Tiên Ma Chi Hồn

Thu Nhược Tuyền cùng Nhất Tiêu chân nhân dừng lại trước một vách đá nhấp nhô cao cả trăm trượng , lão chỉ tay nói :

-Đạo huynh ! Qua được vách đá này coi như tiếp nhập Nam Cương đấy !

Nhất Tiêu chân nhân nhìn hắn gật đầu , cả hai ngự kiếm bay lên , u khí trùng trùng quất vào mắt .

Khoảng hơn một tuần trà sau mới qua được vách đá , phía trước lúc này là một rừng cây tương đối rậm rạp . Yêu khí từ trong ấy bay ra mù mịt như sương đêm . Hai người rẽ cây cối nhằm hướng yêu khí đại thịnh dấn bước , không gian nơi đây dường như ánh mặt trời bị khuất lấp bởi muôn nghìn sắc màu kỳ quái . Nhất Tiêu chân chân thở dài :

-Thật không ngờ yêu khí nơi này lại ghê gớm đến vậy ! Chỉ e mấy đệ tử xấu số của bần đạo ...

Ông dừng lại đăm chiêu quan sát , Thu Nhược Tuyền đang đi trước nghe vậy thì quay lại nói :

-Đạo huynh yên tâm , chúng ta đi từ nãy tới giờ vẫn chưa thấy có yêu ma nào cản lối , điều ấy phần nào chứng tỏ nơi đây yêu khí ngút trời nhưng chưa hẳn đã có yêu nhân ẩn náu !

-Chính điều đó làm bần đạo đau đầu , đã có yêu khí thì tại sao không có yêu nhân ? Từ vạn năm nay yêu khí chỉ được phát ra từ yêu nhân, không lẽ chân lý ấy bây giờ thay đổi ?

-Đạo huynh nói cũng có lý , nhưng quả thật nếu như có yêu nhân phát ra yêu khí trùng trùng thế này chỉ e hai ta hợp lực cũng không đối phó nổi ...

Nhất Tiêu chân nhân không phản ứng , ông tiếp tục cùng Thu Nhược Tuyền đẩy những tán lá đang khô héo dấn bước sâu vào khu rừng kỳ bí . Không gian càng ngày càng trở nên ngột ngạt , mất hơn một canh giờ hai người mới đến một ngọn núi lớn , cây cối kỳ dị mọc chơi vơi trên từng vách đá . Thu Nhược Tuyền quay lại hỏi :

-Chúng ta đã đến nơi yêu khí đại thịnh rồi , xem chừng yêu nhân nếu không ở đây thì quyết không ở chỗ nào khác được !

Nhất Tiêu đưa song mục quan sát , ông dừng lại trước một hang động nhỏ mọc nghi ngút loại dương sỹ cỡ lớn , đưa tay chỉ :

-Minh chủ ! Chúng ta thử vào cái động kia xem !

Thu Nhược Tuyền gật đầu rồi đằng không bay lên , lão dừng trước cửa hang quan sát , chân diện khẽ cau lại nói vọng xuống :

-Đạo huynh ! Tại sao ở đây lại có nhiều vết chân người thế này ? Không lẽ trước chúng ta còn có kẻ đến đây ?

Nhất Tiêu thần thái lộ sắc lo lắng vội bay lên quan sát .

-Chỉ e mấy người đó là đệ tử tệ phái !...

Hai người rẽ mấy tán lá phủ xuống cửa hang bước vào . Không gian trong này đôi nét làm họ ngạc nhiên , sâu tít trong hang hình như còn có ánh sáng chiếu ra , thứ ánh sáng ấm áp chứ không nặng mùi yêu khí . Thu Nhược Tuyền dấn bước nhanh hơn . Đột nhiên có tiếng quát vọng ra :

-Là kẻ nào ?

Kèm theo đấy một thiếu niên tuổi ngoài đôi mươi vận đạo bào trắng xuất hiện . Nhất Tiêu chân nhân lộ sắc vui nói :

-Tiểu Tường ! Là con đấy sao ?

Thiếu niên cũng ngạc nhiên , hắn thu kiếm lại chạy đến cúi đầu nói :

-Chưởng môn sư bá ! Tại sao người lại đến đây ? Lại còn cả Thu Minh Chủ nữa !

Nhất Tiêu chân nhân vỗ vai hắn nói :

-Chuyện này để ta nói sau ! Các sư huynh , sư đệ của con đâu ? Họ vẫn khỏe chứ ?

Tiểu Tường mỉm cười :

-Họ vẫn an toàn , để đệ tử dẫn hai vị đến gặp họ !

Nói đoạn đi trước dẫn đường . Thu Nhược Tuyền và Nhất Tiêu vội vã bước theo , họ đi khoảng hơn một tuần trà thì dừng lại trước một ngách hang lớn . Tiểu Tường gọi với vào :

-Các vị sư huynh , sư đệ ! Xem ta đưa ai đến này !

Bên trong vang lên tiếng ồn ào rồi bảy thiếu niên khác bước ra , chân diện họ mấy phần ngạc nhiên rồi vội cúi đầu thi lễ với hai vị trưởng bối . Nhất Tiêu chân nhân thở dài nói :

-Tại sao các con không trở về mà còn tụ tập trong hang này ?

Tiểu Tường nói :

-Thưa chưởng môn sư bá , nguyên lai là chúng đệ tử theo lời dặn của sư bá đã tìm đến Nam Cương dò xét rất nhiều ngày nhưng vẫn tuyệt nhiên không có yêu nhân nào xuất hiện . Đến ngày hôm kia thì chúng đệ tử tìm đến hang động này , thấy yêu khí nơi đây đại thịnh nên quyết định ở lại chờ xem có yêu nhân nào hiện diện không , nhưng đã mấy ngày rồi vẫn chẳng có động tĩnh gì ...

Thu Nhược Tuyền trầm ngâm :

-Các vị hành động như vậy cũng khiến người ta cảm phục vì lòng quả cảm , nhưng ít ra cũng nên cho người về báo để bọn ta bớt phần lo lắng !

Tiểu Tường gãi đầu :

-Đấy quả nhiên cũng là sơ xuất của vãn bối !

Một đệ tử khác hỏi :

-Trên đường tới đây Thu Minh Chủ và Chưởng môn sư bá có phát hiện ra điều gì không ?

Nhất Tiêu lắc đầu :

-Rất tiếc bọn ta cũng như các con thôi , không thấy yêu nhân nào !

Tiểu Tường hỏi :

-Bây giờ các vị định tính thế nào ?

Thu Nhược Tuyền mỉm cười :

-Không có yêu nhân gây rối thì bọn ta cũng tạm thời yên tâm , chuyện này hãy tạm thời gác lại . Chúng ta nên lo đến việc tổ chức Thiếu Niên Anh Hùng Hội !

Mọi người gật đầu rồi cùng nhau ra khỏi hang động quay về Quan Nội ...

Đồng Đại Thiên cùng Vũ Xương ngự kiếm bay đi , lão quay sang Vũ Xương nói lớn :

-Đến Quan Nội con nên hóa trang , đã qua mấy năm nhưng ta nghĩ Thu Nhược Tuyền vẫn nhận ra con đấy !

Huyền Tuyết Sương mỉm cười :

-Tại sao Xương đệ lại phải sợ người ta nhận ra ?

Đồng Đại Thiên cười :

-Khi nào thấy tiện bọn ta sẽ cho con hay !

Tuyết Sương thở dài nhìn Vũ xương :

-Xem ra thân thế đệ không đơn giản !

Vũ Xương cười trừ , hắn cũng không muốn kéo dài câu chuyện này thêm nên tăng tốc độ bay đi nhanh hơn . Gió tuyết vi vút thổi như cấu xé da mặt hắn . Hắn mặc nhiên không phản ứng , dù sao cũng sẽ rất lâu sau hắn mới có dịp được những hạt tuyết này đáp vào mặt . Đột nhiên phía trước có tiếng la mắng và chưởng phong chạm nhau ì ầm . Vũ Xương quay sang Đồng Đại thiên hỏi :

-Môn chủ ! Phía trước đang xảy cuộc ẩu đả phải không ?

Đồng Đại Thiên nhíu mày :

-Ta cũng cảm thấy thế !

Ba người tăng tốc độ tối đa , chỉ lát sau một trường ác đấu diễn ra trước mắt họ . Khoảng hơn hai mươi tên vận huyền y , trong đấy có Song Sát mà Vũ Xương từng gặp đang kịch đấu với sáu người . Vũ Xương nhận ra đấy là Tống Tiểu Lan , Ngọc Băng Tâm của Yên Hoa Môn . Lãnh Phiêu Dương , Trần Tuấn Hào của Sương Long phái . Lâm Ngọc Hài , Lục An Vân của Cổ Nguyệt phái . Có lẽ họ cũng đến Quan Nội tham dự đại hội nhưng trên đường đi bị bọn này ngăn cản nên xảy ra ẩu đả .

Hắn sững người lại nói lớn :

-Tại sao bọn Tiên Tri giáo lại đến đây ? Còn giao đấu với tam đại môn phái của Quan Ngoại ?

Đồng Đại Thiên vẩy tay nói :

-Dù lý do gì thì chúng ta cũng nên giúp mấy môn phái kia một tay !

Nói đoạn hét lớn :

-Lãnh Chưởng Môn , Tống Môn chủ , Lâm chưởng môn ! Ta phụ các vị một tay !

Vũ Xương cùng Huyền Tuyết Sương cũng xuất kiếm nhập cuộc . Mấy người Quan Ngoại đang giao đấu nhận ra bằng hữu thì mấy phần vui mừng . Ngọc Băng Tâm nói :

-Vũ Xương cũng tới rồi sao ?

Hắn mỉm cười rồi quay sang Lục An Vân và Trần Tuấn hào gật đầu có ý chào hỏi .

Song Sát nhận ra Vũ Xương nên có phần khựng lại , Vũ Đại Hải hét lớn :

-Hai vị hộ pháp ! Tên tiểu tử vận trường bào xanh thập phần lợi hại ! Chúng ta nên rút thôi !

Lãnh Phiêu Dương , Lâm Ngọc Hài , Tống Tiểu Lan , Đồng Đại Thiên cùng bốn vị đệ tử của họ rất đỗi ngạc nhiên . Vừa rồi giao đấu rõ ràng hai lão còn hăng như gà cắt tiết , vậy mà thấy thiếu niên kia xuất thủ thì chân diện méo xẹo là cớ làm sao ? Họ còn chưa hết ngạc nhiên thì nghe một trong hai lão Hộ pháp hỏi :

-Phải chăng tên này mọi hôm đả thương các ngươi ?

Song Sát gật đầu , chân diện có mấy phần không được tự nhiên . Vũ Xương quát :

-Các ngươi tại sao lại chặn đường bọn ta ?

Hà Chí Bình cười nhạt :

-Để các ngươi đến Quan Nội tất có nhiều bất lợi , chỉ cần ngoan ngoãn quay về và không tham dự Thiếu Niên Anh Hùng hội thì chúng tra không truy vấn !

Vũ Xương hừ lạnh :

-Lão xứng sao ?

Hai lão Hộ pháp xuất thủ đến Vũ Xương quát :

-Có bản lãnh , xem chiêu !

Đồng Đại Thiên hốt hoảng mắng :

-Âu Dương Tu , Lao Hà ! Các ngươi thật uổng cho cái tiếng danh trấn Quan Nội , đi hợp công một đứa trẻ !

Âu Dương Tu cười nhạt :

-Rồi sẽ đến lượt lão ngay thôi ! Cứ đứng đó mà chửi mắng !

Hai lão xuất chưởng phong như vũ bão , không gian nhuốm một màu xanh ngát đến Vũ Xương . Những người khác thấy nguy muốn tương cứu hắn nhưng khốn nỗi bị Song Sát và mấy chục gã huyền y nhảy vào cản chân .

Bên này Vũ Xương khom mình lùi lại quát :

-Khốn kiếp ! Cho mấy lão nếm mùi lửu địa ngục !

Lời nói dứt liền xuất “ Ngục Hỏa Phong Sơn “ khiến không gian đảo điên . Lưu tinh lạc thạch theo cái phất tay của hắn trút xuống Âu Dương Tu , Lao Hà với thế bài sơn đảo hải . Hai lão thoáng ngạc nhiên rồi vận toàn bộ chân lực đẩy vào chưởng pháp . Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội làm mấy tên huyền y nhân chân tu còn non nớt theo dư chấn văng ra xa . Đồng Đại Thiên xuất “Đệ Ngũ Quyết” đẩy bay Vu Đại Hải ra xa rồi đưa mắt quan sát hét :

-Vũ Xương ! Con có sao không ?

Trong ánh lửa ngập trời đang thiêu chảy băng tuyết , giọng Vũ Xương vọng ra nghe vài phần yếu ớt :

-Đệ tử không sao !

Thanh quang và hỏa quang nhạt dần , Âu Dương Tu , Lao Hà chân diện có mấy phần nhợt nhạt . Hai lão đưa mắt quan sát Vũ Xương nói :

-Tiểu tử ngươi khá lắm ! Thảo nào Song Sát lại thảm bại ! Có điều ta nói rõ với ngươi rằng lần đến Quan Nội này hoàn toàn không tốt cho các người đâu !

Nói đoạn băng mình lên không hét :

-Rút lui !

Mấy chục huyền y nhân cùng Song Sát nhanh chóng khuất dần vào gió tuyết . Mọi người cũng không ngăn cản .Ngọc Băng Tâm cùng Huyền Tuyết Sương chạy vội đến Vũ Xương hỏi :

-Có sao hay không ?

Hắn cau mày đăm chiêu rồi lắc đầu ! Những người khác nhanh chóng tề tựu đông đủ . Sau đôi phút ngạc nhiên Đồng Đại Thiên hỏi :

-Phải chăng lần đại hội này Thu Nhược Tuyền cùng võ lâm Quan Nội muốn hợp sức với chúng ta tiêu diệt Tiên Tri giáo ?

Lãnh Phiêu Dương thở dài :

-Ngoài lý do đó ra , ta e rằng không còn lý do nào khiến bọn chúng ngăn cản chúng ta đến Quan Nội !

Lục An Vân đăm đăm nhìn Vũ Xương mỉm cười :

-Xem ra chân tu của Vũ Xương huynh còn vượt xa cả các vị tiền bối ở đây , thật khiến người ta ngưỡng mộ !

Trần Tuấn Hào cũng phụ họa :

-Mới chỉ mấy tháng không gặp mà chân tu đại tiến như vậy thật khó tưởng tượng !

Tống Tiểu Lan nhìn Vũ Xương khẽ cau mày , chân diện bà ta có mấy phần khó hiểu nói :

-Chúng ta nên khởi hành thôi , mọi chuyện có gì đến Quan Nội hãy bàn luận !

Mọi người gật đầu rồi ngự kiếm phi hành bay đi . Ngọc Băng Tâm bay đến cạnh Vũ Xương hỏi :

-Nói xem vì sao công lực của Vũ Xương lại tịnh tiến như vậy ?

Vũ Xương thở dài :

-Chính ta cũng không hiểu nữa !

Băng Tâm hơi ngạc nhiên hỏi :

-Sao lại như vậy ? Chân tu của mình như thế nào mà Vũ xương cũng không rõ sao ?

Vũ Xương lắc đầu không nói thêm . Băng Tâm dừng lại một chút lại hỏi :

-Vị Yến cô nương kia về Quan Nội rồi hả ?

Vũ Xương gật đầu :

-Là biểu ca của cô ta đến đón rồi !

-Xem ra Vũ Xương có vẻ không thích nàng ta ?

Vũ Xương mỉm cười :

-Yến Phi Phi rất đẹp , nhưng cả kiếp này chắc ta cũng không nghĩ đến chuyện yêu thích nàng ta !

Ngọc Băng Tâm trên chân diện nổi lên mấy phần hoan hỷ , nàng tỷ tê hỏi mấy chuyện nữa khiến mọi người , nhất là Lục An Vân và Trần Tuấn Hào lấy làm ngạc nhiên không ít , nhưng họ không tiện phản ứng !

Khoảng chiều tối thì đoàn người Quan Ngoại vào đến Trấn Dương Bình , họ tìm một khách điếm thuê phòng nghỉ rồi đi tìm tửu lâu ăn uống , khí hậu Quan Nội tương đối ấm áp nên có nhiều điểm không hợp với những người quanh năm quen với lạnh giá . Nhưng mấy người trẻ tuổi thì thích nghi nhanh hơn . Trần Tuấn Hào lắc lư đầu nói với Vũ Xương , Băng Tâm , An Vân , Tuyết Sương :

-Quan Nội có rất nhiều điểm thú vị , chúng ta nên nhân cơ hội này thăm thú cho thỏa thích !

Mọi người đồng tình nên tìm cách thóat ly các bậc trưởng bối đi dạo cho thoải mái . Ngọc Băng Tâm vốn dĩ cũng không hứng thú với mấy chuyện này . Khi Trần Tuấn Hào đến gõ cửa nàng lạnh nhạt định khép lại nhưng không hiểu đắn đo thế nào hỏi :

-Vũ Xương có đi không ?

Trần Tuần Hào hơi ngẩn người , nhưng hắn cũng không phải là kẻ quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu được mấy chuyện này nên gật đầu :

-Tất nhiên là có nên ta mới gọi Ngọc cô nương !

Băng Tâm hừ nhạt rồi cũng theo hắn đi .

Trấn Dương Bình là một trong những thị tứ sầm uất nhất của Quan Nội , nơi đây tập trung rất nhiều thương nhân qua lại , chính vì thế mà mặc dù đêm khuya hàng quán vẫn mọc ra la liệt , đèn đuốc thắp sáng trưng các ngõ ngách . Ở Quan Ngoại vốn dĩ chỉ một màu tuyết trắng mênh mông , đây đó có mọc lên một vài làng dân cư thì cũng không thể nào có được cảnh sắc như vậy . Vũ Xương trước đây cũng sống trong gia đình thế gia vọng tộc nên mấy cái chuyện trẻ con thắp đèn lồng hay các nghệ nhân ngồi gấp đèn , làm con rối ở phố đối với hắn không lạ . Nhưng mấy kẻ đồng hành với hắn , kể cả Ngọc Băng Tâm thì rất lấy làm thích thú !

Họ mua mấy cây đèn lồng rồi kéo hắn đi xem chúng nhân thả đèn , bầu trời tràn ngập những ngọn đèn bùng cháy bay lên . Đột nhiên một tiếng cười nham nhở vọng lại :

-Hàn đại ca ! Xem cái bọn man ri kia thích thú với mấy trò trẻ con chưa kìa ?

Nguồn : http://4vn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui