TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 107:Bình thượng diễn kì, khởi ngộ sanh sát chi ky.
Trên đường theo quận binh Nam Hải quận xuất chinh, Tỉnh Ngôn không hề cỡi con bạch mã "Phi tuyết" mà Thái thú đại nhân tặng. Tuy y cũng rất cao hứng muốn thử cảm giác uy phong lẫm lẫm trên tuấn mã cao lớn, nhưng quan sát thần sắc bọn Lâm Húc, Bảo đô úy, Tỉnh Ngôn đành áp chế mong muốn trong lòng xuống.
Đương nhiên, thớt cước lực này cũng không thể để phí phạm được. Suy nghĩ một chút, Tỉnh Ngôn liền cho tiểu Quỳnh Dung "Người nhỏ sức yếu" lên ngựa, bản thân thì ở bên giữ dây cương, tự đảm nhiệm mã phu, cùng đi bộ với đám người Lâm Húc.
Quận binh Nam Hải quận, phần lớn là bộ tốt, chỉ có chủ tướng Bảo Sở Hùng và một số ít giáo quan, lính liên lạc là cỡi ngựa, những người khác đều phải hành quân bộ. Do đó, trong đội ngũ uốn lượn như trường xà này, nữ oa nhân y phục đỏ ngồi trên lưng tuấn mã trắng càng nổi bật lên.
Hiện tại, cô nhóc mới cỡi ngựa lần đầu này, đang không ngừng lắc lư cái đầu, hết ngó bên này tới ngó bên kia, hệt như đang đi du ngoạn. Sau tuấn mã là một tên lính, trong tay cầm cờ xanh cắm lông chim vàng. Tinh kỳ rực rỡ bay phần phật trong gió, lông chim cũng theo gió lất phất, sắc vàng ảnh xanh nhìn rất đẹp mắt.
Chỉ cần nhìn lá cờ này, cũng cảm thấy uy thế rất lớn.
Chuyến đi đến Hỏa Vân sơn này, tuy ở trong cảnh giới Yết Dương, nhưng vì địa giới rộng lớn, Hỏa Vân sơn lại ở ngoài rìa huyện, do đó cách huyện thành cũng gần hai trăm dặm.
Rời khỏi Yết Dương huyện thành, đội ngũ hành quân vẫn hoàn toàn nghiêm chỉnh, nối dài như trường xà, men theo quan đạo mà đi. Nhưng qua chừng một canh giờ thì đội hình có chút rối loạn. Mặt trời nóng rát trên đầu, quân sĩ ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, không khỏi cảm thấy hơi mỏi mệt.
Tình hình này rơi vào trong mắt Bảo Sở Hùng, tự nhiên hết sức bực bội. Bất quá Bảo đô úy cũng là lão thủ dẫn quân nhiều năm, nghĩ hiện còn cách Hỏa Vân sơn xa, mặt trời trên đầu cũng quá nóng bức, nếu như trách mắng quân sĩ e rằng ảnh hưởng đến sĩ khí. Nghĩ như thế, Bảo Sở Hùng chỉ mắt nhắm mắt mở, tạm cứ để bọn chúng đi như thế.
Hành quân chầm chậm, đường đi buồn bã, thật khiến người ta muốn tìm người tán gẫu vài câu. Chính lúc này, Tỉnh Ngôn liền nghe vị Thịnh Hoành Đường Thịnh sư huynh của Thiên Sư giáo bắt chuyện với y:
"Trương đường chủ, hôm qua thấy ngươi diễn luyện phù pháp, quả thật bất phàm. Bất quá thứ cho ta trực ngôn, quý giáo tựa hồ không lấy phù pháp làm sở trường. Không biết Trương đạo huynh giỏi nhất dạng pháp thuật nào? Nếu có thể nói ra để chúng ta hiểu được về nhau, lúc đấu pháp với yêu nhân, cũng có thể phối hợp tốt hơn".
"Lời của Thịnh sư huynh rất đúng. Nếu nói ta nắm chắc thì phải là..."
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn định xác nhận pháp thuật sở trường nhất là "Băng tâm kết" học của Linh Y. Chỉ đáng tiếc, hôm qua biểu diễn không mang lại hiệu quả như mong muốn, pháp thuật này dĩ nhiên không được người ngoài coi trọng. Hay là "Thủy vô ngân", "Tích thủy chú", "Thuấn thủy quyết"? Mấy pháp thuật này sau khi y lên Thiên điểu nhai thì hơi lơ là luyện tập.
Ngay khi Tỉnh Ngôn có chút lúng túng, bên cạnh bỗng có một giọng nói lảnh lót vang lên:
"Ca ca lợi hại nhất, chắc chắn là thổi sáo rồi!"
"Thổi sao?"
Vừa nghe lời này, chúng nhân đều ngạc nhiên.
"Thật đấy!"
Tiểu Quỳnh Dung tràn đầy nhiệt tình tâng bóc Tỉnh Ngôn:
"Đường chủ ca ca thổi sáo rất giỏi, có lúc không cần sáo vẫn thổi được..."
"Không dùng sáo vẫn có thể thổi được...là huýt sáo?"
Gương mặt ngây thơ cộng với giọng nói vẫn còn con nít của tiểu Quỳnh Dung khiến mấy người xung quanh không khỏi phì cười. Cả Bảo đô úy ngồi ngay ngắn trên mình ngựa, mặt mày nghiêm trang, cũng phải phì cười:
"Khà!...tiểu nữ oa này nói chuyện thật thú vị!"
Bất quá, Tỉnh Ngôn không cảm thấy lời của tiểu Quỳnh Dung mắc cười. Lập tức y vỗ trán, bỗng nhiên đại ngộ:
"Ái chà...sao ta không nghĩ đến chứ? Quỳnh Dung, đa tạ muội nhắc nhở!"
"Thịnh huynh à, sở trường của ta chính là thổi sáo! Các vị có muốn nghe ta thổi một khúc không?"
Nói xong, Tỉnh Ngôn liền đưa tay nắm lấy sáo ngọc Thần tuyết bên hông.
"Khặc khặc!"
Bảo Sở Hùng nghe vậy, vội quay đầu xua tay, lên tiếng ngăn cản:
"Trương đường chủ! Ta thấy không cần đâu. Trong lúc hành quân mà thổi sáo, e rằng nhiễu loạn sĩ khí!"
"Ách, đây là..."
Tỉnh Ngôn lúc này mới nghĩ làm vậy không ổn, chỉ đành cười thẹn, tiếp tục chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ mã phu.
Thấy tình hình như thế, Thịnh Hoành Đường có lòng tốt căn dặn:
"Trương đạo huynh, như thế xem ra đến lúc đấu pháp với yêu nhân, ngươi cứ nhường bọn ta lên trước, ngươi cứ ở dưới huyền điểu kì phối hợp là được".
"...Đa tạ mỹ ý của Thịnh huynh!"
Sau một phen đối đáp, Trương Vân Nhân thấy thần thái Quỳnh Dung khả ái thì đến bắt chuyện cùng nó. Chỉ là, lúc này vô luận nàng đùa cợt thế nào, tiểu nữ oa trên ngựa cũng không chịu nói nhiều, chỉ ngồi đó cười hì hì, hai mắt nheo lại như hai mảnh trăng non khả ái.
Đội quân binh của Bảo Sở Hùng, hành quân đến một vùng đất lõm cách Hỏa Vân sơn chừng mười dặm thì dồn đội hình lại, tạm chấn chỉnh đội ngũ. Ngoài việc chỉnh đốn đội hình, phái xuất lính trinh sát, còn có một công tác quan trọng, đó là do hai người Thịnh Hoành Đường, Trương Tỉnh Ngôn vẽ bùa lên y giáp của binh sĩ.
Loại bùa chú này, phần lớn có hạn chế về thời gian hiệu dụng. Vì để phát huy hiệu dụng lớn nhất, hai người để đến lúc tiếp cận chiến trường, mới bắt đầu vẽ bùa lên y giáp binh sĩ.
Lúc này đoán chừng sắp hết giờ ngọ, mặt trời đã hơi chếch về Tây, quân binh cũng đã rỗng ruột, nhân cơ hội này, liền đem lương khô nước mát mang theo bên mình ra đánh chén.
Đợi khi lính trinh sát quay về báo tình hình phỉ với Bảo Sở Hùng, hai người Tỉnh Ngôn cũng đã vẽ xong bùa tránh lửa lên y giáp của toàn bộ binh sĩ. Bảo Sở Hùng lệnh một tiếng, binh đội gồm ba trăm lính, lập tức đội ngũ chỉnh tề di chuyển về phía Hỏa Vân sơn. Sau mệnh lệnh này, không còn có ai dám tùy tiện thì thầm với nhau, hay đùa bỡn xô đẩy nhau nữa.
Mất chừng thời gian nhấp nữa chung trà, Tỉnh Ngôn đã thấy rõ, dưới bầu trời xanh ngắt cách chừng mấy dặm, có một tòa núi đỏ kì dị chiếm giữ không gian nơi đó. Hôm qua Bảo đô úy từng nói Hỏa Vân sơn không hề hiểm trở, trong đầu Tỉnh Ngôn liền tưởng tượng Hỏa Vân sơn là một gò núi trơ trọi. Mãi đến khi đích thân nhìn thấy, mới phát hiện dự tưởng trong đầu hết sức sai lầm:
Từ xa nhìn tới, thế núi Hỏa Vân sơn hùng vĩ, đỉnh núi cao ngất. Thạch nham trên núi hoặc màu đỏ chói, hoặc đỏ bầm, hệt như nhuộm ráng chiều. Cây cối trên dốc núi, tuy đang là mùa hạ, nhưng như bị sương thu nhiễm, đỏ ối khắp núi. Thỉnh thoảng có gió mang hơi nóng thổi qua, lá đỏ lại rụng lả tả.
Phóng mắt quan sát từ xa, dưới mặt trời tháng bảy, cả tòa Hỏa Vân sơn hồng quang lấp lóa, khí đỏ nung trời, giống như một bó đuốc khổng lồ, đang hừng hực cháy dưới khung trời. Còn mây trên đỉnh núi, hình trạng kì dị, bị ánh đỏ từ núi hắt lên nhuộm hồng, trở thành từng tấm vải hồng to lớn lơ lừng trên cao. Chính là:
Mây hồng ngưng tụ đầy trời, chim dữ cũng chẳng dám bay ngang!
Ngay khi Tỉnh Ngôn thán phục thiên công tạo hóa thần kì, thì tiểu Quỳnh Dung trên ngựa bỗng nghiêng người nói nhỏ với y:
"Ca ca, núi đó kì quái quá..."
"Đúng thế! Ta cũng lần đầu nhìn thấy thạch đầu sơn kì quái như thế. Bất quá nhìn rất đẹp".
"A! Không chỉ rất đẹp, mà cũng rất thơm..."
Nói xong, tiểu Quỳnh Dung nhíu nhíu mũi, bắt đầu hít vào.
"Ách?"
"...Quỳnh Dung muội muội à, ta thấy cái mũi của muội rất thính, chẳng thua kém gì mũi chó cả! Chi bằng lần sau muội cùng ca ca đi săn đi? Khà khà!"
"Được đó được đó! Nhất định không được quên mang muội theo..."
Ngay lúc Tỉnh Ngôn trêu chọc Quỳnh Dung thì vị Thịnh Hoành Đường nãy giờ trầm mặc, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Chúc mừng Đô úy đại nhân!"
Thịnh Hoành Đường nói một câu không đầu không đuôi, Bảo Sở Hùng cảm thấy có chút kì quái, liền quay đầu lại hỏi:
"Thịnh đạo trưởng, còn chưa khai chiến, vì sao chúc mừng?"
"Đại nhân cứ chậm nghe ta giài thích. Bần đạo từng theo Thiên sư chân nhân tập qua thuật quan khí, có thể đoán được thắng bại".
"Sao? Mau mau nói nghe!"
Vừa nghe có liên quan đến thắng bại, Bảo Sở Hùng lập tức vô cùng hứng thú.
"Trước trận đại chiến, bên trên chiến trường thường có vân khí ngưng kết. Nếu vân khí hình dáng như sườn núi, thì khí quân rất thịnh. Nếu như be thuyền, đỏ trắng giao nhau thì tướng sĩ tinh dũng. Đại nhân nhìn kìa,"
Thịnh Hoành Đường chỉ tay về phía Hỏa Vân sơn, giải thích:
"Lúc này vân khí tứ phương đang tụ tập về Hỏa Vân sơn, hoặc như thuyền lớn, hoặc như sườn núi, lưu chuyển biến ảo, đỏ trắng xen nhau, chính là chỉ thế đại thắng thuộc về ta!".
Bảo Sở Hùng nghe vậy mừng rỡ, ra lệnh cho tên lính bên cạnh, cưỡi ngựa chạy khắp đội hình, tuyên truyền lời nói của Thịnh Hoành Đường cho tất cả binh lính. Binh lính nghe được truyền báo, tức thì lớn tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, gia tăng cước lực, hận không thể lập tức đến Đại phong trại chém giết.
Bảo Sở Hùng thấy sĩ khí quân binh tăng cao, trong lòng rất mừng, cảm tạ Thịnh Hoành Đường:
"Kì thật có thể được mấy vị pháp sư cao cường tương trợ, xuất chinh lần này chắc chắn đã không thể thất bại rồi".
Không bao lâu, đội quân trừ phỉ sĩ khí cao ngất đã hành quân đến dưới Hỏa Vân sơn.
Đã đến chỗ cần đến, Bảo Sở Hùng ghìm cương ngựa, chỉnh đốn đội hình, định hạ lệnh cho binh sĩ đồng loạt xung phong lên Hỏa Vân sơn. Ngay khi há miệng định hô lệnh, thì bỗng thấy có bóng người xuất hiện trước ngựa, vòng tay hỏi:
"Không biết tướng quân định phá địch thế nào?"
Định thần nhìn lại, người nói chính là Lâm Húc, đệ tử Thiên Sư giáo. Bảo Sở Hùng hiện đối với mấy vị đệ tử Thiên Sư tông hết sức coi trọng, thấy gã lên tiếng hỏi, thì ôn hòa đáp:
"Nhờ mấy vị tương trợ, binh sĩ của ta không còn sợ hỏa khí, Sở Hùng định cứ dục trống thúc động tấn công lên núi, quét sạch Đại phong trại!"
"Cách này của tướng quân tuy rất hay, nhưng có lẽ còn có cách phá địch hay hơn".
"Hả? Xin lắng tai nghe".
Thấy Bảo Sở Hùng hứng thú, Lâm Húc liền đem kế sách dự trù của mình ra thuật lại:
"Mấy tặc đồ này, tuy không địch nổi dũng lực của tướng quân, nhưng cái gọi là 'Giặc cùng chớ bức', đám thảo khấu này đều chém giết quen tay, đến lúc cùng đường nhất định sẽ liều chết chống lại. Hơn nữa, đám liều mạng này còn được địa lợi, am hiểu địa hình Hỏa Vân sơn hơn chúng ta. Nếu bọn chúng thủ ở chỗ hiểm yếu, liều sức cầm cự, e là tướng quân nhất thời cũng không thể công hạ".
Nghe Lâm Húc nói có lý, Bảo Sở Hùng không ngừng gật đầu.
"Còn có một điểm cũng hết sức đáng lo. Bùa tránh lửa của binh sĩ qua ba canh giờ thì sẽ mất đi hiệu quả. Thêm vào lúc chém giết khó tránh khỏi dính máu lên người, phù lực cũng giảm đi nhiều. Nếu đến lúc hai quân giao đấu, yêu nhân núp chỗ kín, phóng hỏa về quận binh, lúc đó e rằng..."
Tuy Lâm Húc không nói tiếp, nhưng Bảo Sở Hùng đã hiểu ý. Hắn vốn đang rất tự tin, nhưng hiện tại nghe Lâm Húc phân tích thế, cũng trở nên phân vân:
"Nói như thế, nếu cứ xông lên núi, e rằng lại diễn ra chuyện cũ Xích Bích...Khônng biết Lâm đạo trưởng có cách gì hay?"
"Đại nhân có thể dùng kế 'Tung gạch nhử ngọc'. Sách binh dạy rằng, 'Tung gạch nhử ngọc, thật giả lẫn lộn, công kích bất ngờ".
"Ý của đạo trưởng là dụ phỉ xuống núi, sau đó một đòn diệt sạch?"
"Đúng vậy! Bất ngờ ấy, là quẻ dưới khảm trên cấn. Trên cấn làm núi, dưới khảm làm nước. Dưới núi có nước, rất hiểm. Nếu phỉ khấu Đại phong trại xuống đất bằng đối địch với quân ta, thì tặc khấu tất hiểm, đại nhân tất thắng. Đến lúc đó, nếu có yêu nhân không biết thời cơ dám ra làm loạn, thì mấy sư huynh đệ chúng tôi, nhất định khiến hắn có đi không về!"
"Quả nhiên diệu kế!"
Nghe một phen cao đàm khoát luận của Lâm Húc, Bảo Sở Hùng vỗ tay tán dương:
"Không ngờ chư vị đạo trưởng Thiên Sư giáo không những pháp thuật cao cường, về binh pháp cũng rất thành thục, thật khiến Sở Hùng bội phục!"
"Để ta sai người chuẩn bị cờ, trống, đi đến trước Đại phong trại reo hò dụ địch!"
"Ách...Xin nghe tại hạ nói thẳng, cách dụ địch này, hiệu quả chắc không như mong muốn".
"Sao?"
"Cờ, trống chỉ để làm hư, thực. Sách binh pháp dạy 'Thật giả lẫn lộn', ý phải dùng hành động như thật mà dẫn dụ, như thế mới có thể khiến địch nhầm lẫn. Đại nhân có thể cho tám mươi lính, cho một giáo quan dẫn đầu, đến trước Đại phong trại công kích chém giết, như thế phỉ khấu mới tin tưởng không nghi. Bằng không, tặc khấu co cụm đã lâu, chưa chắc đã chịu ra".
Lúc nói lời này, thần thái Lâm Húc nghênh ngang, ngôn ngữ cũng tràn trề tự tin.
"Khà khà! Lâm đạo trưởng quả nhên là tuổi trẻ cơ trí, tính toán chặt chẽ, thật không hổ là tuấn kiệt! Chẳng trách sư huynh ngươi khi nãy nhìn ra thế tất thắng của quân ta, có Lâm huynh đệ tương trợ, Sở Hùng sao không thắng được? Lần này nếu thắng lợi quay về, công lao số một không phải là các hạ thì còn là ai!"
"Không dám đương, không dám đương!"
Lâm Húc miệng mồm tuy khiêm tốn, nhưng trên mặt không giấu được vẻ tươi cười:
"Tại hạ chỉ là tận hết sức mọn, hỗ trợ tinh binh dũng tướng của đại nhân mà thôi".
Ngưng một chút, Lâm Húc khiêm cung thỉnh cầu:
"Sau khi đạt được chiến thắng, không biết Đô úy đại nhân có thể giúp ta một chuyện nhỏ không?"
"Hả? Có gì cần Bảo mỗ giúp thì cứ lên tiếng!"
"Kì thật cũng không có chuyện gì lớn. Có mấy vị giáo dân giáo ta ở Phiên Ngu, trước đây vì mấy chuyện vặt mà bị quan phủ bắt giam, hiện vẫn đang ở trong ngục. Chỉ mong Đô úy đại nhân sau khi khải hoàn, nói dùm chúng tôi mấy câu tốt đẹp trước mặt Thái thú..."
"Khà, chuyện nhỏ, cứ để Bảo mỗ lo!"
Bảo Sở Hùng vỗ ngực bảo đảm, sau đó cho người thực hiện kế sách của Lâm Húc.
Hiện tại, không chỉ trong mắt các tướng sĩ chỉ có các đệ tử Thiên Sư giáo, ngay cả vị Đường chủ Trương Tỉnh Ngôn của Thượng Thanh cung, mắt thấy tai nghe quá trình Lâm Húc hiến kế, trong lòng cũng thán phục không thôi:
"Mấy vị đạo hữu Thiên Sư tông này, thật là rồng phượng trong nhân gian! Đặc biệt là vị niên kỷ không lớn hơn ta bao nhiêu, Lâm Húc Lâm đạo huynh, rất am hiểu về chiến trận binh pháp! Tuy ta cũng từng đọc qua một vài binh thư chiến sách, nhưng chưa từng nghĩ qua phải áp dụng chúng thế nào".
Trong lúc tán thưởng, Tỉnh Ngôn đã định chủ ý, quyết định sau khi khai chiến, nhất định sẽ nghe theo bọn Lâm Húc, ở bên tận tâm hiệp trợ.
Hiện tại dưới Hỏa Vân sơn, mọi người đều vì trận chiến sắp xảy ra mà tiến hành chuẩn bị các bước cuối cùng.
Bất tri bất giác, bầu trời trên đầu chúng nhân, lúc này đã dày đặc mây hồng.
Mây trên bầu trời Hỏa Vân sơn, bị nắng gắt hắt vào, xuất hiện màu đỏ tươi như máu.