TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 14: Hiểu lai kiếm khí thôi xuân sự.
-----o0o-----
Chương 214:Ám thất khi tâm, quan ngã đương đầu bổng hát.
Theo ghi chép trên Phong vật chí, "Trong Đông nam hải, có huyên châu, có ôn hồ, diêu ngư vương yên". Kì thật Huyên châu ôn hồ thịnh danh chính ở trong Lê linh chư đảo. Chỉ bất quá Ôn hồ trong Huyên châu hiện đã bị ma tộc biến thành nội hồ trong Hỏa li cung. Hồ nước nóng trong cung bốn mùa tỏa khói, kết hợp cùng bạch ngọc đá xanh tinh nhuận của cung điện, tạo thành một khung cảnh vô cùng ảo lệ.
Vị tiểu ma chủ Oánh Hoặc bị báo thất tung, nửa canh giờ trước còn đang ngâm mình thư giãn trong Ôn hồ ở Li cung.
Nửa canh giờ trước, trong làn hơi nước nghi ngút, một thiếu nữ tuyệt mỹ vừa thư thả hưởng thụ cảm giác ấm nóng sảng khoái, vừa đắc ý vì chuyện hôm nay của mình. Vị tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn này đang có tính toán trong lòng: "Hôm nay phải tắm nhanh một chút, còn phải đi hành hạ con hoàng giác tiểu long đó!"
Lần này, nhờ vào Hung Lê thúc thúc ma lực cao cường, cuối cùng cũng bắt được con tiểu long đáng ghét đó, chỉ hận một điều là không tóm được tên thiếu niên dâm tặc khốn kiếp. Tên háo sắc này thân pháp nhanh thật, Hung Lê thúc thúc còn chưa kịp động thủ thì đã lủi mất như trạch. Bất quá...
"Hừ hừ, chút nữa ta phải hỏi cho rõ tiểu long, tiểu tình lang của nó, ngoài bản lĩnh bôi dầu dưới chân thì có tình có ý gì với nó hay không?"
Nghĩ tới điều này, Oánh Hoặc dường như toàn thân hưng phấn, cũng chẳng còn tâm tình hưởng thụ làn nước ấm áp nữa, liền nhô người khỏi ao ngọc, định đi đến bên án mặc y phục.
Chỉ là, khi nàng vừa nhô được nửa người khỏi ao ngọc thì bất ngờ kinh hô một tiếng, tiếp đó thụp người xuống lại hồ nước!
"Là ai?"
Ngay thời khắc vừa rồi, tiểu ma nữ linh giác mẫn duệ đột nhiên cảm giác được một trận hàn ý khiến cả người bủn rủn.
"Chẳng lẽ là nhầm lẫn? Khi ta đang tắm, làm gì có ai dám đến gần Li cung nửa bước chứ?"
Trong lòng bán tín bán nghi, Oánh Hoặc đưa mắt quan sát xung quanh. Đang lúc kinh nghi bất định thì đột nhiên nghe một thanh âm lạnh lùng cất lên. Vị trí thanh âm chính là từ án ngọc bên hồ nước: "Chớ tìm nữa, là ta".
Theo tiếng hồi đáp lạnh lùng đó, một gương mặt thanh tuấn từ từ xuất hiện cách không xa chỗ Oánh Hoặc.
"Lại là ngươi!"
Vừa thấy diện dung đáng ghét vô cùng quen thuộc đó, Oánh Hoặc vừa kinh vừa nộ, lập tức nghiến răng muốn nhảy lên khỏi hồ ngọc để bắt thiếu niên. Chỉ bất quá vừa động thân, hơi lạnh lập tức nhắc nhở nàng:
"Không thể xông lên! Hiện tại ta đang khỏa thân!"
Thế là Oánh Hoặc ôm một bụng khí tức nấp dưới làn nước, lúc này nàng mới chợt nhớ đến một danh xưng khác của thiếu niên: "Dâm tặc!"
Nghĩ đến điểm này, Oánh Hoặc vội nhìn sang thiếu niên, phát hiện y đang lạnh lùng quan sát về phía nàng, nhãn quang chầm chậm di động, cũng không biết là đang suy xét điều gì.
