Tiên Mãn Cung Đường

Kích động chạy về hướng lên lầu, chuẩn bị làm lớn một hồi, đi đến tầng ba lại trợn tròn mắt, đối mặt với sự khinh bạc của dải tua rua kia, hắn làm sao mà đi lên a? Quay đầu nhìn nhìn Quốc sư còn đang nhàn nhã uống trà ở tầng hai, Tô Dự gãi gãi đầu, "Hoàng thúc, cái này đi lên thế nào ạ?"

Quốc sư buông chén trà trong tay, không có chút ý định đứng dậy hỗ trợ, chỉ ngẩng đầu nói với Tô Dự một câu, "Gọi Hoàng thượng đem ngươi đi lên." Rồi sau đó, tiếp tục thản nhiên uống trà.

"Hoàng thượng?" Tô Dự trừng mắt, Hoàng thượng ở trong này sao? Nhìn nhìn bốn phía, quanh dây lụa mềm kia chuyển một vòng, bất đắc dĩ, đành phải ngửa đầu hô lên trên, "Hoàng thượng, Hoàng thượng?"

An Quốc Tháp tựa hồ lặng im trong chớp mắt, không bao lâu, Hoàng thượng một thân trường bào màu trắng một tay nắm dây lụa, từ trên trời giáng xuống, "Nô tài ngốc, gọi trẫm làm chi?"

"Hoàng thượng, ngươi thật sự ở trong này a!" Tô Dự kinh hỉ nhào lên, tầng ba nơi nơi đều là đệm mềm, chỉ lo nhìn Hoàng thượng không thấy dưới chân, một bước không ổn trực tiếp ngã vào trong lòng Hoàng thượng.

An Hoằng Triệt vươn tay tiếp được nô tài ngốc tay chân vụng về, đỡ hắn đứng vững, "Đang ở bên ngoài, chớ yêu thương nhung nhớ."

Ai yêu thương nhung nhớ chứ? Tô Dự bất đắc dĩ, nhìn Hoàng thượng vẻ mặt nghiêm trang, vô lực cùng y tranh cãi, "Hoàng thượng, làm phiền đem thần đến tầng bốn đi, thần muốn đi lên làm cá."

"Ngươi gọi trẫm xuống, là vì đem trẫm làm thang?" Hoàng đế bệ hạ nhất thời mất hứng, nghe nô tài ngốc gọi vội vàng như vậy, còn tưởng rằng Quốc sư đối với hắn làm cái gì, sốt ruột bận rộn hoảng hốt chạy xuống, thế nhưng chỉ là vì chuyện nhỏ như vậy!


"Ách......" Tô Dự trừng mắt nhìn, sai sử Hoàng thượng như vậy là có chút không đúng, thế nhưng, trong tháp này chỉ có ba người bọn họ thôi a, "Nhưng mà, không có Hoàng thượng, một mình thần không thể đi lên được."

An Hoằng Triệt nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi nhướng lên, ai, nô tài ngốc ỷ lại y như vậy, thật sự là làm người ta buồn rầu, nhưng là một chủ nhân tốt, điểm yêu cầu nhỏ nhoi ấy vẫn là sẽ thỏa mãn. Một tay đem Tô Dự kéo vào lòng, một tay còn lại kéo dây tua rua, dưới chân phát lực, "vèo" một tiếng lủi lên tầng bốn.

Trên tầng bốn, Hoàng thượng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Ngươi hôm qua như thế nào đi lên?"

"Quốc sư dẫn thần lên." Tô Dự thành thật đáp.

Hoàng đế bệ hạ nhất thời nhíu mày, "Đáng chết!" Chẳng lẽ Quốc sư cũng ôm nô tài ngốc đem lên như vậy? Cho dù là Hoàng thúc, cũng không thể chiếm tiện nghi như vậy a!

Hoàng thượng nổi giận đùng đùng xoay người nhảy xuống tầng ba, lại thẳng tắp hướng tới tầng hai phóng đi.

Tô Dự không rõ ràng cho lắm, chỉ cho rằng Hoàng thượng có việc gấp ly khai, nhìn nhìn cửa gian thạch thất thứ nhất đang mở ra, trực tiếp đi vào. Trong thạch thất có năm con chinh ngư đã qua loại đi tinh huyết, còn có một thùng nước sôi. Đem phương pháp làm chinh ngư hồi tưởng một lần, Tô Dự hít sâu một hơi, xách dao bắt đầu làm việc.

Quốc sư dặn hắn, đem mấy con cá này làm xong, thuận đường đem ra ngoài nướng, tối sẽ lấy thứ này tế trời. Tuy rằng không rõ vì cái gì tế trời còn phải nướng cá, Tô Dự vẫn đem thù lao được trả của mình — một con chinh ngư lớn nhất, cất nó vào rổ, rồi thành thành thật thật đem bốn con còn lại nướng lên.


Hôm nay đồ gia vị tựa hồ so với hôm qua còn nhiều hơn một ít, Tô Dự hứng chí điều phối hai loại nước sốt đồ nướng, một loại vị mặn, một loại vị nhẹ, chỉ là mặt ngoài đều phải phết mật ong. Cá nướng phết mật trên lửa than lách tách vui tai, Tô Dự trái phải khởi công, đồng thời lật trở nướng hai con cá, đang làm việc làm hăng say, bỗng nhiên cảm giác nơi nào đó có chút không đúng.

Tay nướng cá của Tô Dự dừng một chút, chậm rãi quay đầu, liền thấy bốn đôi mắt trong suốt sáng ngời đang không hề chớp mắt theo dõi hắn. Hai mèo hoa lớn, hai mèo vàng vàng nhỏ, xếp thành một hàng ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào hắn, Quốc sư không biết lúc nào cũng đã lên đây, an vị phía sau bốn con mèo, một tay chống cằm, dùng cặp mắt thanh lãnh thản nhiên nhìn hắn.

Tô Dự trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, "Hoàng thượng đâu?"

"Cá cháy." Quốc sư nhẹ giọng nhắc nhở.

"A!" Tô Dự nhanh chóng xoay người lật cá.

Hai con cá nướng xong, Quốc sư bảo Tô Dự đem chúng đặt lên bàn, lại nướng thêm hai con để buổi tối tế trời. Đợi khi Tô Dự đem hai con tế trời nướng xong, hai con phía trước chỉ còn lại có đuôi cá.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m


Tại An Quốc Tháp nướng cá một buổi chiều, ý đồ dụ dỗ Tương Trấp Nhi cùng mình về Bắc Cực Cung thất bại, Tô Dự một mình xách thù lao của hắn chầm chập trở về. Ngẫm lại một đoàn mèo như vậy ở trong An Quốc Tháp, Tô Dự thực hoài nghi tế phẩm có thể tồn tại đến buổi tối hay không.

Dù sao chuyện tế trời cũng không liên quan đến hắn, việc cấp bách là trở về làm một bữa cá nướng ngon lành cho Hoàng thượng.

Trong An Quốc Tháp công cụ đơn sơ, không làm được nguyên liệu cao cấp, Bắc Cực Cung có ớt Lăng vương vừa đưa tới, Tô Dự chuẩn bị làm cho Hoàng đế bệ một bữa cá nướng nguyên con Vu Sơn.

Tối, Hoàng đế bệ hạ kéo lê bước chân nặng nề trở về, vừa vào điện liền bổ nhào lên đệm mềm bất động.

"Hoàng thượng, đây là làm sao vậy?" Tô Dự đi qua, sờ sờ trán Hoàng thượng.

"Mệt." Hoàng đế bệ hạ thuận thế đem đầu gác lên đùi Tô Dự, lười biếng duỗi dài cái eo. Thân thể nam nhân thường cứng rắn, Hoàng đế bệ hạ bình thường sờ lên cũng thực rắn chắc, nhưng thời điểm duỗi người thoạt nhìn lại thật là mềm mại, thân thể thon dài kéo thành hình cái cung, rồi sau đó nhanh chóng đàn hồi trở về, cuộn tròn lấy Tô Dự.

"Hoàng thượng buổi chiều luyện công tại An Quốc Tháp sao?" Nhìn động tác có độ nguy hiểm cao của y Tô Dự rất là lo lắng, xoa xoa eo cho y, sợ y bị vọp bẻ.

"Ngô......" Hàm hồ lên tiếng, Hoàng đế bệ hạ được xoa bóp đến thoải mái, mơ mơ màng màng muốn ngủ đi.


Hắn và Quốc sư bởi vì cá nướng sắp chín mà tạm thời buông thành kiến trở về tầng bốn, đợi sau khi Tô Dự rời đi, An Hoằng Triệt và Hoàng thúc mới tiếp tục xâm nhập thảo lận đề tài "Ngày hôm qua Hoàng thúc là như thế nào đưa cháu dâu lên tầng bốn".

Lăng vương và Túc vương ăn uống no đủ thấy tình thế không tốt, lập tức ngậm mèo mập nhỏ còn đang liếm móng vuốt chạy mất.

Hoàng đế bệ hạ và Quốc sư đánh nhau, kết quả chính là Tô Dự ba ngày không cần phải đi An Quốc Tháp, chỉ an tâm ở bên cạnh Hoàng đế học đồ giám, ba ngày sau khi Tô Dự đi đến, thì phát hiện giữa tầng ba và tầng bốn xuất hiện một cái thang dây, chờ thời điểm hắn đi qua, mèo mập nhỏ trắng vàng xen lẫn liền sẽ xuất hiện ở tầng bốn, xoay mông lịch phịch đem thang dây đẩy xuống, lại nhanh như chớp bò lên tầng năm, sợ Tô Dự trèo lên đụng đến hắn.

Trong ba ngày này, Tô Dự liền bị Hoàng thượng cột vào bên cạnh, buổi sáng cùng phê tấu chương, giờ ngọ bồi ngủ, buổi chiều cùng chơi đùa vui vẻ, tóm lại không cho rời đi nửa bước.

Ngự Sử liên tục ba ngày trên triều đình ý đồ can gián, Hoàng đế bệ hạ vẫn như trước làm theo ý mình, kiên trì tại thời điểm phê tấu chương để Tô Dự làm đệm dựa, đút điểm tâm, mà Tô Dự, cũng dần dần miễn dịch đối các ánh mắt như đao của các đại thần.

Tô Dự phát hiện, Hoàng thượng đang ra tay diệt trừ một bộ phận thế lực trong triều, thủ đoạn sấm rung chớp giật, một chút cũng không dây dưa lằng nhằng. Đây là nói theo hướng tốt, cái gọi là sấm rung chớp giật, theo Tô Dự xem ra, có thể đơn giản dùng từ thô bạo để khái quát. Hắn thực hoài nghi Hoàng thượng trị quốc như vậy có vấn đề hay không.

Chung quy, rất nhiều sự tình thị phi đúng sai, cũng không đơn giản giống như ở mặt ngoài, Hoàng thượng tại thời điểm phán định một sự kiện đúng sai hoặc một người có tội hay vô tội, tốc độ thật sự là có chút quá nhanh.

"Hoàng thượng, ngài không hề điều tra sao?" Tô Dự nhìn Hoàng thượng thủ pháp lưu loát, vừa nhìn lướt qua liền viết lên tấu chương chữ "Trảm", không khỏi giật giật khóe miệng.

"Còn tra cái gì?" Hoàng đế bệ hạ đem tấu chương ném tới một bên, tựa vào trên người Tô Dự ngáp một cái, "Chỉ cần có trẫm ở đây, thiên hạ sẽ không mất đi công bằng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận