Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.
Người đàn ông cao lớn diện một bộ comple màu đen đẩy xe vali hành lý đứng ở cổng số 9.
Mặc dù trên mũi vẫn còn mang chiếc kính râm màu trà che đi đôi mắt sâu thăm thẳm, nhưng không thể giấu đi vẻ tuấn mĩ của anh ta.
Chiếc mũi cao ngất cùng làn môi mỏng khẽ nhếch lên, cười như không cười càng khiến anh ta thêm phần tuấn dật.
Lần đầu tiên một mình trở về nơi đây cũng không khiến anh ta bỡ ngỡ.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, anh lấy trong túi áo chiếc điện thoại, bấm một dãy số đã ăn sâu vào trí nhớ.
Ngón tay di chuyển đến phím màu xanh trên màn hình, bất chợt khựng lại một vài giây rồi lại không chần chừ xóa đi.
Mở danh bạ điện thoại, anh tìm một cái tên, khi đọc có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng thực chất nó lại xa lạ với anh: Anh vợ.
Khẽ nhếch miệng mỉm cười, ngón tay chạm vào nút gọi đi.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng, đầu bên kia đã có âm thanh trả lời, anh từ tốn mở miệng: "Anh Trọng Khang, là tôi, Khải Phong".
""
"Tôi đang ở cổng số 9".
""
"Đúng rồi.
Tôi ở đây!"
Đưa tay kéo chiếc kính mát xuống, anh mỉm cười với người đàn ông đang tiến lại.
Bước lên một bước giơ bàn tay bắt lấy bàn tay của người nọ cất tiếng chào: "Chào anh, Trọng Khang!"
"Khải Phong sao? Chào mừng cậu đến Việt Nam".
Trọng Khang cũng tươi cười bắt tay với cậu ta.
Mặc dù trước đó đã nghe kể không ít, cũng đã xem qua ảnh chụp, nhưng khi đối mặt, cậu ta càng có khí chất hơn, cũng là nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Anh chỉ nhỉnh hơn cậu ta một tuổi, nhưng lại trông già hơn nhiều.
Trí Đức cũng tán thưởng cậu ta, xem ra đáng để suy ngẫm.
Đang lúc Khải Phong định lên tiếng nói câu gì đó, bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ dẫn theo một bé gái xinh xắn tầm 4 tuổi tiến lại chỗ anh, khiến anh nhíu mày.
Người phụ nữ kia có bộ tóc màu hạt dẻ cột đuôi ngựa, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc ca rô thắt gấu áo, tay xắn lên đến cùi chỏ, phối với chiếc quần jeans lỡ xước vài chỗ từ đùi xuống gấu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng.
Phong cách này có vẻ như rất táo bạo của tuổi teen, vô cùng trẻ trung năng động, nhưng lại vô cùng không hợp với tư thái của một người đã làm mẹ.
Khải Phong âm thầm đánh giá: Khuôn mặt này anh đã quá quen thuộc nhưng dường như có gì đó khang khác, có vẻ như mũm mĩm hơn một chút, nước da cũng sạm hơn, đến cách ăn vận này cũng không giống như trước đây anh thấy.
Mới chỉ hơn một tháng không gặp, sao mà thay đổi nhiều đến vậy!
Tiến lại đứng trước mặt người đàn ông đang cười, cô lên tiếng: "Anh hai!" Sau đó quay sang người đang nhíu mày đứng bên cạnh, cô mỉm cười chào: "Chào anh, Khải Phong!"
Khải Phong mày nhíu càng chặt hơn.
Giọng nói này có chút khàn đặc, không trong trẻo như trước, hơn nữa lại xưng hô khách sáo với anh, tựa như anh là một người xa lạ vậy.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của cô, làm cho anh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, thế nhưng, dáng vẻ hiện hữu trước mắt này, khiến anh thật khó lòng tiếp thu, giống như một người khác vậy, hoàn toàn lạ lẫm.
Không đợi anh ta nói câu nào, cô bế đứa nhỏ đang đứng dưới chân ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt kia, dịu dàng nói với con bé: "Khánh Đan, chào chú đi con!"
Đứa nhỏ tên Khánh Đan kia hai tay vòng lên cổ cô nở nụ cười thật tươi, cất giọng vô cùng ngọt ngào khiến người nghe phải tan chảy: "Chào chú ạ!"
Khải Phong mày từ từ giãn ra, đang định giơ tay lên xoa đầu đứa nhỏ thì bất chợt giọng nói non nớt kia lại được thốt ra khiến ai nấy đều hóa đá tại chỗ: "Mami, chú này là baba mới của con sao?"
Trọng Khang là người bình tĩnh trở lại trước, giơ tay cốc nhẹ vào đầu đứa bé lên giọng nạt nộ nhưng chứa vài phần yêu chiều: "Nói linh tinh.
Ai nói con như vậy hả?"
Đứa nhỏ chu choa xoa cái trán: "Lúc nãy mami nói đi đón baba mới của con mà.
Vậy baba của con hổng phải chú xinh đẹp này sao?"
Khải Phong lần này hoàn toàn kinh hãi đến ngây ngốc.
Chú xinh đẹp? Lần đầu tiên anh có dính dáng đến hai chữ 'xinh đẹp', lại còn là từ miệng một đứa nhóc miệng còn hôi sữa.
Thật cảm thấy bi ai làm sao!
"Khánh Đan!" Cô quát nhẹ con bé rồi le lưỡi lườm lườm nó: "Con khiến mami thật mất mặt!"
Con bé cũng không chịu thua chu mỏ giận lẫy với người đang ẵm nó trên tay, khiến cả Khải Phong lẫn Trọng Khang đều phì cười.
Hai mẹ con này hình như rất hay đấu khẩu thì phải, nhưng mà cũng là thật đáng yêu.
"Em ở đây với cậu ấy một lát, anh đi lấy xe.
Đợi ở cổng ngoài nhé!" Trọng Khang lên tiếng, gật đầu với Khải Phong rồi tiến ra ngoài cổng hướng về bãi đỗ xe.
Trọng Khang đi rồi, Khải Phong nhìn người phụ nữ đang bế đứa nhỏ trên tay, cất giọng trầm trầm: "Đứa nhỏ này, là con em sao?"
Đưa tay lên xoa mặt đứa nhỏ, miệng khẽ nhếch lên cười như không cười, nói: "Không giống sao?"
Anh trầm ngâm không trả lời.
Cuộc đối mặt này không phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là nhất thời chưa thích ứng được mà thôi.
Nhìn đứa nhỏ đáng yêu như vậy, ai lại không cưng chứ.
Nhưng mà nhìn kĩ, đứa nhỏ này chỉ giống cô ba phần, bảy phần còn lại, có lẽ là giống cha nó đi.
Đột nhiên cảm thấy ghen tị với gã tồi tệ kia, hắn ta thật sự quá nhẫn tâm mà.
"Uhm!" Chỉ đáp lại một tiếng thay cho câu trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
Cô lại gật đầu thêm một cái: "Cũng phải, không giống lắm!"
Nói dứt lời, cô thôi không nhìn đứa nhỏ mà quay sang nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ: "Được rồi, ra ngoài thôi, anh hai chắc là cũng sắp lên rồi.
Ra đợi một chút, ở đây không cho phép đậu xe quá năm phút!"
Cũng không nhìn xem sắc mặt của người đàn ông kia thế nào, cô bế đứa nhỏ sải bước về phía cổng ngoài khu vực quốc ngoại.
Mặc dù là ngày thường nhưng người qua kẻ lại cũng không phải ít.
Cô bế đứa nhỏ đi trước, anh đẩy xe hành lý theo sau.
Ra đến ngoài thì Trọng Khang cũng vừa lái xe tới.
Cốp xe mở ra, Trọng Khang cũng đồng thời bước xuống giúp Khải Phong chuyển hành lý lên xe.
Xong xuôi, anh quay sang Khải Phong hỏi: "Cậu ngồi ghế phụ hay ngồi ghế sau?"
Cô đang định mở cửa bước lên ghế sau, nghe Trọng Khang nói vậy, cô nhanh nhẩu lên tiếng nói với Khải Phong: "Anh ngồi trên với anh hai đi, cho biết đường xá Việt Nam!"
Khải Phong chợt nhíu mày khi nghe cô nói câu này, cô lại muốn cách xa anh đến như vậy.
Đã hơn một tháng không gặp, đến ngồi cạnh anh cũng không muốn.
Anh ngoài cười khổ trong lòng cũng không còn biết phải làm sao.
Cảm giác bầu không khí có vẻ không thoải mái, Trọng Khang cất tiếng: "Vậy cậu lên ngồi với tôi nói chuyện cho dễ!"
Khải Phong gật đầu mở cửa ghế sau cho cô cùng đứa nhỏ bước vào rồi đóng cửa, liền sau đó bước lên trước mở cửa phụ lái ngồi vào trong.
Trọng Khang lúc này cũng đã yên vị ngồi vào ghế lái.
Chiếc Maybach chầm chậm rời khỏi sân bay.
Bên ngoài trời râm râm, nắng không gắt, bên trong xe còn mở điều hòa, mà ai nấy đều cảm thấy oi bức, vô cùng khó chịu.
Mỗi người một vẻ mặt, đuổi theo suy nghĩ của bản thân.
Đi được một đoạn, Trọng Khang lên tiếng phá tan bầu không khí: "Khải Phong này, cậu đã ăn gì chưa, có muốn đi ăn gì không?"
"Không cần đâu anh, trên máy bay đã ăn rồi!" Anh mỉm cười trả lời.
"Được, vậy tôi đưa cậu về nhà tôi nghỉ ngơi trước.
6 giờ chiều sẽ qua nhà ba mẹ tôi dùng bữa tối".
"Dạ được.
Làm phiền anh rồi!" Khải Phong gật đầu.
"Không cần khách sáo! Phải rồi, nghe Trí Đức nói, cậu làm cùng công ty với anh ấy à?" Trọng Khang bắt chuyện.
"Phải.
Cùng một công ty".
Khải Phong gật đầu trả lời.
"Cùng một phòng ban luôn sao?"
"À, tôi và anh ấy không cùng phòng làm việc, nhưng lại có liên quan với nhau.
Đôi khi sẽ cùng làm cùng một dự án.
Tùy vào tình hình thôi".
Khải Phong lấp liếm trả lời, trên thực tế, công việc của Trí Đức đều do Andrew phân phó, đôi khi anh cũng phải đích thân đi kiểm tra tiến trình thực hiện nên anh nói 'đôi khi làm cùng một dự án' là không sai.
Chẳng qua anh phải nói theo một cách nghĩ khác phức tạp hơn, không thể nói trắng ra anh là boss được.
"Về IT? Phần mềm?" Trọng Khang tỏ ra hiếu kỳ.
"Vâng, tất cả mọi vấn đề liên quan đến công nghệ, cả phần cứng lẫn phần mềm.
Trí Đức thì thiên về bộ nhớ con chip".
Khải Phong giải thích đại khái, nhưng không nói cụ thể về công việc của mình.
"Ồ, con chip.
Hình như thằng út nhà tôi cũng làm về lĩnh vực này, thỉnh thoảng tôi thấy nó hay trao đổi với Trí Đức.
Tôi không rành IT nên cũng chẳng hiểu".
Trọng Khang vừa nói vừa cười.
Thật sự anh đâu rành về công nghệ.
Ngày trước anh học là về kiến trúc xây dựng, hiện tại công việc của anh cũng là liên quan đến ngành này, trang trí nội thất.
"Vậy à?"
Khải Phong tỏ ra khá ngạc nhiên, không nghĩ rằng em của cô cũng làm về lĩnh vực này.
Trong đầu thầm nghĩ, để xem trình độ của cậu nhóc này thế nào, nếu được anh sẽ đưa vào làm việc tại chi nhánh ở đây, nếu cậu nhóc muốn, anh cũng sẽ đưa cậu ta qua Mỹ nhận đào tạo.
"Cậu ta làm việc được bao nhiêu năm rồi.
Công ty nào anh có biết không?" Khải Phong hỏi.
"Ra trường là nó vào công ty đó làm ngay, tính đến nay hình như cũng được ba năm rồi.
Công ty gì ấy nhỉ, tôi không nhớ tên nữa, chỉ biết là công ty của Mỹ!" Trọng Khang trả lời.
"Công ty của Mỹ?" Khải Phong tỏ ra bất ngờ.
Công ty IT có nguồn gốc từ Mỹ mà đặt chi nhánh ở Việt Nam rất ít.
Trước khi anh mở thị trường tại đây đã từng cho người tìm hiểu qua.
Về hiện tại thế nào anh cũng có phần không rõ, cũng bởi thị trường Việt Nam anh không đặt nặng lắm.
"Đúng rồi!" Trọng Khang mỉm cười gật đầu.
"Kể ra thì cũng dài dòng, thằng nhóc học cũng không tệ, khi nó học năm hai thì được một công ty Nhật đào tạo tại trường, nói là sau khi tốt nghiệp sẽ qua đó làm cho họ.
Đến năm ba thì có công ty của Mỹ tổ chức cuộc thi gì đó, hình như là đạt giải cao nên đặc cách cho nó qua Mỹ đào tạo.
Nhưng cuối cùng nó lại từ bỏ cơ hội thăng tiến vì chuyện gia đình.
Haizzz..
Nếu không hiện tại thằng nhóc cũng khá lắm rồi".
Vẻ mặt Trọng Khang đầy sự tiếc nuối khiến Khải Phong cũng phải nhíu mày.
Vì chuyện gia đình? Chẳng lẽ..
"Vì chuyện gia đình? Có phải là chuyện của Diễm Linh hay không?" Anh không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình, đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu xem phản ứng của người ngồi đằng sau, chỉ hơi nhíu mày một chút.
Trọng Khang cũng khẽ liếc nhìn vào kính chiếu hậu, thấy em gái đang nhắm mắt bế đứa bé đang ngủ trong lòng thì gật đầu một cái.
"Uhm.
Tuy nó từ bỏ không qua Mỹ, nhưng cũng được công ty đó chừa một chỗ, sau khi tốt nghiệp thì được tuyển thẳng vào không cần phải phỏng vấn gì.
Lúc đầu nó cũng lưỡng lự nên chọn công ty Nhật hay Mỹ, cuối cùng nó chọn Mỹ, đơn giản là vì nó thông thạo tiếng Anh hơn, cũng bởi vì được làm việc tại thành phố, không phải xa nhà".
Khải Phong nghe Trọng Khang nói vậy cũng tỏ ra khá ngạc nhiên, cũng có phần nuối tiếc.
Cậu nhóc kia coi vậy cũng không đơn giản rồi.
Anh cười gật gù: "Ồ, xem ra công ty Mỹ kia cũng không tệ đúng không?"
"Ha ha!" Trọng Khang bật cười.
"Vấn đề này thì cậu phải hỏi nó rồi".
Khải Phong cũng gật đầu cười.
Xem ra cậu nhóc này cũng khá.
Để gặp cậu ta tìm hiểu rồi quyết định sau vậy.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Trọng Khang, anh quay người về ghế sau nhìn hai mẹ con nãy giờ vẫn im lặng.
Hóa ra đứa bé kia đang ngủ mà người đang bế nó cũng nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay thức.
Anh nhìn hồi lâu, mỉm cười một cái rồi lại quay đầu nhìn về con đường phía trước.
Trọng Khang liếc nhìn qua kính chiếu hậu một lần nữa, nhếch mép cười như không cười, sau đó chuyên tâm vào việc của mình, lái xe..