Tiên Mãn Cung Đường

Lạch cạch!

Nghe được hai người đối thoại, Lăng vương đang ngậm con chuột tơ lụa nhân cơ hội chuồn ra lảo đảo một cái, chuột bông trong miệng rớt xuống, nhanh chóng vươn trảo, một tay ôm lấy xà ngang kéo con chuột đang ngã xuống trở về.

Hoàng đế bệ hạ hình như có cảm giác ngẩng đầu, lông trên đuôi mèo hoa lớn nhất thời dựng đứng lên, tha chuột bông nhanh chóng lẩn vào trong bóng râm mái hiên mất hút.

"Làm sao vậy?" Tô Dự theo tầm mắt Hoàng thượng nhìn lại, không thấy gì hết a.

"Không có gì." An Hoằng Triệt thu hồi ánh mắt ghét bỏ, kéo tay Tô Dự chậm rãi bước xuống bậc cấp bằng ngọc của Từ An Cung, dưới bậc cấp, Uông công công đã sớm đánh xe đến đợi.

"Những phi tần kia đâu rồi?" Tô Dự ngồi trên xe, ngáp một cái, đã quen với giờ giấc nghỉ ngơi của cổ nhân, trời tối liền bắt đầu mệt rã rời.

"Đang tra án." Hoàng đế bệ hạ cũng cùng ngáp một cái.

Tra án? Tô Dự đầy mặt nghi hoặc, nhóm phi tần thì tra án gì chứ?

Dạ Tiêu Cung, Đức phi và Thục phi oán hận trừng Lộ phi.

Bản thân Lộ phi sắc mặt cũng xanh mét, cầm một chồng giấy Tuyên Thành đứng trên hành lang gấp khúc, móng tay bén nhọn mắt thấy sắp đem giấy Tuyên Thành đâm thủng.

"Chư vị nương nương xin nhanh tay chút, qua giờ Tý sát khí nặng, ảnh hưởng đến Hoàng thượng thì không tốt." Đầu lĩnh thị vệ lạnh giọng nói.

Quanh mình thị vệ châm đầy đuốc, đem hành lang gấp khúc chiếu rọi sáng tỏ, vài vị phi tử trong tay đều cầm giấy Tuyên Thành và bút son, nhất định phải trước giờ Tý đem phù văn trên hành lang gấp khúc sao chép lại, đồng thời cũng lau sạch sẽ đoạn hành lang này.

Lúc trước Lộ phi nghi ngờ mục đích Hoàng thượng sốt ruột muốn thanh tẩy hành lang gấp khúc nên đứng ra ngăn cản, không ngờ lại có người chỉ rõ, miêu cổ là vật âm sát, dù mèo đã bị mang đi, chỉ cần qua giờ Tý, phù văn này vẫn sẽ gây ra bất lợi với người bị nguyền rủa, nếu Lộ phi nói miêu cổ có thể là nhằm chú yểm Hoàng thượng, như thế giữ lại phù văn này là rắp tâm ra sao?

Lộ phi bị hỏi đến ra một thân mồ hôi lạnh, cuống quít muốn giải thích, Hoàng đế bệ hạ lại nhẹ bẫng buông ra một câu, "Nếu các ngươi có tâm, thì trước giờ Tý đem phù văn sao chép lại, ngày mai giao cho Quốc sư định đoạt."

Đầu mâu chỉ hướng Hiền phi, như vậy Hiền phi có hiềm nghi tự nhiên không thể tham dự lưu giữ vật chứng, nhiệm vụ trọng yếu này liền giao cho Đức phi, Thục phi, Lộ phi trung thành và tận tâm.

Vì thế, Đức phi và Thục phi nguyên bản có thể rời đi, lại bị bắt cùng Lộ phi lưu lại, sao chép mớ chữ như gà bới kia, các phi tần còn lại thì vui sướng khi người gặp họa trở về ngủ.

"Vẽ cái thứ gì thế, khó chép như vậy." Đức phi nhỏ giọng mắng một ngụm về phía phó tổng quản thái giám nhà mình đang quỳ ở một bên, chữ như gà bới đầy đất, xiêu xiêu vẹo vẹo không hề có kết cấu nào có thể làm theo.

Thái giám kia sắc mặt xám trắng, căn bản không có tâm tư để ý tới Đức phi oán giận, từ lúc nghe Hoàng thượng nói muốn giao cho Quốc sư phán định, hắn đã bị dọa muốn vỡ mật. Chuyện vu cổ, thường là thiên về hướng giấu nhẹm đi, những vụ án miêu cổ tiền triều có liên lụy rất rộng đều là như thế, nhưng Đại An triều bất đồng, Đại An có Quốc sư chân chính có được thần lực, loại chuyện này ở trước mặt người, rất có khả năng sẽ bị nói rõ một hai.

Tô Dự đối với tinh thần cố chấp tra án của nhóm phi tần tỏ vẻ thán phục, "Thế Doanh Ngư đâu?"

"Thị vệ giám sát, sẽ không để bọn họ tới gần." Hoàng đế bệ hạ không kiên nhẫn khoát tay, việc này có gì vui mà hỏi, những người này dám phạm thượng tìm chết, y cũng chỉ có thể giúp thành toàn.

Hoàng đế bệ hạ trở lại Bắc Cực Cung, liền nằm bẹp trên đệm mềm ở giữa đại điện, hướng Tô Dự vẫy vẫy tay, "Lại đây, thay trẫm cởi áo."

Tô Dự lại gần, ngồi xuống chọt chọt miêu đại gia đang lười biếng híp mắt, "Hoàng thượng, Thái Hậu đã biết ta ký huyết khế rồi."

An Hoằng Triệt đột nhiên mở mắt, hơi hơi nhíu mày, quay ngược lại trừng Uông công công.

"Thiên địa chứng giám, tuyệt đối không phải lão nô nói." Uông công công lập tức thề thốt, đầy mặt vô tội.

Hoàng đế bệ hạ suy tư một lúc lâu, chậm rãi nói: "Đại khái là Hoàng thúc nói."

"Quốc sư?" Tô Dự mở to hai mắt, Quốc sư thoạt nhìn cũng không giống người nói nhiều, lúc trước Thái Hậu phái hắn đi tiếp cận Quốc sư, hắn còn cho rằng Thái Hậu và Quốc sư quan hệ không quá tốt.

Khoan đã! Một đạo linh quang chợt nhanh chóng lóe trong đầu, Tô Dự bỗng nhiên hỏi vấn đề có chút sắc bén, "Hoàng thượng, Quốc sư có phải hay không cũng là...... mèo?" Đối với huyết mạch Hoàng gia không biết phải xưng hô như thế nào này, Tô Dự kiên định cho rằng mấy gia hỏa này chính là một đám mèo.

Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn Tô Dự, "Đó là dĩ nhiên."

Tô Dự giật giật khóe miệng, hắn hình như vừa biết một điều không nên biết. Thử tưởng tượng Quốc sư bình thường như thần tiên, lại có thể bị một con chuột bằng tơ lụa thu mua, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

Hoàng đế bệ hạ nghe thấy, ngược lại có chút đồng tình gật gật đầu, "Chuột bông mẫu hậu làm chơi rất vui."

Thái Hậu không phải xuất thân từ thế gia đại tộc hiển hách, khi còn bé học nữ công, trong nhà cũng không ời sư phụ tú nương có danh có tiếng, chỉ là tùy tiện học, cho nên đến nay Thái Hậu cũng sẽ không thêu những long văn vân cẩm phiền phức hoa lệ linh tinh kia, ngược lại là thích làm một ít đồ chơi nhỏ.

Nói đến chỗ này, Hoàng thượng đột nhiên không thấy mệt nhọc, hưng trí bừng bừng bò lên, trong tủ ở Đa Bảo Các lục ra một cái rương nhỏ bằng gỗ, ném lên đệm mềm.

"Đây là cái gì?" Tô Dự hiếu kì nhìn nhìn cái rương gỗ kia.

"Bảo bối," Hoàng đế bệ hạ thần bí hề hề nói, đẩy rương đến trước mặt Tô Dự, tạm dừng một lát, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại nhanh chóng đem rương kéo trở về, "Kỳ thật cũng không có gì đâu."

Tô Dự theo bản năng một phen đè lại rương gỗ, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy y có chút do dự, một đôi lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên, không khỏi càng thêm tò mò, trong rương này đến cùng là cái gì? Nháy mắt mấy cái, chuyển qua ngồi cùng Hoàng thượng, "Bên trong này là cái gì? Hoàng thượng lấy đến đây không phải là để cho ta xem sao?"

Tô Dự có một dự cảm, trong rương này hẳn là thứ gì đó đối với Hoàng thượng thập phần trọng yếu, Hoàng thượng lúc này lấy ra cho hắn xem, ý vị trong đó không nói cũng hiểu, hắn đương nhiên không thể cô phụ tâm ý của miêu đại gia a.

"Thật sự muốn nhìn?" Hoàng đế bệ hạ liếc xéo hắn.

"Cho ta xem đi." Tô Dự gật gật đầu, mở to mắt chờ mong nhìn Hoàng thượng.

"Hừ, cho ngươi xem cũng không sao." Hoàng thượng lúc này mới hừ một tiếng, đầy mặt là biểu tình bất đắc dĩ, trẫm sủng ngươi mới cho phép ngươi không kiêng nể gì như vậy, rồi sau đó dương dương tự đắc mở rương gỗ ra.

Rương hình lập phương đại khái rộng tầm ba thước, không sâu, cũng không có phân thành ngăn vuông, bên trong có rất nhiều thứ, tán loạn lung tung.

Tô Dự lẳng lặng nhìn thứ trong rương, sau một lúc lâu vẫn không phục hồi tinh thần được.

Đó là một đống vật nhỏ thoạt nhìn loạn thất bát tao, có chuột bông đủ loại màu sắc, khúc xương vải dài mảnh, quả cầu có gắn chuông màu sắc rực rỡ, thậm chí, còn có một con búp bê vải hình mèo màu vàng.

Tô Dự nâng con mèo búp bê vải lên cẩn thận xem, nó chỉ lớn cỡ bàn tay, dùng hai tầng tơ lụa vàng chanh bao khỏa, bên trong nhồi bông, cầm lên mềm mềm, cũng không biến dạng, các đường may tinh mịn, cơ bản nhìn không thấy đường nối. Đại khái là lo lắng đính trân châu sẽ bị Hoàng thượng tuổi nhỏ nuốt mất, nên tai mắt mũi miệng của búp bê vải đều được thêu lên, hai lỗ tai trên đỉnh đầu cũng nhồi bông, dựng đứng thẳng tắp rất có tinh thần.

Mèo bông có chút cũ, trên người có rất nhiều rất nhiều lỗ nhỏ, kỳ thật là từng loạt từng loạt dấu răng thật nhỏ, có mấy chỗ còn bị hở chỉ.

Hoàng đế bệ hạ nâng một ngón tay thon dài lên, đâm đâm mèo nhỏ trong tay Tô Dự, "Đây là thời điểm trẫm còn là thái tử được mẫu hậu làm cho." Vàng chanh là màu của thái tử, mèo bông nhỏ này, là dùng vải dệt cấp cho thái tử lúc ấy may y phục còn thừa làm ra.

Tô Dự trừng mắt nhìn, nhấc lên một quả cầu nhỏ có gắn dải tua rua lung lay trước mặt Hoàng thượng.

"Bụp!" Hoàng đế bệ hạ một phen chụp quả cầu, trừng mắt nhìn Tô Dự, "Đừng phá!"

Tô Dự bất vi sở động, lại cầm một con chuột bông, cầm cái đuôi lắc lắc.

"Bụp!" Hoàng thượng lại ra tay, một phen đoạt chuột qua, thuận thế đem Tô Dự ấn ngã trên đệm mềm, "Nô tài ngốc, dám trêu đùa trẫm!"

"Hắc hắc hắc......" Tô Dự nhịn không được cười ra tiếng.

Hoàng đế bệ hạ hầm hừ trừng hắn, "Không cho cười!"

Tô Dự đem mặt vùi vào trong nhuyễn điếm, cười đến run run toàn thân.

"Bốp!" Hoàng đế bệ hạ nâng tay, một bàn tay chụp xuống cái mông đang nhếch lên kia, rồi sau đó nổi giận nhào lên, cắn sau gáy Tô Dự.

Tô Dự nhất thời cười không nổi, còn chưa kịp bổ cứu một chút, liền bị Hoàng thượng một phen khiêng lên, đi nhanh tới long sàng, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, "Hoàng, Hoàng thượng, đừng......"

Hắn còn bị thương, nếu cứ như vậy bị Hoàng thượng làm, phỏng chừng ba ngày cũng đừng nghĩ từ trên long sàng bò xuống a.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiểu Ngư: Bọn miêu đại gia đều có đồ chơi Thái Hậu tặng đi? Đều giấu ở nơi nào rồi?

Quốc sư: Có, trong kho hàng

Miêu công: Có, trong rương

Miêu cha: Có, trong quan tài

Đệ đệ: Có...... trong kho hàng, rương, trong quan tài...... QAQ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui