TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 111:Cửu thiên lôi lạc, dẫn động bát hoang phong vũ.
Trong quân có câu danh ngôn: "Tướng là hồn của quân". Rất nhiều trận chiến từ xưa đã chứng minh, võ lực trí mưu của một danh tướng thường trực tiếp quyết định đến thành bại của chiến sự, sinh tử của quân binh.
Bất quá, câu danh ngôn này nếu đặt vào trận chiến trừ phỉ lần này của Nam Hải quận binh, e là phải cải thành "Pháp sư là đảm lược của ba quân". Trong trận chiến quy mô mấy trăm người này, pháp lực cao thấp của pháp sư song phương có tác động trực tiếp đến chiến cục.
Thế là, khi Lệ Dương Nha khí giận ngút trời, như hỏa thần chuyển thế tung hoành chiến trường, thì Nam Hải quận binh vốn đầy kiêu hãnh, đứng trước sự tàn sát dễ dàng đó, cũng vứt hết tôn nghiêm, chạy loạn trước phỉ đồ. Trong lòng tất cả quận binh chỉ tồn tại một suy nghĩ: Có thể chạy càng nhanh càng tốt, chạy càng xa càng tốt, cách vị hỏa linh sát thần đó càng xa càng tốt!
Thế là, Bảo Sở Hùng dẫn thủ hạ, chạy như chó nhà gặp tang, mãi đến khi gặp được vị Kim giáp thần đang đứng hiên ngang. Đợi khi bị truy binh đuổi chạy đến gần sát, đám quận binh thất hồn lạc phách mới phát hiện, thì ra vị "Thần tiên" khắp người kim quang chói lòa đó, không phải ai khác, chính là vị đường chủ Thượng Thanh cung chế bùa tránh lửa trước đây cho bọn họ, Trương Tỉnh Ngôn!
Mãi đến lúc này, không ít người mới nhớ ra, trong trận chiến khốc liệt vừa rồi hình như không thấy bóng dáng của vị tiểu đạo sĩ Thượng Thanh cung này. Bất quá đối với bọn họ mà nói, hiện tại cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến tiền nhân hậu quả, chỉ cần biết người bên phía mình biến thành thần quang sáng lóa, đám quận binh đang chạy cuồng lên, dần dần an định tâm thần, bất giác chạy chậm lại, bắt đầu thu gom đội hình.
Mất một chút thời gian, bại quân Nam Hải quận vốn tán loạn bất kham, đã chỉnh đốn được trận thế phía sau Tỉnh Ngôn. Kim kì huyền điểu xanh thẫm xếp lại đã lâu, cũng được kéo lên, phần phật bay đầy uy phong phía sau chủ tướng.
Bại binh chạy loạn có thể nhanh chóng chỉnh đốn đội hình cũng tự có nguyên nhân bên trong. Những quận binh này tuy mang giáp cầm đao, kì thật cũng đều là dân chúng bình thường. Đối với bọn họ mà nói, bình thường cùng lắm cũng chỉ có thể tiếp xúc chuyện quỷ thần qua mấy thầy cúng, bà mo ở làng, trấn. Trong hai ngày nay, đích thân chứng kiến đạo hạnh cao diệu của pháp sư thuật sĩ, mới lần đầu hiểu được, trên thế gian này thì ra còn có dạng nhân vật là thần tiên.
Thế là, sau hai ngày chứng kiến nhiều chuyện siêu việt lạ thường, đám quan binh này liền rút ra một kết luận:
Pháp sư trên người có thể phát sáng, mới chân chính lợi hại!
Hiện tại nhìn thấy trên người Đường chủ Tứ Hải đường Thượng Thanh cung, đang hào quang bừng bừng, khí lành tỏa khắp, không phải là thần tiên trong truyền thuyết thì còn là gì nữa?
Lập tức, quận binh phục hồi đảm khí, cố sức tranh đấu lần nữa, thấy thế đuổi không tha của hai tên quái nhân cùng phỉ đồ Đại phong trại, chỉ có liều mạng tranh đấu mới mong có thể sống sót trở về. Hà huống, hiện tại lại tìm được một chỗ dựa vững chắc, thì càng phải đấu tiếp một trận với bọn phỉ mới được!
Bất quá, đối với thiếu niên này, vị Thịnh Hoành Đường đang được một tên quân tốt dìu, thần sắc hết sức kinh ngạc, tựa hồ không thể tin vào mắt mình:
"Bí kỹ 'Đại quang minh thuẫn' của Thượng Thanh cung?"
"Y vừa rồi đi đâu?"
Nhớ lại biểu hiện của vị Đường chủ Thượng Thanh cung hai ngày nay, Thịnh Hoành Đường càng cảm thấy người thiếu niên khiêm hòa này hết sức cao thâm mạc trắc.
Đương nhiên, nghi vấn cuối cùng của Thịnh Hoành Đường cũng rất dễ hồi đáp. Tỉnh Ngôn vừa rồi, tự nhiên là tìm chỗ yên tĩnh để thổi thần khúc.
Rút sáo ngọc thần tuyết ra, vị thiếu niên thần sắc khiêm tốn này, hệt như biến thành một người khác. Diện mạo nghiêm trang, thần thái thanh thoát, tựa hồ cả thân thể hòa với sáo ngọc tinh oánh thành một thể.
Hơi động niệm, Thái hoa đạo l;ực bình thường ẩn nặc vô tung, lập tức lưu chuyển toàn thân.
"Phong thủy dẫn" tấu lên như hành vân bố vũ, trên bầu trời đỏ rực bắt đầu gió mây biến chuyển, chớp mắt đã âm u khắp trời, mây ùn đen như mực, ý mưa đã tràn trụa trong không gian. Tiếp đó, tứ độc thần chú "Thủy long ngâm" liền nhân thế tấu lên.
Trong khoảng khắc, thiên địa rung động, sấm vang trời, mưa như trút.
Tiếng rồng ngâm vang vong khắp nơi, vị thiếu niên đang ngạo nghễ dầm mình trong mưa lớn, tựa hồ đã quên mất hiện tại, không biết trời đất quanh mình đã có biến đổi lớn. Trong mơ hồ, Tỉnh Ngôn dường như cảm thấy bản thân đã hóa thành một con cự long xanh thẫm, múa đầu lắc đuôi tung hoành trong tầng mây đen nghịt, cưỡi gió đạp mây, gầm sấm nhả sét, nhe răng múa vuốt, coi thường thiên địa...
Ngay khi tinh thần y bay bổng, theo sáo âm uy linh thần diệu phiêu đãng trong không trung, đùa gió giỡn mây, tung hoành khắp nơi, thì bỗng thấy biển mây bên dưới, đột nhiên mở ra một cái miệng lớn, một cổ lực hấp dẫn vô cùng cường đại, đang hút lấy y vào trong miệng mây đó!
Tập kích bất ngờ này khiến thiếu niên đột ngột bừng tỉnh, nhớ đến hiện thực của bản thân. Chỉ bất quá, tuy ảo giác của thần long trong mây đã tan biến, nhưng lực hút từ cái miệng đen ngòm đó vẫn y như cũ!
"Không ổn! Thái hoa đạo lực cạn rồi!"
Thiếu niên đã có qua một lần kinh nghiệm, lập tức minh bạch hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Thái hoa đạo lực vốn lưu chuyển trong thân thể, hiện đã không chịu sự khống chế của bản thân, ùn ùn chuyển sang sáo ngọc lấp lánh ánh xanh, chuyển đổi thành tiếng rồng gầm kinh hồn động phách.
"Chẳng lẽ sáo khúc Thủy long ngâm này, mỗi lần thổi đều nhất định phải thổi xong?"
Tỉnh Ngôn tựa như nhìn thấy được nụ cười khổ trên mặt mình. Trong tiếng rồng ngâm vang vọng, cả thân thể y, tựa như đã biến thành một chiếc lá mùa thu không chỗ tựa, phiêu phiêu đãng đãng, càng lúc càng gần cái miệng đen đó. Lúc này, thiên địa xung quanh y dường như đã biến mất, chỉ còn lại hắc ám vô biên. Trong màn đen mờ mịt, Tỉnh Ngôn phảng phất đã thấy một con mắt tàn ác, nghe tiếng quỷ gào lê thê...
"Ta đang rơi vào cửu u ư?"
Sự đau đớn lan khắp người, nhờ đó giúp bảo lưu được một chút tỉnh táo hiếm có. Nhưng sau khi ý nghĩ đó thoáng qua, y cũng không thể nghĩ thêm được gì, tâm thần hồn phách dần dần bị nuốt vào sự hắc ám mênh mông đó...
Thiếui niên thành công trong việc giúp quận binh khỏi một phần thảm họa trong cuộc chiến trừ phỉ, bản thân thì đọa nhập vào cảnh địa vạn kiếp bất phục. Còn tiểu Quỳnh Dung ở trong mưa gió bên cạnh y, chuyên tâm bảo hộ ca ca, thì chẳng hề biết tí gì về những tai nạn đang phát sinh với y.
Ngay khi thân thể nhanh chóng tiếp cận với cõi tịch diệt, thì bỗng nhiên, một đạo kim sắc linh quang như thiểm điện loáng qua màn hắc ám vô biên, hỗn độn trầm lắng vạn năm, chớp mắt đã tan vỡ!
Hắc ám cầm cố tâm hồn, lập tức hóa thành ngàn vạn mảnh bay tung tóe ra bốn phương tám hướng. Thiếu niên đang thưởng thức mùi vị tử vong, hệt như đột nhiên thoát khỏi thùng sắt đang nhốt bản thân, quay trở về với nhân gian xán lạn. Lúc này trong lòng y, không phân biệt cái gì là sáng, cái gì là tối, chỉ cảm thấy một vầng thái dương ấm áp thân thiết ôm lấy cả thân thể y...
Sau khi linh hồn trầm luân được cứu, Tỉnh Ngôn đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ đến tất cả sự tình đã phát sinh trong sát na vừa qua:
Sau khi đạo kim sắc linh quang kì dị loáng qua trong đầu y, thì có một cổ lực lượng quen thuộc, từ sau lưng đột nhiên ào ạt như thủy triều tràn vào thân thể trống rỗng của y. Đồng thời, bài "Thủy long ngâm" không thể ngưng được, cũng đột ngột ngưng bặt.
Không chỉ như thế, lúc đạo lực như dòng chảy ào ạt đổ vào cơ thể, Tỉnh Ngôn ẩn ước dường như cảm giác được ngọn nguồn của cổ lưu thủy này.
Cảm giác kì dị này không biết mô tả thế nào, nhưng trực giác của Tỉnh Ngôn mách bảo y, chuyện này tuyệt đối hông phải tầm thường. Thiếu niên phản ứng nhanh nhẹn, lập tức trừ hết tạp niệm trần tục, ngưng thần ngồi yên, nhanh chóng nắm bắt lấy cảm giác vi diệu tựa hồ rất dễ mất đi này.
Sự linh thông kì diệu này, không ngừng truyền Thái hoa đạo lực từ ngoài vào thân thể y.
"Đây chính là 'Cảm ứng' mà Thanh Minh tiền bối nói?"
Vừa nghĩ tới "Ngự kiếm quyết" mà bản thân có thể đã có chút ít thành tựu, Tỉnh Ngôn kích động không thôi.
"Thật là thần kiếm!"
Hiện tại y đã rất rõ, bởi vì nguyên do thanh thần kiếm này, đã qua giai đoạn "Bồi linh". Còn phần Thái hoa đạo lực hỗ trợ vừa rồi, trong lúc lưu chuyển, hình như đã giúp y nắm được mấy phần thâm thúy của "Cảm ứng". Thế là, Tỉnh Ngôn bắt đầu nhớ lại những lợi ích của thanh quái kiếm này.
"Khà! có báu vật trong tay mà chẳng biết, xấu hổ!"
"Ca ca, người cười gì vậy? Không thổi sáo sao?"
Hiện tại mưa đã ngừng, tiểu Quỳnh Dung nãy giờ không có đối tượng nào đến để cô nhóc chém, cứ nhè mấy hạt mưa mà chém chơi. Lúc này phát hiện ca ca đã thổi sáo xong, mặt đang cười vui vẻ, thì nghếch mặt lên tò mò hỏi.
"À...Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện mắc cười, đợi khi nào về sẽ kể muội nghe! Không thổi sáo nữa, đã kết thúc rồi".
"Hì, muội cũng kết thúc rồi!"
"Ách? Muội kết thúc gì?"
"Muội luyện đao pháp, hiện đã luyện xong rồi".
"À, ra là vậy. Quỳnh Dung thật ngoan. Chúng ta giờ đi đánh bọn xấu tiếp!"
Tỉnh Ngôn đang lo lắng chiến cục.
"Vâng!"
"Chúng ta lên ngựa!"
Ngay khi Tỉnh Ngôn đứng dậy định đi, mới phiền muộn phát hiện, toàn thân hiện chẳng có chút sức nào, nửa bước cũng khó mà nhích nổi!
Nghĩ chắc thần khúc vừa thổi đã hút hết toàn bộ tinh lực của mình.
Cuối cùng, nhờ tựa vào bờ vai mảnh khảnh của tiểu Quỳnh Dung mà vị pháp sư vừa hô phong hoán vũ khi nãy, mới miễn cưỡng lên được lưng ngựa. Thấy ca ca đã lên ngựa, Quỳnh Dung cũng bám đuôi ngựa nhảy lên ngồi sau ca ca.
"Ta cứ để bạch mã đi chầm chậm, có lẽ đến chỗ trũng đó, khí lực của ta cũng có thể phục hồi".
"Đi!"
Sau khi đã định chủ ý, vị kị sĩ toàn thân suy nhược sử ra hết khí lực, giựt giựt dây cương, hét khẽ một tiếng, chuẩn bị dục ngựa chầm chậm bước đi.
Ai ngờ, hiện tại không chỉ toàn thân y vô lực, thớt tuấn mã phi tuyết đang cưỡi cũng dường như bốn chân phát nhuyễn, khó mà tiến tới. Hiện tại vấn đề không phải là đi nhanh hay chậm, mà là đi được đã hay!
Thấy tình trạng vậy, Tỉnh Ngôn mới nhớ ra, thần khúc Thủy long ngâm chấn nhiếp quần thú khi nãy, cũng tác động đến thớt bạch mã này không ít.
"'Mình làm mình chịu', không phải là nói ta lúc này sao?"
Bạch mã tiến ba bước thì lùi hai bước, cõng vị thiếu niên suy nghĩ lung tung trên lưng, như ốc sên chầm chậm tiến đến vùng trũng Hỏa Vân sơn đang vang dậy tiếng la hét...
Trong hành trình chưa tới năm, sáu trượng, Tỉnh Ngôn quan sát toàn bộ quá trình Lệ Dương Nha xông vào trận chiến giữa quận binh và phỉ đồ:
Thấy hắn tựa như Hỏa thần từ trên Hỏa Vân sơn lao xuống, lại nhanh như chớp giật tung hoành chém giết trong chiến trận. Sau đó, thấy chiến trường xa xa vốn chỉ còn mấy cụm khói xanh đen, đột nhiên lại có lửa bùng lên. Không lâu, y liền nghe tiếng kêu la thảm thiết theo gió truyền tới càng lúc càng nhiều, ánh lửa cũng càng lúc càng thịnh.
Không cần nói, hiện tại hoàn cảnh của quận binh nhất định bất diệu.
"Xong rồi! Hôm nay ta chỉ đành dùng đến "Phệ hồn" Thái hoa của ta thôi".
Bí kỹ Phệ hồn đã cứu tính mạng y hai lần, hiện đã là thuật duy nhất có thể dùng của thiếu niên đã toàn thân vô lực này.
"Mã huynh, có thể nhanh hơn chút không?"
Thiếu niên trên lưng ngựa lòng vô cùng lo lắng.
Chỉ đáng tiếc, còn chưa kịp để y đến được chiến trường thì đã thấy quận binh bại trận chạy đến. Chính diện y, đang có một đoàn quan binh nhếch nhác kéo theo mâu kích, như một đám chuột chạy rẽ sang hai bên y.
"Xong rồi, xem ra đại thế đã mất".
Đếm qua nhân số của đám bại binh, ước chừng số đến cũng chừng trăm người, không được một nửa lúc đầu, xem ra tử thương hết sức thảm trọng.
Thiếu niên đang ảo nảo đại sự đã hỏng, đột nhiên nghĩ đến một nguy cơ vô cùng cấp bách, liền vội kêu lên:
"Quỳnh Dung, mau mau xuống ngựa! Cứ chạy ra sau, chớ để người ta đụng ngã!"
"Vâng!"
Sau lưng bỗng nhẹ đi, tiểu nha đầu theo tiếng đáp đã nhảy xuống ngựa. Thiếu niên vốn ngồi tựa vào cô nhóc, xém chút nữa đã ngã ra sau.
Chỉnh đốn thân hình, Tỉnh Ngôn liền khu sử Thái hoa đạo lực, phát động "Húc diệu huyên hoa quyết" có tác dụng che giấu trước, tạo một tầng quang lượng bao bọc lấy cả thân thể.
Trong lúc thi thuật, vị thiếu niên đường chủ của Thượng Thanh cung còn không quên lớn giọng hét:
"Các vị quân gia chạy nhớ coi chừng, ngàn vạn lần chớ đụng phải!"
Tỉnh Ngôn lo lắng chính là chuyện này. Bại quân chạy loạn dưới sự truy kích của phỉ đồ, nếu như đụng phải thớt ngựa này, không chỉ có thể người ngã ngựa lăn quay, mà quận binh e rằng cũng ngã dồn lên một đống. Lúc khẩn yếu quan đầu thế này mà ngã như thế, hậu quả thật là không thể tưởng nổi.
Chỉ bất quá, Tỉnh Ngôn không nghĩ đến đó là, Quang minh thuật chỉ có tác dụng che giấu bản thân, lại mang đến hiệu quả không ngờ:
Thái hoa đạo lực dồi dào, phát huy Húc diệu huyên hoa quyết thành ngàn vạn đạo hào quang, khí thế kinh nhân, khiến bại binh đang chạy loạn bừng khởi đấu chí, sau khi chạy qua thớt bạch mã bốn chân phát nhuyễn của Tỉnh Ngôn, thì gom lại tụ thành thế trận.
Còn sơn phỉ đang gấp truy kích, cũng phát sinh biến chuyển tương tự. Sau khi bị ngàn vạn ánh hào quang làm cho hoảng sợ, cũng bắt đầu lùi về sau Lệ Dương Nha hỏa quang bừng bừng. Nhưng thủ lĩnh của bọn chúng, Kim mao hổ Tiêu Vượng, thì đã không có cơ hội này:
Khác với những quận binh, Tỉnh Ngôn tự nhiên không khách khí với tên khốn kiếp này, vung tay sử ra "Băng tâm kết", đông cứng hắn ngã lăn ra đất!
Hiện tại, giữa hai bên phỉ, binh là hai người Tỉnh Ngôn và Lệ Dương Nha, khoảng trống giới tuyến giữa hai bên chỉ có bảy, tám tên sơn phỉ xúi quẩy bị thương nằm la liệt.
Quan sát tình thế trước mặt, Tỉnh Ngôn lập tức minh bạch, bản thân hiện tại đã trở thành chỗ dựa cho Nam Hải quận binh. Dưới tình hình thế này, loại kiến nghị như "Chi bằng chúng ta tiếp tục chạy?", thì vạn vạn lần không thích hợp nói ra.
Vô luận thế nào, hôm nay y cũng phải đánh trận này.
Quận đô úy Bảo Sở Hùng thụ thương không nhẹ, được thân binh dìu đến bên cạnh Tỉnh Ngôn, nói sơ qua tình hình trận chiến bại vừa rồi. Tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủi, nhưng cũng đã khiến thiếu niên tưởng tượng được sự thảm liệt trên chiến trường vừa qua.
"Hôm nay nếu muốn tàn binh Nam Hải có thể sống sót trở về, nhất định phải đánh bại nhân vật họ Lệ kia!"
Tỉnh Ngôn hiểu rõ tên môn chủ tóc đỏ kia chính là mấu chốt quan trọng của trận chiến hôm nay.
Lập tức, vị chủ tướng lâm thời đã hạ quyết tâm, nhìn kẻ đối diện hét lớn:
"Tên tà đồ kia, vì sao giúp phỉ tác ác?"
"Hừ, tên người kia, vì sao lại mượn gió bẻ măng?"
Lệ Dương Nha hồi đáp một câu, hai mắt chòng chọc nhìn lên đồ án chu tước trên lá cờ sau lưng Tỉnh Ngôn, trong mắt như muốn phát lửa!
"Ách? Chẳng lẽ người này đã biết ta dùng Thủy long ngâm ám trợ quân binh? Lợi hại lợi hại!"
Lòng thầm bội phục, miệng lại không biết nói gì tiếp. Còn quái khách tóc đỏ mặt trắng đối diện, nhất thời cũng im lìm, chỉ lạnh lùng nhìn sang bên.
Ngay lúc có chút lúng túng, Tỉnh Ngôn đột nhiên vui mừng phát giác, khí lực của bản thân, không biết từ lúc nào đã hồi phục trở lại!
Hiện tại y cảm thấy khí lực toàn thân đầy đủ, sảng khoái hệt như vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Trong lúc ngọ ngoạy tay chân, không khỏi hơi nghi hoặc:
"Chẳng lẽ lại là thần kiếm tương trợ?"
Trong lúc hai quân giao phong, nhất thời cũng không có thời gian suy nghĩ nguyên do. Hiện tại khí lực toàn thân đã hồi phục, Tỉnh Ngôn cảm thấy bản thân nắm chắc thêm được vài phần, đảm khí tăng cao, liền hét lớn:
"Ngươi sao không qua đây đánh một trận!"
Nếu không phải thớt tuấn mã đang cưỡi đã phát nhuyễn bốn chân thì y đã giục ngựa chạy tới. Hiện tại chỉ đành đợi quái nhân đến tấn công.
"Môn chủ, cẩn thận quỷ kế tên đó!"
Thấy người đối diện đột nhiên vung tay múa chân, cự hán Ma Xích Ngạn lập tức cảm thấy phát rét trên đầu, vội nhắc môn chủ cẩn thận đề phòng.
"Hừ, ta đương nhiên không tiến lên!"
Hiện tại tiếng sấm trên trời, vẫn còn ầm ì chưa dứt, đối với Tỉnh Ngôn, hệt như tiếng trống trận thúc dục xuất kích.
"Vậy thì xuất kích thôi!"
Vừa trở về từ quỷ môn quan, Tỉnh Ngôn hiện tại thật có chút cảm giác không quan tâm đến sống chết.
Ngay khi y máy động trong lòng, chuẩn bị đưa tay rút kiếm, thì bỗng nghe một tiếng "Choang", còn chưa kịp phản ứng, kiếm trong vỏ sau lưng đã vẽ một đường đẹp mắt trên không, đuôi kiếm vừa vặn đặt vào trong tay thiếu niên còn đang hết sức ngạc nhiên!
Vừa thấy cảnh tượng đó, quận binh vốn câm như hến, sĩ khí vang dội. Còn Lệ Dương Nha thì thầm tự cảnh giới.
"Úy? Chẳng lẽ hiện ta đã có thể tâm ý tương thông cùng thanh kiếm này?"
Tuy trong lòng mừng rỡ, nhưng không dám lúc này tiếp tục thử luyện thuật phi kiếm gì đấy. Vào lúc trọng yếu, cứ nắm chắc kiếm thì chắc ăn hơn!
Dưới sự chú ý của chúng nhân, chỉ thấy thiếu niên đang cầm kiếm, lên tiếng hỏi:
"Quỳnh Dung, muội còn ở sau ngựa không?"
"Hi..."
Phía sau truyền đến một chuỗi cười giòn.
"Muội đâm vào mông ngựa một đao, sau đó tránh ra".
"Vâng!"
Tiểu nha đầu nghe ca ca ra lệnh, lập tức chấp hành không chút do dự, giơ thanh đoản đao sáng lấp lánh, đâm một cái vào mông ngựa.
Chỉ nghe một tràng "Hí hí...", một cổ bạch mã chảy máu sau mông, lập tức lao vọt lên trước.
Thới chiến mã mệt mỏi miễn cưỡng xung kích này, chạy đến còn cách Lệ Dương Nha chừng hai trượng, cuối cùng bị vấp vào phỉ nhân hôn mê dưới đất, sau một tiếng hí sầu thảm, đã ngã lăn ra.
Ngay khi Quỳnh Dung bụm miệng kinh hô, thì thấy đường chủ ca ca của nó, sớm đã vọt lên trước khi chiến mã té ngã, mượn quán tính thế ngựa, bay về phía Lệ Dương Nha, hệt như chim ưng vồ mồi.
Lần này, là lần đầu thiếu niên chủ động công kích cường địch mãnh liệt như thế. Là thắng là bại, là sinh là tử, bản thân hoàn toàn không biết.
Bất quá, cho dù công kích lỗ mãng như thế, cũng không cam chịu dễ dàng đi chết. Ở giữa ranh giới sống chết, không cần suy nghĩ, cứ theo bản năng vận dụng pháp thuật cường đại mà mình thuần thục nhất, Thái hoa đạo lực vận chuyển toàn thân, cả người lẫn thần tiến vào cảnh giới "Hữu tâm vô vi".
Thế là, trong ánh mắt chăm chú của tất cả chúng nhân, con người toàn thân phát ra kim quang chói lọi đó, hiện tại như thiên mã hành không, lăng không bộ hư, không cánh mà bay, một đi không về, tay nâng cao cổ kiếm cũng lấp lánh thần quang kì dị, hình như đang hưng phấn phát ra tiếng gừ khe khẽ.
Vào thời khắc này, tiếng sấm, ánh sét, gió bụi, dường như đều bị người ta quên hết. Cả thiên địa, tựa hồ chỉ còn người đó, kiếm đó cùng đạo thần quang xán lạn đó.
Còn người đối diện chiêu kiếm đó, thì phát hiện như phía trước đang có một tòa núi lớn nhắm vào mình bay tới, bao phủ hết không gian, không còn chỗ né tránh!
Trong lúc kinh hãi, Lệ Dương Nha vội nâng cao kiếm trong tay, vận hết sức ném tới, ý đồ ngăn cản thế đến khủng khiếp đó.
"Keng!"
Một âm thanh khẽ vang lên, thanh Liệt diễm kiếm vừa rồi con tung hoành trong chiến trận như chốn không người, giống như một khúc gỗ mục bị dòng lũ ào qua, bị thanh cổ kiếm lấp lánh thần quang đó, nhẹ nhàng chặt đứt thành hai đoạn hỏa diễm rơi trên đất. Còn thanh cổ kiếm đó, dường như chẳng chút ảnh hưởng, vẫn nằm chắc trong tay thiếu niên đang cao ngạo trên không, phảng phất như muốn phải chém được nhân vật chính mới chịu dừng lại.
Không có gì có thể ngăn cản.
Cự li chưa đến hai trượng mà vị giáo chủ Lệ Dương Nha vốn cường hoành, lại dường như đã trải qua một khoảng thời gian dài u ám.
Mãi đến khi đạo kiếm quang mê li đến sát bên người, vị Lệ môn chủ mới như thoát khỏi đêm đen, kịp thời tung người khỏi con báo, lùi về sau.
"Răng rắc!"
Theo cổ kiếm chém xuống của thiếu niên, một đạo thiểm điện dường như đã chờ rất lâu, hợp với một tiếng sấm bạo liệt, ngay chỗ đạo kiếm quang chém trúng, xuất hiện một vầng hào quang chói lòa. Đạo hào quang sáng lóa ngoằn ngoèo như rắn đó, khiến người ta không nhìn rõ là nó từ chín tầng mây giáng xuống, hay là từ địa ngục thoát lên...
Đợi khi hai mắt bị lóa bởi vầng hào quang đó trở lại bình thường, chúng nhân mới phát hiện con báo hung mãnh mà Lệ Dương Nha cưỡi, hiện đã không còn thấy tung ảnh.
Không trung, đang tung tóe một trận mưa đen kì quái...