Tiên Lộ Tranh Phong

Cơn thê lương cuối cùng cũng tiêu tan.

Linh khí trên người Hư Mộ Dương biến mất, người cũng đã ngã vật xuống đất.

Sau hào quang là vô số linh vũ rơi xuống, đây là việc tất cả linh khí Hư Mộ Dương hấp thụ được quay về với tự nhiên.

Tiên chết bách linh sống.

Tiên sống, bách linh chết.

Đây là chân lý mãi không thay đổi của giới tu tiên.

Mỗi quan hệ giữa giới tu tiên và tự nhiên giống như ban ngày và ban đêm, sinh diệt luân hồi tuần hoàn không ngừng.

Mỗi khi một người tu tiên chết đi đồng nghĩa với một mảnh linh quang được sinh ra trên mặt đất. Cũng như thế khi một người tu tiên lớn mạnh quật khởi tất nhiên sẽ kéo theo sự hao tổn của một lượng lớn tài nguyên, thậm chí là sự biến mất của vô số sông núi.

Nhưng với Hư Nhược Cốc mà nói linh khí có thể tuần hoàn nhưng sinh mệnh đã mất thì không thể quay lại nữa. Linh vũ rơi lên trên người, vai và mặt làm ướt khắp mặt y, hóa thành nước mắt chảy xuống.

- Đệ đệ…

Hư Nhược Cốc khóc trong im lặng.

- Khốn Kiếp!

Thích Vô Niệm cũng rống lên phẫn nộ.

Lần thiên tâm tự nổ này của Hư Mộ Dương có sự bảo vệ của lồng càn khôn mặc dù không tạo ra thương tổn lớn, nhưng lại gây ra xự xỉ nhục lớn cho tôn nghiêm của ông ta, giống như bạt một bạt tai mạnh lên mặt vậy.

Chân quân Tử Phủ thì đã sao?

Hư Mộ Dương hắn cũng có thể làm mày tay trắng.

Sau đấy Hà Xung lao ra tìm thi thể Hư Mộ Dương nhưng không tìm được gì.

Sắc mặt trắng bệch, y nhìn Thích Vô Niệm run rẩy nói:

- Nguyện Chủ… Binh giám không ở trên người hắn…

Thích Vô Niệm hít một hơi.

Chuyến này ông ta đến là để thu hồi Huyền Binh giám, nhưng lại chưa hề nghĩ tới Huyền Binh giám không ở trên người Hư Mộ Dương.

Dù sao cũng là bảo vật hiếm có, là chìa khóa quan trọng để mở đại trận, ai cầm trong tay đều không thể cho rời khỏi mình trong dù trong giây lát. Mãi đến lúc này Hư Mộ Dương nói ra ông ta mới biết được rằng mình đã phạm một sai lầm lớn.

Lời nói vừa rồi của Hư Mộ Dương không phải nói ngoa, thời gian nửa năm đủ để làm rất nhiều chuyện!

- Lục soát! Đây là cơ hội thịnh vượng của Thiên Thần Cung, cho dù có phải lên trời xuống đất cũng phải tìm Binh giám quay về cho ta!

Thích Vô Niệm đã không còn để ý gì đến phong độ mà hét lên thê thảm. Lúc này mắt mũi hắn hung hãn, đúng là khủng khiếp khôn tả.

Cùng với tiếng la của ông ta, Hà Xung đã xông đến đống đổ nát lục tung khắp nơi.

Ông ta đường đường là chân nhân Thiên Tâm Cảnh mà lúc này lục lọi điên cuồng trong đống hoang tàn trống như chuột bới đất không để ý gì đến hình tượng, nhưng dù có như thế cũng không thể tìm thấy

Mắt thấy Hà Xung đã lật tung một lượt đống hoang tàn mà cũng không thấy bóng dáng Binh giám, sát khí trong mắt Thích Vô Niệm càng ngày càng lớn.

Ông ta quay đầu tức giận nhìn Hư Nhược Cốc:

- Tam đệ tốt của ngươi đấy!

Lòng Hư Nhược Cốc khiếp sợ, biết Hư Mộ Dương đã thật sự chọc giận vị Vô Niệm nguyện chủ này vội cúi đầu nói:

- Nguyện chủ minh giám, việc này không liên quan gì đến nhà tôi! Hư Nhược Cốc nguyện thay Hư gia điều động toàn bộ nhân lực dốc toàn sức lực tìm ra tung tích Binh giám!

- Tìm! Tìm thế nào đây?

Hư Nhược Cốc hít sâu một hơi trả lời:

- Tôi hiểu Tam đệ, nếu nó đã nói đã có sắp xếp thì chỉ sợ Binh giám thật sự không có ở đây, nhưng lúc tôi vào nơi này sạch sẽ như có người thường xuyên quét dọn. Xưa này Tam đệ của tôi lôi thôi lếch thếch, ngoài quần áo trên người thì những thứ khác vốn không quan tâm. Nhất là lúc gặp khó khăn lại càng không còn tâm tư lo chuyện nhà cửa, trừ khi ở đây có người khác lo chuyện quét dọn vệ sinh. Ngoài ra tôi vừa xem trên cái bàn đá có bày bốn món ăn, trước nay Tam đệ tôi không thích chuyện ăn uống thế tục, bày rượu như thế khả năng là có người cùng uống. Mặc dù nó bỏ bát đũa đi, nhưng tôi vẫn nhìn ra, có thể trước đây không phải mình nó ở đây.

- Ý ngươi nói là…

- Nhất định là nó đã đem Binh giám giao cho người khác!

Hư Nhược Cốc nói chắc như đinh đóng cột:

- Chỉ cần tìm được người này thì có thể tìm được Binh giám. Nếu như rượu thịt vẫn còn nóng thì người đó chắc cũng đi chưa lâu. Chỉ cần chúng ta tìm ra người đấy là ai thì sẽ có thể lấy lại thứ là Thiên Thần Cung muốn có.

Ánh mắt Thích Vô Niệm sáng lên:

- Hà Xung, lập tức đi điều tra xem thời gian này Hư Mộ Dương ở với ai.

Thấy Thích Vô Niệm tán thành cuối cùng Hư Nhược Cốc cũng thở phào, trong lòng vẫn nói thầm:

- Đệ đệ, cuối cùng vẫn phụ lòng khổ tâm của đệ rồi!

Trong mắt Hư Mộ Dương, ai nấy trong Thiên Thần Cung đều không đáng tin, cho dù trong lời nói của Thích Vô Niệm đều không có ý giết người diệt khẩu, nhưng ai mà biết ông ta nói thật hay giả? Có thể chỉ là để dụ dỗ Hư gia, chỉ cần Binh giám vào tay nói không chừng sẽ đại khai sát giới. Hư gia đã tham dự thì cho dù không biết toàn bộ nội tình thì ít nhất cũng biết những chuyện lớn, như thế là có khả năng bị diệt khẩu.

Nhưng nếu như Thiên Thần Cung chưa có được Binh giám thì diệt khẩu sẽ không có ý nghĩa gì, cộng thêm sự uy hiếp để lộ bí mật thì Hư gia không lo.

Nhưng đây chỉ là cái nhìn của Hư Mộ Dương, những gì hắn tiếp xúc là người Thiên Thần Cung lúc mới phá trận trong lòng có ý đồ xấu xa, thị giác hắn đã quyết định hắn không thể tin tưởng người của Thiên Thần Cung được nữa.

Hư Nhược Cốc thì không nghĩ thế.

Nói gì đi nữa thì Hư gia cũng là một trong bốn gia đình lớn ở Mạc Khâu, địa vị hiển hách, danh vọng cao, mối quan hệ khắp nước. Chỉ cần Thiên Thần Cung diệt Hư gia thì sẽ nổi sóng lớn ở Mạc Khâu, liên luỵ rộng, nói không chừng còn dẫn đến nội loạn. Dù Thiên Thần Cung mạnh, nhưng dù sao cũng là cắm rễ trên đất Mạc Khâu dựa vào người phàm và lượng lớn người tu tiên bình thường dựng nên địa vị siêu phàm nên sẽ không dễ dàng làm ra những chuyện tự loạn trận cước như thế. Giết một Hư Mộ Dương chỉ ảnh hưởng đến Hư gia, Diệt Hư gia thì lại ảnh hưởng đến cả một đất nước điều này là hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy Hư Nhược Cốc vững tin cho dù Thiên Thần Cung có lấy được Binh giám cũng không diệt Hư gia, ngược lại còn nhân cơ hội lấy lòng chia cho Hư gia chút lợi lộc làm tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Điều này là không thể, dù sao Hư Mộ Dương không phải do Thiên Thần Cung giết mà là tự sát, về tính chất để cho Hư gia dễ chấp nhận hơn.

Nhưng trái lại, nếu không có được Binh giám, Thiên Thần Cung ôm hận trong lòng, khả năng ngầm chèn ép Hư gia để từ đó rơi từ trên cao xuống, suy bại cuối cùng là không bệnh mà chết, khả năng này lớn hơn là diệt cả nhà Hư gia.

Người chết nghĩ đến sinh tồn, còn người sống phải nghĩ làm sao mới có thể sống tốt hơn để gia tộc tiếp tục huy hoàng.

Thế nên anh ta đồng ý giúp Thích Vô Niệm tìm lại Binh giám tranh thủ sự tha thứ.

Cách nhìn của hai anh em trong cùng một vấn đề về bản chất là không giống nhau.

Tính tình Hư Mộ Dương có hơi cực đoan, Hư Nhược Cốc thì điềm đạm hơn nhiều, nhưng Hư Mộ Dương biết rõ sự quan trọng của Binh giám, còn Hư Nhược Cốc lại không biết gì đến việc này.

Rốt cục là cách nhìn của ai đúng hơn. Sự việc chưa xảy ra thì không thể phân biệt đúng sai.

Trong lúc đang suy nghĩ thì một tiếng gầm vang đột nhiên truyền đến:

- Ai giải phóng Linh uy ở đây làm kinh nhiễu người đời, coi phái Tẩy Nguyệt không có người sao?

- Người phái Tẩy Nguyệt đến rồi?

Hà Xung kêu.

Thích Vô Niệm hừ một tiếng:

- Hà Xung làm việc của người đi. Hư Nhược Cốc người đi đón cùng ta. Ta muốn xem xem phái Tẩy Nguyệt có thể làm gì chúng ta?

Chốn xa nơi Quỳnh Châu cho dù phái Tẩy Nguyệt có phái người đến chủ trì thì chắc người đến cũng không phải nhân vật lớn, chỉ cần nhân vật cấp đại lão phái Tẩy Nguyệt không đến thì ai có thể cản Thích Vô Niệm chứ?

Lúc này xa xa mấy đạo nhân bay tới, dẫn đầu là một người áo đen râu dài hai mắt có thần, sau lưng còn đeo một thanh kiếm dài.

Lúc này nhìn thấy Thích Vô Niệm từ đằng xa thì người đang định hét lệnh lòng bỗng run rẩy, dụi cụi mắt nhìn lại cho kỹ rồi bị dọa cho một trận liền hạ ngay từ không trung xuống chắp hai tay nói:

- Nam Bách Thành phái Tẩy Nguyệt đã gặp qua Vô Niệm nguyện chủ, không biết đại Nguyện Chủ đích thân hạ cố, xin được lượng thứ!

Thích Vô Niệm nhìn Nam Bách Thành một cái:

- Tiểu tử nhà người cũng có chút hiểu biết đấy.

Nam Bách Thành kia cười nói:

- Thế của đại nguyện chủ thiên nhân, tại hạ Nam Bách Thành thẹn vì chủ quản phân đường phủ An Dương phái Tẩy Nguyệt, may mắn lĩnh vạn tiên phổ thấy qua dung mạo Nguyện chủ nên cũng chưa có gì mạo phạm.

Cái mà gọi là vạn tiên phổ nói trắng ra chính là bùa hồ mệnh của giới tu tiên.

Trong giới tu tiên có đủ thứ hiếm thấy, có lão bất tri thú thích nhất là chơi trò làm người phàm phong trần, nếu như ai có mắt không tròng mà đụng phải cao nhân thì đúng là tự tìm chỗ chết.

Chẳng ai biết là lúc nào mình sẽ đụng phải những thứ như thế, vì thế nên có người làm ra nhóm tiên phổ này vẽ hình những người các nơi trong giới Thiên Tâm từ Chân Quân chân nhân trở lên để phân biệt.

Tất nhiên là Vạn tiên phổ không thể viết hết tất cả đại năng. Một vài người mạnh giỏi thuật thay hình đổi dạng nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.

Về sau vạn tiên phổ có thêm vài chức năng là xếp hạng giới tu tiên phân bảng mới tu, Chân Quân. Thực tế thì chính là phân chia thực lực.

Tiên đài cảnh thì không có xếp hạng, thứ nhất là vì ít người không ai làm rõ được, thứ hai là vì tiên nhân không phải người phàm mà có thể phân chia lung tung. Nếu như không cẩn thận mà chọc giận vị nào thì đúng là chết oan.

Thích Vô Niệm là một trong bốn đại thần quân của Thiên Thần Cung, thanh danh từ sớm, sớm co uy danh hiển hách trong giới tu tiên. Vì thế diện mạo ông ta có trongvạn tiên phổ. Cộng thêm tính cách kiêu ngạo không thích những hành vi vụn vặt như thay hình đổi dạng, nên Nam Bách Thành chỉ cần nhìn là nhận ra.

Còn về phần Hà Xung và Hư Nhược Cốc thì Vạn tiên phổ có bọn họ nhưng ở vị trí gần cuối, với lại người vẽ rất sơ sài nên Nam Bách Thành không nhận ra. Tất nhiên là có nhận ra thì trước tôn đại thần Thích Vô Niệm thì cũng không đáng chú ý.

Nam Bách Thành là chủ quản phủ An Dương, mặc dù không nắm thực quyền trong quan phủ, nhưng thân là linh sư của bách luyện kỳ Thoát Phàm Cảnh, các quan phụ cận, các ngả tu hành ai nhìn thấy y không hết mực cung kính thì là một tiếng tiên sư?

Không ngờ giờ gặp phải Thích Vô Niệm lại như chuột gặp mèo, đến cả đánh rắm cũng không dám, dọa cho một toán người đằng sau im bặt không biết đối phương đến từ đâu.

Bọn họ đến cả Vạn tiên phổ cũng không được nhìn lấy một lần.

Nam Bách Thành bước lên trước cúi người nói:

- Không hay Vô Niệm đại nguyên chủ pháp giá sao lại đích thân đến chốn nhỏ bé Quỳnh Châu này, chỉ cần đại nguyên chủ dặn dò một tiếng tại hạ nguyện dốc hết sức lực.

Thích Vô Niệm hừ mạnh một tiếng:

- Không cần đâu, bọn ta có chút chuyện ở đây, các người rời đi là được rồi.

Sắc mặt Nam Bách Thành lập tức trở nên lúng túng.

Nhưng nghĩ một chút rồi y cũng chắp tay nói:

- Lời này của đại nguyện chủ là không đúng rồi, đây là nơi phủ An Dương phái Tẩy Nguyệt quản. Chúng tôi mới là chủ nhân của nơi này, mặc dù nguyện chủ là Chân Quân Tử Phủ thì cũng đâu có lẽ nào khách bảo chủ nhà đi chứ?

- Ngươi nói gì?

Trong mắt Thích Vô Niệm đã phát ra thần quang trợn mắt với Nam Bách Thành. Một thứ linh áp vô hình đè lấy Nam Bách Thành, y cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè lấy mình không nhúc nhíc nổi.

Y khổ sở chống đỡ trả lời một cách khó khăn:

- Đại nguyên chủ ngài làm việc tất nhiên Nam Bách Thành tôi không ngăn nổi, nhưng tại hạ thân chịu trách nhiệm giám sát môn phái thì không thể cứ vậy mà rời đi, xin đại nguyện chủ lượng thứ.

Vừa nhìn thấy Thích Vô Niệm y đã vô cùng sợ hãi, sau khi lấy lại tinh thần liền nhanh chóng trấn định lại lúc này cũng là đánh liều.

Trước khi đến y nhìn thấy linh khí ngút trời, khí thế kinh người là đã đoán biết khả năng lớn là phiền phức mình không giải quyết nổi, nên sớm đã bóp nát bùa truyền lệnh nhanh để thông báo cho môn phái. Lúc nhìn thấy là Vô Niệm nguyện chủ đích thân đến lại bóp thêm một mật lệnh khẩn, mật lệnh này không chỉ để báo khẩn cũng có thể cho biết chút ít thông tin, việc xảy ra gấp y còn kịp viết Nguyện chủ đích thân đến trong tay áo, mặc dù lời nói mơ hồ, nhưng nghĩ chắc phái Tẩy Nguyệt cũng có thể hiều được.

Người phái Tẩy Nguyệt phái đến giờ đang trên đường, còn việc mình phải làm chính là giữ đối phương lại trong thời gian này.

Nếu một câu của Thích Vô Niệm đã đuổi được mình đi bị người môn phái tiếp viện nhìn thấy thì tiền đồ của bản thân trong môn phái ngày sau cũng không cần phải bàn nữa.

Trái lại, nếu như có thể chịu áp lực của Thích Vô Niệm đối đầu với ông ta kéo dài thời gian chờ người môn phái cử đến thì lại có thể lập công lớn.

Tự y thì không thể ngăn nổi Thích Vô Niệm, nhưng dù sao đây là địa bàn của phái Tẩy Nguyệt mà ông ta dám giết người của phái ở đây thì là không nể phái Tẩy Nguyệt, chỉ cần ông ta chưa điên thì chắc sẽ không đến nỗi làm ra như thế.

Nam Bách Thành cũng chỉ là liều mình đánh cược!

Trong giới tu tiên những người vì tiền đồ mà dám liều mình trước nay cũng không ít.

- Nói vậy là người bắt buộc phải giám sát ta?

Nam Bách Thành cười theo trả lời:

- Nguyện chủ hiểu nhầm rồi, ngài đến từ xa là khách tại hạ chỉ là muốn làm tròn phận chủ. Nói sao đi nữa thì phân đường An Dương ở đây cũng được coi là địa đầu xà (rắn địa phương). Nguyện chủ có việc gì muốn giải quyết chỉ cần nói một tiếng Nam Bách Thành nguyện tận lức.

Một nhóm người bên cạnh cũng có mắt lập tức chắp tay nói:

- Nguyện vì nguyện chủ tận lực!

Thích Vô Niệm đâu thể để bọn họ giúp mình tìm binh giám, chỉ cần tìm được người chỉ e sẽ lập tức nhốt lại thẩm vấn kỹ càng xem là đã xảy ra chuyện gì.

Làm cho Chân Quân xuất đầu không phải chuyện nhỏ!

Đang định nói một câu không cần thì thấy Nam Bách Thành đảo mắt đã chú ý đến đống đổ nát, nhìn một cái liền trầm giọng nói:

- Có phiền tra xem nơi này vốn là chỗ ở của ai?

Nghe thấy thế Thích Vô Niệm biết ngay là không ổn, với sự hiểu biết thông thuộc của phái Tẩy Nguyệt về nơi này chỉ e chốc lát đã có thể tra ra tất cả. Y lập tức nảy ra ý định giết người diệt khẩu, nhưng nghĩ lại một chút thì Nam Bách Thành chắc chắn đã báo tin đi, nơi này lại là nơi xảy ra chuyện, nhưng có thể giết nhưng khẩu thì không thể diệt được.

Trong lòng phẫn nộ chửi thầm Hư Mộ Dương trước lúc chết còn để lại cho mình một mối phiền phức lớn.

Cách tự sát có rất nhiều, nhưng y lại cứ chọn sự nổ Thiên Tâm chỉ sợ là để dẫn dụ người phái Tẩy Nguyệt tham gia vào.

Nam Bách Thành không hề biết thần chết đã quay được một vòng trên đầu y. một người tu bên cạnh đã lùi nhanh ra một lát sau trở về đã cầm trong tay một quyển tập, sau khi tra cẩn thận liền nói:

- Tìm thấy rồi, nửa năm trước ngôi nhà này bán ra, một thanh niên bên ngoài đã mua nó.

- Thanh niên bên ngài?

Nghe đến lời này trong mắt Thích Vô Niệm đã phát ra thần quang:

- Y tên gì?

Người tu kia đang định trả lời thì không ngờ Nam Bách Thành nhanh tay đã giật ngay lấy quyển tập không thèm nhìn lấy một cái liền hủy đi.

- Ngươi…

Thích Vô Niệm giận tím mặt, đang định động thủ thì Nam Bách Thành đáp một cái, tay đã ấn lên trên não người tu kia kiên cường nói lớn:

- Nếu như đại nguyện chủ đã đến thì làm gì có chuyện nói đi là đi chứ, sau này đồn ra ngoài phái Tẩy Nguyệt đến cả nguyện chủ đến cũng không tiếp đãi đúng là mất mặt. Còn về chủ nhân ngôi nhà này chẳng qua là chuyện nhỏ, chỉ cần ngài có thể ở lại thì phái Tẩy Nguyệt sẽ cung cấp.

Nhìn bộ dạng chỉ cần Thích Vô Niệm không đồng ý thì Nam Bách Thành sẽ vận linh kình làm nổ đầu của người tu kia, cũng là vô cùng dứt khoát.

Thích Vô Niệm giận quá hóa cười:

- Ngươi tưởng cái này sẽ có tác dụng với ta sao?

- Đương nhiên là vô dụng, Chân Quân Tủ phủ thấu hiểu trời đất một niệm sinh vạn pháp, thi pháp trong vô hình, chút tài mọn này của tại hạ sao có thể ngăn nổi Chân Quân ngài chứ.

Nam Bách Thành cười nói.

Lời này của y làm mọi người lúc này mới hiểu người đang đứng trước mặt là cao nhân Tử Phủ Cảnh, lập tức bị dọa cho chết khiếp.

Nam Bách Thành lại tiếp tục nói:

- Nguyện chủ muốn giết tôi thì dễ, nhưng muốn ngăn tôi thì khó đấy. Ngài từ nơi xa đến chắc không phải đến để giết người của phái Tẩy Nguyệt chứ?

Thích Vô Niệm liền dừng lại.

Sáu phái lớn vốn không hòa hợp, có nhiều mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn không hề công khai, chỉ tranh đấu ngầm chứ không biểu hiện ra bên ngoài. Việc đánh đến cửa với những người như bọn họ tất nhiên là sẽ không dễ dàng làm ra, vô duyên vô cớ chọc giận đối phương cũng không có lợi gì cho bản thân.

Lúc này Nam Bách Thành tiếp tục nói:

- Vẫn mong nguyện chủ ở đây đợi thêm chút nữa.

Thích Vô Niệm hừ một tiếng:

- Tiểu tử giỏi lắm! Đã bao năm rồi không biết có bao nhiêu thiếu niên thế hệ trẻ có khí phách như thế, gần đây phái Tẩy Nguyệt đúng là nhân tài tăng gấp bội, nhưng tiếc thay cuối cùng kiến thức vẫn hơi nông cạn.

