Tiên Lộ Phong Lưu

Đó cũng không phải là lời nói dối. Trần Tiểu Thiên tự nhận là một nam nhân rất có trách nhiệm, nhất là đối với nữ nhân của mình cho dù nàng có dụng ý khác, cũng phải gánh chịu trách nhiệm. Nếu như A cơ man ở lại đây, không cần quá lâu, dung nhan như bó hoa tươi của nàng sẽ điêu linh, già yếu, giống như mẫu thân của nàng bị bụi bặm mai một. Nhưng A cơ man cũng không tin lời của hắn, nàng nhếch môi, tràn ngập giọng châm chọc:

- Ta chỉ là một vũ nữ, trừ thân thể ra không có gì cả. Nếu như không bởi vì thân thể của ta, thi vì cái gì?

Nhìn thiếu nữ tràn đầy phòng bị đối với nam nhân, Trần Tiểu Thiên có chút cảm giác đau lòng. hắn thật tình nói:

- Không có ai đối mặt vẻ đẹp của cô mà không động tâm, cõi đời này nam nhân rất nhiều, có tốt có xấu, nhưng không phải người đàn ông nào cũng giống như cô cho là hèn hạ như vậy. Ta mua cô, không phải là muôn làm chủ nhân của cô, mà là bởi vì ta đáp ứng qua, muốn cứu cô đi ra ngoài.

Đây là lần thứ hai Trần Tiểu Thiên nói đến câu này. Nụ cười chế nhạo của A cơ man cứng lại trên mặt. Buồng xe trầm mặc xuống, chỉ có tiếng vó ngựa đạp trên tảng đá vang lên không ngừng.

Chuyến đi này thời gian đã đủ đã lâu, nếu như Tô Hỷ Muội phát hiện hắn dùng tiền của nàng, đi mua nữ đày tớ đáng giá nhất của nàng, dùng gót chân cũng có thế tưởng tượng được sự phân nộ của nàng là như thế nào. Trần Tiểu Thiên không chuẩn bị mạo hiểm như vậy.

- Mặc y phục vào đi.

A cơ man yên lặng mặc vào áo cùng váy, cuối cùng dùng một áo choàng thật dài bao lấy thân thể, ngay cả mắt cá chân cũng che dấu, không lộ ra chút da thịt. Trần Tiểu Thiên đem số kim thù cùng bạc còn lại ra, đưa cho A cơ man:

- Tiền của ta đều ở nơi này, nếu như tiết kiệm dùng, đầy đủ cho ngươi trở lại đông Nội lục. cẩn thận chút, không nên lại bị bọn chúng bắt được nữa.

A cơ man không đón lấy, nàng một tay nắm vạt áo choàng, nhìn Trần Tiểu Thiên, sau đó ánh mắt lại một lần cụp xuống.

- Là bởi vì ta bán đứng ngươi sao?

- Hả?

Trần Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

- Là bởi vì ta bán đứng qua ngươi, ngươi mới không muốn ta, đem ta bỏ đi sao?

Trần Tiểu Thiên cũng rất muốn mang A cơ man cùng đi, nhưng A cơ man muốn đi về đông nội lục, còn hắn thì đi về đông rồi xuống nam dọc theo sông, chỉ có thể mỗi người đi một ngả. Trần Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Cứ coi là như vậy.

- Ta không đi.

- Cái gì?

- Ta không đi!

A cơ man cố chấp nói.

- Xa hơn chút nữa phía trước là ra khỏi thành rồi...

Thanh âm của phu xe truyền đến:

-... Khách quan muốn hướng bên nào đi?

Trần Tiểu Thiên ló đầu ra ngoài, mới vừa nhìn thoáng qua, đầu đã rụt vào trong, "Phanh" một cái đóng nhanh cửa xe, suýt chút nữa khiến thủy tinh phía trên cửa bị chấn vỡ. Phía trước là một ngã ba đường, trên đường người đi qua lại cũng không nhiều, nhưng lộ khẩu có mấy người khoác áo choàng màu đen mà Trần Tiểu Thiên nhìn hết sức quen mắt đó là nữ hầu vệ bên cạnh Tô Hỷ Muội. Các nàng này có hơn phân nửa khuôn mặt bị áo choàng che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng, tay cầm chuôi kiếm, nhìn mặt từng người đi đường. Trần Tiểu Thiên hạ giọng, bảo:

- Quay đầu trở về!

Phu xe không vui nói:

- Đây là đi đường hay là đi kéo mài đây?

Trần Tiểu Thiên nói:

- Đừng dài dòng, một đồng cũng không thiếu cho ngươi. Mau tìm khách sạn yên tĩnh, càng an tĩnh càng tốt! Đến chỗ ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!

Nghe nói có tiền thưởng, phu xe lập tức lên tinh thần, một mặt đổi đầu xe, một mặt reo lên:

- Khách quan cứ yên tâm đi, tìm địa phương đảm bảo khách quan hài lòng!

Trần Tiểu Thiên cẩn thận vén rèm xe lên, thấy những nữ hầu vệ kia không lưu ý đến chiếc xe này, mới thở phào nhẹ nhỏm, nói với A cơ man:

- Hiện tại muốn đi cũng đi không được nữa rồi.

Những nữ nhân này hơn phân nửa là vì hắn mà tới, các lộ khẩu không thể thiếu người gác, chỉ có thể ở Ngũ Nguyên thành tránh né nhất thời thôi.

A cơ man dùng áo choàng che kín khuôn mặt, không lên tiếng.

Trần Tiểu Thiên lưu ý cảnh vật hai bên đường phố. Không lâu lăm, xe dừng lại ở một chỗ khách sạn. Trần Tiểu Thiên cho phu xe một lượng bạc, khiến y mừng rỡ luôn miệng cảm ơn. Trần Tiểu Thiên hàm hồ mấy câu, dẫn A cơ man vào cửa, lại chỉ ở bên trong lượn một vòng, chờ xe rời đi, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, đổi một khách sạn đối diện nhìn qua đường.

Xe thú kia là do Kỳ lão Tứ gọi tới, người thương quán nếu như muốn truy xét, rất dễ dàng biết bọn chúng ở đâu. Ngũ Nguyên thành là hai đầu bờ ruộng của các nàng, cẩn thận chút vốn không có gì là xấu.

Đối với người đã quen ở khách sạn bốn năm sao như Trần Tiểu Thiên mà nói, khách sạn của cái thế giới này có điều kiện không khỏi quá đơn sơ, nhưng được cái là diện tích rộng rãi, cả Thiên viện chỉ có ba gian phòng khách. Thỏa thuận một lượng bạc một ngày bao luôn cả sân, Trần Tiểu Thiên cài then cửa viện, con tim trẻo ngược lúc này mới chủn xuống.

Tô Hỷ Muội còn trông đợi hắn đi tìm kiếm Nghê Long tơ cho ả, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết hắn. Nhưng một phần từ buôn bán tinh anh ở thế giới hiện đại, chạy đến cái thế giới này làm đầy tớ cho người ta không phải là lý tưởng của Trần Tiểu Thiên. Ròi Bạch hồ thương quán, Trần Tiểu Thiên không tính toán trở về nữa, nếu như không thừa cơ hội này chạy mất, đó mới là đứa ngốc.

Hiện tại con đường ra khỏi thành đều có yêu phụ thị vệ trông chừng. Hắn một tha hương người, mang theo một nữ đày tớ dị tộc, muốn từ dưới mí mắt các nàng chạy đi không khác người si nói mộng. Hiện tại biện pháp duy nhất là tại Ngũ Nguyên thành trốn một trận, đợi phong thanh qua đi, sẽ thiết pháp rời đi. A cơ man ngồi ở góc giường, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Trần Tiểu Thiên lấy mấy lượng bạc, còn dư lại tiền giao hết cho A cơ man:

- Đem số tiền này cất đi, ta đi mua chút ít y phục thức ăn, cô đợi ở chỗ này, không nên đi loạn.

A cơ man trầm mặc, khiến cho Trần Tiểu Thiên nhịn không được hoài nghi áo choàng bên trong bao vây chính là một tượng gỗ. Hắn bất an vươn tay, cẩn thận vén lên áo choàng, chỉ thấy A cơ man hai mắt đỏ ngầu, trên hai gò má tinh xảo tràn đầy nước mắt.

- Tại sao cô khóc?

A cơ man nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt của hắn.

- Đừng khóc, cô bây giờ không phải là đầy tớ, hẳn là cao hứng mới đúng.

Trần Tiểu Thiên vô cùng cẩn thân an ủi. Nước mắt của A cơ man khiến cho lòng hắn tràn đầy bất an, không biết mình làm sai chỗ nào, để cho người thiếu nữ này thương tâm như thế.

A cơ man lau đi nước mắt trên má, nhưng chúng vẫn không ngừng chảy ra.

Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:

- Ta đi múc nước rửa mặt cho cô.

Chẳng lẽ nha đầu này không thích mình chuộc thân cho nàng, muốn lưu ở thương quán làm đầy tớ sao? Mang theo một bụng buồn bực, Trần Tiểu Thiên kéo mở cửa phòng, mặt nhất thời sầm xuống.

Ngoài phòng, Ngưng vũ lạnh như băng nhìn hắn, trên mặt không có chút biểu hiện nào.

- Xuẩn tài. Ngu ngốc.

Ngưng Vũ lạnh lùng nói.

-----o0o-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui