TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 138: : Quy phong tống viễn, ca tuyết bất phụ thanh minh.
Vô số đóa hoa tuyết tinh khiết vẫn phất phơ len vào khoảng không tĩnh lặng giữa hai người.
Nhưng Tỉnh Ngôn nghe câu nói vừa rồi của Cứ Doanh, lúc này sự lạnh lẽo của hoa tuyết trong sự cảm nhận của y, lại chẳng khác gì sự mát mẻ của gió xuân. Thái hoa đạo lực vốn băng hàn trong thân thể, cũng trong sát na này, nhen nhóm lên một cổ xuân ý dịu ấm.
Đối diện với tình huống chưa từng tưởng tượng đến, trong lòng thiếu niên hiện tại cảm xúc lẫn lộn, ngơ ngẩn cả một hồi lâu, sau đó mới như tỉnh mộng, nói với thiếu nữ đang lặng yên chờ đợi:
"Cứ Doanh, cô như thế không phải càng lạnh sao?"
"Ta...váy áo mỏng manh, sớm đã không có tác dụng chống lạnh. Nếu có thể cùng Tỉnh Ngôn hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng, thì có gì ngại?"
Thiếu nữ co rúm người vì lạnh, lời nói cũng lập cà lập cập. Cố gắng nói xong thì nhắm hai mắt lại, hiển hiện vẻ xấu hổ vô hạn.
"Ai!"
Thấy thiếu nữ như thế, Tỉnh Ngôn cũng không tranh luận nữa, than một tiếng rồi bước tới một bước, nói:
"Đã như thế thì chúng ta mau cởi thôi".
"Hả?"
Nữ hài nhân đang xấu hổ, không biết thiếu niên vì sao đột nhiên biến thành gấp gáp như thế. Chỉ là tuy ngạc nhiên bật thốt lên, nhưng vẫn không dám mở mắt ra, chỉ có hai hàng mi cong dài vẫn không ngừng rung rung trong tuyết.
Thấy tình cảnh trước mặt, Tỉnh Ngôn trong lòng cũng không biết nghĩ thế nào, chỉ lại than một tiếng, mới nói:
"Cứ Doanh, là thế này, nếu chúng ta cởi chậm thì mấy người Quỳnh Dung chắc sẽ đến nơi. Chúng ta nhanh thôi!"
"..."
Vừa nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, vị thiếu nữ hai mắt đang nhắm chặt vội vàng mở ra, khẩn trương nói:
"Ngươi nói hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi sẽ đến?"
"Đúng vậy! Kì thật Cứ Doanh cô có lẽ không biết. Con mãnh hổ tha Triệu Vô Trần đi, ta đoán rất có thể là một đệ tử bất kí danh mà ta tùy tiện thu nhận".
"Hả?"
Thấy lời nói Tỉnh Ngôn cổ quái như thế, Cứ Doanh liền chuyên tâm lắng nghe, nhất thời quên đi cái lạnh xung quanh. Tỉnh Ngôn tiếp tục nói:
"Ta đoán tên hổ đệ tử mà cô thấy chính là vua của rừng tùng này. Nếu như nó không phá được tuyết trận cổ quái này, thế nào cũng chạy đến Thiên điểu nhai báo tin với Quỳnh Dung sư tỷ".
"Ta nghĩ, lúc này bọn họ đang ở ngoài băng tháp, chắc cũng có không ít đệ tử sơn dã như thế ở ngoài!"
"A!..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói như thế, vị thiếu nữ vừa rồi còn vô cùng cương quyết, lập tức hoảng hốt, vội vàng kiểm tra y phục từ trên xuống dưới, cử chỉ cứ như vừa rồi đã bị thiếu niên cởi ra vậy.
Ngay khi lo lắng bị người khác bên ngoài thấy, thì lại nghe thiếu niên trước mặt nghiêm túc nhắc nhở:
"Cứ Doanh, vừa rồi có phải là cô không thể tự cởi không? Không sao đâu, ta đến giúp cô!"
Nói rồi y chồm người đưa tay tới như muốn cởi y phục của thiếu nữ.
"Không..."
Thấy y chồm tới, Cứ Doanh hoảng hốt la lên, nhất thời như nai con sợ bẫy, nhảy sang một bên, tựa vào tường băng hổn hển nói:
"Tỉnh Ngôn, không được! Vạn nhất để bọn Quỳnh Dung thấy thì thật xấu hổ..."
Ngữ khí càng nói càng nhỏ, mấy chữ cuối gần như không nghe được.
Thấy thiếu nữ xấu hổ đến hoảng hốt, Tỉnh Ngôn không chọc nàng nữa, chỉ ở đó mỉm cười không nói.
Khi bầu không khí trong băng tháp có chút ngượng ngập thì bỗng nghe có tiếng "Xít xít" truyền lại.
Lúc đầu, âm thanh còn rất nhỏ, Tỉnh Ngôn phải nhắc nhở thì Cứ Doanh mới có thể phát hiện. Càng về sau thanh âm càng rõ, như gió xoáy trên đồng bằng càng lúc càng mạnh.
Thiếu niên bị khốn, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, lập tức nhảy lên.
"Là Quỳnh Dung đến!"
Theo tiếng vang càng lúc càng lớn, tường băng lóng lánh cũng chập chờn ánh đỏ. Chỉ qua chốc lát, hai người bị khốn trong tường băng liền thấy ánh sáng đỏ bùng lên. Đến khi mở mắt nhìn rõ thì thấy bản thân đang đứng dưới gốc tùng rồi!
"Quỳnh Dung, là cô phải không?"
Vừa thoát nạn, nhất thời còn chưa thích ứng được ánh sáng, Tỉnh Ngôn nheo nheo mắt, nhìn hai bóng đỏ bay vù vù phía trước cất tiếng hỏi. Âm còn chưa dứt thì nghe có tiếng nữ hài hưng phấn đáp:
"Là muội".
Tiểu nha đầu ngây thơ vẫn không phát giác bộ dạng của ca ca rất quái dị, thấy y gọi liền lập tức chạy qua, nhủi đầu vào trong lòng người đang ở trần. Chỉ là, lúc này Tỉnh Ngôn cũng không quan tâm đến sự lỗ mãng của tiểu thiếu nữ, mà chỉ ngẩn người nhìn ra phía sau cô nhóc.
Thì ra, phía sau tiểu thiếu nữ đang có hai con chim đỏ rực, xòe cánh múa lượn trong hỏa quang chói mắt.
"Quỳnh Dung, đó là...?"
Vừa thấy cảnh này, Tỉnh Ngôn có chút nghi hoặc. Sau đó thì nghe tiểu nữ oa hưng phấn đáp:
"Ca ca...hai lưỡi đao của muội, quả thật là hai con chim!"
Thì ra, chuyện này phải nói đến hơn nửa canh giờ trước. Mấy người trên Thiên điểu nhai thấy Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh trễ quá mà chưa về đến, thấy trời tối không khỏi lo lắng. Khi Quỳnh Dung định đi tìm ca ca thì chợt có một trận gió ào tới, kế đến một con hổ trắng và một con báo trắng to lớn phóng vụt lên nhai.
Ngay khi Nam Cung Thu Vũ đại kinh thất sắc, định tiến lên ngăn chặn hai con thú, thì không ngờ, trước khi gã bước tới thì một bóng vàng đã lao tới trước hai con dã thú hung mãnh đó.
"Cẩn thận!"
Khi sắc mặt của Diệu Hoa công tử trắng bệch, thì thấy tiểu nữ hài áo vàng đó đã xì xồ xì xào đàm luận với hai vị "Khách" không mời mà đến đó. Tình cảnh giữa người và thú, hệt như là giữa bằng hữu lâu ngày không gặp.
Nam Cung Thu Vũ còn đang há hốc mồm miệng thì nghe tiểu nữ hài đó bỗng quay đầu la lên:
"Tuyết Nghi tỷ mau đi, ca ca cùng Cứ Doanh tỷ bị giam rồi!"
"A..."
Nghe Quỳnh Dung la, Khấu Tuyết Nghi vốn điềm đạm cũng kinh hô một tiếng, vội túm ống quần chạy theo Quỳnh Dung. Sau đó, Nam Cung Thu Vũ bỗng thấy hai con mãnh thú quỳ xuống, miệng gừ gừ mấy tiếng.
"Chẳng lẽ..."
Trong ánh mắt ngạc nhiên không tin của Diệu Hoa công tử, hai nữ nhân đã chia ra cỡi trên hai con mãnh thú, trong tiếng gió nổi lên đã chạy mất hút.
Thấy kì cảnh này, Nam Cung Thu Vũ ngẩn ngơ một hồi mới nhớ đến phải theo bảo vệ an nguy cho hai người, thế là vận "Niếp vân bộ", nhắm phía cây cối dao động phía trước mà truy theo.
Không lâu sau, ba người lần lượt đã đến chỗ Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh ngộ hiểm. Khi đến gần cả ba mới phát hiện ở đó đã có không ít chim muông, thú vật. Thấy bọn họ đến, bọn chúng liền tản đi, ẩn nấp vào trong rừng. Còn hai con hổ trắng và báo trắng thì ngồi xổm ở bên, quan sát mấy người Quỳnh Dung giải cứu thế nào.
Thấy có cự thạch ngàn cân, còn có dây leo rối nùi, lại thấy máu khô thành vệt, kiếm rơi xuống đất, thêm một tòa băng tháp lóng lánh lạnh toát, vị Diệu Hoa công tử tâm tư cẩn mật, rất dễ đoán ra đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Nam Cung Thu Vũ phân tích, hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung liền đi vòng quanh băng tháp, bắt đầu thi triển các loại pháp thuật, thử giải khai tòa băng trận này, cứu hai người bị khốn bên trong ra. Sau khi ba người thử qua mấy loại phép thuật, rất nhanh phát hiện, chỉ có chu tước thần nhận của Quỳnh Dung là có hiệu quả nhất, làm giảm hẳn hàn khí của băng tháp.
Phát giác điều này, Quỳnh Dung cố sức điều khiển thần nhận không ngừng bào mòn băng tháp. Tiếp xúc hàn khí thấu xương, đôi binh nhận chấp chóa hồng quang của Quỳnh Dung càng lúc càng hưng phấn, quang diễm bập bùng càng lúc càng rực.
Cuối cùng, ngay lúc băng tháp tan rã, đôi hỏa đao cũng bay vút lên không, đón gió hóa thành hai con hỏa điểu rực rỡ!
Thấy đôi hỏa tước bay lượn phía sau Quỳnh Dung, thiếu niên vừa thoát hiểm cảnh, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ, đúng như tên của thần nhận, đôi hỏa điểu này chính là Chu tước trong tứ linh?"
Nghỉ ngơi một hồi, Tỉnh Ngôn cùng Tuyết Nghi đỡ lấy Cứ Doanh, cùng lên đường về nhai. Hai con kì thú giúp đỡ, sau khi được Tỉnh Ngôn trân trọng tạm biệt thì uyển chuyển phóng lại vào rừng.
Lúc này, trăng đã lên cao, màn đêm u ám.
Trên đường về Tỉnh Ngôn đem chuyện ngộ hiểm hôm nay kể cho ba người Tuyết Nghi nghe. Nghe kể, Quỳnh Dung, Nam Cung Thu Vũ hết sức phẫn nộ, còn vị Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương, tuy trầm mặc không nói, nhưng thấy bộ dạng mím môi của nàng, rõ ràng cũng vô cùng phẫn hận.
Đợi khi mọi người đội trăng về đến Thiên điểu nhai thì đêm đã xuống sâu.
Tỉnh Ngôn về phòng mặc y phục chỉnh tề rồi ra đánh chén cùng chúng nhân. Ăn xong, Tuyết Nghi vào phòng Cứ Doanh đặt bếp lò để sưởi ấm, an bài cho nàng đi nghỉ. Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Tỉnh Ngôn tiễn Nam Cung Thu Vũ đến ngoài cửa nhai.
Ngay khi Diệu Hoa công tử bước xuống bậc cấp thì thấy Khấu Tuyết Nghi từ sau khi về hầu như không lên tiếng, lúc này đi đến cửa nhai nói với người khách chuẩn bị lên đường:
"Nam Cung công tử, thứ cho Tuyết Nghi thất lễ. Ước hẹn ngắm cảnh ngày mai, tôi không thể đi được".
Người hạ sơn nghe vậy, thân hình hơi khựng, sau đó quay đầu cười nói:
"Du ngoạn cùng tiên tử vốn là ước muốn xa vời. Hôm nay có thể nói chuyện đã là phúc phận của tôi rồi".
Nói xong, vị Diệu Hoa công tử dẫm trên sơn đạo ngập trăng mà đi.
Thấy hình dáng cô quạnh đó dần xa, Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao, tối nay trước khi đi cứu Cứ Doanh, đặc biệt dặn Quỳnh Dung giữ khách lại dùng cơm, cũng có ý để vị đại đệ tử Diệu Hoa cung chăm nom dùm hai nữ nhân ở nhai.
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn liền sinh lòng cầu tình dùm vị Diệu Hoa công tử đó. Chỉ là, vừa quay đầu thì đành nuốt lời định nói vào bụng:
Trong ánh trăng sáng rõ, Khấu cô nương đã lâu không khóc, lúc này lệ đã viền quanh mắt.
Thấy Tỉnh Ngôn nhìn, Mai Hoa tiên tử lại dùng cách xưng hô đã lâu không dùng, nghẹn ngào nói:
"Đường chủ, cái nạn hôm nay đều từ tì tử mà ra. Nhưng khi các người bị hãm trong nguy khốn thì tì tử vẫn đang an nhàn bên người khác..."
Nói đến chỗ này, nàng cũng không nói tiếp nữa. Lệ đọng trên mắt bắt đầu rơi xuống.
Thấy nàng khóc, vị Tứ Hải đường chủ không khỏi rối loạn tay chân. Phải mất một hồi mới khiến nàng miễn cưỡng nín khóc.
Nhìn gương mặt buồn bã của vị Mai hoa tiên tử, Tỉnh Ngôn chợt động tâm:
"Kì quái, theo lý thì Tuyết Nghi cô nương, lúc đầu vào Tứ Hải đường ta chỉ là trà trộn để học đạo pháp Thượng Thanh. Nhưng lúc này thân phận của cô ấy ta đã biết hết, còn về phía ngoài thì đã được Linh Y bảo đảm dùm, mọi thứ đều rất ổn, không biết vì sao cô ấy lại đối với ta cung kính như thế, tự xưng là nô tì chứ?"
"Chẳng lẽ cô ấy không hiểu, cái gọi là ơn cứu mạng khi xưa, sau khi đã rõ chân tướng thì đã không còn tồn tại?"
Đang lúc nghi hoặc thì nghe tiểu Quỳnh Dung ở trong Tụ Vân đình kêu mình:
"Ca ca, huynh mau đến đây".
"Chuyện gì?"
Thấy Quỳnh Dung triệu kiến, vừa hay Khấu Tuyết Nghi cũng đã ngừng khóc, Tỉnh Ngôn liền vui vẻ bước đến.
Thấy y đến, tiểu nha đầu đang đặt hai tay trên bàn, hạ giọng nói:
"Ca ca, muội muốn cho huynh một thứ!"
Thấy bộ dạng thần bí của nó, Tỉnh Ngôn cảm thấy rất hiếu kì, hỏi:
"Muội có gì cho ta? Kẹo?"
"Không phải! Là cái này".
Thấy ca ca đoán sai, tiểu Quỳnh Dung liền mở tay ra, chỉ nghe hai tiếng "Vù, vù", hai con hỏa điểu đã bay vòng vòng bên ngoài.
"Chu tước nhận?"
"Đúng thế! Hai con chu tước điểu này, con lớn tặng huynh, con nhỏ tặng Cứ Doanh tỷ!"
"Ách!"
Thấy tiểu nữ oa này đột nhiên như vậy, Tỉnh Ngôn lòng đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao, thì nghe Quỳnh Dung chiếu theo kinh nghiệm của bản thân, nghiêm túc giải thích:
"Tỉnh Ngôn ca ca và Cứ Doanh tỷ tỷ hôm nay đã chịu khổ, nhất định không vui. Nếu như có người tặng cho vật để chơi thì sẽ không thấy khó chịu nữa!"
"A! Thì ra là thế".
"Bất quá Quỳnh Dung, tâm ý của muội ta hiểu rồi, nhưng không cần làm vậy đâu".
"Vì sao?"
"Quỳnh Dung muội nghĩ coi, nếu như không có hai lưỡi đao này, ngày sau ca ca gặp nạn, muội lấy cái gì đến cứu ta?"
Tỉnh Ngôn chỉ nhẹ nhàng nói một câu liền lập tức xóa bỏ suy nghĩ dùng quà để an ủi của tiểu nha đầu.
Khéo léo từ chối hảo ý của tiểu muội muội, Tứ Hải đường chủ tán dương hai thần khí hiện hình chim đó:
"Ta nói Quỳnh Dung nghe, muội không nhắc thì ta không chú ý. Hai con chu tước này ta thấy cũng xấp xỉ nhau, thật không phân biệt con nào lớn hơn".
"Hả?"
Không ngờ lời nói vô tâm như thế lại dẫn đến phản ứng mạnh mẽ của thiếu nữ:
"Không phải ca ca...con mà muội muốn tặng huynh là con bay phía dưới. Ca ca nhìn kỹ xem?"
Thế là, Tứ Hải đường chủ đành theo sự kỳ vọng của tiểu nữ oa, chăm chú quan sát một hồi. Không cần nói, kết quả quan sát lần này quả nhiên giống như lời của tiểu Quỳnh Dung.
Một đêm yên ổn. Sáng hôm sau Tỉnh Ngôn liền dẫn mấy người trong đường cùng lên Phi Vân đỉnh, đem chuyện hôm qua bẩm báo sư môn.
Nghe nói đệ tử trong phái muốn hại Cứ Doanh, Tỉnh Ngôn , Linh Hư chưởng môn tự nhiên vừa kinh vừa giận. Mặc dù công phu dưỡng khí của lão rất tốt, nhưng nghe Tỉnh Ngôn thuật lại, không nói một lời, phất tay áo đến Trừng Tâm đường, rung tay điều khiển thanh phi kiếm trắng như tuyết.
Trong nhất thời, mấy người Tỉnh Ngôn đứng trong tiểu viện Thượng Thanh quan, chỉ cảm thấy trong các hang hóc quanh Phi Vân đỉnh, đều vọng vọng tiếng xé gió. Chỉ qua một chốc, đã thấy thanh phi kiếm như con rồng trắng đó bay trở về tay Linh Hư. Dường như cũng đồng thời, có một vật rớt xuống nền đá xanh trong tiểu viện.
Khi chúng nhân cúi đầu nhìn thì nghe một tiếng kêu kinh hãi. Thì ra, chính là Cứ Doanh thấy vật đó liền kêu lên, một tay bấu chặt vào tay áo thiếu niên:
Thì ra, rơi xuống nền đá là một cánh tay người nhơm nhớp máu!
Đút thanh kiếm vẫn không dính chút máu nào vào trong vỏ, Linh Hư hơi cúi người nói:
"Không biết sao, chỉ tìm được một cánh tay của nghiệt chướng".
Thấy chưởng môn cung kính như thế, Tỉnh Ngôn hết sức kinh hoảng, vội cúi người bái lại. Đang định lên tiếng thì thấy mấy người Linh Đình, Linh Chân, Thanh Minh cũng vội vàng chạy đến trước Trừng Tâm đường, nhất tề chấp tay, cung thân thi lễ về phía mình:
"Xin thứ chúng tôi không biết".
Ngay khi Tứ Hải đường chủ tay chân hoảng loạn thì nghe thiếu nữ bên cạnh lên tiếng:
"Các vị sư bá, sư tổ không cần tự trách. Trong nhà có tặc thì biết đâu mà phòng. Hà huống chuyện này tôi cũng sai, nếu không phải Cứ Doanh cố chấp, không cần người theo bảo vệ thì chuyện hôm nay cũng khó mà phát sinh".
Nghe thiếu nữ nói vậy, mấy vị đầu não Thượng Thanh phía trước, tuy miệng vẫn khiêm tốn, nhưng Tỉnh Ngôn cảm giác rõ, mấy vị sư bá, sư tổ đều thở phào nhẹ nhõm.
Thấy dị trạng như thế, Tỉnh Ngôn vô cùng hồ nghi:
"Cứ Doanh rốt cuộc là người thế nào? Chẳng lẽ trong nhà có người làm đại quan sao?"
Lại hàn huyên mấy câu, Tỉnh Ngôn dĩ nhiên đem tiền nhân hậu quả của chuyện đêm qua, kể cho mấy vị sư trưởng mới đến nghe.
Đàm luận một lúc thì Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh mới biết băng tháp giam giữ mình đêm qua, chính là phù chú phòng thân mà Trương thiên sư tặng Linh Đình chân nhân:
Băng tuyết tỏa linh trận.
Tên Triệu Vô Trần đó, chính là rình lúc không người, ăn trộm nó từ trong tĩnh thất của sư tôn. Chỉ là, tên này cứ theo cái tên trận mà ăn trộm tấm linh phù đó, không hề ngờ tới Linh Đình tử vốn đức độ, đương thời yêu cầu tấm linh phù chỉ có thể vây khốn địch thủ. Nếu không có được pháp chú đặc biệt thúc động, người hãm trận nhất thời cũng không thể chết.
Thấy bản thân mình liên quan đến cả hai chuyện lớn này, vị đạo sĩ bình thường chỉ chú tâm nghiên cứu đạo gia kinh nghĩa, lúc này dường như đã già đi mười tuổi. Trên gương mặt gầy guộc của Linh Đình, hiện đã không còn thần sắc thong dong như thường ngày.
Thấy bộ dạng của sư đệ như thế, Linh Hư thầm than:
"Mà thôi, đây cũng là kiếp số. Cũng chỉ đành từ từ tìm lời khuyên giải".
Lại nghe thiếu niên đường chủ trước mặt cũng đang tự trách:
"Liệt vị sư tôn ở trên, chuyện hôm qua cũng trách đệ tử không đủ kinh nghiệm, bằng không cũng không rơi vào quỷ kế. Trải qua chuyện này, đệ tử mới hiểu được chuyện thiên hạ, người thiên hạ, vốn không hề đơn giản. Ngay sau nếu có cơ hội, đệ tử còn phải học hỏi thêm".
"Ừ, ngươi nghĩ như thế rất đúng".
Linh Hư nghe vậy khen ngợi, vuốt râu trầm ngâm:
"Muốn có cơ hội rèn luyện thì không thiếu, bất quá cũng không gấp. Hôm nay ngươi hãy đưa Cứ Doanh cô nương về, sắp xếp cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt".
"Vâng!"
Thế là trường phong ba này, đến đây cơ bản là kết thúc.
Trong mấy ngày sau, trên Thiên điểu nhai lại khôi phục yên tĩnh như thường. Nam Cung Thu Vĩ cũng không đến, nghe nói đã về Ủy Vũ sơn cùng sư môn. Cứ Doanh trải qua chuyện này cũng không đến Úc Tú phong tu tập đạo pháp. Trong mấy ngày này, nàng đều ở trong Tứ Hải đường, hoặc theo Tỉnh Ngôn học tập đạo pháp, hoặc dạy Quỳnh Dung, Tuyết Nghi viết chữ. Ngày qua ngày, thong thả thoải mái trong Tứ Hải đường.
Khác với trước đây đó là, từ sau lần giao tiếp trong băng tháp, quan hệ giữa Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh cũng tiến xa hơn một bước. Ở những chỗ không người, Tỉnh Ngôn cũng nói mấy lời châm chọc khiến thiếu nữ vừa thẹn vừa vui.
Lại qua thêm mấy ngày thì bước vào tháng mười hai, đã sắp kết thúc một năm. Sáng hôm đó, lúc Cứ Doanh xin Tỉnh Ngôn chỉ dạy "Luyện thần hóa hư", Phi Vân đỉnh bỗng phái người cầm lệnh của chưởng môn đến Thiên điểu nhai, nói có chuyện quan trọng cần gặp Cứ Doanh. Nghe Phi Vân đỉnh triệu tập, Cứ Doanh hình như đã biết chuyện gì, một lời cũng không nói, chỉ im lìm đi theo đạo đồng truyền lệnh.
Khoảng chừng giữa trưa, ngay khi Tỉnh Ngôn đứng ngồi không yên thì Cứ Doanh cuối cùng đã trở lại. Khi hỏi chưởng môn gọi có chuyện gì thì thấy nàng buồn bã nói:
"Tỉnh Ngôn, cha mẹ ta nhớ ta, truyền tin đến kêu ta trở về nhà cùng đón tết với họ".
Vừa nghe tin này, Tỉnh Ngôn cũng ngây ra. Lát sau mới đổi sắc nói:
"Đây là chuyện vui, tết đoàn tụ với gia đình là tất nhiên. Nếu không phải vướng môn quy, ta cũng rất muốn về đón tết cùng cha mẹ ta".
Tuy đã khuyên nhủ như thế nhưng thiếu nữ vẫn có chút buồn rầu. Thấy vậy Tỉnh Ngôn cũng rất quyến luyến. Chỉ là, Cứ Doanh chắc là con nhà quyền quý, chuyện này e rằng cũng không thể quyết định.
Nghĩ đến điểm này, thiếu niên không biết sao, cảm thấy vô cùng bi thương.
Biết Cứ Doanh phải đi, Quỳnh Dung và Tuyết Nghi cũng hết sức buồn bã. Chiều hôm đó, Quỳnh Dung cùng Tuyết Nghi giúp Cứ Doanh thu xếp hành trang. Một bầu không khí buồn bã phủ trùm Tứ Hải đường.
Xế chiều, trong miệng đôi hạc đá hai bên cửa Tứ Hải đường bỗng tỏa ra hailàn khói. Đây là ước định của Phi Vân đỉnh với Cứ Doanh hồi sáng, nếu Đoạn thái thú ở Nam Hải quận đến đón nàng thì dùng cách này để thông báo.
Chỉ là, thấy làn khói thúc dục hành trình, Cứ Doanh mấy lần bước ra rồi trở lại, quyến luyến không nỡ đi.
Nàng trùng trình mấy lần, mãi đến cuối giờ thân, ráng chiều phủ lên Thiên điểu nhai, Cứ Doanh vẫn quyến luyến không dứt. Đến khi định dời gót ngọc thì thấy trên sơn đạo lên Thiên điểu nhai, bỗng có một đoàn cờ quạt thanh thế xuất hiện.
Thì ra, Đoạn thái thú không muốn chờ lâu, cho rằng Doanh Cúc công chúa thân thể cao quý, không để cho nàng đi bộ, thế là tự chủ trương. mang kiệu phượng dù vàng, dẫn đoàn trèo núi đến Thiên điểu nhai đón người.
Thấy Thái thú tự tìm đến, Cứ Doanh không thể trù trừ nữa, chỉ đành gạt lệ tạm biệt.
Trong thoáng chốc, Thái thú tiến lên nhận bọc đồ từ tay thiếu nữ, lại có tì nữ xinh đẹp từ bên bước ra, đỡ lấy thiếu nữ đang bịn rịn nhìn mọi người ở Thiên điểu nhai bước lên kiệu.
Sau một hồi bịn rịn, đến khi Cứ Doanh lên đường thì trăng đã ló đằng đông, sắc đêm mông lung. Đội ngũ đi trong đêm, lần lượt thắp đèn sáng rỡ.
Lúc này, vị thiếu niên tiễn Cứ Doanh đi, đang đứng ở cửa Thiên điểu nhai, nhìn theo dãy đèn sáng uốn lượn phía xa, thần sắc ưu tư. Bên cạnh y còn có hai vị nữ nhân, cũng đứng trong gió đêm, y phục phất phơ, đưa mắt dõi theo người đi dần khuất.
Thiếu nữ phụng mệnh về nhà đang ngồi ngay ngắn trong kiệu. Kiệu phu cứng tay, đi trên sơn đạo như trên đất bằng, khiến người trong kiệu không hề có cảm giác lắc lư. Chỉ là, cho dù kiệu đi êm ái mức nào thì Cứ Doanh vẫn biết, trên Thiên điểu nhai, đang có những người bạn tốt đang dõi mắt theo mình.
Thiếu nữ đang thờ thẫn, lệ sắp tràn khỏi bờ mi thì bỗng nghe có tiếng sáo réo rắt truyền đến.
"Dừng kiệu!"
Kiệu đang tiến tới, nghe tiếng ngừng lại.
Bước ra khỏi kiệu, mặc kệ binh sĩ bảo vệ xung quanh khẩn trương, Cứ Doanh lắng tai nghe sáo âm, ngẩng đầu ngóng về núi đông. Chỉ thấy dưới vầng trăng sáng, trên một tàng cây trên đầu núi, có một người đứng vững vàng, tay áo phất phới, hình ảnh phiêu dật xuất trần trong hoa trăng tràn trụa đất trời.
"Là y!"
Tuy chỉ có thể thấy lờ mờ, nhưng thiếu nữ lệ nóng oanh tròng, vẫn phảng phất thấy được dung mạo của người thổi sáo.
Tiếng sáo du dương theo gió truyền xuống, ẩn ước chứa đựng sự quyến luyến bồi hồi. Thiếu nữ am hiểu âm nhạc, biết được người đó đang thổi bài "Tây châu":
"Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Ức quân quân bất chí, ngưỡng thủ vọng phi hồng.
Hồng phi mãn tây châu, vọng quân thượng thanh lâu. Lâu cao vọng bất kiến, tẫn nhật lan can đầu.
Lan can thập nhị khúc, quân sầu ngã diệc sầu. Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo tây châu..."
Hòa theo nhịp sáo, Cứ Doanh khe khẽ ngâm nga. Trong lòng ngẫm nghĩ ý nghĩa bài nhạc, nhớ lại những kỷ niệm đã qua, không cầm lòng được, lệ đã tuôn xuống hai hàng.
Ngay khi lòng cảm động, mắt nhòa lệ, thì bỗng nghe sáo âm biến chuyển, tấu lên một bài cổ ca mộc mạc:
"Mạc mạc cao sơn, thâm cốc uy dĩ. Diệp diệp tử chi, khả dĩ liệu cơ..."
Nghe âm điệu mộc mạc tràn ngập tình quyến luyến, thiếu nữ ngẩn ngơ, nhìn về phía đầu núi mỉm cười, quay người trở lại kiệu.
Đội ngũ trải dài lại uyển chuyển men theo sơn đạo mà đi, còn sáo âm du dương trên không, vô luận thiếu nữ đi xa đến đâu, thủy chung vẫn quyến luyến vọng vọng bên tai.
Chính là:
Gió đêm thổi
Lá rơi rơi
Lòng buồn bã
Hỡi người ơi.
Hết quyển 8