càng lúc càng lớn, Giang Diệu Diệu sợ sẽ muộn mất một bước liền thử đả động tới Giang Tuyết Tùng vốn vẫn luôn bất động, coi nhẹ lời cảnh cáo của Diệp Quân Trì, lan tin đồn ra ngoài.

Nàng cho rằng làm vậy là có thể khiến cho Giang Tuyết Tùng và kẻ đứng sau ông ta sợ ném chuột vỡ đồ, không dám làm càn. Chỉ là, danh dự của Giang Tuyết Tùng tuy rằng trở nên thảm bại, nhưng lại không thể tạo ra cơn phong ba quá lớn.

Đều đã bị Ngọc Thu áp xuống.


Giang Tuyết Tùng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ, lập tức phái người đi điều tra xem ai đã gây ra chuyện này, ông ta quả thực là quả quyết tới đáng sợ, không chút do dự phái sát thủ dưới tay, ngay cả em gái ruột và cháu gái của mình cũng không buông tha.

Giang Diệu Diệu và mẹ mình vốn tránh ở nhà người bạn cũ của cha nàng, người Giang gia tới, phá hoại, thiêu lửa cả nhà người ta, bạn cũ của cha nàng vì bảo vệ cho họ mà phải chết, nàng cũng vì bảo vệ cho mẹ, mà giấu bà đi rồi một mình dẫn truy binh đuổi theo mình.

Bởi từ nhỏ đã bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Kỷ Viên rất lạnh nhạt với tình thân, nghe thì nghe vậy chứ thật ra cũng không có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy Giang Diệu Diệu thật đáng thương. Diệp Quân Trì lại có chút khác biệt, hắn mất đi người thân ngay lúc còn đang ở thời thơ bé hạnh phúc nhất, luôn có khát cầu và nuối tiếc đối với tình thân, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt rét lạnh đi mấy độ: “Tra tể.”

Mắt Giang Diệu Diệu đỏ lên, lại một lần nữa treo nụ cười tươi nhẹ nhàng trên môi, nhún nhún vai nói: “Trên đường ta chạy trốn nghe được tin tức của các ngươi, đoán các ngươi hẳn là sắp tới Nam Trì, liền đánh cược, chạy trốn tới Nam Trì.”

Diệp Quân Trì cười cười, trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Ngươi nên cảm ơn Vân Thừa thì hơn.”

Nếu không nhờ Vân Thừa cản họ lại, kể tiền căn hậu quả rõ ràng, Kỷ Viên và Diệp Quân Trì vốn còn định đi đường vòng, Giang Diệu Diệu tới Nam Trì rồi chỉ có thể tứ cố vô thân.

Nói vài câu, Giang Diệu Diệu lại buồn ngủ, nàng không ngủ không nghỉ cắn răng trốn chạy hơn nửa tháng, lại bị thương nặng, nếu không nhờ Diệp Quân Trì có linh dược hiếm có, nàng ít nhất cũng phải hôn mê tận mười ngày nửa tháng.

Kỷ Viên có chút đau lòng cho tiểu cô nương này, thấy nàng vừa nói vừa trào nước mắt, vẻ mặt mỏi mệt, giọng nói không khỏi nhu hòa lại một chút, nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện đều có chúng ta lo rồi, tỷ nghỉ ngơi trước đi.”

Giang Diệu Diệu cũng không phải là người khách khí, nở một nụ cười cực tươi, đặt đầu xuống liền ngủ.

Diệp Quân Trì và Kỷ Viên nhìn nhau, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng, trở lại phòng của hai người. Vào phòng, Diệp Quân Trì túm Kỷ Viên vào lòng hôn một cái, có chút ghen tuông nói: “Với ai A Viên cũng đối xử ôn nhu hơn với ta.”

Kỷ Viên đẩy hắn ra, rót một chén trà, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đâu phải là nữ hài tử.”

Diệp Quân Trì cười, ngồi vào phía đối diện hắn, đỡ lấy chén trà của hắn, liếm liếm lên miệng chén nơi Kỷ Viên vừa chạm môi, uống trà: “Lại nói tới chuyện này.”

Hắn cười như không cười hỏi: “Bao giờ A Viên mới bằng lòng thực hiện lời hứa đây?”

Kỷ Viên sửng sốt.

Hệ thống nói: “Quên lần trước ở mật địa Giang gia, ngươi đã nói gì khi xin lão đại cứu Kỷ Thâm rồi sao?”


Kỷ Viên nhớ lại chuyện kia trong chớp mắt, sắc mặt xanh đen cả lại, một lúc lâu sau mới gian nan đáp: “… Về Ma giới rồi hãy nói tiếp.”

Diệp Quân Trì đắc ý cười nhẹ.

Sáng hôm sau, Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thần thanh khí sảng xuống giường giãn gân giãn cốt, thiếu chút nữa đã bị ngã lăn ra đất, nên đành thôi.

Diệp Quân Trì cũng nhận được bùa truyền âm của Vân Thừa, nói là đã khuyên phục được một vài người, bao gồm cả vài vị trưởng lão đức cao trọng vọng trong liên minh chính đạo, hợp thành một tiểu đội tu sĩ hướng tới Nam Trì.

Hai người vốn định án binh bất động, chờ Vân Thừa tới, không ngờ nửa đêm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đêm hôm khuya khoắt, Kỷ Viên bị lăn lộn tới sức cùng lực kiệt, mềm mại mà dựa vào ngực Diệp Quân Trì ngủ say, sau khi có linh lực ngũ cảm nhạy bén hơn nhiều, mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió rất nhỏ cách khách điếm không xa.

Trấn nhỏ này xa xôi, số lượng người tu chân cũng chẳng nhiều nhặn là bao, có cũng chỉ toàn tu vi thấp, ngay cả tiên kiếm còn không có, nói gì tới chuyện có thực lực biết điều khiển kiếm. Kỷ Viên mông lung mở mắt ra, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Diệp Quân Trì ấn trở lại. Sau tai được một nụ hôn in lên, giọng nói trầm ổn cực kì dễ nghe của hắn vang lên: “Ngủ đi, không có việc gì đâu, cứ để ta giải quyết.”

Kỷ Viên suy nghĩ một chút, từ chối ý tốt của Diệp Quân Trì, trong đôi mắt nhạt màu hiện lên quang mang hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Ta muốn thử xem.”

Diệp Quân Trì ngẩn ra: “Không được.”

Kỷ Viên nhíu mày: “Ta đã có năng lực tự bảo vệ được cho chính bản thân mình.”

“Trước khi ngươi có thể tự bảo vệ mình, ta vẫn luôn bảo vệ ngươi.” Ánh mắt Diệp Quân Trì sâu thẳm, “Chỉ là A Viên, sau khi ngươi có thể bảo vệ bản thân ngươi rồi, ta vẫn muốn bảo vệ ngươi. Ta… thực sự rất lo cho ngươi.”

Cả một thời gian dài lo được lo mất mới có thể bắt được người vào lòng, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Diệp Quân Trì thật không thể chắc chắn hắn có thể tự khống chế được bản thân nữa.

“Ngươi dù sao cũng không thể nuôi ta như một đứa trẻ được.” Kỷ Viên chần chờ một chút, ôm lấy eo hắn, “Ngươi đứng bên cạnh theo dõi, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Diệp Quân Trì nhíu mày, phân vân hồi lâu, bất đắc dĩ gật đầu: “Thôi được.”

Kỷ Viên hơi cong mắt, dán lên hôn trán hắn, rồi bò dậy mặc y phục, vừa quay đầu, lại thấy Diệp Quân Trì đã đứng chờ hắn sẵn ở đó.

Thấy hắn như đang suy tư mà nhìn mình chằm chằm, da đầu Kỷ Viên tê rần: “Làm gì vậy?”

“Không có gì.” Diệp Quân Trì biếng nhác đưa Hồi Trì cho hắn, “Chỉ là vài tiểu lâu la, không có gì phải căng thẳng.”

Kỷ Viên hít sâu một hơi, gật đầu cầm lấy Hồi Trì, vừa lúc, tiếng xé gió rất nhỏ kia đã tới trước cửa sổ, hắn xoa xoa Hồi Trì, kinh ngạc phát hiện bản thân có thể nắm lấy thanh kiếm này hoàn toàn.


Hồi Trì là kiếm của Diệp Quân Trì, kiếm có linh tính nào cũng biết nhận chủ, người khác dù có thể dùng, nhưng cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió.

Một nghi vấn dâng lên nơi miệng, lại bị hắn nuốt trở lại bụng, bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.

Hai người đẩy cửa sổ, cưỡi Hồi Trì bay lên giữa không trung, vừa lúc đối diện với mười mấy tên tu sĩ áo đen đang định lén lút dở trò kia.

Diệp Quân Trì có thể cảm nhận được những kẻ này đều là Ma tộc, trong lòng cười nhạo một tiếng, Ngọc Thu quả là không thể tin tưởng Nhân tộc, chớp chớp mắt, cười tới là vô hại: “Chào buổi tối.”

Hơn mười Ma tộc đối diện nhìn nhau, hai chân lại run lên.

Ma tộc không phải là không sợ chết, đối với Diệp Quân Trì có thể hủy thiên diệt địa, đều sợ hãi theo bản năng.

Nhưng khi chúng thấy Diệp Quân Trì ôm tay chậm rì lùi sang một bên, ra trận chính là thiếu niên bên cạnh, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, lại sinh ra hy vọng.

Kỷ Viên rất muốn học lão đại nhẹ nhàng bâng quơ vung tay áo như vậy, Hồi Trì đã hóa thành hơn mười thanh trường kiếm xuyên thủng những tên Ma tộc này, nhưng sự thật vĩnh viễn không được như mong muốn.

Mười mấy Ma tộc cường đại bao vây không phải là thứ mà thường nhân có thể đột phá, cũng chỉ có người như Diệp Quân Trì mới có thể nghiền chết chúng như nghiền chết mấy con kiến. Việc Kỷ Viên có thể làm chỉ là né tránh những đòn tấn công của Ma tộc, tránh trái tránh phải giữa không trung, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Lơ đãng đối diện với Diệp Quân Trì, Kỷ Viên có thể nhìn ra nét âu lo trong mắt hắn, liền lắc đầu với Diệp Quân Trì. Hắn không thể uổng phí một thân linh lực lại không biết sử dụng thế nào, thực chiến mới là cách tốt nhất.

Ngươi đuổi ta chạy một lúc lâu sau, cơ thể Kỷ Viên hơi thả lỏng lại, đã có thể thích ứng với tiết tấu tác chiến, tránh né cũng thong dong hơn nhiều, hắn ngắm chuẩn cơ hội vung Hồi Trì lên, lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình quét qua, một Ma tộc không kịp trốn, bàn tay bị chém đứt ngay lập tức.

Kỷ Viên mặt không cảm xúc, hơi hít vào một hơi mang theo mùi máu trong không khí, rồi tiếp tục chạy trốn. Ma tộc ăn mệt, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, động tác không khỏi càng thêm nóng nảy, trong lòng Kỷ Viên lại càng thêm bình tĩnh, cho tới lúc cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lật tay biến Hồi Trì ra, đôi tay nhanh chóng kết ấn, thấp giọng niệm vài tiếng, Hồi Trì huyễn hóa ra hơn mười thanh kiếm giống nhau, nhanh chóng đâm tới.

Tất cả đều kết thúc.

Kỷ Viên thở hồng hộc, đôi mắt sáng ngời lại nhìn về phía Diệp Quân Trì, chạm vào đôi con ngươi ôn nhu sâu thẳm kia, hơi thở của hắn liền cứng lại, luôn cảm thấy mặt nong nóng lên, thấy hắn đạp không đi tới, mới ngập ngừng nói: “Ngươi nhìn gì vậy.”

“Nhìn ngươi.” Diệp Quân Trì bưng mặt hắn lên, trong mắt tựa như có vụn tinh quang lấp lánh, “Bảo bối thật lợi hại, ngay cả ta cũng phải đầu hàng ngươi rồi.”

Tuy biết Diệp Quân Trì chỉ là vì cưng chiều mình nên mới nói như vậy, nhưng Kỷ Viên vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng, nhìn Hồi Trì đang tự xoay tới xoay lui giữa không trung tự chơi một mình như một đứa nhỏ: “… Ta từng nhớ ngươi đã hỏi ta có biết ý nghĩa của việc khi một Ma tộc giao kiếm của mình cho một người khác không. Bây giờ ta muốn biết, có thể nói cho ta nghe không?”

“Kiếm của ta sẽ nhận ngươi làm chủ.” Diệp Quân Trì cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn, “Điều này có nghĩa là, ngươi chính là của ta, mà ta cũng là của ngươi.”Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Quân Trì: Ta chính là của ngươi

Kỷ Viên: …Ngươi làm ta ăn không vào, cút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận