Tiên Ngạo

Tiên Nhân kia thấy vậy vô cùng sửng sốt. nhưng y tiếp tục biến hóa, thét lớn:

- Cửu Vĩ Nhiếp Hồn.

Lúc này y hóa thành một con Cửu Vĩ Thiên Hồ, phía sau có chín cái đuôi rất lớn, nổ tung liên tục, hình thành lực tấn công tâm linh oanh kích Dư Tắc Thành.

Đòn này cũng không thể tránh, không thể đỡ.

Đòn này đánh trúng Dư Tắc Thành, khiến cho hấn lăn lông lốc, toàn thân bắn máu tươi tung tóe.

Tiên Nhân kia lại quát:

- Cửu Thiên Phượng Minh.

Lần này y hóa thành một con phượng hoàng.

Phượng hoàng chính là thần điểu, vua của bách cầm, cứ mỗi năm trăm năm hóa Niết Bàn một lần. dục hỏa trùng sinh, suốt đời bất diệt, gáy lên chấn động chín tầng trời.

Tiếng gáy phượng hoàng trên vang vọng chín tầng mây, dưới thông tới hoàng tuyền, lan tràn khắp cả tam giới Ngũ Hành, không đâu là không tới. Tiên thuật này vừa xuất, bất kể Dư Tắc Thành trốn ở nơi nào cũng không thể thoát đòn chí mạng này.

Đòn này tiếp tục đánh trúng Dư Tắc Thành, bạo phát trên người hắn những tiếng nổ ầm

ầm liên tiếp. Khí kình chấn động lan tỏa bốn phương tám hướng, dư chấn lan tới đâu, khiến cho đất đá sụp đổ tới đó.

Dư Tắc Thành trúng một đòn này, lập tức tan xương nát thịt.

Tiên Nhân kia thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, rốt cục cũng dùng tuyệt kỹ Cữu Diệt Tiên Sát đánh chết tên kiếm tu Nhân tộc hùng mạnh kia.


Nhưng nụ cười của y thình lình sững lại, chỉ nghe trên không vang lên tiếng phạm âm:

- Nguyện kiếp sau ta chứng được quà Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quảng đại, công đức vô lượng...

Dư Tắc Thành lập tức hiện thân trở lại, cười nói với Tiên Nhân:

- Đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi có được bí pháp chuyển sinh. Thích thật, thích thật, đã lâu chưa được đánh nhau khoái chí như vậy. Chúng ta tiếp tục đi thôi, trận chiến giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu...

Chiến, chiến... Đây là niềm tin của Dư Tắc Thành.

Sử dụng phi kiếm trong tay, xuất ra công kích toàn lực của mình tử chiến với đối phương một trận, chém chết y dưới kiếm của mình, đây là chuyện hiện tại Dư Tắc Thành phải làm.

Chiến, chiến, chiến.

Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, sử dụng lực Thần Uy vô thượng của mình, dốc hết toàn lực chiến một trận.

Kiên định, tự tin, vượt qua hêt thày hiểm trở, kiên trì chịu đựng, chiến đâu chậm rãi, không gì ngăn nối, không chút sợ hãi, chỉ biết chiến đấu.

Chỉ cần kiên trì tới cùng, có thể đạt được thắng lợi.

Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn muốn trợ giúp hắn. nhưng bị hắn cự tuyệt. Hắn không muốn bất cứ ai trợ giúp mình, chỉ muốn mình mình đánh trận này.

Dư Tắc Thành ra sức kiên trì. chỉ có kiên trì mới có thể đạt được thắng lợi. Chỉ cần kiên trì đến cùng, thắng lợi này nhất định thuộc về mình.

Kiên trì, kiên trì, ai không kiên trì được, kẻ đó sẽ thất bại.

Cả hai cùng kiên trì, tới mức khó lòng kiên trì được nữa, bọn họ vẫn cứ kiên trì.


Rốt cục một lúc lâu sau, Tiên Nhân kia bắt đầu dao động, bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu không còn kiên trì được nữa.

Y nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. đột nhiên lớn tiếng quát:

- Tại sao, tại sao vậy, ngươi bất quá chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, tại sao, tại sao... Ta chính là Hoàng tộc hậu duệ của Tiên tộc, tại sao không hơn được một con kiến như ngươi, tại sao vậy?

- Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi, thật sự không thể chịu được nữa...

Dư Tắc Thành đáp:

- Tuy rằng ta chỉ là phàm nhân nho nhỏ, nhưng trong lòng ta có niềm tin, rằng ta có thể kiên trì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Hai người lại kiên trì chiến đấu rất lâu, theo trận chiến kéo dài tường chừng như không bao giờ dứt này, dần dần từ một thiếu niên áo trắng, Tiên Nhân kia hóa thành một đại hán trung niên, sau đó biến thành một lão nhân tóc bạc, rồi thành một lão nhân già nua còm cõi.

Y phục trên người y dơ bẩn vô cùng, không còn là pháp bảo toát ra hào quang sáng chói như trước, tóc xòa rối bởi, dáng vẻ tiều tụy. Toàn thân y chày mồ hỏi ròng ròng, phát ra mùi hỏi thối khó ngửi.

Đây là Thiên Nhân Ngũ Suy, trong chiến đấu kéo dài vô tận, dần dần Tiên Khí của y cạn kiệt, sắp sửa đi tới cuối đường.

Rất nhiều lần y muốn chạy ra khỏi thế giới này, nhưng Dư Tắc Thành cai quản thế giới này chặt chẽ, lần nào cũng khiến cho ý định đào tẩu của y tan thành mây khói.

Rốt cục thời khắc cuối cùng đã tới, Dư Tắc Thành nắm được một nhược điểm chí mạng của y.

Thình lình giữa thiên địa vang lên một thanh âm cộng hưởng:

- Sát sát sát sát sát sát...


Chữ sát đầu tiên vừa vang lên, cả thiên địa này, cả Y Xá Na Thiên đều vang lên cộng hưởng theo:

- Sát sát sát sát sát sát.

Chữ sát này vang vọng khắp noi, Tiên Nhân đối diện buông tiếng than dài, sửa sang lại y bảo, pháp quan tề chinh, sau đó mới nói:

- Ngươi có được sức chịu đựng kiên cường như vậy, xem ra không phải là thèm muốn Tầm Tiên Bàn của ta. Nhất định ngươi biết tung tích của các vị Tiên Đế, muốn ngăn cản ta tìm kiếm bọn họ, bằng không sẽ không tử chiến với ta như vậy.

- Tuy rằng ta chết đi, nhưng ngươi cũng cách cái chết không còn xa nữa, tộc nhân của ta sẽ báo thù cho ta.

Dư Tắc Thành nhìn y gật gật đầu:

- Tộc nhân của ngươi tới tên nào ta giết tên đó, đưa chúng đi gặp ngươi, lên đường mạnh giỏi!

Chỉ sau sáu lần hô hấp, giữa đất trời xuất hiện một thanh cự kiếm. Cự kiếm vừa hiện, lập tức phát ra ánh sáng chói chang, ánh sáng chiếu tới đâu, hủy diệt tới đó. Bất kể thứ gì cũng phải tiêu tan dưới ánh sáng này.

Sau đó kiếm kia đâm một nhát, trúng vào Tiên Nhân.

Một đám mây hình nấm bùng lên, bay cao hơn hết thảy, cao chừng ba ngàn trượng.

Sau một kiếm này, Tiên Nhân chết đi, hóa thành tro bụi, tiêu tan biến mất khỏi thế gian này.

Dư Tắc Thành bị Hiên Viên Kiếm của mình chấn bay ra xa ngàn dặm. trọng thương ngã phịch xuống đất. Nhưng không giống như trước, phải chết đi vài lần mới có thể hóa giải hết uy lực của kiếm này.

Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn hiện thân, toàn lực chữa trị cho Dư Tắc Thành.

Thật ra dù không có các nàng chữa trị, Dư Tắc Thành cũng có thể tự khôi phục. Pháp tắc Thiên Đạo có thể lặng lẽ chữa thương cho Dư Tắc Thành, đây là ích lợi sau khi thăng tiến Chân Nhất Thần Quân, có pháp tắc Thiên Đạo tồn tại, dù trọng thương tới mức nào cũng có thể dần dần khôi phục.

Một canh giờ sau, Dư Tắc Thành đứng dậy. Đã đánh chết Tiên Nhân, trận chiến này kết thúc tại đây.


Kiếm của ta cũng là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do. Cho dù là Tiên Nhân, ta cũng có thể giết chết dưới kiếm, không có ai, không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản được ta.

Dư Tắc Thành bước chậm trở lại chiến trường, giữa không trung hiện lên bốn món tiên bảo hào quang lờn vờn. Quả nhiên lời Tiên Nhân kia là thật, những Tiên cổ tiên bảo khác do y luyện chế đã hủy diệt theo y, hóa thành Tiên Khí. duy chỉ có bốn món tiên bảo đánh cược là còn lưu lại trên thế gian này.

Vô Gian Thải Điệp, Chấn Đạo Thiên Oa, Bất Diệt Tâm Tàm, Tầm Tiên Bàn.

Dư Tắc Thành giơ tay ra thu hồi bốn món tiên bảo. Vô Gian Thài Điệp, Chấn Đạo Thiên Oa. Bất Diệt Tâm Tàm, là Tiên cổ dưới dạng trứng, cần Dư Tắc Thành tiến hành ấp chúng, còn Tầm Tiên Bàn có hình dáng bình thường.

Ngoại trừ bốn món tiên bảo này ra, ở đây còn có không ít Tiên Khí. Tuy rằng Tiên Nhân kia đã chết, tiêu tan hoàn toàn, nhưng sau khi y chết vẫn còn rất nhiều Tiên Khí tồn tại.

Dư Tắc Thành chạm tay vào ba món Tiên cổ, lấy Chấn Đạo Thiên Oa ra hấp thu Tiên Khí tại đây, bắt đầu tế luyện tiên bảo.

Hắn đã không có năng lực nuôi lớn Tiên cổ, vậy tìm đường khác, dựa theo thuật tế luyện Diệt Pháp Kim Đăng của mình để luyện Chấn Đạo Thiên Oa này trở thành tiên bảo cửu giai giống như Diệt Pháp Kim Đăng. Đến khi chiến đấu sẽ dùng lực Thần Uy của mình hóa nó thành tiên bảo thập giai, tiết kiệm vô số công phu so với nuôi dưỡng Tiên cổ.

Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện, dựa theo thuật tế luyện tiên thể tổng kết từ pháo đài Thiên Lại, cải tạo Chấn Đạo Thiên Oa này, tế luyện nó thành một phần tiên thể của mình, hóa thành tiên bảo cửu giai.

Tiên Khí do Tiên Nhân kia lưu lại vô cùng sung túc, có thể nói là vô cùng vô tận. Đáng tiếc rằng y đã chết, Dư Tắc Thành cũng không biết tên y, mình không báo danh, y cũng không, coi như là một cường địch xa lạ.

Hấp thu Tiên Khí xong, bắt đầu tế luyện, Tiên Khí tụ tập, lặng lẽ biến hóa, cuối cùng Chấn Đạo Thiên Oa này hóa thành một chiếc chuông.

Chuông này cao chừng bảy tấc, rộng năm tấc, giống như một con ếch đang há miệng hướng về phía trước, miệng khống lồ hóa chuông. Thân chuông có màu xanh ngọc, thần quang mờ mờ, lấp lánh đẹp đẽ, tao nhã vô cùng.

Chuông này nhìn qua thanh tú uyển chuyển, nhưng thỉnh thoảng toát ra uy áp khổng lồ. Gõ nhẹ một cái, thanh âm trầm trầm vang lên, ào ánh của Chấn Đạo Thiên Oa hiện ra thành

hình con ếch mờ mờ, tiếng chuông ngân nga rất lâu, phả ra một cỗ Tiên Khí. Dư Tắc Thành bèn đặt tên cho chuông này là Chấn Đạo Chung.

Chỉ cần chuông này vang lên, lọt vào tai cường địch. Dư Tắc Thành có thể lập tức biết được pháp tắc Thiên Đạo mà đối phương nắm giữ, có thể cắt đứt một loại pháp tắc Thiên Đạo mà đối phương nắm giữ.

Khuyết điểm của nó là chỉ có thể tác dụng lên một địch nhân, thời gian cắt đứt pháp tắc Thiên Đạo chỉ kéo dài trong sáu lần hô hấp. Nếu đối phương nấm giữ hai loại pháp tắc Thiên Đạo, chỉ có thể chọn một trong hai.

Đây là tiên bảo cửu giai, Dư Tắc Thành lặng lẽ sử dụng lực Thần Uy thứ hai, nhanh chóng hóa thành tiên bảo thập giai. Chấn Đạo Chung nhoáng lên một cái, hóa thành một con ếch rất to ngồi dưới chân Dư Tắc Thành, kêu lên một tiếng, chấn động thiên địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận