TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (vanda)
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 83:Anh phong địch đãng, tiêu tán nhất thiên vân hà(I).
Lời của Tỉnh Ngôn từng chữ rất rõ ràng, đập vào trong tai Hoàng Nhiễm, vị nữ đệ tử của Tử Vân điện lúc này mới đột nhiên ý thức được, người đệ tử mới nhập môn vốn không ưa nhìn này, dù gì cũng là Đường chủ của Tứ Hải đường!
Tuy hiện tại đạo môn trong thiên hạ, đối với cấp bậc bối phận, không quá coi trọng xưng hô. Nói cho cùng, trên con đường truy cầu thiên đạo, đạo gia coi trọng vạn pháp tự nhiên, thanh tĩnh tu hành, quan niệm tôn ti trên dưới, không hề quá xét nét. Chẳng hạn như trong Thượng Thanh cung, hậu bối đệ tử Hoàng Nhiễm, gọi Tỉnh Ngôn, thậm chí gọi Linh Đình Tử một tiếng đạo hữu, cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng, Thượng Thanh cung tuy là nơi thanh tu trong thiên hạ, nhưng nói thế nào đi nữa, thì vẫn là thân tại nhân gian. Bị tiêm nhiễm bởi tập tục trần thế, cấp bậc lớn nhỏ trong giáo, vẫn hết sức coi trọng. Vừa rồi hành vi công kích hí lộng tôn trưởng của Đỗ Tử Hành. vô luận thế nào, đều là vạn lần vô lễ. Nhìn vị thiếu niên ở trước mặt đột nhiên quét sạch bụi trần, gương mặt cười cười cổ quái, trong đầu Hoàng Nhiễm chợt sinh ra một ý nghĩ đáng sợ:
Thiếu niên sơn dã mới nhập đạo môn không lâu, khó tránh tính xấu vẫn còn, lần này liệu có phải mượn cớ để đem Đỗ sư tỷ...
Đại nạn lâm đầu, Hoàng Nhiễm vội trấn định lại, lời nói nhanh mà rõ cầu xin thiếu niên trước mặt:
"Trương đường chủ, xin hạ thủ lưu tình bỏ qua..."
Vừa nói đến đây, thì đột nhiên đổi thành gào lên kinh hãi:
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Thì ra, Trương đường chủ trước mặt nàng ta, dường như căn bản không nghe thấy lời nàng ta, như bên cạnh không có người vậy, hai tay xoa trên cái trán lạnh như băng của Đỗ Tử Hành!
Còn không đợi Hoàng Nhiễm có phản ứng, thì vị Đỗ sư tỷ đã bị đông cứng, sắc mặt trắng bệch đó, đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, sau đó ngã oặt ra bên đường!
"Ngươi đã làm gì tỷ ấy?"
"Không làm gì hết. Đỗ sư tỷ của cô hiện rất lạnh, cô mau đem nàng ta để chỗ có nắng đi".
Tỉnh Ngôn vừa rồi xoa hai tay lên trán Đỗ Tử Hành, chính là vận Thái hoa đạo lực trong người, giải trừ pháp chú "Băng Tâm kết", bắt giữ Lữ huyện lệnh, dọa nạt Hồ Thế An, Trương Tỉnh Ngôn ở Nhiêu Châu, há chỉ biết ỷ vào sức mãng phu của mình!
Vừa rồi xuất thủ, dĩ nhiên bị ép bất đắc dĩ, nhưng cũng ỷ vào mình có thuật hóa giả Băng Tâm kết, mới dám phóng tay mà làm.
Pháp thuật Tỉnh Ngôn thi triển trong chớp mắt đông cứng Đỗ Tử Hành, chính là trước khi y đến La Phù sơn, được Long nữ Linh Y Nhi truyền cho. Bình thường ở trên Thiên điểu nhai quá nhàn rỗi, thiếu niên chỉ đành đem mấy pháp thuật này, luyện đi luyện lại. Dòng suối lạnh ở vách đá Thiên điểu nhai bên cạnh căn nhà của y, cũng không biết bị vị Trương đường chủ này đóng băng bao nhiều lần!
Bất quá, lúc học với Linh Y Nhi, không được nàng dạy cho cách hóa giải bởi vì nàng căn bản cũng chưa học qua. Với tính cách của Long cung công chúa, đã đông cứng người khác, thì mắc gì phải phí lực tìm cách phá giải?. Nhưng Trương Tỉnh Ngôn, lúc "Thanh tu" rảnh rỗi, ngẫu nhiên vận Thái hoa đạo lực, băng trụ óng ánh do dòng suối bị y đóng băng, bỗng nhiên như tuyết bỏ vào nồi nước sôi, tan thành dòng suối như cũ!
Lúc đó thiếu niên cảm thấy rất mới mẻ, vội thử đi thử lại, đem thuật hóa băng này luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Chỉ có điều, tuy luyện rất nhuần nhuyễn, nhưng chưa có cơ hội thi triển thử trên người kẻ khác. Hôm nay Đỗ Tử Hành, vừa hay gặp phải xúi quẩy.
Bất quá, lần đầu thấy uy lực to lớn của "Băng Tâm kết", Tỉnh Ngôn cũng hết sức ngạc nhiên trong lòng:
"Không ngờ pháp thuật này dùng trên người, uy lực lại lớn như thế. Tiểu nha đầu Linh Nhi đó, lại lo lắng pháp thuật này không linh! Bất quá, sau này cũng không thể thiếu cảnh giác, vừa rồi có lẽ vị Đỗ Tử Hành này, không ngờ đến là ta có thể động thủ trước!"
"Hà, ngày sau nếu như thiết yếu, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!"
Tạm không nhắc Tỉnh Ngôn đang xoay chuyển suy nghĩ, vị Hoàng Nhiễm quen thân với Đỗ Tử Hành, hiện tại cũng minh bạch, hành động của Trương đường chủ vừa rồi, là hóa giải pháp thuật trong người sư tỷ. Nghe lời nói của Tỉnh Ngôn, nàng ta liền vội đem Đỗ sư tỷ vẫn còn ngây ngô. nửa dìu nửa kéo, đặt nàng ta tựa vào một tảng đá xanh bên đường đang dầm mình dưới nắng, bản thân thì ở bên chà sát hai bàn tay với nhau, vừa rồi đỡ Đỗ sư tỷ, một trận băng hàn truyền vào tay nàng ta, khiến vị đệ tử Thượng Thanh trước giờ vẫn tự thị là pháp thuật cao cường này, không ngớt kinh hãi!
Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn hiện cũng có vài phần áy náy. Xem ra, ngày sau pháp thuật Băng Tâm kết này, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì nên cố gắng hạn chế sử dụng!
Tỉnh Ngôn nghĩ như thế, đang chuẩn bị cùng Quỳnh Dung lên đường, thì đột nhiên nghe có người gọi gấp:
"Hành muội, muội bị sao vậy?"
Tỉnh Ngôn vội quay đầu nhìn, thì thấy một đạo nhân trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, đang chạy nhanh đến cạnh hai nữ nhân, gấp gáp hỏi Đỗ Tử Hành đã xảy ra chuyện gì.
Tỉnh Ngôn đưa mắt quan sát kỹ càng, thì thấy đạo sĩ trẻ tuổi đó một thân đạo bào trắng loáng, không nhiễm bụi trần. Người đệ tử Thượng Thanh tuấn nhã đó, không phải ai khác, chính là đại sư huynh mà gã Trần Tử Bình luôn ngưỡng mộ, Hoa Phiêu Trần.
Hoa Phiêu Trần này, chính là đại đồ đệ của Thanh Minh Tử chủ trì Hoằng Pháp điện, tư chất xuất chúng, một thân nghệ nghiệp xứng đáng là chân truyền của Thanh Minh Tử. Hoa Phiêu Trần không chỉ một thân tu vi rất được chúng nhân kính ngưỡng, còn thêm vào dung mạo tuấn tú, càng được đám nữ đệ tử của Tử Vân điện coi trọng. Hiện tại, vị đại đệ tử của Thanh Minh Tử này, đang cùng nhân vật xuất chúng Đỗ Tử Hành của Tử Vân Điện tìm hiểu nhau, chính là được người trong Thượng Thanh cung công nhận là một đôi đạo lữ tương xứng.
Hiện tại, Hoa Phiêu Trần thấy người trong lòng mình sắc mặt trắng bệch, tinh thần mệt mỏi, cả người uể oải tựa vào tảng đá, làm sao bảo hắn không nôn nóng?
Thấy có người đến, Tỉnh Ngôn cũng khoan bỏ đi, mà dắt Quỳnh Dung đi đến trước mặt ba người đó. Còn không để Hoa Phiêu Trần lên tiếng, Tỉnh Ngôn đã nhìn mặt biết ý, kêu Hoàng Nhiễm nói cho hắn biết chuyện vừa xảy ra.
Nói đến, Hoàng Nhiễm này diện mạo nhìn cũng dễ thương, thiên tư cũng coi là thông minh, tuy không được xuất chúng như Đỗ sư tỷ của nàng ta, nhưng cũng rất được sư tôn Linh Chân Tử ưu ái. Đỗ Tử Hành giao tình rất tốt với nàng ta, đi đâu cũng có nhau. Chỉ có điều, vị nữ đạo nhân tâm khí cao ngạo này, vừa rồi chứng kiến thủ đoạn lôi đình của Tỉnh Ngôn, khiến sự khinh miệt ban đầu của nàng ta, lúc này hoàn toàn chuyển thành nỗi sợ hãi.
Tức thì, tuy có chút ấp a ấp úng, nhưng vẫn đem tiền nhân hậu quả của việc xung đột vừa rồi, kể đúng sự thật cho đại sư huynh của Hoằng Pháp điện nghe. Vừa nghe nàng ta kể chuyện, Tỉnh Ngôn vừa che chắn cẩn thận cho Quỳnh Dung ở sau lưng, cổ Thái Hoa đạo lực tựa hồ có thể tiêu hóa vạn lực, đã âm thầm lưu chuyển không ngừng trong cơ thể,
Khi Hoàng Nhiễm kể xong, Tỉnh Ngôn thầm đề phòng, thì thấy Hoa Phiêu Trần đó, nghe xong lời của Hoàng Nhiễm, bỗng đứng lên, chuyển thân đến đối diện thiếu niên.
Trong chớp mắt, cổ Thái Hoa đạo lực trong cơ thể y, tuy vẫn chuyển động không nhanh không chậm theo một quỹ tích, nhưng chủ nhân của nó, thì đã phòng bị ở giới hạn cao nhất rồi.
Ngay khi thiếu niên thầm đề phòng cái người thích Đỗ Tử Hành này gây loạn, thì thấy Hoa Phiêu Trần đó, lại nho nhã vái chào, nhỏ nhẹ nói:
"Vừa rồi là Tử Hành sư muội không đúng, mạo phạm đến oai nghiêm của các hạ, hy vọng Trương đường chủ rộng rãi khoan dung, không nên để Linh Chân sư tôn biết chuyện".
Lời này vừa xuất, Tỉnh Ngôn có chút kinh ngạc. Còn Đỗ Tử Hành lúc này đã khôi phục lại thần thái, còn có Hoàng Nhiễm, thì từ trong lời nói của Hoa sư huynh trước giờ vốn cẩn trọng, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như Trương đường chủ tuổi trẻ nóng tính, đem chuyện này nói với Linh Chân sư tôn, thì cho dù hai người là nữ đồ đắc ý đi nữa, e rằng ở trước mặt chúng nhân, cũng không thể không trừng phạt. Đến lúc đó, làm sao còn mặt mũi mả đi đến các nơi khác!
Rốt cuộc vẫn là Hoa Phiêu Trần đại sư huynh tâm tư mẫn tiệp, vừa nhìn qua đã thấy điểm mấu chốt. Tuy Tỉnh Ngôn chưa từng có ý định này, nhưng mấy đệ tử "Hậu bối" trước mặt, thì không thể không nghĩ đến chuyện đó.
Tỉnh Ngôn cũng là người thông đạt, vừa nghe lời của Hoa Phiêu Trần, tức thì minh bạch ý của hắn. Vừa định theo thói quen khiêm tốn đáp vài câu, nhưng lời vừa đến miệng, thì ý nghĩ xoay chuyển, lại điềm đạm nói:
"Được rồi, Hoa đạo hữu không cần lo lắng, bổn đường chủ đâu phải là người tính toán chi li. Hiện ta có vài chuyện, phải đi gặp Linh Hư chưởng môn, không tiện nhiều lời, xin cáo từ!"
Nói dứt, phất tay áo, dắt theo cô nhóc Quỳnh Dung, nhẹ nhàng rời đi.
"Cung tiễn Trương đường chủ!"
Đây là Hoa Phiêu Trần, ở phía sau hai người theo lễ đệ tử, khiêm cung tống biệt.
...
Thấy Hoa Phiêu Trần khiêm cung như thế, người thiếu niên tuy trên mặt vẫn bình đạm, nhưng trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Chỉ có điều, sau khi gạt khói mây lơ lửng, bước qua Hội tiên kiều, Tỉnh Ngôn suy nghĩ:
"A...nghĩ Trương Tỉnh Ngôn ta, tuy không bản lĩnh gì, nhưng về mấy thứ đường ngang ngõ tắt, mưu ma chước quỷ, cũng đã chứng kiến nhiều, cớ gì phải sợ ai?...Hà huống, chiều hôm nay, không biết có còn là người của Thượng Thanh cung hay không!"
Nghĩ như thế, vị thiếu niên Nhiêu Châu lăn lộn phong trần đã lâu, chịu giáo hóa của đạo môn chưa được bao lâu, tức thì hào khí tràn trề, ngóng lên sơn thạch nguy nga trước mặt, lớn tiếng nói với tiểu nữ oa bên cạnh:
"Quỳnh Dung muội muội, chúng ta cùng đi phá chưởng "Môn" đó!"
"Không đúng ca ca..."
"Sao?"
"Ca ca, chưởng môn không phải là cánh cửa phòng có thể phá. Chưởng môn là người lợi hại nhất trong Thượng Thanh cung, chỉ có làm cho ông ta vui vẻ, Quỳnh Dung mới có thể ở lại bên cạnh ca ca!"
Tiểu thiếu nữ vô cùng hồn nhiên này, đang chững chạc đính chính "Sai lầm" của ca ca.
"..."
"Quỳnh Dung càng lúc càng hiểu chuyện!"
Thiếu niên cũng trịnh trọng hồi đáp.
Đi đường không mất bao lâu thì hai người đã lên đến Phi Vân đỉnh.
Phi Vân đỉnh này, Quỳnh Dung là lần đầu đến. Vừa lên đến ngọn cao nhất này, thấy một không gian rộng lớn bày ra trước mắt, cho dù nó thích hoạt náo, cũng bị khí thế chạm trời cách đất này chấn động, nhất thời không nói nên lời.
Tỉnh Ngôn thì cảm thấy thế nào? Ngay khi đi trong đồ hình Thượng Thanh điện, qua vuông đá thái cực to lớn đặt tại phương vị mậu kỷ ở trung ương quảng trường, nhìn lưu thủy tựa như vĩnh viễn không ngừng lưu chuyển ở mặt âm Thái cực, Tỉnh Ngôn bỗng có cảm giác trong lòng, liền dừng bước lại.
Hiện tại, bản thân đứng trên Phi Vân đỉnh, vòm trời trên đầu trở nên quá gần, gió mây ngùn ngụt như vạn mã bôn đằng, từ chân trời đang ùn ùn kéo đến, vài cánh chim loáng thoáng trong mây, ngạo nghễ nhìn xuống đại địa mênh mông bên dưới.
Ngẩn đầu nhìn trời cao bao la, người thiếu niên tựa như trước giờ không cố kỵ gì, lần đầu tiên cảm thấy, ở trước trời đất bát ngát vĩnh viễn bất biến này, một thiếu niên nhỏ bé như y, thì không có chút nghĩa lý gì...
"Bỏ đi, dạng người trần thế như ta, cũng chỉ bất quá là một con đom đóm mà thôi, bỏ đi!"
Ngẩng đầu nhìn mấy cánh chim lượn trong mây, thiếu niên tự cảm thấy trời đất bao la, trong nhất thời có chút nản chí ngã lòng.
Ngay khi Tỉnh Ngôn bị khí thế trời đất áp bức, hoảng hốt mơ màng, thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng hỏi khẽ:
"Ca ca, huynh nhìn gì thế?"
Thì ta, là Quỳnh Dung thấy ca ca mình chỉ đứng ngây ngốc nhìn trời, một câu cũng không nói, thì cảm thấy rất kì lạ, kéo tay áo thiếu niên, lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng khẽ hỏi của Quỳnh Dung, thiếu niên như trúng bùa mê, lúc này mới giật mình tỉnh lại. Trấn định tâm thần, ôn tồn đáp:
"Ca ca nhìn chim bay trên trời, bọn chúng bay thật cao!"
"A...bọn chúng thật lợi hại! Muội cũng muốn có một ngày giống như bọn chúng, bay lên trời kéo lấy một đám mây làm cái đệm nằm! Hi hi..."
Nói xong, tiểu nữ oa lòng đầy khao khát, khẽ cười hi hi.
Thiếu niên đang có chút thất thần, bỗng thấy cô nhóc cười tươi, hai hàng lông mày nhỏ nhắn cong lên như hai vầng trăng non. Thấy gương mặt ngây thơ khả ái của nó, thiếu niên vừa rồi có chút trầm uất, chợt thấy phấn chấn lên:
"Tiểu nữ oa này đã ngàn dặm tìm đến ta, nó ngây thơ đáng yêu như thế, Trương Tỉnh Ngôn ta hôm nay, phải đối đầu với gì cũng không sao!"
Liền thấy thiếu niên khôi phục lại thần thái như thường, dắt theo tiểu nữ oa mặt mày tươi tắn, đi bước một về phía cổng Thượng Thanh cung thâm u...
Trước khi đến cổng, Tỉnh Ngôn đem mấy chỗ quan trọng, giảng giải qua cho Quỳnh Dung. Thấy thần tình trịnh trọng của ca ca, lại thêm những lời nghe được trên đường, tiểu nữ hài khôn ngoan này, cũng biết chuyện lần này quan hệ trọng đại, mở to hai mắt, ghi nhớ từng lời của ca ca vào đầu.
Ở trước cổng, Tỉnh Ngôn nhờ tiểu đạo sĩ canh cổng, vào thông báo một tiếng, nói có Đường chủ Tứ Hải đường, có chuyện cần cầu kiến.
Tên tiểu đạo sĩ đó đã biết Tỉnh Ngôn, cũng không dám chậm chạp, vội vào trong thông báo cho y.
Không bao lâu, tiểu đạo sĩ đó liền đi ra, nói với Tỉnh Ngôn:
"Chưởng môn sư tôn đang có khách. Nhưng mà ngài nói huynh có thể vào trong, đến Trừng Tâm đường ở mặt tây nội điện gặp ngài".
Tỉnh Ngôn cảm tạ tiểu đạo sĩ, dắt theo Quỳnh Dung, tiến vào cổng lớn Thượng Thanh quan.
Tiến vào trong quan không lâu, đi trên con đường lát gạch, Tỉnh Ngôn nghe trong nội điện trước mặt, tựa hồ có tiếng gầm gừ khẽ vọng lại, giống như có dã thú trong đó.
"Là đại lão hổ!"
Quỳnh Dung vừa nghe thanh âm này, liền hưng phấn vỗ tay.
"Úy?"
Theo chỉ dẫn của đệ tử canh cổng, Tỉnh Ngôn kì quái phát hiện, trên đường đến Trừng Tâm đường, tiếng hổ gầm gừ vừa nghe, hiện càng lúc càng rõ!
Đi một hồi thì thấy được đường xá treo tấm bảng "Trừng Tâm đường", sau khi tiến vào, thấy có Linh Hư chưởng môn, đang đàm đạo cùng một lão đạo nhân tay áo phất phơ. Bên cạnh vị đạo nhân cao lớn, mặt đỏ, râu quái nón này, có một con mãnh hổ trán trắng, mắt xếch, đang nửa nằm nửa ngồi, buồn bực gầm gừ khe khẽ bất an!
Theo cách nói chuyện của chưởng môn với đạo nhân mặt đỏ đó, thì đại khái lão đạo này không phải là người của Thượng Thanh cung. Thấy có khách ở đây, Tỉnh Ngôn biết ý tránh sang một bên, tạm không tiến lên hành lễ.
Nhưng quên mất, bên cạnh y còn có một tiểu nữ oa rất hiếu kỳ!
Chỉ thấy tiểu nữ oa này, vừa thấy con hổ lớn đó, thì nhịn không được thoát khỏi tay thiếu niên, hoan hô một tiếng, chạy ào đến con mãnh thú đang không ngừng gầm gừ bực tức!
"A!"
Vừa sơ sẩy, đã thấy tiểu nữ oa trắng như ngọc này, nhảy nhót về phía con dã thú hung mãnh đó.
Lại nói ngay khi hai vị đạo nhân kinh ngạc, còn thiếu niên đang định thi triển Băng Tâm kết, thì thấy con mãnh thú đứng đầu muôn loài nãy giờ gầm gừ, lúc tiểu nữ oa đến gần, thì đột nhiên ngừng tiếng gừ gừ trong miệng, móng vuốt đang cào trên đất cũng ngưng lại, biến thành một con mèo lớn hiền lành, hai mắt lim dim, mặc cho tiểu nữ oa như quỳnh ngọc đó, tha hồ vuốt ve thân thể uy phong lẫm lẫm của nó!
"Khà khà!"
Ngay khi Tỉnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thì nghe đạo nhân cao lớn đó, bỗng cười khà khà. Chỉ nghe ông ta khoa trương với Linh Hư Tử:
"Linh Hư chân nhân! Vừa rồi ông còn không chịu tin. Ông xem, con hổ mà ta vừa thu phục ba ngày trước, đã hiền lành như thế! Qua không lâu sau, ta nhất định đem nó làm vật để cưỡi!"
"Hừ hừ, danh xưng "Phục Hổ đạo nhân" của ta, đâu phải là do bần đạo khoe khoang!"
"...Triệu chân nhân quả nhiên đạo pháo cao cường, đã có khả năng phục hổ như thế, thật khiến bần đạo bội phục bội phục!"
"Ặc ặc, xin gọi ta là 'Phục Hổ đạo nhân'!"
"..."
Trong lúc hai vị cao nhân quen biết đối đáp, vị Đường chủ Tứ Hải đường Tỉnh Ngôn, ở bên cạnh lại có chút nóng lòng. Tuy thấy Quỳnh Dung hình như rất quen thuộc với cầm điểu dã thú, nhưng vạn nhất lão hổ này, đột nhiên bột phát hung tính, cũng thật không phải chuyện chơi. Tức thì, Tỉnh Ngôn mặc cho có thất lễ hay không, vội bước lên trước kéo tiểu nữ oa vẫn còn muốn chơi cạnh lão hổ, quay trở xuống.
Ai cũng không để ý, lúc thiếu niên đến gần mãnh hổ, con vạn thú chi vương vốn kiêu hùng, lại hơi co rút về sau một chút!
"Khà khà...xem ra hôm nay lão đạo nên huấn luyện thú một chút, xin cáo từ!"
"Triệu chân nhân,"
"Xin gọi ta là 'Phục Hổ đạo nhân'!"
"Ách! Phục Hổ chân nhân, đừng quên chuyện bần đạo nhờ!"
"Dĩ nhiên không quên! Phục Hổ đạo nhân ta, cũng muốn xem thử, rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám đến La Phù sơn thị uy!"
"Làm phiền nhiều!"
"Không có gì, cáo từ!"
Nói xong, vị đạo nhân mặt đỏ này, quát gọi con mãnh hổ đang ngoan ngoãn như con mèo, rồi nhẹ nhàng bỏ đi...
"Không ngờ Triệu đạo huynh đã có thể trong mấy ngày ngắn ngủi hàng phục được mãnh hổ, xem ra đạo hạnh đã tăng tiến không ít!"
"Lời của chưởng môn rất đúng".
Tỉnh Ngôn ở bên cạnh phụ họa nhưng trong lòng lại nghĩ, chuyện tính toán thu Quỳnh Dung làm môn hạ của bản thân hôm qua. liệu có phải còn có một cách khác hay không.
Ngay khi Linh Hư tán dương, Tỉnh Ngôn suy nghĩ, Quỳnh Dung cắn móng tay nhìn ra ngoài cửa, thì bỗng nghe ngoài Thượng Thanh quan, đột nhiên truyền đến một trận âm thanh gầm gừ, quát mắng...
Người trong đường, đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu nguyên cớ.
Chợt Linh Hư chưởng môn lên tiếng trước hỏi Tỉnh Ngôn:
"Đạo hữu đến có chuyện gì muốn nói?"
"Bẩm chưởng môn, hôm qua đệ tử xuống núi tuần tra điền mẫu, ở vùng thôn quê gặp được một nữ oa cô khổ không nơi nương tựa. Đệ tử thấy nó như vậy, lại có chút tuệ căn, nguyện nhập vào đạo môn chúng ta tu hành. Đệ tử to gan xin chưởng môn sư tôn, cho phép tôi thu nhận nó vào trong Tứ Hải đường".
Cân nhắc từng câu từng chữ, nói xong, Tỉnh Ngôn khẩn trương chú ý phản ứng của Linh Hư, nhất thời không dám nhìn trực diện vào ông ta.
...
"Có chuyện này?"
"Ách?"
Nghe câu nói này của Chưởng môn sư tôn, Tỉnh Ngôn đại kinh, ngẩng đầu nhìn Linh Hư chân nhân, nhất thời không hiểu dụng ý trong câu nói của lão!
"Ta muốn nói, Tỉnh Ngôn ngươi là một Đường chủ của Tục gia đệ tử đường trong Thượng Thanh cung, chuyện thu nhận môn đồ, chỉ cần ngươi quyết định là được, bất tất đến hỏi ý ta".
"Ách!"
Thiếu niên đang chuẩn bị đối đầu với phong ba, nghe xong đoạn thoại của Chưởng môn, khối đá trong lòng liền biến đi!
Tiểu nữ oa Quỳnh Dung, chính là hồn nhiên chân chất, nghe đoạn thoại của Linh Hư Tử, liền vỗ tay nhảy nhót reo hò:
"Quá tốt rồi, vậy bảo ca ca thu Quỳnh Dung làm muội muội đi..."
Nghe lời nói ngây thơ của tiểu nữ oa, lại thấy thiếu niên mắt trừng miệng há, vị chưởng giáo chân nhân Linh Hư Tử của Thượng Thanh cung, lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của y, mỉm cười nói:
"Tỉnh Ngôn, ta đã ủy nhiệm ngươi làm Đường chủ của Tứ Hải đường, chức vị Đường chủ, tuyệt không phải là một hư chức. Ngươi đã là Đường chủ, thì cũng như các đạo hữu Linh Chân, Linh Đình, trong phạm vi chức vụ của mình, đều có toàn quyền quyết định!"
"Chỉ có điều, Thượng Thanh cung ta trước giờ tuyển đồ rất nghiêm, ngoại trừ đệ tử nhập môn phải có gia thế thanh bạch, tư chất của bản thân, cũng phải rất cao, ngày sau nếu có thu nhận người mới vào Tứ Hải đường, Trương đường chủ phải nghiêm túc khảo sát..."
Chỉ là đoạn sau của Linh Hư chân nhân, nói cũng uổng hơi, bởi vì vị Trương đường chủ đang vui muốn phát cuồng đó, không hề nghe rõ, chỉ đứng đó gật đầu xưng phải!
"À, vốn là nữ đệ tử, thì phải đến Tử Vân điện..."
Vừa nói đến đây, Quỳnh Dung đã nhảy lên:
"Tôi chỉ muốn ở bên ca ca..."
"Ách, cũng được, dù sao hiện ngươi cũng còn nhỏ, cứ lưu lại trong Tứ Hải đường. Trương đường chủ có thể đến chỗ Thanh Vân ở Thiện Sự đường, đăng ký tên với y. Thuận tiện cũng lĩnh chút ngân lượng, mua vài bộ y phục cho tiểu đạo hữu này..."
"Hay quá hay quá!"
Hiện tại, vị thiếu niên Đường chủ này, cũng không biết nói lời gì khác.
"À, nếu như không có chuyện gì khác, Trương đường chủ hãy dắt tiểu đạo hữu này đến Thiện Sự đường đăng ký đi".
"Xin vâng, xin vâng!"
Ngay khi vị Trương đường chủ này, như đang trong mây mù, chân giẫm lên đống bông vải, muốn rời khỏi Trừng Tâm đường, thì đột nhiên nghe Linh Hư chưởng môn ở sau lưng trầm giọng gọi:
"Trương đường chủ!"
Nghe thanh âm trầm trầm thình lình cất lên, phản ứng đầu tiên của Trương đường chủ chính là, giả bộ không nghe, vội vã kéo Quỳnh Dung chạy như bay khỏi Thượng Thanh quan!
Có điều, Tỉnh Ngôn vẫn ngừng lại một chút, trấn định tâm thần, quay người chầm chậm nói:
"Đệ tử định theo lời Chưởng môn đến Thiện Sự đường, không biết còn có chuyện gì nữa?"
"Ngươi...từng theo Thanh Hà học qua đạo pháp?"
"..."
Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vị thiếu niên vốn vững vàng, trong nhất thời lại ngẩn ra, đứng đó suy nghĩ: "Thanh Hà? Thanh Hà là cái gì? Sao nói ra nghe quen miệng thế?"
Thoáng ngừng một chút, thiếu niên cuối cùng cũng có phản ứng:
"A! Thì ra là lão đầu nhân lười nhát chuyên đến nhà ta uống rượu!"
"...Vị Linh Hư chưởng môn này, dường như rất có thành kiến với Thanh Hà lão đầu nhân. Lúc này lại hỏi ta như thế, không biết có dụng ý gì?"
Tuy trong lòng lo lắng, nhưng đối diện với chất vấn của Linh Hư, Tỉnh Ngôn vẫn không chút do dự đáp:
"Gần như vậy, Thanh Hà đạo trưởng từng truyền cho tôi ít đạo pháp. Thượng Thanh điển tịch (Thượng Thanh Kinh), chính là được ông ta truyền cho".
Nhìn biểu hiện của Linh Hư chưởng môn, cuốn "Trấn Trạch Khu Tà Phù Lục Kinh" mà Thanh Hà tặng cho, thiếu niên dĩ nhiên không nhắc tới!
"À...Bất quá đạo pháp không phải là thuật pháp, ngươi hãy nghiên cứu cho kỹ".
"Tiểu đạo hữu này, linh khí bức nhân, sau này lúc đến Sùng Đức điện nghe giảng, Tỉnh Ngôn ngươi có thể dắt nó đến nghe".
Điềm đạm nói mấy câu, Linh Hư chưởng môn không nói tiếp nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Đa tạ chưởng môn dạy bảo! Hôm nay đã quấy rầy nhiều, đệ tử xin cáo lui!"
Tỉnh Ngôn sợ đêm dài lắm mộng, vội lên tiếng cáo từ, kéo Quỳnh Dung đang tràn trề hứng thú quan sát chòm râu của Linh Hư, đi nhanh khỏi đó.
"Được..."
Phía sau vang lên một tiếng đáp lời thiếu niên, nhưng truyền đến tai thiếu niên, lại tựa hồ có chút mơ hồ, khiến y dọc đường không ngừng suy nghĩ, một tiếng vừa rồi, liệu có phải chỉ là ảo giác của bản thân hay không...
Đợi lúc ra khỏi cổng lớn Thượng Thanh điện, đến quảng trường rộng lớn trên Phi Vân đỉnh, hai thiếu niên nam nữ này, lại phát hiện vòm trời trên đầu, ánh nắng vàng tươi đã rọi thấu qua tầng mây, hất vài tia nắng lên người bọn họ, như hào quang trên trời chiếu rọi vào người bọn họ.
Còn Phi Vân đỉnh cách tương đối xa Bão Hà phong, hiện cũng bị ánh nắng vàng rực phủ lung linh, hơi sương bềnh bồng trôi nổi khắp nơi. Nhìn kì cảnh của đất trời, nghĩ đến chuyện vui ngoài ý vừa rồi, Tứ Hải đường chủ Trương Tỉnh Ngôn, tức thì hưng phấn, lớn tiếng nói với nữ oa Quỳnh Dung như kim đồng ngọc nữ ở bên:
"Đi, chúng ta về thôi!"
"Vâng..."
Chính là:
Sáng vọc sương sớm
Chiều ngắm tịch dương
Sống đời vui vẻ
Khác gì thần tiên!
Hết quyển 4