May là Phong cốt kiếm của Dư Tắc Thành đã luyện tới cảnh giới đại thành, nháy mắt khẽ động, kiếm khí vô biên của hắn lập tức đánh trúng vào đồ vật xung quanh, vốn mọi người cho rằng kiếm khí của hắn sẽ làm cho đồ vật vỡ tan tung bay tán loạn, không ngờ hoàn toàn không thấy bay lên một hạt bụi nào. Nháy mắt Dư Tắc Thành đã hóa cương Thành nhu, nàng đã có thể vô trung sinh hữu, ta đây cũng gồm đủ cương nhu lộ ra thủ đoạn của mình.
Thiếu niên kia lập tức kêu lên:
- Khá lắm.
Sau đó còn nói:
- Ta tên là Tưởng Thiệu Trị. Dư Tắc Thành, ta nhớ kỹ ngươi. Sư muội, chúng ta đi thôi.
Lập tức bọn đệ tử Liệt Thiên kiếm phái đi theo hai vị Nguyên Anh Chân Quân nghỉ ngơi.
Đạo Ngân Chân Nhân đã biến mất từ nãy không biết ông đã đến nơi nào để lập pháp trận liên hệ Thời Không, báo cáo tình huống về sơn môn.
Bọn Dư Tắc Thành lại tiếp tục nghỉ ngơi, may là thời gian còn đài. Vừa rồi đối kháng với Bạch Tố kia đã khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy đấu chí bùng lên. Bạch Tố và Tưởng Thiệu Trị là hai người mà lão điên khen ngợi hết lời, còn tiên đoán rằng tương lai hắn sẽ gặp bọn họ. Hiện tại rốt cục đã gặp nhau. Dư Tắc Thành chợt cảm thấy muốn so tài một phen cùng bọn họ để xem ai mới là cao thủ chân chính.
Dư Tắc Thành quay về thế giới Bàn cổ vừa nhìn thấy Mộc Tư Y lập tức sửng sốt. Dường như Mộc Tư Y cố ý thay đổi y phục, mặc một chiếc áo thật đẹp xem ra nàng đã có một quyết định quan trọng.
Dư Tắc Thành nhìn nàng hỏi:
- Nàng đã suy nghĩ xong chưa? :
Mộc Tư Y nở nụ cười khổ:
- Ta đã nghĩ xong. Chuyện đã tới nước này, ta còn có thể làm gì khác. Ta không muốn chết, ta còn có huyết hải thâm cừu chưa báo, ta phải tiếp tục sống. Nếu ta không nghe theo ngươi, chẳng lẽ ngươi chịu thả ta sao? Ta nghĩ có lẽ đây là số mệnh của ta.
- Tất cả cũng tại ta, nếu lúc ấy ta không nhiều lời lắm miệng, chuyện này sẽ không xảy ra, sư phụ và sư muội cũng sẽ không chết...
Dư Tắc Thành nói:
- chuyện quá khứ giờ đây đã không còn ý nghĩa, hãy nhìn về phía trước. Nàng gởi thân cho ta, chỉ cần nàng không phụ ta, mối thù của nàng, ta sẽ gánh vác.
Mộc Tư Y lại cười khổ:
- Dù sao ta cũng đã nằm trong tay ngươi, ngươi muốn nói sao cùng được. Ngươi giữ ta lại không giết, cũng là vì mục đích này. Như ngươi mong muốn, ta nhận mệnh.
Dư Tắc Thành bật cười, ngồi trên bậc cấp của hồ nước, nói với Mộc Tư Y:
- Lại đây ngồi với ta.
Dư Tắc Thành ra hiệu cho Mộc Tư Y tới ngồi trên đủi hắn, Mộc Tư Y cắn môi ngập ngừng đi tới. Dư Tắc Thành một tay giữ lấy nàng, một tay ôm ngang eo, bế Mộc Tư Y đặt lên đủi. Hắn giơ tay vén tóc lại cho nàng, sau đó nắm chặt bàn tay mềm mại của Mộc Tư Y nói:
- Chỉ cần nàng không phụ ta, ắt ta không phụ nàng. Để ta kể chuyện của ta cho nàng nghe, để nàng biết cừu nhân của ta là ai.
Mộc Tư Y khẽ cắn môi yên lặng không nói lời nào. Dư Tắc Thành cũng không cưỡng bức, hắn bắt đầu kể lại quá khứ của mình, kể về quãng đời mình đã trải qua, kể chuyện mình đánh chết cường địch... Du Tắc Thành chậm rãi kể tỉ mỉ khiến Mộc Tư Y dần dần thôi không căng thẳng nữa.
Đồng thời tay Dư Tắc Thành dịu dàng vuốt ve Mộc Tư Y. Dường như tay hắn có ma lực nào đó, động tác vuốt ve khiến cho Mộc Tư Y có cảm giác khó tả bằng lời, đó là Diệu Hóa Tiêu Hồn thủ.
Động tác và lời lẽ của Dư Tắc Thành khiến cho cảm xúc trong lòng Mộc Tư Y dần dần bình tĩnh lại. Nàng cảm thấy ấm áp bèn khẽ dựa vào vai Dư Tắc Thành, đầu gối lên vai hắn. Không ngờ là như vậy, đã không thể thoát khỏi nam nhân này không ngờ vận mệnh của mình đã định, chỉ bằng hưởng thụ tất cả những gì đang có trước mắt... Nàng bắt đầu thủ thi bên tai Dư Tắc Thành, kể hết chuyện của mình trong khoáng nửa canh giờ.
Thì ra cừu nhân của Mộc Tư Y là con của Tử La Thần Quân, chưởng môn Vô Tâm tông thuộc thượng môn. Con trai Tử La Thân Quân ỷ thế hiếp người, nhìn trúng mẫu thân Mộc Tư Y. Rốt cục chiếm đoạt không thành, đứa con bị đánh, phụ thân xuất thủ ra tay giết cả nhà nàng, gây ra huyết hải thâm cừu cuối cùng chỉ có Mộc Tư Y trốn thoát.
Không ngờ kẻ thù của Mộc Tư Y lại là Tử La Thần Quân, chưởng môn một phái, mối thù này dường như hơi lớn. Mộc Tư Y ôm hận trong lòng đã hơn hai mươi năm tuy rằng tu vi của nàng vẫn không ngừng tăng tiến, nhưng muốn báo thù chẳng khác nào chuồn chuồn lay cột đá, khó lòng thực hiện.
Lúc này kể hết ra những gì chất chứa trong lòng đã bao lâu. Mộc Tư Y có cảm giác dường như mình vừa được giải thoát. Rốt cục nàng bật khóc rổn rức, Dư Tắc Thành lau lệ cho nàng, sau đó thủ thỉ bên tai:
- Ta sẽ giúp nàng báo thù. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là nữ nhân của ta kiếp sau cũng sẽ là nữ nhân của ta, vĩnh viễn không thể nào trốn thoát.
Dư Tắc Thành chợt khẽ đẩy Mộc Tư Y nằm xuống, hôn lên đôi môi hơi giá lạnh của nàng. Nụ hôn nóng bỏng này kéo dài có chừng một khắc, dần dần đôi mắt Mộc Tư Y trở nên mơ màng.
Dư Tắc Thành vẫn chú ý tới ánh mắt của Mộc Tư Y. Giờ phút này tâm thần của nàng coi như đã hoàn toàn thất thủ chỉ trong thoáng chốc, thành lũy ý chí cùng bị công hãm. Lúc này Mộc Tư Y có vài phần hoảng hốt, vài phần thuận theo số mệnh, rốt cục bắt đầu chậm rãi cởi bỏ y phục, thân trên không còn mảnh vải chỉ còn lại một chiếc nội y nhỏ bên dưới nhất định không động đến. Dư Tắc Thành biết đã vượt qua giới hạn của Mộc Tư Y sự tình còn lại hoàn toàn do mình. Hắn ôm chặt lấy Mộc Tư Y đặt nàng nằm xuống đài đá, sau đó không ngừng vuốt ve âu yếm miệng thủ thỉ tâm tình, Mộc Tư Y từ trước tới nay vẫn chuyên cần tu luyện chưa từng nghe qua những lời tình ái ngọt ngào như vậy không khỏi dần dần chìm đắm trong đó.
Dưới tác dụng của Diệu Hóa Tiêu Hồn thủ dưới tác dụng của những lời thủ thỉ tâm tình, không bao lâu sau. Mộc Tư Y đã không còn chịu đựng được nữa. Thân thể nàng bắt đầu uốn éo theo bản năng, miệng phát ra những tiếng rên ư ử.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn phản ứng của Mộc Tư Y, đa số mỹ nữ ở vào hoàn cảnh như vậy, cất tiếng rên rỉ động lòng người sẽ làm cho sắt vàng tan chảy, người mù phải mở mắt làm cho người ta khó lòng kềm chế.
Dư Tắc Thành chậm rãi khiêu khích nàng, không nôn nóng đạt tới mục đích, thủ pháp biến hóa không ngừng, dần dần gia tăng áp lực, kích động lửa tình trong lòng Mộc Tư Y, dần dần đưa nàng vào trong mê cảnh.
Mộc Tư Y càng ngày càng không thể khống chế được mình, dường như có một ngọn lửa đang bừng Cháy trong lòng nàng, dường như toàn thân nàng muốn bùng nổ. Dường như đang đang ở dưới địa ngục, lại như khoảnh khắc đã lên tới thiên đường. Bất chợt thân thể nàng thả lòng, hiện tại khoái cảm đã đạt tới đỉnh Vu Sơn.
Dư Tắc Thành chậm rãi chờ nàng khôi phục, sau đó lại một lần nữa chậm rãi dịu dàng ve vuốt, miệng hắn không ngừng thủ thỉ tâm tình. Dư Tắc Thành nói những lời tình tứ chỉ thích hợp giữa hai người, lộ liễu mà thô tục nhưng hết sức động lòng người.
Khoảng sáu trăm lần hô hấp sau thể chất nhạy cảm của Mộc Tư Y đã khôi phục lại rất nhanh. Cảm giác như trước lại xuất hiện. Mộc Tư Y lại không thể khống chế được thân thể của mình, cất tiếng rên rất to giữa cơn thủy triều, lần này càng mãnh liệt hơn lần trước.
Dư Tắc Thành bắt đầu bình ổn tâm trạng kích động của Mộc Tư Y sau đó tiếp tục vuốt ve kích động nàng. Mộc Tư Y vẫn còn đang bàng hoàng, nghĩ rằng Lần này cũng sẽ như hai lần trước. Thế nhưng trong lúc không hay không biết. Dư Tắc Thành đã xâm nhập vào thân thể của nàng, đột ngột cảm giác đau đớn khi mất tấm thân xử nữ xuất hiện, khiến cho Mộc Tư Y bàng hoàng kinh ngạc.
Sau đó Dư Tắc Thành không ngừng ra ra vào vào tức thì như có một đám lửa đang bừng bừng thiêu đốt thân thể khiến Mộc Tư Y chỉ biết dùng tứ chi quắp chặt lấy Dư Tắc Thành giống như bám lấy một cọng rơm cứu mạng, lại dường như muốn hủy diệt đối phương trong thân thể của mình.Sau đó Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục không ngừng, khi thì dịu dàng khi thì thô bạo tiếng rên rỉ của Mộc Tư Y càng ngày càng lớn.
Thật ra trong thâm tâm Mộc Tư Y cũng không giống như biểu hiện trưởng thành tự lập bên ngoài của nàng, bản chất của nàng vốn vẫn yếu đuối, nếu không lúc trước nàng cũng đã không bị Dư Tĩnh Hân làm mê hoặc, cũng sẽ không khuất phục dưới sự dụ dỗ của Dư Tắc Thành. Một nữ nhân yếu đuối vai mang huyết cừu nhưng trong lòng biết gần như không bao giờ mình có thể báo được thù, hết thảy phải mượn cớ để tiếp tục sống sót. Thật ra nàng khao khát một nam nhân có thể bảo vệ mình, nâng đỡ mình xuất hiện. Nhất là dưới tình huống chịu nhiều đả kích, bị bóng ma chết chóc bao phủ. Dưới tình huống như vậy. Dư Tắc Thành dùng phong thái mạnh mẽ chiếm hữu cho nên có thể khống chế nàng một cách hoàn mỹ.
Mộc Tư Y được Dư Tắc Thành ôm ngồi trên đủi, cánh tay mềm mại của nàng quấn quanh cổ Dư Tắc Thành, đôi chân thon dài trắng trẻo quắp ngang lưng hắn. Dưới hạ thân của nàng dần dần xuất hiện một đóa hoa màu đỏ như một tiêu ký.
Dư Tắc Thành đang không ngừng ra sức, không ngừng sử dụng kỹ xảo. Thân thể hắn lên xuống nhịp nhàng, tiếng thở gấp hư hư của mỹ nhân thoáng bên tai, đôi kiều đồn mềm mại mê người cùng vặn vẹo phối hợp nhịp nhàng. Đây hoàn toàn là hưởng thụ khoái lạc của đời người, lúc này ván đã đóng thuyền, thôi thì thuận theo số mệnh. Lại thêm tính cách yếu đuối, vai mang huyết hải thâm cừu khiến Mộc Tư Y hoàn toàn khuất phục, nàng đã tìm được cảm giác Dư Tắc Thành như một chỗ dựa vững chắc cho cả cuộc đời mình.