Tiên Lộ Yên Trần


TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 69: Trúc quang thủy ảnh câu không không.

"A! Đã là Hồ tiên, chắc phải có chút dị năng. Hán tử này nếu không sử ra khí lực toàn thân, e là sẽ phải chịu thiệt!

Nghe lời nói của lão hán, Tỉnh Ngôn trong lòng lo lắng dùm cho hán tử mãi võ kia.

"Theo lão hán nhận xét, hán tử ở nơi khác đến này, e là nhất định phải chịu thiệt rồi!"

"Ách?"

"Tiểu huynh đệ chắc là không biết, tiểu Hồ tiên có dáng vẻ con nít đó, ở La Dương bọn ta, tên tuổi rất vang dội. Tuy nó không phải cùng tộc loại với ta, nhưng không phải là kẻ xấu, bình thường vẫn hay làm mấy chuyện trừng trị ác gian".

"Hả? Vậy thì đúng là không xấu".

Tỉnh Ngôn phát biểu, thuận mắt liếc qua Trần Tử Bình ở bên, thấy mặt y hiện rõ hai chữ "Không tin".

"Thật thế! Bất quá đúng như dáng vẻ trẻ con của nó, tiểu Hồ tiên này cũng rất tinh nghịch, thường làm mấy chuyện cổ quái tinh linh. Lần trước, có một đạo nhân ngang qua đây, đến La Dương ta bán bùa đuổi yêu trừ tà, không ngờ chọc giận tiểu Hồ tiên, lập tức kêu mọi người xung quanh đây, chứng thực nó không phải là nhân loại. Sau đó, đem mấy lá bùa dán lên khắp người, một chút dị trạng cũng không xảy ra, hí lộng đạo nhân vân du đó khiến y xấu hổ lủi mất..."

"Hừ! Người trong đạo môn bọn ta, tự lấy việc nghiên cứu tinh nghĩa đạo gia, tu luyện trường sinh, chấp kiếm vệ đạo, trừ diệt yêu nghiệt trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Mấy cái mánh khóe vẽ bùa, há phải chính đồ đạo ta!"

Giọng nói vang vang đầy lực đó chính là của môn nhân Thượng Thanh cung Trần Tử Bình, cắt ngang lời nói của lão hán ở bên. Lúc nói lời này, trên mặt gã thanh niên đệ tử Thượng Thanh cung chính khí lẫm liệt.

"Ách.."

Tỉnh Ngôn cùng lão hán đó ngưng luôn không nói nữa.

Trong lúc ba người nói chuyện, thì hán tử ở giữa vòng người thấy bỗng nhiên có một tiểu nữ oa chen ngang ra, một mực quấy rối, ra mặt xem thường đối với bản lĩnh côn thuật của hắn. Thế là, tên hán tử giang hồ này căm phẫn sục sôi, khăng khăng đòi tiểu nữ oa động thủ để hắn chứng tỏ bản lĩnh côn thuật của Chân Châu Triệu Nhất Côn, cũng để mọi người được mở mang kiến thức, chứng kiến cái cảnh giới chí cao "Thủy bát bất tiến" gì gì đó!

Đề nghị này đưa ra, tự có người thấy hứng thú, vội chạy vào trong cửa tiệm bên đường, mượn một cái chậu, trên đường miệng cứ liên tục "Xin lỗi xin lỗi", đem chậu nước lạnh đó, đưa đến trước mắt hai người ở trung tâm vòng người. Gần như tất cả những người ở đây đều có tâm tư như người đó, ai cũng muốn xem màn kịch ngoài ý này!

Thấy có người đem nước đến, Triệu Nhất Côn huynh cũng tràn đầy tự tin, liền kêu vị khách đưa nước tới đó làm người phán xét, ước định đứng ở đó không nhanh không chậm đếm số, sau khi đếm đến mười thì tiểu nữ oa đó có thể hắt nước vào hắn. Theo biểu thị khiêm tốn của hắn thì côn thuật này trước hết phải múa một hồi, mới có thể đạt được hiệu quả nước hắt không vào!

"Được được..."

Tiểu nữ oa trắng như ngọc đó, cảm thấy thập phần hứng thú, không ngừng vỗ tay kêu phải.

Đợi lúc hán từ đó bắt đầu múa Tề mi côn trong tay, chúng nhân vây quanh đều như nín thở, mắt trừng trừng quan sát biến hóa trong trường.

Côn trong tay hán tử lại múa lên, chúng nhân đều thầm tán thưởng:

"Xem ra, Chân Châu Triệu Nhất Côn này, thật có một thân nghệ nghiệp kinh nhân!"

Bởi vì, khi người phán xét đó đếm được sáu tiếng, côn bổng trong tay hán tử, lại như thoát khỏi tay hắn, như rồng bay lượn quanh cơ thể hắn. Tốc độ côn cực nhanh, quanh thân chỉ thấy một màn côn ảnh, như một cái chong chóng xoay chuyển vù vù.

Có lẽ do côn được múa quá nhanh, trong tai của chúng nhân quan sát, tiếng rít gió vù vù không ngừng truyền lại, tác động vào màn nhĩ của họ. Còn không khí xung quanh hán tử, bị sự khuấy động nhanh như thế, cũng xuất hiện một tình trạng dị dạng. Không khí bị đoàn côn ảnh quấy trộn ấy, giống như không khí bên trên ngọn lửa, lại như mặt nước gợn sóng lăn tăn. không ngừng run rẩy, chớp động!

"Xem ra, e rằng danh tiếng 'Thủy Bát Bất Tiến' này, tịnh không phải là hư danh. Nhìn tình hình như thế, e là một giọt nước cũng không lọt vào được".

Tỉnh Ngôn đang suy xét thì nghe được rất rõ ràng, vị khách nhân làm người phán xét đã hô đến số "Mười".

Lúc này, chúng nhân vây quanh đều nín thở ngưng thần, quan sát coi trận tranh đấu giữa tiểu nữ oa và cao thủ võ thuật, rốt cuộc là ai thắng ai thua.

Tạm không tả sự khẩn trương của chúng nhân, lại nhìn tiểu cô nương trắng như ngọc trong trường, không có gì vội vã, mỉm cười nhấc cái chậu nước lên, đi đến gần sát Triệu Nhất Côn, chỉ cách hắn mấy bước. Nhìn bộ dạng loạng choạng của cô nhóc, hình như chậu nước này có vẻ nặng với nó.

"Rào!"

Tiểu nữ hài cuối cùng cũng cố hết sức, run run nâng chậu nước lên, "Rào" một tiếng hất về phía vị Triệu Nhất Côn đang múa côn xuất thần.

Trong nhất thời, Tỉnh Ngôn thấy được, nước trong chậu vừa thoát ra ngoài, phản chiếu ánh mắt trời hắt qua màu tre, đón gió bung thành vạn đóa thủy hoa rực rỡ, giống như tạo thành một thác nước trân châu lóng lánh, chụp xuống màn côn ảnh.

Bất chợt, côn ảnh đầy trời như ngọn lửa đụng phải nước băng, chớp mắt đã biến mất sạch sẽ!

"A!..."

Chúng nhân đang vô cùng kinh ngạc thì nghe một tiếng la hoảng vang lên. Nhìn lại thì thấy vị "Thủy Bát Bất Tiến" Triệu Nhất Côn đó, hiện tại ướt như chuột lột, khắp người trên dưới ướt sũng, toàn thân không chỗ nào là không có nước!

"Ngươi, ngươi...!"

Tuy hiện tại mặt trời đã lên cao, khí trời cũng ấm lên, nhưng vị Triệu Nhất Côn trong trường đó, bị một chậu nước lạnh dội vào người như "Gội rửa sạch sẽ", thì cảm thấy lạnh lẽo ghê hồn, lời nói cũng lập cà lập cập.

Hiện tại vị hán tử đang run rẩy đó vẫn có chút không dám tin, bản thân vừa rồi lại bị tạt nước như thế! Triệu Nhất Côn cảm thấy có chút cổ quái, tuy biệt hiệu "Thủy Bát Bất Tiến" của hắn, cũng là giang hồ bằng hữu ưu ái tặng cho, không khỏi hơi khoa trương, nhưng hắn đúng thật không phải chỉ có hư danh, nhiều năm đắm chìm luyện tập công phu côn bổng, cũng không thể coi thường. Nếu thanh Tề mi côn này múa đến lúc hưng phấn, tuy không đến mức "Nước không lọt vào", nhưng cũng tuyệt không thể đến mức nhếch nhác cả người ướt sũng như hiện tại, hệt như vừa dưới sông trèo lên bờ, toàn thân lạnh lẽo không tả xiết!

"Ta, ta thế nào? Ai biểu ngươi to mồm khoác lác chi..."

Tiểu nữ oa này, đối với vị giang hồ hán tử vừa bị mình tạt nước, lại chẳng sợ hãi gì, hai cánh tay nhỏ chống vào eo, đáp trả hết sức khí thế!

"Vị hảo hán này, theo tiểu nhân thấy, chi bằng cứ tính thế này...Côn thuật của các hạ cũng thật xuất sắc, chỉ là vận khí quá tệ, mọi người xung quanh ủng hộ chút tiền để huynh đệ có vốn tiếp tục lên đường vậy".

Thấy Triệu Nhất Côn mặt đầy phẫn nộ, người đứng cạnh phán xét vội bước lên khuyên giải. Người này chắc cũng như lão hán ở cạnh Tỉnh Ngôn, hiểu được mấy phần lai lịch của nữ oa này, biết hán tử đó không thể chọc vào nó được.

Chỉ là, lúc y lên tiếng thì chúng nhân ở đây mới chú ý, người phán xét vừa rồi đang đứng gần hai người, hiện tại khắp người cũng ướt sũng, từ trên xuống dưới đều ướt nước. Có điều, có lẽ nguyên do chuyện không liên quan đến y, y không giống như hán tử mãi võ, lời nói run rẩy. Lời nói của y rất tự nhiên lưu loát, không thấy có chút khó chịu nào.

Thấy Triệu Nhất Côn còn có chút ý bất phục, người đó liền đến sát y nói nhỏ mấy câu vào tai y, thì thấy gương mặt của tên giang hồ hán tử vốn đầy vẻ bất phục, nghe nói lập tức chuyển thành kinh hãi. Thần sắc trên mặt cũng từ tức giận chuyển sang kinh dị.

Sau đó, vị Chân Châu Triệu Nhất Côn thở dài mấy tiếng, cúi đầu nhặt tiền chúng nhân quăng ra, lấy cây côn quẩy bao đồ, không nói không rằng rẽ đám người ra đi thẳng.

"Hì...thật vui quá!"

"Này, sao đi rồi? Đang chơi vui mà...vì sao không thử chơi lần nữa?"

Tiểu nữ oa đang cảm thấy hứng thú, nhảy nhót ở nơi đó không thôi, thấy hán tử bỏ đi thì có chút tiếc nuối chưa muốn.

Còn vị Chân Châu Triệu nhân huynh đó, tai nghe dư âm câu nói chân tâm thành ý "Thử chơi lần nữa" của tiểu nữ oa, thì chân càng bước nhanh!

Hiện tại, đám người vây quanh này cũng dần dần tản đi. Cô nhóc còn muốn chơi đùa đó cũng lẩm nhẩm trong miệng, tung tăng chạy đi.

"Hừ, mấy thứ yêu quái này, quả nhiên chỉ biết làm nhục người khác!"

Vị đệ tử danh môn chính giáo ở bên Tỉnh Ngôn, mặt ra vẻ xem thường.

"Ách...vừa rồi đâu phải là đại ác chứ?"

"Hừ, chính vì như thế ta mới tha cho nó một con đường sống".

Xem ra, gã đệ tử trẻ tuổi của Thượng Thanh cung, lập trường rất rõ ràng, trong lòng đối với các loại yêu quái tinh linh, đúng là căm ghét đến tận xương tủy.

Tạm không nhắc Trần Tử Bình tràn đầy chính khí, trong lòng Tỉnh Ngôn lúc này, đang còn suy xét chuyện vừa rồi. Từ khi gặp mấy kì ngộ, nhãn lực của Tỉnh Ngôn đã hết sức nhạy bén, do đó nhận thấy trận tỉ thí vừa rồi có chút cổ quái. Tỉnh Ngôn cảm thấy nước tạt vào hán tử khi nãy, không giống như tạt ra từ tay thiếu nữ, mà như là từ trong không ảnh, đột nhiên có một màn nước lớn, phủ lấy số nước từ trong chậu hất ra, hơn một nữa đã bị Triệu Nhất Côn đánh văng đi, phần lớn rơi vào người phán xét đang đứng gần đó đếm số.

"Xem ra, người đấu với yêu, nhất định sẽ bị thua thiệt".

Tỉnh Ngôn lòng thầm cảnh giới, nhắc nhở bản thân ngày sau nếu đụng phải yêu quái, thì cứ kính trọng mà không gần gũi là hay nhất.

"Bất quá...tiểu nữ hài đó xinh đẹp khả ái như thế, hành động lại tinh ranh không xấu, thật là nhìn không thấy có nửa điểm xấu xa nào".

Đương nhiên, suy nghĩ này Tỉnh Ngôn chỉ có thể dấu trong lòng, vạn lần không thể nói ra. Mấy ngày nay giao tiếp với Trần Tử Bình, Tỉnh Ngôn đã nhận thấy, gã thanh niên đệ tử của Thượng Thanh cung La Phù Sơn này, tinh thần chính nghĩa rất cao, đặc biệt đối với loài yêu vật, hết sức phản cảm. Vừa rồi, vị Trần Tử Bình Trần đạo huynh, cả đối với đạo nhân vân du bán bùa chú, cũng không coi là người mình.

"Môn nhân đệ tử của danh môn đại phái, quả nhiên không như nhau".

Tỉnh Ngôn thầm than thở, đối với ngày tháng sau này ở Thượng Thanh cung, sự hứng thú với chức vụ Đường chủ Tứ Hải đường, cũng giảm bớt đi phần nào.

So với gã Trần Tử Bình này, hiện tại xem ra, lão đạo Thanh Hà chuyên giả thần giả quỷ gạt người trong Nhiêu Châu thành, cũng là một dạng khác trong Thượng Thanh cung La Phù Sơn.

"Vừa rồi không kiềm chế la hét nhiều quá, giờ cổ họng cũng hơi đau, chi bằng chúng ta tìm một quán trà uống đi?"

Tỉnh Ngôn thấy rất khát, liền đề nghị đi uống trà.

"Rất hay, tôi cũng đang có ý đó".

Thế là, hai người liền men theo con đường lát đá xanh đi tìm quán trà.

Có điều khi đi qua một cây cầu tre, Tỉnh Ngôn bỗng nghe vị Trần đạo huynh bên cạnh, thất thanh kinh hô:

"Không hay! Túi tiền trên người không thấy đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui