TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 112:Hà nhận phi thiên, hoành sát khí nhi độc vãng.
Long khả hoạn, phi chân long. Hổ khả bác, phi chân hổ.
Dật Danh.
Bỏ ngựa phóng lên, sấm sét giáng xuống, kiếm bay như chớp, tan tành khói bụi, một chuỗi các sự kiện trên, thật tế chỉ phát sinh trong thời gian nháy máy. Nhưng chỉ cần thời gian loáng qua đó, đã khiến tất cả người ở đây đều sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân vừa rồi, đã theo dõi cả một trận sinh tử đại chiến kinh tâm động phách.
Con báo hung mãnh của Lệ Dương Nha, đã hóa thành bụi dưới đòn đánh lôi chấn đó. Trong không trung đang bay bay một màn bột đen, nhắc nhở chúng nhân tại đây: Tất cả chuyện vừa rồi, tịnh không phải là ảo giác của mình.
Những trò đánh đấm chém giết vừa qua, so với thủ đoạn "Gọi sấm dẫn sét" của Đường chủ Thượng Thanh cung, đều như biến thành trò trẻ con. Hiện tại, ở trong vùng trũng dưới Hỏa Vân sơn này, đa số người đã biến thành tượng gỗ, quên hết đi tạp niệm, trong mắt chỉ còn đạo kim sắc thân ảnh vừa bay lên trên.
Thời khắc này, thiếu niên đã nhập cảnh giới vong ngã, sau khi một kích đắc thủ, tâm linh vẫn hết sức thuần tịnh thanh minh, không hề phải suy nghĩ bước tiếp theo phải làm thế nào. Thân hình lấp lánh kim quang, khẽ chạm lên mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng bay lên, lao bổ về phía Lệ Dương Nha đang tránh né.
Lệ Dương Nha cũng rất xuất sắc, vừa rồi dưới chiêu kiếm như chớp đó vẫn tránh né được. Bất quá, tuy may mắn tránh khỏi, nhưng vị thiết huyết cường hào tung hoành Nam Việt man cương này, lần đầu tiên trong đời có mấy phần sợ hãi khi đối diện với địch thủ.
Lệ Dương Nha trong lúc né tránh vẫn không quên quan sát xung quanh, nhoáng qua khóe mắt là thân ảnh của đạo sĩ thần bí đó vẫn như bóng với hình bám theo. Tuy hắn chạy rất nhanh, nhưng đạo kiếm quang lấp lánh kim quang đó, chớp mắt đã bay đến cách đầu hắn không quá ba thước!
Trong lúc quá kinh hãi, Lệ Dương Nha cũng không kịp nghĩ nhiều, vội từ trong ngực lấy ra bảo nhận vừa cứu tính mạng mình khi nãy, chia ra hai tay, thần tốc quay người nghênh địch.
Đôi đoản nhận lấp lánh vừa rút ra, hồng quang trước người Lệ Dương Nha liền đại thịnh.
Trong thời khắc cùng đường mạt lộ, kinh nghiệm thân kinh bách chiến cuối cùng cũng có tác dụng. Đối diện với đối thủ cao thâm mạt trắc như thế, Lệ Dương Nha hết sức bình tĩnh, đôi đoản đao kì dị trong tay, múa lên hệt như hai đạo xích điện. Còn ngọn lửa sau lưng hắn, cũng bừng cháy mãnh liệt nhất. Mấy trăm lưỡi lửa, hung hãn liếm đến Tỉnh Ngôn.
Đối diện phản kích cường hãn của Lệ Dương Nha, Tỉnh Ngôn giống như chẳng thấy. Cả thân hình như hợp thành một thể với thần kiếm, không ngừng tấn công khắp người Lệ Dương Nha. Thiếu niên giống như không chút tạp niệm nào, nhưng trong lòng cảm giác rất rõ:
Trước lưỡi lửa, đao quang hung hãn trước mặt, nếu bản thân không thuận theo tâm cảnh kì diệu, e rằng lập tức chết không có đất chôn!
Thế là, Lệ Dương Nha đang cực lực phản kích, lập tức phát hiện, đạo kiếm quang đang tấn công hắn, bỗng xuất hiện ở nơi hắn không thể ngờ tới. Chiêu kiếm thần xuất quỷ mạc đó, khiến hắn vất vả chống đỡ, không thể nào phản kích. Càng kì quái đó là, phi phong liệt diễm mà hắn khổ công luyện, thủy chung chẳng thể ảnh hưởng đến thân thể địch thủ. Lưỡi lửa hung hãn lúc sắp liếm trúng người Tỉnh Ngôn, thì liền bị một lực lượng vô hình ngăn cản, không thể tiến tới được. Nếu lúc này có ai có khả năng nhìn rõ, thì sẽ phát hiện chỗ tiếp xúc giữa kim quang và hỏa quang, có vô vàng tia lửa xẹt nhanh qua.
Thấy môn chủ bên mình pháp lực võ kĩ đều cao cường, lại bị công thế lăng lệ của thiếu niên kì quái đó áp bức đến không thể phản kích, cự hán Ma Xích Ngạn cũng không thể nhịn nổi, hét lớn một tiếng, múa cây búa lớn trong tay tiến lên trước, ý đồ tiền hậu giáp kích Tỉnh Ngôn.
Còn không để hắn gia nhập chiến đoàn, thì nghe trong trường có một tiếng hét thánh thót vang lên:
"Không được đánh ca ca ta!"
Lời còn chưa dứt, Ma Xích Ngạn liền cảm thấy một đạo hàn quang loáng qua trước mắt. Trong lúc kinh hãi vội né sang bên, Ma Xích Ngạn cảm thấy một làn khí lạnh vừa lướt sát sạt mũi hắn. Đưa mắt quan sát, liền thấy ở cách không xa, có một cô nhóc đang hếch miệng lên nhìn hắn.
"Con cái nhà ai? Mau mau tránh ra, cẩn thận bị búa của ta quét trúng!"
Ma Xích Ngạn một lòng cứu chủ, cũng không kịp suy xét kỹ, sau khi có lòng tốt nhắc nhở, lại múa búa xông về phía Tỉnh Ngôn, nhưng một đạo hàn quang lại bay đến hắn. Lần này sau khi tránh khỏi, Ma Xích Ngạn cuối cùng cũng nhìn rõ:
Thì ra người ngăn cản hắn, không phải ai khác, chính là tiểu nữ oa vừa rồi!
Không cần nói, người vừa ngăn cản Ma Xích Ngạn chính là tiểu Quỳnh Dung. Tiểu nữ oa vừa rồi sau khi đâm một đao vào mông ngựa, thì đứng ở một chỗ không xa, khẩn trương quan sát trận chiến của ca ca. Vừa thấy tên quái hán hô lên xông tới, nó cũng vội vã chạy lên cản lại cho ca ca:
Tuy thấy vị đại thúc ở trước mặt mình nguy nga như một tòa núi, trọng phủ trong tay càng khủng khiếp hơn so với hai thanh tiểu đao bé tí của mình, nhưng dù như thế, tiểu Quỳnh Dung vẫn chẳng chút hãi sợ, không chút do dự tiến lên đánh hắn.
Tất cả chuyện này cũng chỉ trong nháy mắt. Bọn người Bảo Sở Hùng trong trận quân, chỉ chăm chú xem trận đấu của Tỉnh Ngôn. Đột nhiên thấy tiểu nữ oa đó tiến lên ngăn cản cự hán như hung thần ác sát bên địch, nhất thời đều mặt xám ngoét. Chỉ đáng tiếc chúng nhân đều cách nó quá xa, cho dù có lòng cứu nó, cũng không thể kịp.
Ngay khi bọn người Bảo Sở Hùng, Lâm Húc đều hoảng sợ, thì thấy cô nhóc tết bím má hồng đó, chẳng hề suy suyễn gì dưới cây búa của cự hán. Không chỉ như thế, vị tiểu cô nương gọi là "Quỳnh Dung" này, y phục lất phất, hệt như bươm bướm tung cánh vờn hoa, không ngừng công kích tên cự hán đó.
Thân thể tiểu cô nương vô cùng nhẹ nhàng, như có đôi cánh sau lưng vậy, bay lượn quanh người Ma Xích Ngạn. Hai thanh đoản đao lấp lánh trong tay, theo tư thế chuyển động của thân thể, không ngừng công kích nhằm vào những chỗ sơ hở của Ma Xích Ngạn...giống hệt như cách nó vẫn hay đùa chơi với lũ chim trên Thiên điểu nhai.
Bị tiểu thiếu nữ này cản đường, Ma Xích Ngạn thầm kêu xúi quẩy. Chỉ bất quá, sau mấy hiệp giao tranh, Ma Xích Ngạn liền thu lòng khinh thị lại, dẹp đi cái suy nghĩ dung tình trong đầu.
Tiểu thiếu nữ không biết con cái nhà ai, hai thanh đoản đao nắm trong tay, phảng phất như rất dễ bị cây búa của hắn đánh văng. Nhưng không biết làm sao, tiểu nữ oa luôn tránh được cự phủ khai sơn của hắn, cứ nhằm mấy chỗ yếu hại trên đầu cổ hắn mà chặt chém hết sức tinh chuẩn, đã mấy lần khiến hắn phải toát mồ hôi lạnh.
Đừng nói là giải ách cho môn chủ, ngay cả bản thân cũng đang có vấn đề. Cục diện bất lợi như thế, lập tức khiến Ma Xích Ngạn gào thét liên hồi, múa búa như gió, hận không thể lập tức ép lui tiểu thiếu nữ này. Chỉ đáng tiếc, tiểu Quỳnh Dung tựa như đã tìm được cảm giác chơi đùa quen thuộc trên Thiên điểu nhai, cứ bay lượn tấn công xung quanh tên xấu xa định đánh ca ca. Từ hồi trốn xuống núi theo ca ca đến giờ, đã mấy ngày không còn được chơi đùa với lũ chim trên Thiên điểu nhai rồi.
Nói đến, vị Quỳnh Dung muội muội của Tỉnh Ngôn, e rằng thật có thiên phú dị bẩm, đối với lĩnh vực quyền thuật, lại không cần học vẫn biết. Đối mặt với cây búa điên cuồng của Ma Xích Ngạn, tiểu nữ oa chưa từng được cao nhân chỉ điểm, vẫn bay nhảy né tránh từng chiêu búa. Hơn nữa, còn liên tục tấn công vào các vị trí yếu hại của Ma Xích Ngạn.
Càng khiến Ma Xích Ngạn kêu xúi quẩy đó là, tuy hiện tại cự phủ trong tay hắn tung hoành ngang dọc, miệng lại gào thét vang trời, thế như gió cuộn, nếu đổi là một thiếu nữ khác, trước một tên hung thần ác sát như thế, e rằng sớm đã bị dọa xỉu. Nhưng rất đáng tiếc, tiểu nữ hài trước mặt lại chẳng chút sợ hắn, cứ vờn quanh hắn chơi đùa. Đã có mấy lần, tiểu nha đầu này nhân thế búa của hắn đã hết, nhẹ điểm mũi chân lên búa, mượn lực bay lên không trung tấn công hắn.
Một cây búa lớn được một tên cự hán múa như điên, mà chỉ có thể phát ra tiếng gió vù vù thổi y phục của một tiểu thiếu nữ bay bay, đúng là khó tin nổi!
Xem ra, tiểu Quỳnh Dung lúc đầu định tương trợ ca ca, lúc này đã chỉ còn nhớ đến việc chơi đùa!
Nhìn thấy cự hán bị tiểu Quỳnh Dung ép đến chân tay luống cuống, mấy người Bảo Sở Hùng trong lúc tắc lưỡi, cũng không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Mấy vị pháp sư Thiên Sư tông, nghỉ ngơi một hồi, cũng dần dần len qua đám quân binh, lên trước trận xem Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung đánh nhau. Tuy hiện tại tiểu Quỳnh Dung nhảy nhót như chơi đùa, không thấy có chút gì nguy hiểm, nhưng mấy người Thịnh Hoành Đường đứng ngoài, thấy tiểu cô nương chơi đùa với lưỡi búa của cự hán mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đợi khỏe thêm một chút, mấy người Thịnh Hoành Đường vội vẽ bùa chú, chuẩn bị giải trừ "Hiểm cảnh" cho tiểu nữ oa đó.
Mấy người bọn họ còn chưa kịp xuất thủ, cục diện trận chiến đã có biến hóa:
Không biết sao, tên Lệ Dương Nha cả người vẫn chìm trong hỏa diễm, đột nhiên kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây, bay lệch sang bên!
Thì ra, khi Tỉnh Ngôn vung kiếm đâm vào bên mặt Lệv Dương Nha, thì thấy cái áo khoác của hắn bung lên, lộ ra khoảng trống bên sườn. Thấy có cơ hội tốt, Tỉnh Ngôn đương nhiên vung chưởng đánh ra, còn dùng hết sức lực. Lập tức, một chưởng đó khiến tên Lệ môn chủ hung hãn, kêu thảm một tiếng trong hỏa diễm, phun ra một bụm máu tươi, cả thân hình bị đánh văng đi!
Một kích đắc thủ, Tỉnh Ngôn liền thu tay. Thấy đại địch đã bại, lòng thấy nhẹ nhõm, cả người như hư thoát, tầng kim quang trên người, lập tức cũng ảm đạm, chớp mắt đã tiêu thất.
Ngay khi cho rằng đại cục đã định, lại không ngờ tên Lệ Dương Nha trong lúc trọng thương, vẫn có thể tụ tập chút sức cuối cùng, bất ngờ ném đôi đoản nhận trong tay ra.
Hai đạo hồng quang liền như hai ráng mây đỏ rực rỡ, bay thẳng đến chỗ thiếu niên đang thả lỏng cơ thể.
Thấy đôi thần binh đoạt mệnh bay đến, trong đầu Tỉnh Ngôn chỉ kịp thoáng qua một suy nghĩ cuối cùng:
"Tiêu rồi".