Nói xong Thích Vô Niệm đã giơ nhẹ tay lên.

Tay ông ta khẽ nâng Nam Bách Thành bị dọa cho mặt mày trắng bệch, chẳng lẽ Thích Vô Niệm định liều cho dù kết oán với phái Tẩy Nguyệt cũng phải giết mình.

Không ngờ Thích Vô Niệm chỉ chạm một ngón vào chỗ trống trước người y thì quyển tập bị một chưởng làm vụn đã tập hợp lại trở thành quyển tập ban đầu, bay thẳng vào tay ông ta, thậm chí đến cả trang sách cũng dừng lại ở số trang trước đó.

- Đây là… phép Quy Nguyên Phản Bản?

Nam Bách Thành hoảng hốt kêu lên.

- Không, là Đạo niệm thời gian, phép Quy Nguyên Phản Bản mặc dù có thể làm bản cũ quay lại, nhưng phải có đủ hiểu biết về vật phải quy nguyên trước khi làm. Đạo niệm thời gian không không giống thế, nó chỉ làm mục tiêu quay về hình dạng trước thời gian chỉ định.

Thích Vô Niệm mỉm cười đáp.

- Đạo niệm… chưởng đạo thiên tôn?

Nam Bách Thành hoảng sợ.

Chân Quân và Thiên Tôn mặc dù cùng là Tử Phủ, nhưng giữa hai người lại có khác biệt.

Thuật, pháp, thần thông, đạo là bốn biểu hiện lớn của người tu tiên, chỉ có người chưởng đạo mới có thể xưng là thiên tôn.

Nếu không nắm được đạo thì có vào Tử Phủ cũng chi gọi là Chân Quân.

Lúc này Thích Vô Niệm lại lắc đầu tiếc nuối:

- Tiểu đạo thôi, đâu thể gọi là chưởng đạo thực sự chứ, chỉ có thể dùng với những vật chết, đại đạo vô biên, ai có thể nắm được chứ? Cho dù là thiên tôn hay Địa Tiên cũng không làm nổi…

Vừa nói ông ta vừa mở sách, ánh mắt dừng lại trên trang trước đó, nhanh chóng tìm được thứ mình cần.

- Đường Kiệt hai mươi tuổi…

Thích Vô Niệm thì thào đọc ra cái tên này.

Đúng lúc này Hà Xung chạy đến đang dịnh nói gì thì Thích Vô Niệm đã khoát tay:

- Ta đã biết người này là ai rồi, chúng ta đi.

Thấy ông ta định đi Nam Bách Thành vội vàng:

- Đại nguyện chủ, xin dừng bước. Tam thúc tổ phái tại hạ nghe nói đại nguyện chủ đích thân đến đã vội đích thân tới đón, còn lệnh tiểu nhân bằng bất cứ giá nào cũng phải mời đại nguyện chủ đợi một chút, ông ấy sẽ đến ngay…

- Tên điên Tiêu Biệt Hàn sẽ đến?

Thích Vô Niệm nghe đến cái tên này sắc mặt liền thay đổi, tức giật nói:

- Lão tử không rảnh gặp hắn!

Tẩy Nguyệt Kiếm si Tiêu Biệt Hàn, đấy là tên điên võ nổi tiếng, trần đời thích nhất là đấu với người khác. Người này đến trước tiên không quản đạo lý gì mà tìm mình đánh một trận mới xong.

Muốn đánh tất nhiên là Thích Vô Niệm không sợ lão ta, nhưng giờ hắn thân mang trọng trách đâu có tâm trạng mà đánh nhau chứ.

Vấn đề là ông ta không muốn đánh nhưng có người lại không chịu bỏ qua.

Lời này vừa nói ra thì nghe thấy từ đằng xa một tiếng thét lớn nổi lên, tiếp theo là một đường kiếm khí ngút trời hào quang nở rộ. Uy lực còn lớn hơn cả lúc Hư Mộ Dương tự nổ, còn có cả sự tung hoành của đường kiếm sắc bén, cho dù có ở đằng xa thì Thích Vô Niệm, Hư Nhược Cốc cũng cảm nhận được chiến ý mạnh mẽ kia.

- Khốn Khiếp!

Thích Vô Niệm chửi một câu.

Tiêu Biệt Hàn đến nhanh đến như thế rõ ràng là dùng trận Vận chuyển đến tìm mình đây.

Trong nội cảnh sáu nước lớn đều có trận Vận chuyển để tiện cho việc đi lại trong nước, một vùng gặp nạn tám phương viện trợ. Nhưng bản thân trận Vận Chuyển không thông với nước khác nên muốn quá cảnh thì phải vượt sông trèo núi, hơn nữa sử dụng một lần sẽ tiêu hao rất nhiều linh thạch, nên không phải chuyện quan trọng sẽ không dùng đến.

Thích Vô Niệm không nghĩ rằng Tiêu Biệt Hàn sẽ điên đến mức đấy, nghe tin mình đến liền dùng trận Vận chuyển đến đánh nhau.

Chỉ thấy bóng kiếm lạnh đằng xa đã xẹt nhanh qua, nháy mắt mới ở tận chân trời giờ đã xông đến trước mặt.

Một đường kiếm ảnh ảo tung ra xung thiên đánh xuống vai Thích Vô Niệm, đồng thời còn truyền đến một tiếng hô điên cuồng:

- Thích Vô Niệm người đến đúng lắm, đánh nhau một trận với lão tử rồi hãy nói!

- Tiêu Biệt Hàn, ta chỉ đến để bắt một phản đồ trong môn hạ không liên quan đến phái Tẩy Nguyệt!

Thích Vô Niệm nói rồi ấn một cái lắc lắc vào không trung đã biến đường kiếm thành vô hình.

- Chỉ cần là chuyện xảy ra trên đất của phái Tẩy Nguyệt thì làm gì có chuyện không liên quan đến phái của ta chứ? Ít phí lời đi, đánh rồi hãy nói!

Cùng với tiếng hô to thì một bóng dáng đàn ông trung niên thân hình cao to tóc dài đã xuất hiện trong phong vân. Bổ bừa một tay là một ánh kiếm sắc nhọn xé ngang trời đất chém tới.

- Hà Xung, Hư Nhược Cốc các ngươi đi bắt người, người này giao cho ta!

Thích Vô Niệm hô to một tiếng toàn thân xuất hiện giáp trụ màu vàng giống hệt với lần đầu mà Đường Kiệt nhìn thấy lúc ở núi Thúy Vi, chỉ là hào quang màu vàng kim mạnh hơn. Một quyền bắn ra xuất ra uy thế ngập trời, chỉ riêng linh áp thôi đã chấn động xung quanh làm một nhóm người đứng không vững dọa cho chạy hết lượt để trốn.

Tiêu Biệt Hàn kia vẫn không vừa ý gào lên:

- Ngươi đừng dùng giáp thiên thần ra để gạt ta, đem thần thông đại nguyện của ngươi ra đi!

Đường kiếm lại càng trút xuống điên cuồng, thiên không lập tức tràn ngập vô số kiếm ảnh, những nơi kiếm khí đánh tới thì đỉnh núi cũng biến thành bình địa, chỉ chút kiếm khí còn lại cũng làm cho một đám người tu tiên chạy trốn chết.

- Khốn kiếp! Khốn Kiếp! Khốn kiếp!

Thích Vô Niệm bị lão ta làm cho tức vô cùng, nhưng ông ta biết giằng co với người này thì sẽ không thể đuổi giết tên Đường Kiệt kia, cách duy nhất bây giờ là đánh bại đối phương trước rồi nói.

Chỉ trong nháy mắt ông ta đã bay lên không trung nói dài:

- Ta phát chí nguyện to lớn là diệt thế vào lúc thế gian đang đầy hứa hẹn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui