Chưởng môn Liệt Thiên kiếm phái Kiếm Thanh Minh cũng lên tiếng nói:
- Hơn nữa trong số những chưởng môn chúng ta, có rất nhiều người là cố hữu của hắn. hẳn là không có vấn đề gì.
Vô Ngôn Thần Quân nói tiếp:
- Ta đã lôi kéo Thiên Mục tông và Cực Lạc Tiêu Hồn tông, bọn họ đã đồng ý. Phượng Mâu Thần Quân có mối tương giao đã lâu với Diệt Độ Thần Quân, chưởng môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông Hương Ngư Nhi là con của hắn. Có hai người bọn họ, các vị nghĩ xem Diệt Độ Thần Quân có phản đối chúng ta không?
Nghe được bí mật này, lập tức những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, sắc mặt ai nấy tỏ ra hết sức vui mừng.
Vô Ngôn Thần Quân thấy tất cả nghi ngại của mọi người đã tiêu tan, bèn nói tiếp:
- Bất quá có thêm hai tông này, mọi người phải nhường lại sáu vị trí triệu hồi Thương Khung Hải cho bọn họ, như vậy phân chia mới công bằng.
Vừa nghe như vậy, lập tức vô số chưởng môn không muốn. Triệu hồi Thương Khung Hải kéo thế giới Vực Ngoại trở về có ích lợi vô cùng, có thể nâng cao cảnh giới vô số, Thiên kiếp lại giảm bớt, có hy vọng phi thăng dễ dàng, đây mới là mục đích của họ.
Cho dù không theo đuổi chuyện phi thăng cũng có thể nâng cao cảnh giới, gia tăng thực lực môn phái, tu luyện dê dàng hơn rất nhiều lần, có được vô số ích lợi.
Lập tức tranh cãi nổi lên ầm ĩ, không ai muốn nhường lại vị trí của mình. Cuối cùng Tư Cầm Tà Quân của Đại La Kim Tiên tông lên tiếng nói:
- Đại La Kim Tiên chúng ta có thể nhường ra một vị trí, nhưng tới địa vực kế tiếp, chúng ta phải được bồi thường.
Đã có y lên tiếng nhường lại, dần dần có người nhường ra tiếp, đủ sáu vị trí, chuyển sang đề tài kế tiếp.
Tông chủ Tâm Ma tông nói:
- Đúng rồi, mọi người phải chuẩn bị cho sớm, ta vừa được tin Hỗn Độn Thánh Ma tông liên kết với Lục Đại Ma Tôn. mười hai thượng môn, cũng định kéo một thế giới Vực Ngoại khác trở về.
- Bọn họ thấy chúng ta ra tay với Phương Trượng Tiên Sơn. cho nên bắt đầu tiến hành ở Doanh Châu Tiên Sơn. Cho nên chúng ta xong việc này, cũng phải nhanh chóng tranh đoạt địa vực Doanh Châu. Thế giới Vực Ngoại cũng không nhiều, không nhanh tay sẽ không còn.
Chưởng môn Đại Thiên Quang Cực thành Thánh Quang Thần Quân nói:
- Hãy nhìn xa một chút, cần gì phải tranh giành địa vực Doanh Châu với họ. Diệt Độ Thần Quân nói rất đúng, tu sĩ Nhân tộc chúng ta không nên chém giết lẫn nhau, vung phi kiếm lên với người nhà như vậy.
- Thập Phương Vực Ngoại quả thật không nhiều, thế nhưng vũ trụ bao la, vẫn còn rất nhiều tinh không khác, còn có vô số thế giới Vực Ngoại. Xa xôi không nói, Dị tộc chiếm cứ vô số thế giới Vực Ngoại, trước kia chính là chúng công kích cướp đoạt của chúng ta, hiện tại tới lượt có thể cướp đoạt địa bàn của chúng.
Vừa nghe như vậy, lập tức vô cùng người gật đầu, tán thành lời này.
Cứ như vậy, mười ngày sau, Phương Trượng Tiên Sơn cũng được triệu tập về Thương Khung Hải, trở về thế giới Thương Khung, trở thành vực thứ chín. Mười lãm ngày sau, Hỗn Độn Ma Tổ dẫn dắt Lục Đại Ma Tôn, mười hai thượng môn cùng nhau ra sức, kéo Doanh Châu Tiên Sơn trở về thế giới Thương Khung, trở thành vực thứ mười.
Hai địa vực Phương Trượng Tiên Sơn. Doanh Châu Tiên Sơn trở về, thế giới Thương Khung nháy mắt đại biến. Hoàn cảnh biến dị, diện tích đất đai gia tăng mấy lần, linh khí tràn trề, tu sĩ cùng phàm nhân nhận được rất nhiều lợi ích.
Đầu tiên Hỗn Độn Ma Tổ phi thăng Tiên giới, tiếp theo vô số tu sĩ tham gia kéo thế giới Vực Ngoại trở về tu vi tăng vọt. Cuối cùng vô số ích lợi hiện ra, từ kẻ tham gia cho tới môn phái, đều được vô số ích lợi. Kẻ cầu tài được tài, cầu danh được danh, cầu tu vi gia tăng cũng được gia tăng.
Trong lúc nhất thời, hành động biến thế giới Vực Ngoại trở thành địa vực trên thế giới Thương Khung được các tu sĩ thế giới Thương Khung theo đuổi. Vô số người bắt đầu hành động, bắt đầu nỗ lực vì lợi ích của mình.
Trong lúc tất cả tu sĩ còn đang nỗ lực, Dư Tắc Thành lại không có ở đó. Lúc hắn biến Bồng Lai tiên sơn trở thành vực thứ tám trên thế giới Thương Khung, thấy hết thảy đã tiến
vào quỹ đạo, tiến hành hoàn mỹ, hắn bèn phóng xuất Thấu Không Đại Thần Niệm thuật ra, dò tìm ở vị trí cũ của Bồng Lai tiên sơn trước khi di chuyển nơi Vực Ngoại.
Không nhìn thì thôi, vừa thăm dò đã giật này mình, vốn chỗ cũ của Bồng Lai tiên sơn trước đây hãn phải là một nơi trống không hư vô, nhưng hiện tại nơi đó xuất hiện một cung điện rất lớn, xuất hiện ở vị trí của Bồng Lai tiên sơn trước kia.
Dư Tắc Thành tức thì sửng sốt, bắt đầu tập trung thần thức dò xét. Vô số dao động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật phát ra, xuyên qua hư không với tốc độ khiến cho người ta khó lòng tường tượng, với khí thế như dời non lấp bể, thăm dò thật kỹ cung điện vừa mới xuất hiện kia.
Thần niệm của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật xuyên qua giới hạn Thời Không, lập tức Dư Tắc Thành có thể phân biệt rõ ràng tình hình ở đó.
Nháy mắt toàn cảnh cung điện kia xuất hiện trong đầu hắn.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tìm được ngươi rồi, Tư Mã Tương Như...
Cung điện này to lớn vô cùng, phát tán hào quang màu vàng rực chói mắt.
Cung điện có hình chữ nhật, rộng chừng trăm dặm. nguy nga hùng vĩ. Chất liệu tạo nên cung điện này rất giống với Tử Tinh Thiên Vũ của Tử Long Thần nhất tộc. Đây nhất định là cung điện lưu lại từ thời Đại Liên Minh Dị tộc, tự thành một giới.
Nơi đây nhất định là sào huyệt của Tư Mã Tương Như, vốn nó ở trên Bồng Lai tiên sơn, là một không gian thứ nguyên, cho nên không ai biết được Tư Mã Tương Như đang ở trong này.
Sau khi Bồng Lai tiên sơn trở về thế giới Thương Khung, cung điện này mất đi chỗ bám, buộc phải chậm rãi hiện hình, trở về thế giới bản nguyên.
Chính là ngươi rồi... Dư Tắc Thành mỉm cười, thoáng động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, nháy mắt xuyên qua Thời Không vô tận, vạn dặm ngay trước mắt, chỉ một lúc sau đã bay tới phía trước cung điện này.
Bên ngoài cung điện có một trường lực bảo vệ, cả cung điện là do một loại tinh thạch màu vàng đúc thành, chính là một thiên cung lơ lửng. Dưới ánh hào quang chiếu rọi, toát ra sắc vàng rực rỡ chói lọi mà cao quý.
Nháy mắt Dư Tắc Thành vượt qua trường lực bảo vệ bên ngoài, trường lực này còn hùng mạnh hơn cả đại trận hộ sơn của các môn phái trên thế giới Thương Khung, phải nói là lợi hại hơn rất nhiều lần. nhưng Dư Tắc Thành vẫn thoải mái thông qua.
Lúc thông qua, Dư Tắc Thành có cảm giác đại trận này thiếu người điều khiển, xem ra phân thân Tư Mã Tương Như quả thật đã xảy ra vấn đề.
Cung điện màu vàng lơ lửng trong Thanh Minh, lại có thể thoải mái phi hành, hoàn toàn là một tòa thành sống. Nếu truy tìm lai lịch, hoàn toàn có thể suy diễn đến thời kỳ Đại Liên Minh DỊ tộc.
Trên tinh thạch màu vàng xây thành cung điện có khắc đầy cấm chế phù văn. Những phù văn này đều có tiên lực, mạnh mẽ vô cùng, tường tượng cao to hùng vĩ, trong thành lộ ra từng hàng thạch lâu màu vàng thật lớn, ngay ngắn chinh tề.
