Lúc này ngoài da tên đệ tử Quân Nhục môn dường như sinh ra một làn khói độc bao trùm, tất cả cây cối hoa cỏ vừa tiếp xúc với khói độc này lập tức khô héo. Quả cầu thịt này càng lăn càng nhanh, lúc đầu tốc độ chỉ bình thường, lăn tròn trên mặt đất sau đó bất chợt bay lên không, giống như người khác điều khiển pháp khí pháp bảo của mình tấn công đối phương.
Chẳng trách nào Tà Môn lục phái có thể làm ác ngàn năm mà vẫn đứng sừng sững không ngã, tự nhiên có nguyên nhân của nó. Chỉ nội chiêu quả cầu thịt bay trên không tấn công đối phương này, tu sĩ Luyện Khí kỳ đồng cấp gặp phải chỉ có đường chạy trốn. Đánh thì không lại, bất kể pháp khí, phi kiếm, pháp thuật Ngũ Hành đều không thể làm tổn hại tới đối phương. Phòng ngự cũng không được, quả cầu thịt này bay lên không lấy thế công kích hùng mạnh vô cùng. Đụng đâu vỡ đó, ai cản người đó chết. Lại thêm lớp khói độc trên người y, tuyệt đối không thể coi thường, không thể biết được khi nào y sẽ phun ra một bãi đờm độc, thứ đó thừa sức lấy mạng người.
Quả cầu thịt đệ tử Quân Nhục môn đang đánh mạnh về phía Dư Tắc Thành, hắn bèn tung một đạo Phá Giáp Trùy ra đối phó, liền đó là một đòn Tu La Trảm, Phá Giáp Trùy vừa đánh trúng vào quả cầu thịt lập tức chỗ bị đánh trúng xuất hiện một lổ tròn to chừng một tấc. Theo đó là một tiếng vỡ vang lên ở đối diện vết thương, xuất hiện một lỗ xuyên thủng sang bên kia. Phá Giáp Trùy này đối phó với y có vẻ hữu hiệu.
Tu La Trảm chém vào quả cầu thịt, nháy mắt đứt ra một miệng vết thương dài năm tấc, sâu hai tấc. Nhưng lực đạo của Tu La Trảm lập tức bị phù văn trên người y hóa giải, không thể tiếp tục chém sâu hơn, coi như chiêu này không hiệu quả.
Tên đệ tử Quân Nhục môn bị một Phá Giáp Trùy đánh trúng khiến cho đổi hướng rơi xuống mặt đất lăn lông lốc, hẳn là rất đau đớn.
Sau khi y ngừng lại chợt nhảy nhót năm, sáu lần, mỗi lần cao một, hai thước, sau đó lại tiếp tục xông tới công kích Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lập tức xuất ra ba đạo Phá Giáp Trùy, không ngờ trong khoảnh khắc ba đạo Phá Giáp Trùv đánh trúng quả cầu thịt, thân thể y bất chợt biến thành mỏng dính. Phá Giáp Trùy lập tức xuyên thấu thân thể y, uy lực phá giáp còn chưa kịp lộ ra đã xuyên qua quả cầu thịt rồi biến mất, chỉ tạo ra thương tổn yếu ớt cho đối phương. Thì ra vừa rồi tên đệ tử Quân Nhục môn nhảy nhót vài cái là để điều chỉnh công năng cơ thể, suy nghĩ biện pháp phá giải, trong nháy mắt Phá Giáp Trùy đã bị y phá giải.
Lúc này quả cầu thịt sắp sửa đánh trúng Dư Tắc Thành, bất chợt hắn ngự kiếm bay lên tránh đối phương ra rất xa. Tên đệ tử Quân Nhục môn vô cùng sửng sốt, quát lớn:
- Ngươi không phải là đệ tử sáu phái ta, ngươi là gian tế!
Sau đó y tăng tốc độ tối đa, điên cuồng đuổi theo công kích Dư Tắc Thành.
Biết làm sao đây, dùng pháp thuật gì công kích y? Dư Tắc Thành vừa ngự kiếm né tránh vừa suy nghĩ, bất chợt Huyết ô thuật nổi lên trong lòng hắn. Đúng rồi, Huyết ô thuật có thể làm nhơ bẩn tất cả các pháp thuật, dùng để đối phó quả cầu thịt này là tuyệt hảo. Không phải ngươi có được hiệu quả làm pháp thuật yếu đi hay sao, ta sẽ làm ngươi dơ bẩn, để xem hiệu quả yếu đi của ngươi mạnh hơn, hay là hiệu quả dơ bẩn của ta mạnh hơn.
Nhưng phải làm sao để sử dụng Huyết ô thuật? Nếu dùng biện pháp thông thường phun một búng máu vào người y, e rằng còn chưa kịp phun trúng y, bản thân mình đã bị đánh thành tương thịt. Hơn nữa Du Tắc Thành còn đang nghi ngờ, lúc nãy Đồng Giáp thi kia sau khi bị kéo lại không có phản ứng chống cự gì cả, để mặc cho quả cầu thịt cắn nuốt. E rằng tên đệ tủ Quân Nhục môn này còn có pháp thuật bắt giữ nào đó.
Làm sao đây? Nếu như là trước kia, có lẽ Dư Tắc Thành sẽ không có cách nào nhưng từ sau khi thăng lên cảnh giới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, từ sau khi hắn có thể hợp nhất ba pháp thuật lại sáng chế ra một pháp thuật mới hắn đã không còn giữ thói quen cũ, đã bắt đầu thỉnh thoảng thay đổi cải tiến những pháp thuật mà mình biết được. Tỷ như Công Thành Chuỳ công ra một cách vô ảnh vô hình vậy.
Nghĩ bèn làm thử, Du Tắc Thành nhanh chóng vận khởi Huyết ô thuật, lần này hắn không tụ tập huyết ô trong miệng rồi phun ra, mà tập trung vào ngón giữa tay phải. Huyết khí bắt đầu dần dần tụ tập vào một điểm hết sức dễ dàng thuận lợi, không có gì kháng cự như trong tưởng tượng của hắn. Ngay tức khắc Du Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, thật ra đây mới là cách dùng Huyết ô thuật chân chính, chứ không phải mỗi lần đều ngậm trong miệng phun ra như hắn vẫn làm, làm như vậy, thuật này còn có giá trị gì nữa?
Trong quá trình vận chuyển Huyết ô thuật về ngón giữa, màu da của nó từ trắng hồng biến thành màu tím hồng, sau đó lại trở về trắng hồng như trước. Cứ như vậy ba lần liên tục, Dư Tắc Thành có cảm giác đã thành công.
Hắn bèn xoay người, chém ra một đạo Tu La Trảm. Trong khoảnh khắc Tu La Trảm bay ra hình bán nguyệt của Tu La Trảm nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, huyết ô trong ngón giữa tụ động bắn ra dung nhập vào trong Tu La Trảm. Hơn nữa ngón giữa của Dư Tắc Thành không hề bị tổn thương, máu tươi tự động phun ra mà không xé toạc da thịt. Bất chợt đan điền Dư Tắc Thành xuất hiện một đạo phù vãn chữ ô, rốt cục hắn đã ngộ được bản chất của Huyết ô thuật, mới nhận được phù văn chữ ô này.
Tu La Trảm vừa chém ra lập tức gây ra một vết thương dài năm tấc, sâu hai thước như trước. Đao khí của Tu La Trảm cũng bị phù văn trên thân thể quả cầu thịt hóa giải tiêu tan như lần trước, nhưng lần này trên miệng vết thương hiện ra màu máu đỏ tươi. Màu máu này dần dần khuếch tán ra khắp quả cầu thịt, trong lúc khuếch tán cũng đồng thời tự động tiêu tan.
Tên đệ tử Quân Nhục môn rống lên một tiếng, từ trên không rơi xuống, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất. Huyết ô này đã làm dơ bẩn thân thể y cho nên phù văn trên thân thể y lập tức phản kích, hai bên lấy thân thể y làm bãi chiến trường, bắt đầu chiến đấu.
Quả cầu thịt quay cuồng trên mặt đất, lúc này đầu và tứ chi y duỗi ra như trước, quả cầu thịt dần dần nhỏ lại, khôi phục bộ dạng ban đầu. Đột ngột cánh tay khi nãy bị Dư Tắc Thành chặt đứt vốn đã gắn liền lại, giờ đây rơi xuống đất. Tuy rằng lúc nãy y đã dùng pháp thuật nối lại nhưng hiện tại bị Huyết ô thuật làm dơ bẩn, pháp thuật mất linh cho nên lại đứt ra.
Tên đệ tử Quân Nhục môn vẫn lăn lộn, cố gắng lấy một gói to trong túi càn khôn, dốc từng ngụm đan dược vào miệng, nuốt lấy nuốt để. Truyện Tiên Hiệp -
Dư Tắc Thành không động thủ nữa, đứng yên quan sát. Bất chợt quả cầu thịt bắt đầu nhảy nhót như lần trước, lần này nhảy cao tới ba thước liên tục năm lần, sau đó không nhảy nữa. Dư Tắc Thành phát hiện ra Huyết ô thuật của mình đã hoàn toàn biến mất trong quá trình nhảy nhót của đối phương.
Xem ra đối phương đã giải trừ được sự ăn mòn của Huyết ô thuật nhưng ngay tức khắc lại xảy ra một chuyện khiến cho Du Tắc Thành hết sức bất ngờ. Tuy rằng hiệu quả của Huyết ô thuật đã biến mất nhưng những phù văn trên thân thể quả cầu thịt cũng không còn toát ra hào quang như trước. Bất chợt một tiếng xèo vang lên, toàn thân y dường như vừa đánh rắm, từ mũi, miệng, tai, hạ thể, hậu môn y bắt đầu tuôn ra ngoài một làn khói trắng. Sau đó thân thể khổng lồ của y tự động nằm xuống, mặt ngửa lên trời, theo làn khói trắng tuôn ra, thân thể y bắt đầu thu nhỏ lại.
Tuy rằng lúc này tên đệ tử Quân Nhục môn không còn là quả cầu thịt nữa nhưng cũng là một tên mập mạp béo phì. Bất chợt từ trên trán y xuất hiện một đường máu mỏng như sợi chỉ chạy dài xuống đến hạ thể, sau đó lại chia làm hai đường, theo hai đùi chạy xuống tới gót chân.
Tiếp đó tiếng răng rắc vang lên lấy đường máu đó làm trung tâm, toàn thân quả cầu thịt bắt đầu tách ra làm hai nửa. Toàn thân thể khổng lồ tựa như con cua lột vỏ lộ ra tất cả bên trong.
Không ngờ bên trong không hề có huyết nhục nội tạng, bên trong cơ thể to béo này còn có một người khác. Đây là một người gầy gò, vóc dáng không cao, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, bên ngoài thân thể huyết nhục chỉ mặc một bộ chiến giáp, tạo thành pháp thể chiến đấu. Người y gầy gò nằm trong pháp thể huyết nhục khống chế quả cầu thịt khổng lồ này.
Lúc này chiến giáp tự động mở ra, động tác đầu tiên của người gầy gò kia là lấy tay che mắt của mình, đã rất lâu y không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Sau đó y uể oải vươn vai một cái:
- Đã rất lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, thật là thoải mái.
Thân thể béo phi bên ngoài bắt đẩu lóe lên hào quang xanh biếc, giống như đang tìm kiếm thứ gì nhưng không tìm thấy. Dần dần lớp vỏ huyết nhục bên ngoài của y bắt đầu bành trướng, trên mặt y lộ ra vẻ siêu thoát ung dung, vẫn nằm đó không cử động.
Dư Tắc Thành lập túc vắt giò lên cổ chạy về phía sau như điên cuồng, đồng thời nhanh chóng vận khởi Huyền Hồn Giáp.
Ầm một tiếng rất lớn vang lên, người gầy gò đã tụ bạo. Dư ba vụ nổ đẩy Dư Tắc Thành bay xa trăm thước. May rằng hắn có Huyền Hòn Giáp bảo vệ, tuy rằng toàn thân đau nhức nhưng khôngbị thươngtổn gì.
Dư Tắc Thành vội vàng lấy Bách Thảo Dương Linh Thủy ra uống ừng ực trị liệu nội thương. Sau đó hắn lại lấy ra vài tấm phù lục thi triển lên người mình, lấy Cực Lạc Thiên ra uống thật nhiều để bổ sung chân nguyên.