Thấy tình cảnh đó, tiểu ma nữ nghi thần nghi quỷ hơi cúi đầu, phát hiện dưới làn nước chính là thân thể đang lồ lộ của mình.
Đã rõ hình thế trước mắt, Oánh Hoặc tức thì vừa giận vừa xấu hổ, trong lòng chửi thiếu niên vô sỉ. Đương nhiên vào lúc khẩn cấp này, điều cần làm trước tiên không phải là tức giận mà là phải giữ được thân thể tôn quý của ma tộc cung chủ, không thể để cho người ngoài tùy tiện ngắm nghía.
Một chuyện cỏn con này đương nhiên không thể làm khó ma tộc cung chủ nổi danh. Chỉ bất quá nhãn châu đảo một vòng, mái tóc dài đỏ rực của nàng lập tức xõa ra nhuộm đỏ cả một vùng nước, lúc này không thể nhìn thấy gì bên dưới làn nước được nữa.
"Vậy thì chắc không thể thấy được rồi?"
Tiểu ma nữ tâm tư lanh lẹ dương dương đắc ý. Chỉ bất quá...
"Úy?"
Kì quái! Ao ngọc này vốn có đường dẫn nước nóng liên tục chảy vào thoát ra, sao đột nhiên mực nước lại hạ nhanh như thế? Đang khi Oánh Hoặc còn đang suy xét nguyên nhân thì nước quanh thân nàng đã nhanh chóng rút đi, nháy mắt đã lộ ra đáy ao ngọc. Lúc này, Oánh Hoặc mới phát hiện trong ao ngọc còn có một người khác:
"Tiểu hài này là..."
Tiểu ma nữ nhất thời còn chưa có phản ứng, đột nhiên phát hiện trước mắt có một tiểu nha đầu không biết từ đâu đến, đang hết sức bận rộn ở dưới đáy ao ngọc. Tiểu nữ hài này đang cầm một miếng vải quấn tròn làm nút bịt lấy đường dẫn nước vào. Chỉ là tay chân nó lóng ngóng vẫn để có nước len vào, nhưng cuối cùng nước trong hồ rút nhanh hơn đã khiến hồ cạn trơ đáy. Tiểu nha đầu hoàn thành trò chơi của mình, nhanh như chim thoát khỏi hồ ngọc, chạy đến bên cạnh ca ca, rất xấu hổ cười hì hì nói:
"Hi hi! Lại gây họa rồi..."
Còn lúc này, thiếu nữ bị tiểu Quỳnh Dung chơi xỏ đang hoảng hồn, hai tay ôm chặt trước ngực, đôi môi mấp máy không thành tiếng.
Thế là vị ma nữ tôn quý trước giờ chỉ quen ăn hiếp người khác, chưa từng chịu ủy khuất, lúc này trong đôi mắt tím đã dàn dụa lệ, thanh âm run rẩy:
"Các ngươi, ngươi...ngươi là dâm tặc háo sắc!"
Hiện tại trong đầu nàng chỉ là một vùng trống rỗng, đối với thiếu niên ngoài mấy từ "Dâm tặc háo sắc" thì đã không biết nói gì nữa.
Nghe nàng mắng, Tứ hải đường chủ rình mò đến đây đại nộ mắng:
"Dâm tặc háo sắc gì chứ? Lần trước chẳng phải đã thấy rồi sao, có gì lạ nữa!"
Nói xong, vị thiếu niên đạo môn chẳng có chút lòng thương hương tiếc ngọc, phất tay áo cuốn lấy đống y phục trên án bay phủ xuống người thiếu nữ, sau đó hai tay múa lên, tạo ra một màn hắc vụ âm âm bao vây lấy thiếu nữ chưa kịp phản ứng. Pháp thuật bắt người này chính là chiêu thuật y học được từ quỷ vương Tiêu Máng, nhưng dùng Thái hoa đạo lực thanh thuần để thi triển.
Thấy y thi pháp, hơn nữa chỉ là một tiểu pháp thuật, tiểu ma nữ lập tức trấn định. Thậm chí, trước khi màn hắc vụ bao phủ lấy thân thể, nàng còn kịp suy tính mấy phương án trong đầu:
"...Ta nên thi pháp hóa giải hay là giả bộ để hắn bắt được? Sau đó xem hắn rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chơi trò nào cho vui đây..."
Vị tiểu ma nữ bình thường chẳng có gì phá, có được cơ hội này dễ gì chịu bỏ qua.
"Được rồi, cứ giả bộ để hắn bắt đi. Xem hắn đưa y phục cho ta, dường như cũng không phải là háo sắc".
Chủ ý đã định, Oánh Hoặc liền tạm bỏ qua cơ hội hành hạ tiểu long nữ, quyết định im lìm hóa giải pháp thuật của thiếu niên, sau đó giả bộ như trúng phải mê vụ ngất đi.
Chỉ là, khi Oánh Hoặc vận khởi hỗn độn thiên ma chi lực để đối kháng thì chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, "Phịch" một tiếng mềm oặt đổ xuống đáy ao, bất tỉnh nhân sự.
Thấy pháp thuật có hiệu quả, Tỉnh Ngôn thầm kêu may mắn, sau đó tay áo phất ra cuốn lấy thiếu nữ đã hôn mê lên, kẹp nàng bên hông chuẩn bị rút êm. Lúc này, tiểu Quỳnh Dung luôn phối hợp ăn ý với ca ca đi trước, cái đầu nhỏ nhắn ngó nghiêng ngó dọc, dụng tâm quan sát một lúc rồi quay đầu ra hiệu ca ca yên tâm.
"Phù...Thật lợi hại, cuối cùng cũng bắt được!"
Trong tiếng tự tán thưởng, hai huynh muội lập tức dùng thần thuật "Thuấn thủy quyết", thần tốc chạy ra ngoài thiên không rộng lớn nơi đại dương mênh mông.
Hành động xuất kì bất ý của Tỉnh Ngôn tự nhiên khiến trên dưới ma châu đảo đại loạn. Theo suy nghĩ của người trong ma tộc, kẻ sĩ chính đạo ắt phải đường đường chính chính đến đối trận. Thiếu niên đó chắc là phần tử ưu tú của long tộc, mấy ngàu trước nhân cơ hội ma châu đại hội để trà trộn vào tìm cách đoạt lại long mã chắc là đã phá lệ hành động rồi. Nào ngờ, thiếu niên chính đạo đó lại thi triển thủ đoạn hạ lưu như thế. Không ít ma linh ở Linh châu biết chuyện, không khỏi dở khóc dở cười:
"Thủ đoạn ti bỉ thế này không phải là thủ đoạn mà ma tộc chúng ta thích dùng sao?"
Bất kể là nói thế nào, hành động tập kích của Tỉnh Ngôn hôm nay, vô luận là thời gian, địa điểm, hay là đối tượng, đều là hết sức bất ngờ. Nhờ vậy mới khiến y dễ dàng đắc thủ và cũng khiến ma châu loạn thành một khối. Nửa canh giờ sau, Tỉnh Ngôn thi pháp tạo nên một bức tường nước mà Hung Lê đoán là "Viên linh thủy kính", trên đó dùng pháp thuật hiển hiện hai hàng chữ:
" Người thất tung đang ở trong tay ta, xin đối xử tốt với bạn ta.
Năm ngày sau gặp lại trao đổi người".
Thoại ngữ biểu hiện khách khí nhưng lại ám tàng uy hiếp, lập tức khiến vị ma châu trưởng lão không dám chậm trễ, khiển mây bay thẳng về tây nam. Sau khi lão đi, Hoang Vãn vội phóng xuất hai thiếu nữ đang trong lồng hỏa ra, tạm giam vào trong hai gian tịnh thất kiên cố.
Lại nói Hung Lê, vì chuyện quan trọng, lúc này đang khẩn cấp trở về ma đô, đem chuyện báo cáo với ma quân.
Ma đô mà Hung Lê đang gấp rút trở về chính là ở ngoài bát hoang. Đương thời theo địa lý, ngoài Trung thổ người đông kinh tế thịnh vượng, còn có một vùng hoang vu rộng lớn ở phía tây gọi là bát hoang. Ngoài bát hoang lại có bát phất. Tây nam bát phất xưng là "Tiêu nghiêu viêm thổ", ma nữ Oánh Hoặc vừa bị Tỉnh Ngôn bắt đi chính là đến từ ma đô thuộc Tiêu nghiêu viêm thổ.
Ở hắc hồng tuyệt vực do dung nham tinh thạch tạo thành, lại có một địa phương vĩnh viễn được bao bọc trong gió đen cuồn cuộn, cung điện ma đô chính là tọa lạc nơi đó. Lúc này, thiên ma trưởng lão sau khi tiến vào ma cung thì đi thẳng đến cung khuyết của ma quân. Đứng trước vòm cung rộng lớn, thân hình của Hung Lê trưởng lão vô cùng nhỏ bé.
Vị thiên ma trưởng lão gấp gáp chạy về ma cung, khi đến nơi lại chẳng nói một tiếng, cũng chẳng nhìn quanh, chỉ im lặng cung kính cúi đầu. Vòm cung ma điện trên đầu lão phảng phất như là một bầu trời sâu thẳm lấp lánh tinh quang. Đợi một lúc lâu, trên vòm cung như bầu trời đêm đó truyền xuống một thanh âm trầm trầm:
"Chuyện này ta đã biết rồi".
Thanh âm uy nghiêm tựa như lan khắp bát hoang lại tựa như chỉ vang bên tai Hung Lê trưởng lão. Thiên ma trưởng lão vẫn cung kính đứng yên, sau một lúc lại nghe một thanh âm kiều mị cất lên:
"Quân vương của ta, ngài có biết khi nào Hoặc nhi trở về không?"
Thanh âm kiều mị đó chính là của mẫu thân Oánh Hoặc. Nghe bà ta hỏi, thanh âm uy nghiêm của ma quân biến thành hòa hoãn đáp:
"Đợi ta một chút".
"Ách? Trên thế gian này lại có sự tình ta không dự đoán được sao?"
"Hà...như thế cũng hay. Nếu chuyện gì cũng đoán trước được thì chẳng còn thú vị gì".
Khiến người ta thất kinh đó là, vị ma tộc vương giả cao cao tại thượng dường như cả ngàn năm nay chẳng chút động tâm, lần này lại dường như có hứng thú.
Tuy sự tình tiểu cung chủ thất tung hết sức nghiêm trọng, nhưng thấy ma quân vẫn bình tĩnh, Hung Lê cũng không nói nhiều. Sau đó, đợi khi lão đưa lên hắc ma khải giáp bị thiếu niên vứt bỏ, vị ma quân ẩn thân trong hư vô đó mới dường như động tâm.
Trong u minh như có một cặp mắt chăm chú quan sát tấm hắc ma khải giáp, sau một lúc, thanh âm trầm trầm của ma quân lại vang lên:
"Huynh đệ của ta, ngươi cũng về đi..."
Lại nói đến Tỉnh Ngôn. Hiện tại y đang cùng tiểu muội muội thần tốc xuyên hành trong lòng biển băng lãnh u ám. Trong lúc di chuyển, Quỳnh Dung đột nhiên ở trong khí đoàn la lên:
"Ca ca, ma nữ động đậy rồi!"
Tiểu Quỳnh Dung luôn chăm chú quan sát động tĩnh của ma nữ, nhìn thấy khóe miệng của Oánh Hoặc động đậy liền la lớn.
"Hả?"
Nghe Quỳnh Dung báo cáo, Tỉnh Ngôn hơi cúi đầu nhìn, đưa tay đánh một phát vào trán Oánh Hoặc, lại khiến nàng ta hôn mê trở lại.
Thấy ma nữ không còn cử động, Tỉnh Ngôn cùng Quỳnh Dung tiến thẳng về hướng đã định trước!