Trong đó có vô số người tu tiên, hơn năm mươi Phản Hư Chân Nhất, có tôi tớ, có hộ vệ, có trưởng lão.
Dư Tắc Thành âm thầm lặng lẽ xuyên qua tầng tầng phòng ngự của bọn họ, tiến vào tầng trung tâm của cung điện màu vàng này.
Sau khi tiến vào, không gian chợt biến hóa, trở thành một vườn hoa rất lớn, cảnh sắc tuyệt đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh. Tường trắng, cây xanh, ngói đỏ, cửa sơn son, bồn hoa cây cảnh, kỳ hoa dị thào, thơ mộng vô cùng. Một dòng suối nhỏ chày ngang, có cả hồ nước, ao cá. già sơn non bộ. Chim chóc bay lượn, bướm vờn hoa, hạc đậu cá nhảy, cung điện huy hoàng, bày trí tinh tế, hài hòa tự nhiên, phối trí khéo léo, quả thật là một cảnh sắc thần tiên.
Đây có lẽ là sào huyệt của Tư Mã Tương Như, Dư Tắc Thành mỉm cười, tàn bộ trong vườn. Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của hắn. vị trí của Tư Mã Tương Như không thể nào giấu được tai mất hắn.
Đi được một lúc, Dư Tắc Thành chợt nghe có thanh âm trẻ con nô đùa. Chỉ thấy có chừng mười ba, mười bốn đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, đứa lớn nhất trong đó mới chừng mười một. mười hai, đứa nhỏ nhất chừng năm. sáu tuổi.
Giữa vòng vây của đám trẻ này, một bé gái chừng bảy, tám tuổi, sương mặt thanh tú, đang đá cầu với động tác vô cùng đẹp mất, được bọn trẻ không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, nhớ tới thời thơ ấu của mình, lặng lẽ ẩn thân đi qua sát bên bọn trẻ.
Đi được chừng ba trượng, Dư Tắc Thành chợt cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó yêu quý nhất.
Dư Tắc Thành lập tức dừng lại, không biết vì sao, hắn chợt xoay người lại.
Bé gái kia đột nhiên bất động, cũng xoay người lại nhìn chăm chú vào Dư Tắc Thành lúc này đang ân thân, trong mắt nó lóe lên hào quang kỳ dị.
Lập tức hai người đối mặt nhìn nhau, cả hai ngây ra như phỗng.
Quà cầu rơi xuống đất, lá cây trên không bay là tà, hai người vẫn cứ bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau, dường như đã chờ nhau hàng ngàn hàng vạn năm vậy.
Hiện tại Dư Tắc Thành đang ẩn thân, dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không thể phát hiện ra hắn. Thế nhưng bé gái kia là có thể nhìn ra, vẫn đang nhìn hắn không chớp mất.
Hiện tại trong mắt Dư Tắc Thành, trước mặt mình không phải là một bé gái nữa, mà chính là nàng ngày trước. Mày liễu như làn khói, mặt như hoa nở, dung mạo tuyệt trần che lấp cả ánh dương quang.
Nàng nhìn hắn. hắn nhìn nàng. Vượt qua chênh lệch tuổi tác, vượt qua ràng buộc của thế tục, vượt qua Thời Không, vượt qua tương lai.
Dường như hàng trăm hàng ngàn năm, hết thảy đều chỉ vì một cái nhìn này, vì khoảnh khắc đối mặt này.
Đối mặt nhìn nhau, trong mắt cả hai không còn ai khác.
Bao giờ sông cạn đá mòn, mùa Đông sấm dậy, Hạ còn tuyết giăng, bao giờ trời đất lìa tan, thì ta mới chịu cùng nàng biệt ly.
Lời thể năm xưa giờ này trỗi dậy trong lòng Dư Tắc Thành.
Cảnh tượng lúc vừa gặp nhau trong huyện thành Sơn Trúc, một chậu nước của nàng định ra tình cảm muôn đời. Lời thể quyết không phụ bạc trên Tây Lĩnh, lời hứa vĩnh viễn chăng xa nhau ở Vô Lượng tông, tình yêu vĩ đại cho dù hình thần câu diệt cũng tuyệt không oán hận. có thể hy sinh hết thảy vì người mình yêu.
Hết thảy cảnh tượng năm xưa chợt nổi lên trong lòng hắn.
Sáu mươi năm thân ái bên nhau...
Lúc này cả hai đã già, lúc ra đường chỉ có thể dìu đỡ lẫn nhau, không thể đi xa...
Ngày hôm đó gió Xuân nổ lên, hai người hứng chí cùng đi ngắm hoa. Nhưng chỉ đủ sức ra ngoài ngõ, ngắm hoa đào mọc bên đường mà thôi... Truyện Tiên Hiệp -
Tay trong tay, bên nhau cho tới lúc răng long đầu bạc...
Hết thảy những cảnh tượng ấy nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành. Chính là nàng, sau trăm năm. hai người lại gặp nhau tại nơi này.
Tìm được nàng rồi, rốt cục tìm được nàng rồi, lại một lần nữa tìm được nàng, lần này đây tuyệt đối không thể để cho nàng biến mất.
Dư Tắc Thành hiện thân, đi tới từng bước một, tới trước mặt bé gái giơ tay ra:
- Có muốn đi cùng ta không?
Bé gái này không còn cảm giác mình là trẻ con nữa, giờ phút này đã biết mình là Lưu Thi Vận năm xưa. nàng nắm tay Dư Tắc Thành, giọng kiên quyết:
- Đi, chúng ta vĩnh viễn bên nhau.
Dư Tắc Thành giơ tay ôm lấy nàng, đặt lên trên vai của mình, lúc này nàng còn nhỏ, nhưng thời gian có thể thay đổi hết thảy, tương lai nàng sẽ trường thành.
Nàng ghé đầu vào vai hắn. không còn dáng vẻ kiên quyết như lúc nãy. Khoảnh khắc vừa rồi dường như thần hồn phụ thể, hiện tại tâm thần tiêu hao quá độ, dường như khoảnh khắc nhận nhau vừa rồi đã làm hao hết thảy lực lượng của nàng.
Nhưng tay nàng nắm lấy áo Dư Tắc Thành thật chật, quyết không chịu buông ra.
Dư Tắc Thành xuất hiện, đám trẻ này nhìn thấy hắn. sợ tới mức có đứa lớn tiếng kêu to, có đứa oa oa khóc lớn. Đứa lớn nhất trong đó còn định vận khởi pháp thuật, thi pháp bảo vệ đệ đệ muội muội của mình.
Ánh mất Dư Tắc Thành thoáng động, lập tức đám trẻ con này dường như trở nên quen thuộc với hắn. coi hắn như là thân nhân, không còn thái độ quá khích nữa, tin tường hắn giống như thân nhân bằng hữu, phụ mẫu của chúng vậy, đây là đạo pháp tự nhiên.
Dư Tắc Thành xoay người, lớn tiếng quát:
- Tư Mã Tương Như, mau cút ra đây cho ta, đây là chuyện gì, nói, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Lúc này Dư Tắc Thành đã thật sự nổi giận. Bé gái này nhất định là thân chuyển thế trùng sinh của Lưu Thi Vận. Hiên Viên kiếm phái mình tìm bao nhiêu qua vẫn không tìm được, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề gì, đánh chết Dư Tắc Thành cũng sẽ không tin.
Lúc này Dư Tắc Thành tức sùi bọt mép, hoàn toàn phẫn nộ, bùng nổ vô tận kiếm khí. toàn bộ thiên cung lập tức rung mạnh, long trời lờ đất.
Theo tiếng rống giận của Dư Tắc Thành, cả cung điện màu vàng chấn động.
Một thanh âm chợt vang lên:
- Thì ra Diệt Độ Thần Quân đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh. nhiệt liệt hoan nghênh.
- Ngươi hỏi ta làm gì ư, ta còn định hỏi ngươi. Xin ngươi hãy buông Thập Tam muội của chúng ta ra, nó là con gái của ta.
- Thiên hạ đệ nhất nhân, vô thượng Kiếm Thánh, chẳng lẽ lại giờ trò ti tiện, bất cóc trẻ con nhà người khác hay sao?
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành ngây người ra.
Một người xuất hiện, đúng là Tư Mã Tương Như năm nào, nói chính xác hơn là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như.
Tư Mã Tương Như vẫn dáng vẻ như năm xưa Dư Tắc Thành gặp ở Nam Hồ giới, là trung niên chừng bốn mươi tuổi, khí chất cao ngạo, tao nhã. liếc mất nhìn qua như một thư sinh tài cao bát đầu, khiến cho người ta khâm phục không thôi.
Y mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Giỏi cho Tư Mã Tương Như, tính toán hết sức sâu xa, năm đó y đắc tội với mình, hiện tại thực lực của mình vô địch, thế lực thông thiên, y biết mình nhất định tìm y trả thù. Chắc chăn y đánh không lại mình, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, cố gắng tìm được thần hồn chuyển thế của Lưu Thi Vận làm con y.
Hiện tại Lưu Thi Vận là con y, tương lai mình sẽ là con rể y, y là nhạc phụ của mình, làm sao mình có thể giết y cho được? Nếu giết hoặc phong ấn y, sau này Lưu Thi Vận trường thành, hỏi phụ thân nàng đâu, mình biết trả lời ra sao?
Như vậy mình không thể trả lời cho Lưu Thi Vận. Mình sẽ không để cho nàng phải đau lòng, tuy rằng có thế thay đổi trí nhớ của nàng, nhưng mình sẽ không làm như vậy.
Thật ra khoan nói chuyện khác, Tư Mã Tương Như giúp minh tìm được Lưu Thi Vận, đây là đại ân đại đức. Hơn nữa y có thể tìm được Lưu Thi Vận, vậy hết tám phần y cũng có thể tìm được sư phụ Nam Thiên Chân Quân của minh.
Có đại ân này, vậy mối hận trước kia không đáng để nhắc tới.
Cơn giận của Dư Tắc Thành tiêu tan, ra vẻ như vừa gặp lại cố hữu, cười nói:
- Tư Mã tiền bối, ta chỉ là ngẫu nhiên đến đây, bái tạ ân đức năm xưa của ngài. Đây là con gái của ngài sao, nàng có duyên với ta, xin hòi tên nàng là à vậy?
Tư Mã Tương Như cười nói:
- Nàng tên là Tư Mã Thập Tam. là Thập Tam muội nhà ta. Ngươi đã nhận ra nàng, vậy tên nàng sẽ đổi lại là Tư Mã Thi Vận.
Lúc nói tới hai chữ Tư Mã. y cố ý nhấn mạnh.
Ý tứ trong đó không cần phải nói, sau đó Tư Mã Tương Như giả vờ giả vịt nói:
- Chuyện năm xưa ở Nam Hồ giới, quả thật là ta không đúng, ta cũng vì hào tâm thôi.
- Nếu muốn hại ngươi, lúc ấy ngươi bất quá mới chỉ là Kim Đan Chân Nhân, ta chỉ cần một ngón tay là đủ, không ngờ ngươi có được thành tựu như hôm nay.
- Đắc tội đã nhiều, xin tha thứ.
Dứt lời vái dài sát đất. xem như nhận lỗi.
Chuyện đã như vậy, nổi giận còn có ích gì, Dư Tắc Thành vội vàng đáp lễ:
- Chuyện năm xưa đã là quá khứ, nếu không có Tư Mã tiền bối trợ giúp, ta cũng không có hôm nay, cho nên tới đây cảm tạ.
Thật ra hắn cảm thấy không cam lòng, nhưng đành phải như vậy. Cho dù Dư Tắc Thành có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng vào lúc này, vì không muốn ý trung nhân mình đau lòng, vì muốn tìm lại sư phụ, hắn đành phải bỏ qua tất cả. Nếu chút oán hận nho nhỏ ấy cũng không giải được, không phải đã phụ lòng sư phụ dạy dỗ bao nhiêu năm qua sao?
Việc thế gian có đôi khi chính là như vậy, có những khi đấng anh hùng dù hùng mạnh tới mức nào, cũng phải chịu uất ức nhẫn nhịn.
Tư Mã Tương Như cười khổ nói:
- Kỳ thật ta cũng không dễ dàng gì, thế giới Thương Khung của chúng ta không giống như những thế giới khác, hạn chế vô cùng nghiêm ngặt về chuyện chuyển thế trùng sinh. Cho dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cũng không thể tìm được thần hồn đã rơi vào trong lục đạo luân hồi.
- Ta chỉ có thể sử dụng bí pháp, thông qua huyết mạch của bản thân mới có thể tìm được bọn họ. Đã ba ngàn năm qua ta không thể không cố gắng sinh con. không phải là ta đam mê nữ sắc, chỉ vì muốn tìm được nàng để tránh khỏi họa bị ngươi bè xương rút gân.
- Nàng là Tư Mã Thập Tam. ngươi hãy xem đám ca ca tỷ tỷ của nàng, mười hai đứa trước đều không phải, hiện tại đã tới Tư Mã Thập Bát, mới mơ hồ tìm được bóng dáng sư phụ ngươi.
Tư Mã Tương Như hiện tại hạ thấp bản thân, gần như cầu xin tha thứ. Vừa nghe như vậy, chút oán khí còn sót lại trong lòng Dư Tắc Thành cũng tiêu tan, nói cho cùng hắn không phải người nhỏ mọn.
Ngoài ra cường giả như Tư Mã Tương Như, vì không muốn bị mình trả thù. cho nên mới hạ mình như vậy, cũng đã là hết sức nể mặt mình. Cường giả năm xưa trên cao chót vót, người người ngưỡng mộ, hiện tại cúc cung với mình như vậy, còn gì mà oán hận nữa?
Quan trọng nhất là trước kia mình cũng không tổn thất cái gì, thật ra nhờ vậy lấy được thượng cổ yêu văn. có thể tiếp xúc với ba ngàn Đại Đạo, nói cho cùng còn phải cảm tạ người ta.
Dư Tắc Thành oán khí tiêu tan. lại cung kính thi lễ, nói:
- Vậy phiền tiền bối lo liệu giùm chuyện của gia sư. Hiện tại ta chính thức cầu hôn với tiền bối, mười một năm sau, lúc nàng mười tám tuổi, ta chính thức cưới Tư Mã Thi Vận, xin ngài đồng ý.
Tư Mã Tương Như gật gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, ta chờ một câu này của ngươi đã rất nhiều năm.
- Tuy nhiên lễ hỏi cũng không thể thiếu, ngươi hãy giúp ta làm một việc trước đã.
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành biết đây mới là mục đích chân chính mà Tư Mã Tương Như ra sức tìm kiếm Lưu Thi Vận. Nam Thiên Chân Quân. Y là lão hồ ly, không thế không nói về phần tính toán mưu kế, Dư Tắc Thành còn phải thua kém y một hai phần.
Thật ra Dư Tắc Thành cũng không cần tính toán à nhiều. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần vung kiếm lên là xong hết thảy. Chính vì hắn có thực lực này, cho nên Tư Mã Tương Như mới phải tính toán như thế.
Dư Tắc Thành nói:
- Có chuyện gì, xin tiền bối cứ nói.
Tư Mã Tương Như nói:
- Ngươi cũng biết, ta chính là phân thân thứ tư của Tư Mã Tương Như. Lúc trước Tư Mã Tương Như vì muốn tránh đi Tiên Giới đuổi giết, vì tu luyện vô thượng đại pháp, phân giải mình thành chín phân thân. Khi chín người hợp nhất, sẽ trở thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Tư Mã Tương Như nhìn Dư Tắc Thành chăm chú:
- Nhưng có thể nói rằng đại pháp này đã thất bại. Thời gian chín người chúng ta chia cách quá dài, ai nấy đều có tao ngộ khác nhau, dần dần sinh ra tính cách của riêng mình. Lão Đại thành Tư Mã Tà Tâm, lão Tam thành Tư Mã Quang, ở nơi Vực Ngoại xa xôi, có thể nói đại pháp kia đã hoàn toàn thất bại.
- Vì thất bại, cho nên trong bốn ngàn năm qua, chúng ta cũng bị liên lụy, gần như không thể cống hiến được gì cho Nhân tộc, trơ mất nhìn Tiên tộc phong ấn nguyên khí thế giới Thương Khung chúng ta mà không làm gì được.
- Từ lúc ngươi xuất hiện quật khởi, giải quyết đại họa cồn châu, đại chiến Thiên Mục tông, đại chiến pháo đài Thiên Lại, đấu với Tiên Nhân, bình định Hải tộc. Đặc biệt còn trấn áp Ma Thần, đưa thế giới Vực Ngoại trở về, quả thật là chấn hưng Nhân tộc, chẳng kém gì công lao của Hiên Viên Hoàng đế, Đại Vũ Thần Đế năm xưa. quả thật ta vô cùng khâm phục.
- Cho nên ta muốn cầu ngươi, ta cũng muốn thoát khỏi thân phận phân thân Tư Mã Tương Như này, sống cuộc đời của mình. Ta cũng có tư tường của mình, sờ thích của mình, ta muốn là mình.
- Như vậy trong chín người chúng ta, có tám người có được cuộc sống của riêng mình, còn lại một người chính là Tư Mã Tương Như, xin Diệt Độ Thần Quân thành toàn.
Nói xong, Tư Mã Tương Như lập tức vái dài sát đất, thành khẩn vô cùng, thái độ hèn mọn, không còn phong thái của Cường giả Tiên Nhân.
Dư Tắc Thành vội vàng nâng y dậy:
- Không thành vấn đề, thời gian qua tiền bối vì Nhân tộc vượt qua dầu sôi lửa bóng, dốc hết tâm huyết, cũng nên được hưởng ích lợi này. Chỉ cần có chỗ nào cần, xin tiền bối cứ nói, vãn bối muôn thác không từ.
Ôi, lão hồ ly này tính toán vô cùng ti mỉ, bất cứ chuyện gì mình làm, y đều biết hết, làm sao y biết được...
Mình đành phải làm như vậy, phải giúp cho y. vẫn chưa tìm được sư phụ, ngoài y ra, không còn ai khác có thể tìm được sư phụ. Y đã nể mặt mình như vậy, gà con gái cho mình, nói sao cũng phải giúp y chuyện này.
Vốn mình tới đây muốn hợp nhất phân thân Tư Mã Tương Như, hiện tại lại phải phân giải y, quả thật thế sự khôn lường.
Rốt cục Dư Tắc Thành hứa với Tư Mã Tương Như, giúp cho y phân giải triệt để, trở thành một Tư Mã Tương Như mới, có được bản ngã, không còn là thân thể phân thân. Đê làm điều kiện trao đổi, Tư Mã Tương Như sẽ giúp hắn sinh con để tìm kiếm thân chuyển thế của Nam Thiên Chân Quân, còn có sau này Tư Mã Thi Vận trường thành, sẽ gà nàng cho hắn.
Dư Tắc Thành buông Tư Mã Thi Vận đang say ngũ xuống. Hiện tại nàng còn nhỏ, cần phải chờ nàng trường thành, tối thiểu mười tám tuổi, lúc ấy mình mới có thể tới đây cưới nàng.
Dư Tắc Thành cũng không sử dụng thần lực Hồn của Mộng Thần, không thi triển nó trên người Tư Mã Thi Vận. Tuy rằng sau khi luyện hóa thần thể Mộng Thần, tác dụng tiêu cực của thần lực Hồn đã tiêu tan, nhưng Dư Tắc Thành vẫn quyết định không sử dụng.
Nếu sử dụng thần lực Hồn này, thời gian trôi qua, dần dần ký ức tiền kiếp của Lưu Thi Vận sẽ xuất hiện lại, nhưng Dư Tắc Thành không làm như vậy.
Làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới quyết định trong đời nàng, ở đây nàng có huynh đệ tỷ muội nhiều như vậy, Tư Mã Tương Như cũng sẽ không bạc đãi nàng, nàng hãn sẽ có được một tuổi thơ đầy đủ tốt đẹp.
Đây là sự tôn trọng của Dư Tắc Thành với nàng, chỉ sau này đến lúc nàng trường thành, có được ý thức và phán đoán rõ ràng, được nàng đồng ý, Dư Tắc Thành mới sử dụng thần lực Hồn.
Sống đời này là chuyện của đời này, tiền kiếp là chuyện quá khứ.
Mình không thích tiền kiếp Đại Hồng của mình thao túng đời mình, có lẽ nàng cũng không thích bị tiền kiếp Lưu Thi Vận thao túng đời này của nàng.
Đây là tôn trọng, đồng thời cũng là tự tin. Bất kể tương lai như thế nào, nàng cũng thuộc về mình, bất kể là núi đao biển lửa, hay là hoa dưới ánh trăng, mình cũng không sợ Tư Mã Tương Như. Nhất định mình sẽ làm cho nàng yêu thương mình, nhất định sẽ được nàng. Dư Tắc Thành vô cùng tin tường bản thân mình, đây là tự tin.
Lúc Dư Tắc Thành buông Lưu Thi Vận ra, nàng vẫn bám chặt Dư Tắc Thành, hồi lâu mới ngủ. mới chịu buông tay hắn ra.
Hắn đã hứa với Tư Mã Tương Như, vậy phải lập tức chuẩn bị tiến hành. Đã hứa rồi, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, vậy phải làm cho tốt. đây là quan niệm sống của Dư Tắc Thành.
Thật ra cũng không có gì phải cố gắng chuẩn bị, bao nhiêu năm qua, Tư Mã Tương Như đã sắp xếp xong xuôi.
Trong mặt thất dưới cung điện màu vàng này có một thánh địa, rộng chừng mười dặm. trong đó Tiên Khí phủ đầy.
Tiên Khí vốn chỉ có ở Tiên Giới mới có, những thế giới khác nếu xuất hiện Tiên Khí. sẽ lập tức bị Tiên Giới hấp thu. Không biết mặt thất này sử dụng pháp chú đặc biệt gì, được cấu tạo bằng vật chất đặc biệt gì, mà có thế giới hạn Tiên Khí nơi này không bị tiêu tan.
Để có được lượng Tiên Khí này, không biết cần phân giải bao nhiêu tiên bảo mới có được.
Tư Mã Tương Như mô phỏng Tiên Giới mà xây nên thánh địa này. ở đây y có thể làm được chuyện mà mình mong muốn, xây dựng thân thể lại cho mình, chuyển đổi linh hồn, thoát khỏi số phận là phân thân của Tư Mã Tương Như.
Sơ dĩ y cầu Dư Tắc Thành trợ giúp là vì trong thời gian gần đây, Dư Tắc Thành tiêu diệt Tiên tộc hạ giới, tiêu diệt Hải tộc Long tộc. Trong quá trình chiến đấu, Dư Tắc Thành sử dụng kiếm thuật khiến cho Tư Mã Tương Như cảm nhận được Tiên Khí. biết hắn cũng có thân thể Tiên Nhân, cho nên mới cầu Dư Tắc Thành hỗ trợ.
Thật ra cầu Dư Tắc Thành hỗ trợ chuyện này, Tư Mã Tương Như cũng chỉ coi như là một biện pháp dự phòng mà thôi. Còn nếu Dư Tắc Thành muốn đánh lén hạ độc thủ với y, cho dù y không mời Dư Tắc Thành tới đây, nếu Dư Tắc Thành thật sự muốn làm, y cũng không thể ngăn cản được.
Trong mặt thất này, Tư Mã Tương Như ngồi trên một đài tế rất lớn. xung quanh có tám mươi mốt lá phiên (cờ nhỏ) màu vàng, tạo thành trận thế kỳ dị. Bên ngoài là chín mươi chín lá đại kỳ (cờ lớn) đón gió tung bay phấp phới.
Bên ngoài có vô số cấm chế pháp trận kỳ dị, toàn không gian là do vô số linh thạch tinh thể chồng chất lên nhau bố trí mà thành.
Tư Mã Tương Như bắt đầu tạo lại thân thể, lặng lẽ thi pháp, bái thiên bái địa, tế luyện sinh linh, thi triển pháp chú pháp thuật không ngừng.
Đối với chuyện này, Dư Tắc Thành không hề có hứng thú. Thật ra hắn có Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, hoàn toàn có thể vung kiếm lên, sẽ giúp cho Tư Mã Tương Như tạo lại thân thể ngay tức khắc. Nhưng hắn không làm như vậy, nếu Tư Mã Tương Như muốn tự mình tạo lại, vậy cứ để cho y nỗ lực.
Tư Mã Tương Như chậm rãi vận chuyển pháp thuật. Trong không gian Tiên Khí quay cuồng, tụ tập vào người y. Những lá phiên kỳ múa phần phật, không gian dâng lên vô số phù văn màu vàng, cái nào cũng vô cùng uyên thâm huyền ảo, bay lượn xung quanh thân thể y.
Tất cả Tiên Khí nơi này đều bị Tư Mã Tương Như hấp thu, tụ tập xung quanh thân thể y, cuồn cuộn không ngừng.
Cứ như vậy, Tư Mã Tương Như lợi dụng Tiên Khí tế luyện thân thể. Y muốn thoát khỏi số phận phân thân, có được cuộc sống độc lập của mình. Khoảng tám mươi mốt ngày sau, cả không gian đều biến thành màu tím.
Dần dần Tiên Khí hao hết. nhưng vẫn không thể thành công, kỳ phiên tan nát, pháp trận sụp đổ, vẫn không thể luyện thành. Mật thất cũng sụp đổ tan tành, thân thể hiện tại của y tan vỡ, vẫn là không được.
Có thể thấy được bằng mắt thường, trên thân tàn của Tư Mã Tương Như hình thành vô số phù văn kỳ dị. Tuy rằng đã trở nên ảm đạm vô cùng, nhưng vẫn còn đang chế ngự y vô cùng chặt chẽ. Những phù văn này là kết nối với bản thể Tư Mã Tương Như, thông qua mối liên hệ này, bản thể hoàn toàn có thể khống chế hết thảy hành động của phân thân, thậm chí là tư tường, mất thấy quá trình chuyển hóa của y sắp sửa tới hồi thất bại.
Đột nhiên Tư Mã Tương Như kêu lớn:
- Số phận của ta, phá cho ta! Ta tu luyện bao nhiêu năm qua đạt tới đỉnh phong, ta muốn là mình, không làm phân thân của người khác nữa. Cuộc đời ta phải do chính ta khống chế, ta phải làm chủ số phận của mình, vĩnh viễn không làm con rối cho người khác!
Giọng y khiến cho không gian nơi này chấn động, huyết nhục toàn thân y bắt đầu cháy lên. khí thế vô biên bạo phát. Không thành công cũng thành nhân, y đang liều một lần cuối, dốc hết toàn lực, cho dù chết ngay tức khắc cũng không làm con rối cho người khác.
Cuộc đời ta phải do chính ta khống chế, ta phải làm chủ số phận của mình, vĩnh viễn không làm con rối cho người khác... Trong mơ màng, Dư Tắc Thành thấy mình như trở lại từ đường Dư gia năm nào, đối mặt với gia gia mình, cao giọng kêu lên những lời như vậy.
Dần dần Tư Mã Tương Như không còn là lão hồ ly gian giảo trong mắt Dư Tắc Thành nữa. Tên khốn đáng hận này cũng là tu sĩ giống như mình, vì niềm tin của bản thân, vì không muốn người khác thao túng đời mình mà nỗ lực phấn đấu.
Dư Tắc Thành cảm động trong lòng, thình lình xuất kiếm, Hiên Viên Thần Kiếm động.
Rất nhanh một kiếm đã chém đi phù văn kết nối trên thân thể Tư Mã Tương Như, chém đứt ràng buộc nhân quả, chém tan hết thảy trở ngại ngăn cản.
Nhờ một kiếm này, khí tức sinh mệnh của Tư Mã Tương Như khuếch đại vô cùng nhanh chóng, sinh cơ bạo phát bừng bừng. Rốt cục y cũng đột phá hạn chế phân thân, trở thành một người hoàn chinh, có được bản ngã.