Tiên Lộ Yên Trần


Chương 56: Châu thần dẫn động vũ như sầu.

Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam

Đúng là đẹp như thế chứ?"

Thấy Tỉnh Ngôn tả huyễn hoặc thế, Linh Y Nhi có chút hoài nghi. Kì thật, trong lòng của Linh Y Nhi, cũng rất tự hào về dung mạo của mình, tuy bình thường rất ít người tán thưởng trước mặt nàng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân thanh xuân, thường nhân lúc vắng người, đến bên bờ nước lắng trong soi bóng mình. Sau một phen bình phẩm, mỗi lần vậy đều cảm thấy bản thân nhìn thật không tệ.

Vừa rồi, người thiếu nữ chỉ có thể tự tán thưởng mình, không dễ nghe được lời tán dương của thiếu niên ở trước mặt mình, trong lòng ngọt ngào như mật. Nhưng không ngờ, mấy từ thiếu niên vừa dùng "Núi xanh không bì được mày, nước thẹn không trong bằng mắt" để hình dung vị thiếu nữ đó, thật là có quá khoa trương không?

Linh Y Nhi lòng thẳng miệng nhanh, cũng không hiểu thế thái nhân tình, trong lòng bất phục, miệng liền nói ra. Cũng bất quản nam tử trước mặt chưa quen lắm, cứ nói về dung mạo đẹp xấu thì có điểm không thích hợp.

"Ặc ặc..."

Nghe Linh Y Nhi có chút bất phục hỏi lại, Tỉnh Ngôn lập tức có phản ứng. Y không giống như Linh Y Nhi kiến thức đơn thuần, dù sao cũng hành tẩu trong phố chợ Nhiêu Châu nhiều năm, Tỉnh Ngôn bỗng nhiên nhận thấy, vừa rồi bản thân ở trước mặt nữ hài nhân này, tán dương dung mạo của một nữ tử khác, đúng là có chút không lịch sự.

"Dung nhan của Cứ Doanh, bản thân ta cảm thấy rất đẹp là được rồi, hà tất nói cho người khác nghe? Hà huống, nàng ta còn là một nữ hài nhân".

Nghĩ thông điểm này, Tỉnh Ngôn có vài phần trách mình vừa rồi lỡ lời, vội đằng hắng hai tiếng, lái sang chuyện khác:

"À...đây cũng chỉ là cách nhìn của ta mà thôi. Đúng rồi, còn quên chưa hỏi phương danh của tiên tử?"

"Cái gì tiên tử với không tiên tử, ngươi gọi ta..."

Nói đến chỗ này, Linh Y Nhi lập tức ngừng lại, trên gương mặt tươi cười hơi đỏ lên. Đây không phải là do nghe Tỉnh Ngôn gọi nàng là tiên tử, bình thường mọi người vẫn gọi nàng như thế. Nàng có chút muốn nói lại xấu hổ, là vì, Linh Y Nhi cũng biết, thiếu nữ con nhà lễ giáo trên thế gian khi chưa xuất giá, thì không dễ đem tên của mình nói với nam tử xa lạ. Lần trước Cứ Doanh vừa quen Tỉnh Ngôn không lâu đã nói tên "Cứ Doanh" với y, là vì trong đó có một đoạn ẩn tình.

Xem ra, Tỉnh Ngôn đang cố vớt vát chuyện lỡ lời vừa rồi, thì chạm phải một kỵ húy khác.

"A..."

Tỉnh Ngôn hiện cũng đã nhận thấy, đang định xuất ngôn thu hồi chất vấn vừa rồi, lại nghe thiếu nữ ngồi trước mặt nói:

"Ta...tên là Linh Y...cho dù ta không nói, ông nội của ta luôn ủng hộ ngươi, cũng nói với ngươi".

Thiếu nữ vừa có chút hổ thẹn, lập tức tìm được cho mình một lý do thích hợp.

"Người trong nhà đều gọi ta là Linh Y Nhi, ta cũng cho phép ngươi gọi như thế..."

Tuy lời nói này khẩu khí ra vẻ sai khiến, nhưng thanh âm thì có chút thấp giọng.

"Hà hà, quen biết lâu như thế, đến hôm nay mới biết được phương danh! Linh Y Nhi...Danh tự này cũng hay, rất xứng với tiên tử như cô".

Đang nói thì đồ ăn được liên tiếp đưa lên. Hai người đều ăn nhanh, nhất thời không nói chuyện nữa.

Khi món bánh trôi khói bốc nghi ngút được mang lên, Tỉnh Ngôn vội cản Linh Y Nhi đang định cho vào miệng, chỉ cho nàng không được gấp gáp, phải cẩn thận và ăn từ từ, bằng không, e rằng có thể sẽ bị phỏng lưỡi.

"Hì...không ngờ sở trường của ngươi là chuyện ăn uống!"

Nghe Tỉnh Ngôn chỉ như thế, Linh Y Nhi không nhịn được chọc y một câu. Bất quá, xem ra tiểu cô nương này cũng nghe lời Tỉnh Ngôn, không ăn gấp nữa.

Đợi ăn xong một hai viên bánh, Linh Y Nhi liền phì phào nói:

"Này...ngon lắm...mấy viên bánh này, vào miệng liền tan, không ngờ Vọng Hồ Lâu này lại có món ngon như thế. Hà, ngày sau phải thường đến!"

Thấy Linh Y Nhi ăn đến vui vẻ, trong lòng Tỉnh Ngôn cũng rất cao hứng.

"Hà...trước đây không nhận ra, nữ oa nhân này kỳ thật cũng khả ái đấy chứ!"

Nghĩ đến chuyện này, Tỉnh Ngôn đột nhiên cũng phụ họa với nàng:

"Ta nói Linh Y Nhi cô nghe, chớ có ăn nhanh thế. Ta có chuyện chính muốn nói".

"Chuyện gì?"

Linh Y Nhi đang nhanh nhẹn ăn uống, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tỉnh Ngôn.

"Ông nội Vân Trung Quân của cô, từng nói qua một chuyện với ta. Ta muốn cô giải thích cho ta rõ một chút".

"Hả?"

Thấy thiếu niên trịnh trọng vậy, Linh Y Nhi cũng buông đũa.

"Là thế này, ông nội cô từng nói với ta, ngày sau nếu ta gặp ông ấy, không cần gọi lão trượng này nọ nữa, như thế nghe không được thân thiết lắm".

"Vậy muốn ngươi gọi là gì?"

"Gọi 'Lão ca'".

"Hả?"

"Này! Đi chết đi..."

Linh Y Nhi biết Tỉnh Ngôn muốn chiếm tiện nghi của mình, hô lên một tiếng, thuận tay cầm đũa đặt ở trước mặt lên, ra vẻ muốn đâm Tỉnh Ngôn.

Chỉ là, mặt nàng thì cười cười, đũa giơ lên nhưng thủy chung không có đâm ra. Mắng:

"Ngươi chỉ giỏi ăn hiếp ta!"

...........

Hai người cứ cười nói ăn uống thoải mái như thế.

Chọc phá Linh Y Nhi một hồi, Tỉnh Ngôn sau đó không phá nàng nữa, ngược lại thán phục pháp thuật ẩn thân thần kỳ của nàng, còn có khinh công Lăng Ba Phi Vũ, cũng thật khiến y đại khai nhãn giới.

Chợt Linh Y Nhi có chút không phục nói:

"Kỳ thật ngươi cũng lợi hại...nghe gia gia nói, ngươi lại có thể thổi hoàn chỉnh được khúc 'Thủy Long Ngâm' mà người ta đến giờ vẫn không thổi được...Đúng rồi, quên hỏi ngươi, ngươi làm thế nào thổi được?"

"Ách!..."

Lần này đến lượt Tỉnh Ngôn luống cuống. Y không thể nói rõ với nàng ta, bản thân tu luyện "Thái Hoa đạo lực" gì gì đó, đều là do y tự xưng. Cổ lưu thủy quái lực đó, kì thật đến hôm nay y cũng không biết là thứ cổ quái gì.

Gãi gãi đầu, Tỉnh Ngôn tìm được một cách giải thích có lẽ khiến người ta dễ chấp nhận, bản thân cũng cho rằng như thế, đó là:

"Kỳ thật, trên đỉnh Mã Đề Sơn nhà ta, có một khối đá như chiếc giường, nhưng không hẳn là một khối đá bình thường. Chỉ cần ta tựa vào nó thì có một cổ lực lượng rất thần kỳ truyền vào người ta. Mượn cổ thần lực này, tối đó ta mới thổi xong khúc 'Thủy Long Ngâm' đó!"

"...Gạt người, làm gì có khối đá như thế chứ!"

Từ sau khi bị Tỉnh Ngôn lừa gạt chọc cười mấy lần, Linh Y Nhi cứ cảm thấy thiếu niên này muốn chọc nàng.

Thấy thiếu nữ nghi ngờ, Tỉnh Ngôn cũng chỉ có thể cười hì hì, không nói nữa.

Bất quá, chỉ qua một lúc, thiếu nữ vừa rồi còn đầy bụng nghi ngờ, lại nhịn không được nói:

"Nhà của ngươi thật sự có khối đá như thế? Ta muốn đi xem xem, coi thử ngươi có gạt ta hay không..."

"Ách...thật là không may, lần đó ta thổi khúc 'Thủy Long Ngâm', không biết sao có một trận sấm sét đùng đùng, không ngờ một tia sét giáng xuống, đánh khối đá sau lưng ta tan thành khói bụi, lần đó đúng là rất nguy hiểm!"

Tỉnh Ngôn lúc này thật nghĩ lại phát sợ, bởi vì y nhớ đến trận sấm chớp đêm đó, còn có tình trạng mãnh thú vây vòng rất quỷ dị.

"Thật đáng tiếc à..."

Thiếu nữ nhẹ nhàng nói một câu, cũng không hỏi nữa.

Xem ra, nàng đã tin lời của Tỉnh Ngôn.

"Đúng rồi, sáo này hôm nay cô thật không cần? Vậy khi nào trả cho cô?"

"À! Ngươi cũng khách sáo quá..."

Linh Y Nhi dường như có chút không cao hứng:

"Dù sao hiện tại khối đá đó đã không còn, người ta cũng không thể thổi được 'Thủy Long Ngâm', hãy cứ để chỗ ngươi đi, lúc nào ta cần thì sẽ đến tìm ngươi!"

Kì thật lời này của thiếu nữ, tình lý không thông. Bất quá Tỉnh Ngôn cũng không phải người ngốc, hiện tại cũng nhìn ra, Linh Y Nhi đúng là thật lòng muốn để sáo ngọc cho y sử dụng, liền không kì kèo nữa.

"Người ta không giống ngươi, lần trước chỉ kêu thổi vài khúc, ngươi đã..."

Linh Y Nhi lại nhớ đến chuyện lần trước ở Hoa Nguyệt Lâu, vị thiếu nữ được nuông chiều đã quen này, đột nhiên lại cảm thấy vạn phần ủy khuất, không nhịn được cất lời oán trách.

Vừa nhất đến chuyện đêm đó, Tỉnh Ngôn lập tức câm miệng, ngồi đó cắm đầu ăn, giả bộ mù mờ.

Để chứng minh mình đối với thiếu niên là tận nhân nghĩa, tiểu cô nương lại tiếp tục nói:

"Kì thật, người ngoài đều gọi ta là "Tuyết Địch Linh Y", rất có danh tiếng!"

'Ách? Tuyết Địch...chính là "Thần Tuyết"? Hiện tại đưa cho ta, há không phải có tiếng mà không có miếng sao?"

"Hừ...vì thế mới nói ngươi nhỏ mọn. Nhìn ta đi, hiện tại đem danh hiệu vang khắp bốn biển này, chia cho ngươi một nữa rồi đó!"

"Hà..đa tạ!"

Miệng thì nói đa tạ, trong lòng lại lẩm bẩm:

"Ách..."Tuyết Địch Linh Y", thật có danh tiếng vậy chứ? Ta cũng thường qua lại phụ cận Bà Dương huyện, sao chưa từng nghe qua vậy?"

.....

Thời gian qua rất nhanh, chỉ cảm thấy mới có chút, món ăn trên bàn đã ăn hết hơn nửa.

"Hà hà, còn có một tí, ăn nhanh đi, ta gần đến lúc phải quay về rồi". Tỉnh Ngôn nói.

"Hả?"

Linh Y Nhi không dễ dàng cao hứng được thế này, bỗng nghe Tỉnh Ngôn nói phải quay về, liền cảm thấy có chút hụt hẫng, trầm mặc trở lại.

Tỉnh Ngôn thì hơn thấy lạ, không biết vị tiểu cô nương vừa rồi còn tràn đầy hứng thú, sao đột nhiên biến thành yên lặng vậy chứ.

Đang lúc nghi hoặc, bỗng nghe thiếu nữ trước mặt nhẹ nhàng nói:

"Tỉnh Ngôn, ngươi ngoài khúc 'Thủy Long Ngâm' đó, có biết còn khúc 'Phong Thủy Dẫn' hay không?"

"Hả? Phong Thủy Dẫn? Đó là cái gì?"

Vừa nghe ngoài khúc 'Thủy Long Ngâm' thần kì đó, còn có một khúc khác, Tỉnh Ngôn liền thấy kích động.

"Ngươi đưa sáo cho ta, ta thổi khúc đó cho ngươi nghe".

"Này", Tỉnh Ngôn theo lời vội đưa sáo cho Linh Y Nhi.

Thần tình của Linh Y Nhi lúc này hết sức trang trọng. Chỉ thấy nàng vuốt vuốt thân sáo, miệng lẩm nhẩm:

"Thần Tuyết, sáo của trời".

Nói xong, Linh Y Nhi liền đứng dậy, tựa vào cạnh cửa sổ, nhìn trời nước mênh mang bên ngoài, đưa sáo ngọc lên môi, hơi thở như lan...

Một làn sáo âm mảnh mai, bắt đầu lan giữa trời nước mùa thu, khẽ khàng vọng lại, nghe như trong tiếng sáo khẽ vọng về, lại hàm chứa một loại nhịp điệu kì dị...

Lúc này, tửu khách trên Vọng Hồ Lâu cũng đã đi hết, chỉ còn lại hai người. Khúc sáo thoang thoảng này, cũng không phiền tới ai.

"Nữ hài nhân này...đã nổi hứng rồi..."

Tỉnh Ngôn nhìn người thiếu nữ xinh đẹp đang tựa vào cửa sổ đó, yên lặng nghe nàng thổi sáo.

Nghe được một hồi, tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tỉnh Ngôn lại có phát hiện kinh ngạc, theo tiếng sáo uyển chuyển từ sáo ngọc trên môi thiếu nữ, bầu trời vốn trong xanh không một áng mây, từng đóa mây đang dần dần tụ tập. Lúc đầu, cũng chỉ là vài áng mây trôi nổi. Đến lúc này, càng tụ càng nhiều, dần dần ngưng thành một tầng mây dày. Vầng trăng đang chiếu sáng ngàn dặm, cũng đã bị tầng mây đen dày đặc này che khuất.

..........

Lại qua một lúc lâu, Tỉnh Ngôn thấy được, tầng mây tích tụ đã lâu này, cuối cùng cũng thả mưa xuống. Mưa mảnh như tơ phà lên mặt hồ Bà Dương, vẽ thành từng hoa sóng nhỏ tiếp nối.

Trong lúc bay bay, có vài hạt mưa theo gió lạc vào trong mái lầu, bám vào mái tóc xanh của thiếu nữ đang tựa cửa sổ, vẻ xinh đẹp mê hồn trên người nàng tăng thêm mấy phần, khiến nàng cũng như cơn mưa thu mông lung đó, như thoảng, như sầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui