Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Nếu nàng không bị sét đánh thì đã đành, thân là vị hôn phu cũ, Cảnh Nguyên có lẽ cũng đã từng gặp qua nàng vào lúc nào đó mà nàng không biết, cho nên mới nhận ra nàng. Nhưng mà bây giờ nàng là một khúc than cháy đen nha!

Như vầy mà cũng nhận ra được? Siêu dữ vậy sao?

Cũng may, sự kinh ngạc này duy trì không lâu lắm, bởi vì nửa câu sau của Cảnh Nguyên nhẹ nhàng bay tới : “Nha hoàn, à?”

Giang Dạ Bạch bỗng thấy sao bay đầy trời.

Nói chuyện chậm thiệt hại chết người mà!

“Ngươi thật may mắn.” Cảnh Nguyên tiếp tục chậm rì rì nói tiếp: “Ba mươi năm nay, bị ‘Thiên Khiển’ của Quỳnh Hoa bổ trúng mà không chết, ngươi là người đầu tiên, cũng là người không hề có chút pháp thuật nào, phàm nhân duy nhất. Chỉ điểm này cũng đủ để ngươi vang danh thiên hạ.”

Cảm tạ Quỳnh Hoa lần nữa!

“Nếu ta đoán không sai, lý do ngươi không chết không phải là nhờ tu vi của bản thân, mà là ngay lúc hồn phi phách tán, Vụ Tiên Chân Nhân Nhất Cửu đã dùng Vụ Yểu Thuật khóa trụ ba hồn của ngươi, nhờ vậy mà ngươi thoát chết.”

Vậy thì… cũng nên cảm tạ Nhất Cửu?

“Có điều, ngươi hiện tại tuy là không chết, nhưng muốn sống cũng chẳng dễ dàng gì…” Cảnh Nguyên nói tới đây thì ngừng lại, trầm ngâm.

Giang Dạ Bạch chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.

Cảnh Nguyên lại không nói tiếp, mà còn quay người bỏ đi. Đi một cái là cả nửa ngày trời, khiến Giang Dạ Bạch nôn nóng không yên.

Đang trong trăm mớ xúc cảm trăm việc khó nghĩ trăm đường bơ vơ trăm nỗi tuyệt vọng trăm điều buồn chán trăm sự vô năng, đột nhiên cảm thấy trên người có thêm vật gì đó, giống như bị rắn quấn quanh, vừa ngứa vừa chật, vô cùng khó chịu.

Ngay sau đó, nàng cảm giác được cái thứ đó cứ từng chút từng chút chảy ra khỏi thân thể nàng, cuối cùng tích tụ lại thành sương trắng giữa không trung.

Í? Đây, đây không phải là cái vụ thuật gì gì đó mà Cảnh Nguyên đã nói tới sao? Trước đó cũng chính là thứ này đã quấn quanh thân trong chốc lát rồi tiêu tán đi. Giờ sao lại hiện ra nữa vậy?

Làn sương đó bồng bềnh lơ lửng, lượn một vòng quanh phòng, rồi lại chui vào cơ thể nàng. Thân thể Giang Dạ Bạch không thể động đậy, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể để nó tự do đi.

Có điều, không biết có phải là do làn sương này đã ra ngoài xem xét một lần rồi không, lúc nó quay về bên trong cơ thể nàng, Giang Dạ Bạch đột nhiên cảm thấy giác quan vốn đang hỗn độn đã trở nên rõ ràng hơn.

Ví dụ như, nàng vốn chỉ có thể cảm nhận được những gì ở thật gần cơ thể, nhưng lúc này, lại có thể nhìn thấy nơi cách xa khoảng một trượng. Nàng mới phát hiện ra, căn phòng này của Cảnh Nguyên chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung —nghèo xơ nghèo xác.

Tường trắng, tường trắng, tường trắng!

Trừ bỏ cái nệm cỏ mà nàng đang nằm, cái gì cũng hoàn toàn không có!

Nếu mẹ mà biết tình huống này thì chắn chắn sẽ cười nhạo, nói: “Đáng đời, đây chính là hậu quả của việc từ hôn con gái của người giàu nhất thiên hạ. Đáng bị nghèo chết!”

Nhưng nếu cha mà biết chuyện, thì sẽ hào phóng quyên tặng một đống đồ gia dụng cho phái Thục Sơn, lấy danh nghĩa là đáp tạ tiên nhân, nhưng quay đầu đi thì sẽ bắt đầu treo bảng “Đồ gia dụng duy nhất được phái Thục Sơn chỉ định” lên những món đồ giống y như vậy ở khắp các chi nhánh cửa hiệu.

Đáng tiếc, người nhìn thấy tường trắng vào lúc này không phải là mẹ cũng chẳng phải cha, mà lại là đứa con gái lười nhác này đây, do đó cũng chỉ là hơi ngạc nhiên một chốc, rồi quên béng đi luôn.

Sau đó, vấn đề mà nàng cần phải suy tính nhất là — làm cách nào để sống lại. Nhưng mà với hình dáng là mảnh hồn như vầy, dù cho có nghĩ ra được cách tốt thì cũng chẳng thể làm được gì cả!

Giang Dạ Bạch đang chán nản, có tiếng hỏi: “Ngươi có muốn sống lại không?”

Nàng giật mình, thử tìm xem tiếng nói đó từ đâu đến. Kết quả lại càng ngạc nhiên phát hiện ra thanh âm đó không phải đến từ bên ngoài, mà phát ra từ bên trong cơ thể của nàng.

Là làn sương trắng đó?!!

Không, so với việc người nói là ai, vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn —“Ngươi, ngươi là nam, nam nam nam nam, nam?”

Bên trong cơ thể có thứ gì đó.

Thứ đó có thể nói chuyện.

Là giọng nói của nam nhân.

Ba điểm này gộp lại với nhau, trở nên dị thường đáng sợ.

Giang Dạ Bạch tự nhận mình là người không hề biết sợ, nhưng gặp phải tình huống như vầy cũng là đã vượt qua phạm vi chịu đựng của nàng rồi.

Thanh âm đó đoán được nàng kinh sợ chuyện gì, khẽ cười nói: “Thân thể ngươi hiện tại như thế này, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta sẽ làm loạn với ngươi sao?”

“…” Được rồi, bây giờ thật không phải lúc lo nghĩ tới trinh tiết gì đó. Giang Dạ Bạch đột nhiên nhanh trí một chút, nghĩ: “Món ăn hôm nay sẽ là gì nhỉ?”

Đối phương không có phản ứng.

Nàng lại nghĩ: “Bên ngoài có mưa không?”

Đối phương vẫn không có phản ứng.

Nàng lại nghĩ: “Ngươi là Nhất Cửu sao?”

Tiếng nói lập tức đáp lời: “Nếu ngươi nhất định muốn hỏi như vậy, cũng có thể xem là thế đi.”

Quả nhiên! Qua ba lần dò xét, nàng đã hiểu rõ một chuyện: đối phương không có thuật đọc tâm, cũng không thể biết ý nghĩ của nàng, nhưng mà, nếu như nàng hỏi những câu nhắm vào hắn thì có thể bị hắn cảm nhận được.

Thế nhưng, điều này cũng không phải là tuyệt đối. Rốt cuộc, nếu mà đối phương thật sự biết thuật đọc tâm, vậy thì nàng thăm dò suy nghĩ của hắn đã sớm bị hắn biết được rồi, đối phương cũng có thể tương kế tựu kế lừa gạt nàng.

Giang Dạ Bạch khẽ thở phào.

“Ngươi…có muốn sống lại hay không?” Đối phương lần nữa đem mồi câu thả trước mặt nàng.

“Làm sao để sống lại? Ngươi có thể cứu ta?”

“Ta không thể.” Nhất Cửu khẽ cười, “Ta chỉ có thể giữ cho ngươi không chết.”

“Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Vì ta muốn mượn thân thể ngươi để đến nơi này.”

Giang Dạ Bạch hiểu rồi. Nhất Cửu muốn lẻn vào Thục Sơn, vậy thì, so với cách tiến nhập thân thể của một người trong nhóm đệ tử, sau đó được đưa lên một cách quang minh chính đại, còn cách nào ẩn nấp tốt và an toàn hơn nữa đây?

“Ngươi tới Thục Sơn làm gì?” Nàng tùy tiện hỏi. Thường thì dạng vấn đề có tính mấu chốt này đương nhiên không thể nói người khác nghe, kết quả không ngờ Nhất Cửu lại trả lời: “Ta đến để vạch trần một âm mưu. Còn về chuyện đó là âm mưu gì, và ngươi sẽ sống lại bằng cách nào, ngươi nhanh chóng… sẽ biết thôi…”

Theo tiếng nói cuối cùng, cửa trước mở toang, ra là Cảnh Nguyên đã trở lại.

Đây là lần đầu tiên Giang Dạ Bạch nhìn thấy dáng vẻ của Cảnh Nguyên, tầm mắt mơ hồ nhìn thành một làn sương mờ mờ tỏa ra quanh thân hắn. Da hắn trắng tinh, tóc và mắt đen như mực, làm nổi bật lẫn nhau, giống như là được họa sĩ tài năng dùng bút lông phác thảo từng nét trên giấy Tuyên Thành, lại giống như Chức Nữ khéo léo thêu từng đường kim mũi chỉ lên tấm vải lụa, vô cùng tinh xảo.

— tựa như người trong mộng.

Trái tim nhỏ bé của Giang Dạ Bạch rất không có tiền đồ mà nhảy lên vài nhịp.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Cảnh Nguyên tiến đến gần.

Nhưng không phải chỉ có mình hắn.

Sau lưng hắn còn một người nữa. Toàn thân người đó ẩn dưới tấm áo choàng màu đen, không nhìn thấy được gương mặt.

Sau khi hai người đã vào trong phòng, Cảnh Nguyên đóng cửa lại.

Người áo đen quét mắt một cái, nhìn thấy Giang Dạ Bạch nằm trên nệm cỏ, “Chính là nàng ta?”

Người này vừa lên tiếng, Giang Dạ Bạch liền giật nảy mình — Đây, đây là…

“Do chính tay ngươi làm, còn nhận không ra sao?”

“He he…” Người đó cười nham hiểm, “Người bị lão tử đánh chết còn nhiều hơn số kiến ngươi dẫm chết, ngươi có thể nhớ được đám kiến đó sao?”

Lòng Giang Dạ Bạch nhất thời chùng xuống.

Nàng không đoán sai, thanh âm này, cùng với lời nói của hắn, đã tuyên bố vô cùng rõ ràng thân phận của người này — Quỳnh Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui